Snape từ trước tới nay đều không tổ chức sinh nhật, bởi vì không ai nhớ rõ, ngay cả chính hắn đã sớm quên có ngày này. Nhưng Hugh không những đi hỏi bà Pomfrey, còn dụng tâm nhớ kỹ, hơn nữa hao hết tâm tư vì sinh nhật của hắn.
Ăn xong mì trường thọ, Hugh còn dặn riêng Snape buổi tối nhất định không cần tới sảnh đường ăn tối, bộ dáng chờ mong lại có chút đắc ý nhỏ đáng yêu làm cho Snape trong lòng hơi hơi xao động.
Khi Snape dạy xong lớp độc dược của Slytherin cùng Gryffindor trở lại hầm, Hugh vừa mới đặt món ăn cuối cùng lên bàn. Buổi chiều cậu không có tiết.
Snape nhìn bóng dáng mảnh khảnh bận rộn trước bàn ăn, sườn mặt hướng về phía hắn, bên trên nhợt nhạt đỏửng, ngực không hiểu sao trướng lên, như thể có gì đó sẽ phá kén chui ra.
Lúc này, Hugh đã phát hiện hắn về, xoay người cười với hắn.
Snape cởi áo khoác ra, Hugh rất tự nhiên tiếp nhận rồi treo trên giá cạnh cửa, sau đó viết gì đó vào sổ tay, đi qua đi đưa cho Snape, “Giáo sư, thầy trước đi tắm nước ấm cho đỡ lạnh.”
Snape gật gật đầu, đi vào phòng ngủ.
Hugh lại bỏ thêm thần chú giữấm vào đồ ăn trên bàn, sau đó ngồi một bên chờ Snape đi ra.
Hai mươi phút sau, Snape một đầu tóc đen dán sát vào mặt [Sâu: Hugh cấm hắn sử dụng chú làm khô] đi ra, thấy Hugh ngồi trên ghế lắc lư đôi chân, trên mặt lộ vẻ ngọt tươi cười.
Snape kéo ghế dựa ra ngồi xuống, Hugh quen thuộc múc trước bát canh cho hắn, nhìn hắn tao nhã uống xong, đuôi lông mày ẩn ẩn dãn ra, tỏ vẻ vừa lòng đối với hương vị, Hugh tươi cười thỏa mãn.
Bọn họ bắt đầu dùng cơm, trong hầm yên tĩnh chỉ còn lại tiếng bát đũa thỉnh thoảng chạm nhau rất nhỏ của hai người.
Kỳ thật Hugh rất ít khi ăn cơm cùng, bình thường cậu đều tùy tiện giải quyết vấn đề dân sinh của mình trước, sau đó mới bắt đầu dụng tâm chuẩn bị cơm canh cho Snape. Nhưng hôm nay không giống, là sinh nhật của giáo sư Snape, Hugh hy vọng có thể cùng hắn trải qua.
Ăn xong bữa tối sinh nhật phong phú, Snape gọi gia tinh tới thu thập sạch sẽ, quay đầu chỉ thấy Hugh thần bí lấy ra một cái hộp đã ếm chú thu nhỏ trong túi tiền.
Snape nhếch mi, chờ xem đứa nhỏ này lại có kinh hỉ gì cho hắn.
Hugh khôi phục cái hộp lại nguyên trạng, là một cái hộp không cao quá 5 inch. Trong lòng Snape đã mơ hồ có ý tưởng.
Hugh mở hộp ra. Quả nhiên không ngoài sở liệu, là một cái bánh rừng đen tinh xảo khéo léo, trên phần trang trí bằng socola có đặt 1 quả anh đào, thoạt nhìn vô cùng ngon miệng.
Snape khóe miệng co rút, “Cậu White, cái đầu nhỏ bé bị quỷ khổng lồ dẫm qua của cậu cho rằng ta sẽ thích loại bánh ngọt ngấy này hả? Có lẽ Dumbledore sẽ có hứng thú với cái bánh ngọt của cậu, sao cậu không đưa nó đến phòng hiệu trưởng nhỉ?”
Hugh vội vàng viết trên sổ: “Giáo sư, thầy thử một lần thôi! Một chút cũng không ngấy đâu.”
Snape bán tín bán nghi nếm thử một ngụm, quả nhiên không có cái vị ngọt ghê tởm.
Anh đào hơi hơi chua, bơ xử lý ngọt vừa đủ, socola đắng, mùi rượu anh đào thuần hương cùng quả hạch làm người ta mê muội dung hợp một cách hoàn mỹ.
Đuôi lông mày Snape khẽ nhếch, “Không thể không nói, cậu White, trên phương diện này cậu luôn có thể làm ta cảm thấy kinh hỉ.”
Nghe vậy, Hugh vốn có chút khẩn trương nhất thời nở nụ cười, đôi mắt hổ phách phản chiếu động tác tao nhã của Snape, ẩn sâu trong đó là luyến mộ không dám nói ra lời.
Snape từ từ ăn xong cái bánh ngọt nho nhỏ, Hugh nâng cằm nhìn hắn, trong mắt toàn là sự dịu dàng.
Cậu không cần nhiều lắm, cứ như vậy đợi bên người đàn ông này là đủ.
Chờ Snape ăn xong bánh ngọt, Hugh lại lấy trong túi tiền ra một cái hộp nhỏ khác, giấy gói quà ánh lam, thoạt nhìn vừa khiêm tốn vừa có hơi thở xa hoa.
Snape tiếp nhận, mở ra ngay trước mặt cậu. Trong hộp là một đôi cúc tay áo màu đen, cực kỳ giống con ngươi đen của Snape, có mị lực làm cho người ta trầm luân.
Chất lượng đá quý thật ra không tồi, chỉ là tay nghề có chút thô ráp.
Snape với mấy thứ này cũng không phải hoàn toàn không hiểu. Hắn đột nhiên nhếch mày nhìn về phía Hugh ngồi bên người có chút câu nệ, chần chờ nói: “Trò White, đôi cúc tay áo này là trò làm sao?”
Hai gò má trắng nõn của Hugh đỏ hồng, sau một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng gật đầu.
Cúc tay áo là dùng loại hắc diệu thạch băng loại tốt nhất làm thành, cậu nhờ một chủ quán ở Hẻm Xéo tìm nguyên thạch, tự mình dùng hơn một tháng thời gian mài ra.
Mỗi ngày cậu đều phải vội vàng đi học, làm bài tập, chuẩn bị ba bữa cho Snape, phụ đạo ngoại khoá trong thời gian hắn cho phép, thỉnh thoảng còn phải ứng phó Harry mang theo Draco đến tìm cậu nói chuyện trời đất, thời gian rảnh thiếu đến đáng thương, cho nên thường xuyên phải cắt xén thời gian ngủ để chế tác đôi cúc tay áo này.
Đầu ngón tay Snape nhẹ nhàng vuốt ve cúc áo vẫn còn góc cạnh rất nhỏ trong lòng bàn tay, trong lòng nói không nên lời là tư vị gì.
Trăm vị giao tạp. Nhưng không có chút nào là phản đối, đứa nhỏ này mang đến cho hắn vĩnh viễn đều là ấm áp.
“Ta rất thích, cám ơn.” Giọng Snape so với bình thường còn thấp hơn, hơi có chút ám ách.
Hugh tất nhiên là vui vẻ, sự khích lệ ngoài ý muốn của Snape khiến cậu cao hứng đến độ chân tay có chút luống cuống, khóe môi cong đến không thể nào thu lại được.
Sao lại có thể vui vẻ như thế được chứ. Chỉ là câu cảm ơn không thể bình thường hơn, cậu đã có loại cảm giác tuyệt vời, hạnh phúc đến mê muội.
Sinh nhật Snape qua đi, Hugh cảm thấy khoảng cách giữa mình và hắn lại rút nhỏ đi một ít, bởi vì thực rõ ràng thời gian Snape phụ đạo cho cậu đã kéo dài thêm nửa giờ. Cậu biết này nửa giờ này là rút ra từ thời gian Snape nghiên cứu độc dược, trong lòng vừa vui mừng lại đau lòng, bởi vì Snape nhất định sẽ đem thời gian ngủ để bù vào.
Hugh tham luyến từng chút dịu dàng của hắn, lại luôn hy vọng hắn không cần tốt với mình như vậy, khiến cho mình càng ngày càng hãm sâu vào tử cục khó giải, vạn kiếp bất phục.
Nếu bọn họ có thể gặp nhau sớm hơn chút nữa thì tốt rồi.
Hugh đôi lúc sẽ nhịn không được nghĩ như vậy, có lẽ vậy Snape còn có khả năng thích cậu một chút, có lẽở trong lòng hắn có một vị trí nho nhỏ cho mình, cậu cũng có dũng khí canh giữ bên người hắn.
Nhưng đâu có nếu, cậu đến chậm, còn muộn nhiều năm như vậy.
Cô gái tóc đỏ mắt xanh lục xinh đẹp đã chiếm được trân bảo cả đời cậu với không tới, mang theo nó là vật tuẫn táng sang quý nhất vào mộ của cô.
“Hugh, Hugh? Hugh!” Bả vai bị vỗ mạnh, Hugh giật mình quay lại, chỉ thấy Harry thở phì phò đứng phía sau.
Có việc? Hugh dùng ánh mắt hỏi nó.
Harry túm túm tóc, có chút ủ rũ hỏi: “Hugh, anh đang phát ngốc cái gì đó? Em từ đầu kia hành lang đã thấy rồi vẫn kêu anh suốt, nhưng anh chả phản ứng gì cả.”
Hugh áy náy cười cười.
Cậu còn có thể nghĩ cái gì? Còn không phải đang tính toán trưa hôm sau có nên rút thời gian làm cơm cho Snape hay không. Chút nữa cậu còn có hai tiết, buổi chiều cũng có lớp, thời gian rất vội vã.
Draco đuổi theo từ phía sau, “Harry, cậu đừng luôn biểu hiện giống Gryffindor được không? Vừa mới giáo — giáo sư Snape trừng mắt nhìn cậu mấy lần rồi đó.”
Harry xấu hổ nhức đầu, nó chỉ lo đuổi theo Hugh, căn bản không chú ý tới Draco.
Draco quay qua Hugh, nói: “Hugh, anh có tâm sự?”
Hugh mỉm cười, lắc đầu.
Harry chu mỏ, “Hugh, anh bận quá, em tìm mãi mà chả thấy anh.”
Hugh nhún vai, cậu xác thực bề bộn nhiều việc, chính là bận gì thì không thể nói ra được.
Draco cổ cổ quái quái nhìn cậu một cái, nhưng không hỏi nhiều gì. Slytherin tôn trọng sự riêng tư của bạn bè.
Harry chớp mắt với Hugh, “Hugh, em có việc muốn nói cho anh.”
Hugh khẽ nhíu mày — chuyện gì?
Harry nhìn bốn phía, “Đợi lát nữa anh học xong rồi nói sau, em với Draco sẽở thư viện chờ anh, người ở đây nhiều lắm.”
Hugh nghĩ nghĩ, gật đầu. Xem ra cơm trưa không thể làm cho giáo sư Snape, phải qua nói cho hắn một tiếng.
Cáo biệt Harry cùng Draco, Hugh vội vàng đi về phía hầm. Vừa xuống đến cầu thang hầm thì gặp Snape đi dạy học về.
Hugh chạy hơi nhanh, tay đặt trên tay vịn thở gấp.
Snape mặt nhăn mày nhíu, “Cậu White, có chuyện đại sự gì đáng giá cậu như quỷ khổng lồ không đầu óc xông loạn xung quanh?”
Hugh bớt thở dốc, đi đến trước mặt hắn, lấy ra sổ tay viết: “Giáo sư Snape, giữa trưa em có chút chuyện không thể chuẩn bị cơm trưa cho thầy được, thầy nhớ phải đến sảnh đường dùng cơm, không cần cứ vào phòng thí nghiệm thì cái gì cũng quên hết.”
“Cậu White, ta nghĩ ta cũng không định để bản thân đói chết, lo lắng của cậu là hoàn toàn không cần.” Snape lạnh lùng nói.
Hugh nho nhỏ oán thầm một chút: Thầy không quyết định làm thế, nhưng mọi thứ thầy làm đều hướng tới cái mục tiêu này.
Bởi vì lập tức phải đi học, Hugh vội vàng nói lời từ biệt với Snape, hoảng sợ mà chạy lên lầu, rất nhanh liền biến mất trong tầm mắt của Snape.
Snape lẳng lặng đứng trên cầu thang, nhìn phương hướng cậu biến mất, hồi lâu mới rời đi.
Phòng nghỉ Slytherin.
Harry ghé vào giường mình, ló đầu ra khỏi tấm màn màu xanh lục nhìn vị quý tộc nhỏ bạch kim đang ngồi trên giường đối diện.
“Draco, cậu cũng thấy là dạo này Hugh cứ thần thần bí bí đúng không?”
Draco không để ý lắm ‘Ừ” một tiếng, cầm trong tay 1 bức thư.
Harry bạnh quai hàm, căm giận nói: “Draco, sao cậu lại không quan tâm Hugh chứ?”
Draco rốt cục đem tầm mắt dời khỏi bức thư, nhìn về đôi mắt xanh của Harry, “Quy tắc Slytherin điều thứ chín, tôn trọng riêng tư của bạn bè. Harry, xem ra cậu còn chưa tuân thủ đúng.”
“Được rồi!” Harry quyệt miệng, “Mình chỉ quan tâm Hugh thôi mà, anh ấy có vẻ có tâm sự nặng nề.”
Draco đi qua đi sờ sờ đầu nó, “Nếu Hugh nguyện ý nói cho chúng ta biết thì anh ta sẽ tự nói, cậu không cần quá mức lo lắng.”