[Harry Potter Phù Thuỷ Câm] Ách Vu Sư

Chương 6: Đũa phép



Tiệm đũa phép Ollivander rách nát suýt chút nữa làm Hugh White chùn bước.

Bảng hiệu đá muốn tróc sơn, lung lay sắp rớt, trên đó viết: Ollivander: chế tác đũa phép hoàn mỹ từ năm 382 TCN.

Đi vào trong tiệm, mấy ngàn cái hộp giấy chất đống đến tận trần nhà làm cho căn tiệm vốn không lớn có vẻ càng thêm nhỏ hẹp.

“Buổi chiều tốt lành.” Một giọng nói mềm nhẹ mà quỷ dị đột ngột vang lên, Hugh nhìn chăm chú, một ông lão đeo kính mắt đứng trước mặt bọn họ, ánh mắt nhạt màu nhìn chằm chằm Hugh.

Hugh lui về phía sau từng bước, tránh được tầm nhìn chăm chú này. Ông lão lúc này mới bừng tỉnh chuyển động tròng mắt, nói: “Cháu là tân sinh Hogwarts? A! Một phù thuỷ Muggle nhỏ, nhưng lại có một linh hồn mạnh mẽ, thật sự là rất đặc biệt, vô cùng đặc biệt!”

Ông lão lầu bầu, như muốn lại gần nhìn, nhưng vì sợ tầm mắt càng ngày càng âm lãnh của Snape mà không thể không buông tha.

“Được rồi! Ta biết, cháu muốn tìm 1 đũa phép thuộc về mình, đương nhiên, mỗi phù thuỷ đều có một đũa phép thuộc về mình.” Ollivander nhắc tới, “À, như vậy, cậu phù thuỷ nhỏ này, thực xin lỗi, ta còn chưa biết tên cháu.”

Hugh định viết cho ông, nhưng Snape đã thay cậu trả lời, “Hugh White. Ông Ollivander, nhanh lên cho tôi nhờ, hãy dừng cuộc nói chuyện vô vị của ông lại đi.” Hắn có chút không kiên nhẫn.

Ollivander hơi bất mãn, ông nhìn Hugh nói: “Tốt lắm, cậu White, cậu quen dùng tay nào?”

Hugh nâng lên tay phải, mỉm cười.

Ông lão cổ quái nhìn cậu, sau đó lấy ra một cây thước đo, đo từ đầu vai đến đầu ngón tay, sau đó theo cổ tay đến khửu tay, từ nách đến sàn nhà.

Vừa đo ông vừa nói: “Mỗi một đũa phép của Ollivander đều có vật liệu pháp thuật rất mạnh, đó cũng chính là chỗ tinh túy của nó, cậu White. Chúng ta dùng một bộ phận của sinh vật pháp thuật để chế tác đũa phép, mỗi đũa phép Ollivander đều là độc nhất vô nhị. Phải biết rằng, cậu White, không chỉ có phù thuỷ lựa chọn đũa phép, đũa phép cũng lựa chọn chủ nhân thích hợp cho mình.”

Ollivander không biết từ khi nào thì buông thước đo, đi đến đống hộp đũa phép chất chống như bức tường, thước cuộn tựđộng tiếp tục giúp cậu đo đạc.

“Tốt,” Ollivander nói, “Cậu White, thử cái này đi, 8 feet Anh, gỗ cử cùng gân rắn, rất mềm dẻo.”

Hugh tiếp nhận, vẫy một cái, đốm lửa nhỏ cháy trên đầu đũa.

“Xem ra không phải cái này.” Ông lão than thở, thả đũa phép lại vào hộp, lại rút ra một cái khác, “7 feet Anh, gỗ hoa cùng gân rồng, một tổ hợp cường đại.”

Hugh vẫy hai lần, một cơn lốc xoáy thổi quét qua cửa tiệm, cửa tiệm vốn đã rách nát nay càng thêm thê thảm.

“Xem ra là một người khách khó khăn.” Ollivander nói xong, tay run nhè nhẹ, trong ánh mắt lộ ra hưng phấn, “Thử lại xem, 9 feet Anh, gỗ tùng, lõi tóc Veela, cậu White, điều này đại biểu cho kiên trinh.”

“Rào rào!” Dòng nước tập kích cửa tiệm.

“Xem ra không phải cái này, lại, gỗ sưa cùng lông đuôi phượng hoàng.”

……

“Không phải, ừm, không sao, gỗ cây bạch quả……”

……

“Được rồi, ta nghĩ nhất định là cái này,” Ollivander đắc ý giơ một cây đũa phép, “Cậu White, từ lúc cậu từ cửa bước vào, ta liền cảm giác được nó rung động. Một tổ hợp hoàn mỹ mà cường đại cỡ nào, gỗ hắc đàn đến từ phương Đông và 1 sợi tóc tinh linh ánh trăng vô cùng hiếm thấy.”

Hugh áp chế ý niệm muốn chọc cho ông lão này mấy cái, tiếp nhận cây đũa phép kia.

Cảm giác thực kỳ diệu. Giống như là cánh tay kéo dài ra vậy, Hugh theo bản năng vẫy một cái, ánh sáng trắng mãnh liệt bao phủ toàn bộ cửa tiệm, bên tai vang lên lời ca nhẹ nhàng uyển chuyển.

“A! Thật sự là rất ngạc nhiên!” Ollivander la lớn: “Chiếc đũa phép này đã tồn tại vài trăm năm, chưa từng có người nào được nó thừa nhận. Cậu White, cậu sẽ là một phù thuỷ vĩ đại! Gỗ Hắc đàn đại biểu cho hắc ám và trọng sinh, Tinh Linh ánh trăng đại biểu sự thuần khiết và bình tĩnh, thật sự là tổ hợp kì diệu!”

Hugh bình phục cảm xúc kích động, giơ đũa phép định mệnh của mình mỉm cười với Ollivander.

Snape vốn chờ đến rất không kiên nhẫn đã bình tĩnh trở lại, lấy lại tinh thần, trong lòng có chút kinh dị, trên mặt nhưng không có nửa điểm biểu lộ. Thấy động tác của Hugh White, lạnh lùng hỏi Ollivander: “Bao nhiêu tiền?”

“À,” Ollivander hoảng hốt nhìn về phía hắn, “À, 7 Galleon, đương nhiên. Đũa phép trong tiệm Ollivander phần lớn đều có giá này.”

Hugh thanh toán tiền, theo Snape đi ra khỏi tiệm đũa phép, sau đó đi đến cửa hàng của phu nhân Malkin lấy quần áo đã làm xong.

“Cậu White, đều mua xong hết rồi. Nếu cậu có hứng thú gì nữa thì lần sau tự mình đi, không còn thắc mắc thì ta mang cậu về nhà là hoàn thành nhiệm vụ.” Có lẽ là chịu ảnh hưởng của ánh sáng thánh khiết vừa rồi, Snape hiếm thấy mà không phun nọc độc.

Hugh White nhìn bốn phía, tìm được mục tiêu, chỉ vào cửa tiệm hỗn loạn kia, chờ mong nhìn Snape.

Snape theo hướng cậu chỉ nhìn qua.

Cửa hàng thú nuôi chết tiệt! Hắn hoàn toàn quên mất chuyện này!

“Được rồi, cậu White, cậu sẽ không thất vọng.” Hắn nói, “Bây giờ mời cậu sử dụng đôi chân quỷ khổng lồ của mình đi chọn thú cưng, ta sẽở chỗ này chờ.”

Hugh gật đầu, đi về phía Sở cú Eeylops.

Trong cửa hàng cực kì hỗn loạn, khắp nơi đều là phân chim và lông chim rụng, tiếng cú mèo tất tất tác tác nữa.

Đương nhiên nơi này không chỉ buôn bán con cú mèo, còn có thú cưng khác, chỉ là số lượng ít hơn.

“Hửm? Một phù thuỷ nhỏ? Tân sinh Hogwarts?” Một người phụ nữ khô gầy chầm chậm đi ra từ một góc tối, giọng bà không cao, mang theo chút khoái trá, “Nhìn đi, đứa nhỏ, nơi này có thú cưng nào cậu muốn không. Cú mèo, cóc, chuột, mèo, ưng, đương nhiên, rắn cũng có. Nhưng ta nghĩ nó không thích hợp với cậu đâu.”

Hugh nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt tuần tra một vòng quanh đám đông vật, cuối cùng cậu chọn nhất một con diều hâu màu xám, cường tráng lại cao ngạo.

(diều hâu đỏ – minh hoạ)

Hugh lại mua một cái l*ng chim, đủ chỗ cho một con diều hâu đứng thẳng, chậu thức ăn và nước uống. Diều hâu không muốn bị nhốt trong l*ng sắt rất vừa lòng, vô cùng thân thiết cọ cọ tay Hugh.

Tính cả l*ng sắt tổng cộng 23 Galleon 12 Sickle, Hugh thanh toán tiền, rồi vui vẻ đi ra khỏi tiệm cú mèo.

Hugh quyết định gọi diều hâu nhà mình là Gavin, chim ưng thắng lợi. Tuy rằng tên này cậu vĩnh viễn không thể tự hô lên, nhưng Hugh vẫn cảm thấy thực vui vẻ.

Hugh White cầm cái l*ng chim trống trơn đi về phía Snape, Gavin đứng trên vai cậu, thần khí mười phần.

Đi đến gần Hugh mới phát hiện Snape không phải một mình, hắn đang cùng một người nam nhân nói chuyện.

Mái tóc bạch kim suôn dài, khuôn mặt tinh xảo gần như hoàn mỹ, nụ cười giả của quý tộc, áo chùng hoa lệ, xà trượng không rời tay.

Lucius Malfoy.

Hugh White đi qua, đứng bên người Snape, lễ phép mỉm cười một chút với người đàn ông bạch kim.

“Severus, đây là tân sinh năm nay cậu đi đón sao?” Lucius Malfoy giả cười nói với bạn tốt, “Đứa nhỏ đáng yêu hoàn toàn phù hợp với thẩm mĩ của Malfoy.” Ông quay qua Hugh White, hơi hơi chọn mi, cười câu lòng người. “Thật vui khi nhìn thấy cậu, phù thuỷ nhỏ. Ta là Lucius Malfoy, ta có được vinh hạnh biết tên của cậu không?”

Snape trào phúng giả cười, “Lucius, nếu đầu anh không bị độc dược làm đẹp ăn mòn sạch thì nên biết khống chế nội tiết tố của mình! Thật đáng tiếc mà nói cho anh, cậu White phù hợp với thầm mĩ của anh là một phù thuỷ Muggle, hơn nữa, chỉ sợ cậu ta không thể chính miệng nói cho anh biết tên của mình.”

Hugh mẫn cảm nhận thấy ánh mắt Lucius Malfoy nhìn mình mang theo miệt thị.

Chết tiệt cái luận điệu phù thuỷ thuần huyết! Chết tiệt cái cảm giác ưu việt của quý tộc!

Hugh White lấy giấy bút, rất nhanh viết lên một tờ mới: “Ngài Malfoy, thật vui được quen biết ngài, tên tôi là Hugh White. Như ngài chứng kiến, tôi không chỉ là phù thuỷ Muggle còn là một người câm.”

Trong đôi mắt xám bạc của Lucius Malfoy xẹt qua tia kinh ngạc, một phù thuỷ câm! Thật sự là mới nghe lần đầu.

Snape hiển nhiên không còn kiên nhẫn tiếp tục lãng phí thời gian, lạnh lùng nói: “Cậu White, ta nghĩ lúc này cậu có thể xác nhận mọi thứ cần đều đã mua, không cần lãng phí thời gian của ta. Lucius, nếu anh có cái thú tiêu khiển này, như vậy tôi nghĩ chắc anh có đủ thời gian đi nấu độc dược làm đẹp của anh chứ!”

“Không! Severus!” Lucius ai oán kêu, đáng tiếc Snape đã sớm mang theo Hugh White đi ra thật xa, bỏ lại ông ở đằng sau.

Độc dược làm đẹp của ông!!!

Số 56 đường sông Thames, ngôi nhà 2 tầng mầu trắng ngà, đứng trước cửa là một cậu nhóc tóc ngắn màu nâu nhạt, khuôn mặt tinh xảo đang mỉm cười với một người đàn ông mặc đồ đen lạnh lùng, viết như phượng múa rồng bay trên giấy: “Hôm nay rất cám ơn ngài. Nếu có thể, mời vào nhà uống chén trà đã.”

Snape bên môi mang theo nụ cười giả ác ý, “Cậu White, nếu đầu cậu không bị quỷ khổng lồ giẫm bẹp thì nên biết đây là công việc của ta, cậu hoàn toàn không cần phải biểu đạt lòng biết ơn giá rẻ của mình. Xét thấy ta đã vì cậu rời khỏi cái vạc của mình một buổi sáng và buổi chiều, ta không cho là mình còn có thời gian để lãng phí. Nếu cậu còn có chút đầu óc, ngày 1.9 hãy đến sân ga 9 ¾ ngã tư Vua, đi thẳng vào sân ga giữa 9 và 10, hy vọng cậu sẽ không ngu xuẩn mà không bắt được tàu tốc hành Hogwarts, như vậy, hẹn gặp lại, cậu White.”

Hugh mỉm cười gật đầu, nhìn hắn xoay người nhanh rời đi, trường bào tối đen quay cuồng cuộn sóng sau lưng, rất có khí thế!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.