[Harry Potter Phù Thuỷ Câm] Ách Vu Sư

Chương 36: Vô đề



Toàn bộ ngày nghỉ Giáng sinh, ba bữa của Snape đều do Hugh tự mình xuống bếp làm. Hugh không chỉ là một đầu bếp giỏi, cậu còn có giấy phép chuyên gia dinh dưỡng cao cấp, đối với ba bữa của Snape cậu đều tỉ mỉ chuẩn bị, dinh dưỡng phối hợp cân đối, hơn nữa chú ý điều trị thân thể.

Trừ lần đó ra cậu còn từng chút một thay đổi những thói quen không tốt của giáo sư.

Không thể thức đêm nghiên cứu độc dược, mỗi ngày tắm rửa gội đầu, không thể uống nhiều cà phê đen, hầm âm lãnh, cần đi phơi nắng nhiều một chút. Tuy rằng Snape luôn vì cậu nhúng tay vào cuộc sống của hắn mà tùy ý phun nọc độc, nhưng sau vài lần thì luôn sẽ thỏa hiệp.

Hugh sửa sang lại văn phòng cho hắn, mua thêm một cái tủ sách, đem sách trên bàn cùng giá sách cũ phân loại rồi sắp xếp. Thu các loại tiêu bản động vật bừa bãi trên tường rồi bỏ vào một cái tủ riêng. Mua một bộ bàn ăn, dù sao thì cứ ăn cơm ở sô pha cũng không tốt.

Mùa đông Snape rất ít khi châm lò sưởi âm tường, nhưng Hugh cho rằng, Snape tuy rằng hiện tại không thấy lạnh, nhưng cứ thế mãi thì cũng có hại cho thân thể, cho nên sau khi được hắn đồng ý thì kêu gia tinh quét tước lò sưởi, gần đây mỗi sáng đều bắt chúng đốt lò sưởi.

Ngày nghỉ Giáng sinh qua đi, tuy rằng phải đi học lại mỗi ngày nhưng Hugh vẫn tận lực rút thời gian chuẩn bị ba bữa cho Snape, có đôi khi thật sự không kịp cũng nhất định sẽ cẩn thận dặn dò hắn phải đúng hạn ăn cơm.

Đối với cảm tình của mình, Hugh chưa bao giờ nói ra, cũng tận lực không biểu hiện ra ngoài, sợ bị Snape nhìn ra manh mối, chán ghét cậu, sau đó rời xa cậu.

Chỉ nghĩ đến Snape sẽ dùng ánh mắt chán ghét nhìn mình, Hugh liền cảm thấy trái tim co rút, đau đến không thể hô hấp.

Snape đối với hành vi xâm nhập cuộc sống của mình của Hugh đương nhiên rất rõ ràng, nhưng hắn nhưng lại kỳ dị làm sao mà không dậy nổi ý niệm làm bất hòa trong đầu.

Có lẽ là cô đơn một mình đã lâu lắm rồi?

Hugh rất dịu dàng, mà hắn chưa bao giờ là có thể cự tuyệt những người dịu dàng.

Có một người toàn tâm toàn ý nghĩ cho mình như vậy, cẩn thận chiếu cố cuộc sống của mình, cười với ngươi, làm nũng với mình, cho dù là Snape cũng không cách nào nhẫn tâm cự tuyệt.

Không bao giờ có thể xem nhẹ những rung động trong lòng được nữa.

Sự dịu dàng của Hugh quá mức trí mạng, lặng lẽ không tiếng động tiến vào trong lòng hắn, thật sâu cắm rễ, đợi đến lúc muốn nhổ đi, mới phát hiện muốn dứt bỏ phần tâm tình này, chính là muốn đào đi một góc trái tim.

Hắn từng nghĩ đến, đời này hắn cũng chỉ có thể thủ hộ tình yêu và sự áy náy với Lily, dựa theo Dumbledore an bài bảo hộ thằng nhãi con nhà Potter, sau đó khi chiến tranh bùng nổ thì yên lặng chết đi, không lo không nghĩ.

Nhưng Hugh lại xuất hiện.

Lần đầu tiên nhìn thấy đứa nhỏ này, nhóc ngửa mặt nhìn mình, đôi mắt hổ phách trong suốt tò mò nhìn hắn, không có một chút cảm xúc phản đối.

Nhóc hình như chưa tình bị tính xấu cùng nọc độc cúa hắn doạ sợ, vẫn luôn tươi cười đầy mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo ngày càng loá mắt.

Lúc mới bắt đầu cũng chỉ là có chút thương tiếc nhóc từ nhỏ không nói nên lời, đáp ứng dạy phụ đạo cho nhóc. Nhóc thực chăm chỉ, cũng thực thông minh, thân là một giáo sư, hắn thực thưởng thức một học trò như vậy.

Nhưng không biết từ khi nào thì bọn họở chung không hề vì phụ đạo nữa. Đứa nhỏ sẽ tự mình xuống bếp vì hắn, vì hắn tỉ mỉ chuẩn bị quà tặng, vì hắn sửa sang lại phòng ở, cẩn thận mà chăm lo cho hắn.

Làm một gián điệp hai mặt chạy giữa sáng tối, lòng cảnh giác của Snape không thể không mạnh. Hắn cũng từng vì Hugh thân cận mà tâm sinh cảnh giác, nhưng ánh mắt đó quá mức sạch sẽ, thường thường khiến hắn xấu hổ vì đã đa nghi.

Hugh chính là một người đặc biệt, ngay cả người đi lại rất gần gũi, được xưng là bạn tốt của nhóc, Harry cùng Draco, nhóc cũng luôn duy trì một khoảng cách như có như không.

Sự đặc biệt này, luôn khiến hắn có lỗi giác rằng bản thân rất quan trọng.

Ngẫu nhiên hắn cũng nghĩ, nếu Hugh có thể ôm tâm tình giống mình, sẽ là một chuyện tốt đẹp ra sao. Nhưng hắn biết rõ, bản thân là cỡ nào tà ác, dơ bẩn, căn bản không đáng để cậu đối đãi dịu dàng.

“Hugh, anh biết không? Trong khu cấm tầng ba là Hòn đá phù thuỷ của Nicolas Flamel đấy!”

Hugh đang ngồi bên cửa sổ trong thư viện, trước mặt đặt một quyển sách, trong lòng lại đang tính toán đêm nay nên làm món gì cho Snape thì được, Harry lại đột nhiên xuất hiện vỗ vai cậu tuôn ra một câu như vậy, doạ Hugh sợ thiếu chút nữa thì nhảy dựng.

Harry sao lại biết chuyện này? Rõ ràng cậu đã nhắc Harry không cần quá tò mò giống Gryffindor cơ mà, Draco sao lại không quản nó?

“Harry, là ai nói cho em biết?” Hugh viết, biểu tình có chút nghiêm túc.

Harry ngồi vào bên người cậu, nói: “Lễ Giáng sinh, có một ngày Hagrid mời em đến phòng bác ấy, bác ấy không cẩn thận nói lộ hết, nhắc tới Nicolas Flamel cùng hiệu trưởng Dumbledore gì đó. Em hơi tò mò, liền viết thư hỏi Draco Nicolas Flamel là ai, thế là biết chuyện Hòn đá phù thuỷ, lại liên hệ một chút với manh mối của bác ấy, không khó để cho ra kết luận.”

Chẳng lẽ kịch tình quả thật là không thể nghịch chuyển?

Hugh có chút bất đắc dĩ, Harry cũng đã vào Slytherin, vì cái gì mấy chuyện loạn lung tung beng này vẫn phát sinh? Dumbledore vẫn không buông tha cho kế hoạch bồi dưỡng cứu thế chủ của ông ấy sao?

Hugh nhìn đôi mắt lộ vẻ hưng phấn của Harry, thầm nghĩ dù sao thì lần này Harry cũng sẽ không thật sự gặp chuyện không may, cùng với bắt ép không cho nó đi, khiến Dumbledore chú ý, không bằng để cho Harry thỏa mãn lòng hiếu kỳ một chút.

Nghĩ đến đây, Hugh viết lên vở: “Harry, không phải em rất muốn đi nhìn xem đấy chứ?”

“Dạ!” Harry thật mạnh gật đầu, cho dù vào Slytherin thì tinh thần mạo hiểm nhà Gryffindor trên người nó cũng không cách nào bị loại trừ. “Hugh, em cảm thấy giống như có người muốn trộm Hòn đá phù thuỷ. Hagrid nói cho em biết, lần trước quả trứng rồng kia là bác ấy thắng cược, người nọ còn hỏi thăm bác ấy làm thế nào để đối phó chó ba đầu. Phải biết rằng chó ba đầu Fluffy canh giữở khu cấm đó.”

Hugh gật đầu, lại viết: “Thế em cảm thấy là ai muốn trộm Hòn đá phù thuỷ đây?”

Harry nghiêng đầu nghĩ nghĩ, “Ừm — Hiệu trưởng Dumbledore năm nay mới tuyên bố chuyện khu cấm, cũng chính là năm nay mới đem Hòn đá phù thuỷ đặt ở Hogwarts. Giáo sư Quirrel là giáo sư mới năm nay, gần đây lại gặp chuyện không may, tính tình lại cổ cổ quái quái, em cảm thấy hẳn là thầy ta.”

Tốt lắm, Harry không hề là nhóc sư tử không đầu óc trong nguyên tác, không có vì thành kiến cá nhân mà hoài nghi giáo sư Snape.

Kỳ thật bởi vì Harry là một Slytherin, Snape tìm phiền toái cũng không thể trừ điểm học viện nhà mình, huống chi Hugh cùng Draco đều nói lời hay với Snape về Harry, tuy rằng Snape vẫn không thích nhìn thấy nõ ở khắp nơi, nhưng cũng không có ghét cay ghét đắng.

Hugh nghĩ ngợi, cảm thấy nếu không thể tránh cho Harry cùng Chúa tể hắc ám đối địch như trong số mệnh, ít nhất cũng nên giúp nó chuẩn bị chút tâm lý, vì thế đề bút viết: “Harry, hiện tại anh muốn nói cho em một chuyện, hy vọng em có thể bình tĩnh nghe anh nói xong.”

Harry nhìn cậu vẻ mặt trịnh trọng, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng nghiêm túc hẳn lên, gật đầu.

Hugh vẫy đũa phép ếm bùa chống nghe trộm cùng bùa tĩnh âm ở bốn phía xung quanh, đây là điều tốt nhất trong khả năng cậu có thể làm được.

“Harry, em có biết cha mẹ em là bị Chúa tể hắc ám giết chết chứ?” Hugh viết, ngẩng đầu nhìn Harry, ánh mắt ngọc lục bảo của Harry hiện lên một tia bi thương cùng oán hận, Hugh có chút không đành lòng, nhưng cứ nghĩ đến Harry về sau phải đối mặt với nhiều thứ còn tàn khốc hơn nhiều, liền quyết tâm.

“Harry, tất cả mọi người coi em trở thành cứu thế chủ giết chết Chúa tể hắc ám, nhưng chính em cũng biết, ngay lúc đó em vừa mới sinh ra, căn bản không có năng lực này. Nhưng quan trọng hơn là, Chúa tể hắc ám kỳ thật cũng chưa chết, gã chỉ là tạm thời biến mất mà thôi.”

Mặt Harry trở nên trắng bệch, hít sâu một hơi, mắt trợn trừng, bên trong tràn đầy không dám tin.

“Hugh, anh, anh nói cái gì? Vol…… Gã không chết?!”

Hugh biết chính mình để lộ việc này có thể sẽ mang đến cho chính mình phiền toái vô cùng lớn, cũng sẽ thay đổi rất nhiều chuyện, nhưng Harry là người bạn mà cậu thừa nhận, cho dù không thể giúp gì lớn, nhưng chuẩn bị một chút cho nó cũng tốt hơn.

“Đúng vậy, Harry.” Hugh viết, “Anh nói điều này cho em chính là muốn em chuẩn bị tâm lý thật tốt. Chúa tể hắc ám là kẻ địch lớn suốt đời này của em, gã sẽ không bỏ qua cho em, tình cảnh của em cũng không hề an toàn như bề ngoài.”

Harry bị tin tức Chúa tể hắc ám không chết doạ sợ đến không nói nên lời, răng run run phun được vài từ, “Hugh, anh, anh nói là thật chăng?”

Hugh viết: “Em cho rằng anh sẽ lấy loại chuyện này ra vui đùa sao?” Trên thực tế cho dù không phải loại chuyện lớn như thế này thì bình thường cậu cũng không tùy tiện nói giỡn.

Harry rất lâu mới trấn định nổi, hỏi: “Chuyện lớn như vậy, Hugh sao anh biết được vậy? Em nghĩ ngay cả quý tộc như Draco cũng không chắc đã biết?” Không thể không nói Harry trên cơ bản hay là một Slytherin đủ tư cách.

Hugh lắc đầu, viết: “Harry, anh không thể nói cho em. Nếu không phải lo lắng cho an toàn của em thì anh sẽ không mở miệng đâu.” Cậu từng thầm nghĩ chỉ làm một người đứng xem, ai biết lại ngày càng lún sâu vào vận mệnh nơi đây, đến bây giờ không đường thối lui.

Harry nhìn cậu trong chốc lát, gật đầu, “Hugh, em tin anh!”

Hugh mỉm cười, cúi đầu viết: “Còn có, Harry, em phải biết rằng, giáo sư Hogwarts cũng không phải để trang trí, rất nhiều lúc em có thể đi xin họ giúp đỡ, mà không phải giống đám sư tử nhà Gryffindor tự cho là có thể giải quyết mọi thứ, vĩnh viễn phải nhớ kỹ em là một Slytherin cẩn thận, nếu không anh sẽ giống giáo sư Snape vô cùng thích ý mà cho em chép một trăm lần Quy tắc Slytherin.”

Nhớ tới đống Quy tắc Slytherin rườm rà vô cùng kia, Harry giật mình rùng mình một cái, vẻ mặt đau khổ nói: “Hugh, đừng nói chuyện đáng sợ như vậy!”

Hugh trong nháy mắt làm ra vẻ vô tội.

Không bao lâu, Draco đã hếch cằm đi tới, trên mặt mang theo nụ cười giả quý tộc, “Harry, Hugh.”

Hugh cười cười với cậu ta, Harry đi qua kéo tay cậu ta, ấn nó ngồi xuống, “Draco, vừa rồi giáo sư Snape tìm cậu làm gì thế?”

Lỗ tai Hugh lập tức dựng thẳng lên.

“Không có gì, giáo sư chỉ là hỏi han tình hình học tập của tôi thôi, phải biết rằng phương diện dạy dỗ con cái của một đại sư độc dược không được sáng rọi cho lắm.” Draco nói.

“Dạy con?!” Harry trong vài phút ngắn ngủn lại bị dọa cho giật mình, ánh mắt Hugh cũng rõ ràng biểu đạt vẻ kinh ngạc tương tự. Cậu cho tới bây giờ chưa hề nghe Snape đề cập tới, nhưng cũng đúng thôi, Snape đâu có nghĩa vụ gì phải nói cho cậu chứ?

Draco đối phản ứng của bọn họ cảm thấy khó hiểu, “Có vấn đề gì sao? giáo sư Snape là cha đỡ đầu của tôi, hai người không biết sao?”

Harry đứng lên bắt lấy bờ vai của cậu ta lắc mạnh, “Đương nhiên không biết! Cậu căn bản chưa nói qua!”

Draco giãy dụa tránh ra, “Mấy người lại không có hỏi.”

Hugh mím môi, khó trách thì ra lúc trước xem nguyên tác cứ cảm thấy giáo sư Snape rất dung túng Draco, thì ra còn có tầng này quan hệ sao.

Harry xoay vòng đôi mắt ngọc lục bảo, nói: “Draco, nếu giáo sư Snape là cha đỡ đầu của cậu, vậy gia đình cậu và thấy ấy có quan hệ nhất định không tồi đi?”

Draco đương nhiên gật đầu, “Đương nhiên, cha đỡ đầu là người bạn mà gia tộc Malfoy thừa nhận.”

“Vậy cậu có thể hỏi thăm cha mẹ cậu một chút, vì sao giáo sư Snape lại chán ghét tớ như vậy không?” Harry hỏi, giọng đượm vẻ uất ức. Dù là ai, tự dưng bị chán ghét đều cảm thấy nghẹn khuất.

Draco giật mình, gật đầu, “Buổi tối tôi sẽ viết thư hỏi phụ thân một chút.” Cậu ta cũng muốn biết nguyên nhân, cha đỡ đầu đối với Harry chán ghét rất rõ ràng, toàn bộ Hogwarts không có ai không biết, huống chi là người suốt ngày như hình như bóng dính với Harry là cậu ta. Phải biết rằng, bởi vì vậy mà cậu ta đã nhận được vô số lễ rửa tội tức ánh mắt tử vong của cha đỡ đầu đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.