Người trên sàn nhảy dần ít đi, nhóm phù thuỷ nhỏ ăn bánh ngọt, uống nước trái cây, tụm lại thành từng nhóm để chuyện trò vui vẻ, vài tiếng thét chói tai vang lên bởi mấy trò đùa dai phức tạp phản ứng chậm, đôi song sinh nhà Weasley đắc ý cười vang.
Draco cùng Harry liên tục nhảy vài điệu, trên trán đều rịn mồ hôi, hai má đỏ bừng, nhưng nhìn ra họ rất là vui vẻ. Hermione từ biệt với Rand Delin đang hơi không yên lòng, cô bé đi về phía hai người bạn tốt, mà Rand thì đi về góc các Ravenclaw tụ tập.
Rand Delin vừa đi gần, nhóm phù thuỷ nhỏ Ravenclaw liền nhất tề vây y vào giữa, Avet Milan bắt lấy tay y, hưng phấn hỏi: “Hey! Rand, cậu có biết vị kỵ sĩ kia là ai không?” biểu tình của Rand Delin lập tức trở nên vô cùng cổ quái.
Một Ravenclaw năm bốn bên cạnh đẩy bờ vai y, “Rand, cậu nói thật đi! Cậu nhất định biết được? Cậu không phải bạn nhảy của Granger sao? Vừa rồi mình còn thấy hai người nói chuyện.”
Trong một đám Ravenclaw, ánh mắt Anseair Orland tràn đầy mất mát cùng thống khổ không che dấu được. Anh ta đẩy mắt kính, cũng giống những người khác chờ Rand công bố đáp án. Anh ta muốn biết, rốt cuộc là ai mới có thể có được trái tim trong sáng như thuỷ tinh của thiếu niên kia. Ít nhất, anh ta có thua cũng muốn hiểu là do ai!
Rand Delin thở sâu, nhìn qua các phù thuỷ cùng học viện với mình, trịnh trọng nói: “Các cậu cần chuẩn bị tâm lý thật tốt, tôi khuyên các cậu tốt nhất nên chuẩn bị mấy bình thuốc làm dịu và thuốc trấn định.”
Avet đấm y một phát, “Rand, cậu đang chơi trò nói chuyện giật gân sao? Tôi nghĩ chúng tôi sẽ không yếu tim như vậy đâu, cho dù cái người kia đã đoạt đi hoàng tử nhỏ của chúng ta.” Rand nhéo cái mặt hơi cứng của mình, nhún vai, “Được rồi, nếu các cậu kiên trì như vậy…” Y dừng một chút, nhóm ưng nhỏ vây quanh hắn đều trừng mắt chờ đáp án. “Hoàng tử nhỏ thân ái của chúng ta, kỵ sĩ của em ấy là…… giáo sư Snape.”
Một mảnh tĩnh mịch.
Rand Delin nhìn các phù thuỷ nhỏ cùng học viện bởi vì lời nói của y mà lộ vẻ mặt hoảng sợ cùng không dám tin, cảm thấy tâm linh vừa bị kinh hách thật sâu vừa nãy của mình đã được an ủi.
Vẫn là Anseair phản ứng lại trước tiên, miễn cưỡng duy trì ngữ điệu bình tĩnh hỏi, “Rand, cậu xác định người kia là S — giáo sư Snape sao?” Anh ta hầu như không thể phát ra cái tên đó một cách đầy đủ, vị giáo sư khủng bố nhất Hogwarts, anh ta cũng bị hại sâu sắc, không thể nào tưởng tượng thiếu niên sạch sẽ ôn hoà liên hệ cùng với vị giáo sư có thể làm cho nhiều phù thuỷ dù đã tốt nghiệp Hogwarts nhiều năm nhìn thấy còn lạnh run.
Rand vẻ mặt bất đắc dĩ, “Anse, tin tưởng tôi đi, tôi cũng không muốn tin vào sự thật tàn khốc này đâu, nhưng đây là chuyện thật, tôi tin thị giác cùng thính giác của mình vẫn bình thường.”
Tập thểRavenclaw phong hoá. (Miêu: từ đá biến thành bụi bay theo gió, tham khảo cảnh tượng trong anime)
“Draco, Hermione, các cậu có thể tưởng tượng được cảnh tượng náo nhiệt ngày mai ởHogwarts không?” rắn nhỏ mắt xanh Harry giảo hoạt cười hỏi hai người bạn tốt, thật sự là rất thú vị!
Hermione rất nghiêm túc đẩy mắt kính trên mũi, “Mình phải ghi lại chuyện này, phân tích các phản ứng khác nhau của các học trò, sau đó……” nữ phù thuỷ nhỏ rơi vào hình thức cuồng học thuật, hai con rắn nhỏ liếc nhau một cái, ăn ý lui về phía sau hai bước, chuẩn bị đào tẩu. Đáng tiếc hôm nay không thành công, vừa mới bước nửa bước đã bị Hermione càng ngày càng lộ rõ phong phạm nữ vương, “Hai người muốn đi đâu?”
Harry cười ha ha, “Không có đâu! Chúng mình chỉ thấy nhàm chán, muốn về ký túc xá ngủ.” Hermione nghi ngờ nhìn bọn họ, hai con rắn nhỏ bị nhìn mà rợn tóc gáy, cuối cùng vỗ tay một cái, “Mình cũng hiểu là không có gì mà ở lại nữa, cùng đi thôi.”
Ba người đang muốn rời đi, một Slytherin cũng hoá trang thành quỷ hút máu giống Draco đi về phía họn họ, là Spencer Zabini.
Draco mặt nhăn mày, “Đàn anh Zabini, có chuyện gì sao?” Kỳ thật Draco trong lòng rõ ràng, nhất định là đến hỏi lai lịch vị kỵ sĩ của Hugh. Chuyện vị playboy gia tộc Zabini vào lúc Hugh học năm nhất đã chặn Hugh lại ở lễ đường tặng hoa thổ lộ, cậu ta cũng nghe nói qua.
Quả nhiên, Spencer Zabini đeo lên nụ cười rực rỡ tiêu chuẩn của Zabini, “Ôi, đàn em Malfoy, tôi chỉ muốn biết về người có sức cuốn hút lớn ra sao lại có thể bắt trái tim của hoàng tử nhỏ Ravenclaw, tôi nghĩ cậu sẽ không keo kiệt nói cho tôi biết một chuyện nhỏ như vậy chứ?”
Draco mím môi giả cười, “Đương nhiên, đàn anh Zabini. Nhưng cá nhân tôi cho anh một lời khuyên, vẫn không cần biết thì tuyệt hơn, chân tướng thường không hề tốt đẹp như vậy, anh đã chuẩn bị tâm lý thật tốt chưa?” Trên thực tế Draco vô cùng chờ mong nhìn thấy bộ dáng Zabini ngơ ngốc há hốc miệng.
Spencer Zabini cười đến là thoải mái, “À, tôi tin tưởng năng lực thừa nhận của tôi không kém như vậy, đàn em Malfoy, nếu cậu nguyện ý thẳng thắn nó cho tôi biết đáp án, tôi vô cùng cảm tạ.”
Draco, Harry cùng Hermione nhìn hắn với ánh mắt thiếu đồng tình, nhưng càng nhiều hay là vẻ xem kịch vui. “Nếu anh đã kiên trì,” Draco thực ác liệt mà tạm dừng một chút, “Viện trưởng của chúng ta, giáo sư Snape, chính là kỵ sĩ của Hugh.”
Quần lót Merlin!
Spencer Zabinicùng cùng nhóm động vật nhỏ nghe lén phụ cận giật mình.
Cho dù là nhìn thấy Dumbledore cùng Chúa tể hắc ám cùng nhau khiêu vũ cũng không kinh sợ bằng cái vụ này!
Bỏ lại nhóm phù thuỷ nhỏ bị chân tướng đả kích đến đầu óc choáng váng, ba người ly khai lễ đường. Ở lối rẽ, Draco cùng Harry muốn đi về phòng nghỉ Slytherin, Hermione phải về tháp Ravenclaw.
Sau khi trao nhau lời chúc ngủ ngon, Harry đột nhiên nghe được giọng nói âm lãnh đáng sợ truyền ra từ giữa vách tường, “…… xì xì…… giết…… để ta xé rách mi…… máu……”
Sắc mặt Harry trở nên cực kỳ tái nhợt, giọng nói âm trầm mang theo sự lạnh lẽo, khiến cho toàn thân cao thấp của nó đều lạnh băng. Draco lập tức phát hiện ra nó khác thường, lo lắng hỏi: “Harry, cậu làm sao vậy?” Hermione đang muốn rời đi nghe thấy, cũng thân thiết nhìn nó, “Harry, sắc mặt của cậu sao lại trắng nhợt như vậy?”
Harry cầm lấy cánh tay Draco, “Draco, cậu có nghe được tiếng gì hay không?” Draco cùng Hermione liếc mắt một cái, từ trong đó nhìn ra được sự nghi ngờ. Lắc đầu, “Harry, cậu nghe được gì sao? Làm gì có tiếng gì đâu?” Draco sờ trán nó, “Không phải cậu sinh bệnh rồi chứ?” “Không!” Harry kịch liệt phản bác, “Thật sự có!”
“ …… xì…… xì xì…… máu…… máu tươi…… giết…… xé nát……” Harry nghe được giọng nói âm trầm đáng sợ từ giữa bức tường, còn có tiếng như thứ gì đó xẹt qua. Nó khủng hoảng ôm lấy Draco, “Nó đang nói giết, xé rách, còn có máu tươi. Draco, Hermione, hai người tin mình đi, thật sự có tiếng nói đó! Sao các cậu lại không nghe thấy?”
Draco cùng Hermione cũng hiểu được chuyện nghiêm trọng, Harry sẽ không nói dối bọn họ. Sắc mặt Draco ngưng trọng hỏi: “Harry, bây giờ cậu còn nghe được giọng nói kia không?” Harry cẩn thận nghe ngóng, gật đầu, “Có. Nó đi về phía bên kia!” Nó chỉ vào hành lang tăm tối sâu thẳm phía sau lưng Draco.
Draco cùng Hermione liếc nhau, gật gật đầu. Cúi đầu nhìn người đầu đầy mồ hôi lạnh trong lòng, Draco lấy ra một cái khăn tay dịu dàng giúp nó lau mồ hôi bên thái dương, vừa nói: “Harry, chuyện đó không liên quan tới chúng ta, chúng ta nên trở về ký túc xá nghỉ ngơi.” Harry sắc mặt tái nhợt gật đầu, dần dần nghe không được giọng nói kia, nó cũng nhẹ nhàng thở ra.
Hermione ôn nhu nói: “Harry, có lẽ cậu cần một ít nước thuốc trấn định hoặc là độc dược vô mộng. Phải biết rằng, ở thế gió phù thuỷ mà tự dưng nghe được giọng nói tuyệt đối không phải chuyện tầm thường đâu.” Harry gật đầu, “Mình đã biết, Hermione, cậu đi về trước đi.” “Draco, để ý Harry nha, mình đi trước.” Hermione nói xong, lo lắng nhìn lại Harry một cái, đi về phía tháp Ravenclaw.
Draco nửa nắm bả vai Harry, “Harry, chúng ta cũng trở về đi.” Harry “Ừm” một tiếng, hai người đi xuống cầu thang về phòng nghỉ Slytherin.
Harry vừa xuống cầu thang vừa cau mày nói: “Draco, cậu nói đây có phải lại là một chuyện gì đó không tốt không? Mình có dự cảm xấu.” Draco ôn hoà trấn an nó, “Không có việc gì, cậu đừng nghĩ nhiều, ngày mai nói chuyện này cho cha đỡ đầu và Hugh.” Harry tuy vẫn buồn rầu, nhưng sự tin tưởng với lời nói của Draco làm nó đè ép mọi bất an xuống.
Ngày hôm sau, Hugh mới xuất hiện ở đầu cầu thang, các Ravenclaw trong phòng nghỉ chung đều dùng vẻ mặt khó có thể hình dung nhìn cậu, Hugh trong lòng biết bọn họ nhất định đã biết chuyện của mình cùng Snape, bây giờ còn đang rối rắm vô cùng trong lòng đây mà.
Hugh giống như bình thường cười với bọn họ, nhóm ưng nhỏ biểu tình càng thêm quỷ dị. Hugh hơi bất đắc dĩ, có cần phải kỳ quái như vậy sao? Cậu đi xuống cầu thang, thấy Anseair ngồi trên sô pha trước lò sưởi bị người ta đẩy một cái, sau đó anh liền đứng lên đi về phía cậu.
“Hugh, cái kia……” Anseair muốn nói lại thôi, Hugh hơi hơi nghiêng đầu nhìn anh — có chuyện gì không thể nói sao? Anseair khụ khụ, dưới vô sô ánh mắt ‘bức bách’ đằng sau kiên trì mở miệng, “Hugh, em thật sự đang cùng giáo sư Snape …… hẹn hò sao?”
Cho dù Hugh đã chuẩn bị tâm lý đối mặt với vấn đề như vậy, nhưng vẫn ửng đỏ mặt, qua một hồi mới nhẹ nhàng gật đầu. Anseair cố gắng che dấu vẻ mất mát trong ánh mắt, xoay người nhún vai với đám ưng nhỏ phía sau – có đáp án mấy người muốn chưa?
Hugh nhanh chóng rời khỏi tháp Ravenclaw, cậu còn phải đi chuẩn bị bữa sáng cho Snape.
Từ tháp Ravenclaw đến phòng bếp, dọc đường đi cậu gặp được mấy ccon động vật nhỏ vừa nhìn thấy cậu liền có vẻ mặt kinh ngạc, có người còn đụng vào tường, có người thì đứng im không thể nhúc nhích, có người trực tiếp dán người lên vách tường, vặn vẹo thành bộ dáng kỳ quái.
Thật sự có cần khoa trương như vậy sao? Hugh nghĩ, nhìn bốn phía không người, gãi gãi quả lê trên bức tranh tĩnh vật, vào phòng bếp.
Nửa giờ sau, Hugh đi đến hầm, lại phát hiện người yêu mình không giống ngày thường vừa ngồi trên sô pha xem Nhật báo tiên tri vừa chờ cậu đến. Hugh bỏ thêm thần chú giữấm vào bữa sáng được gia tinh để trên bàn, ngồi trên ghế chờ Snape trở về.
Cậu không chờ lâu lắm Snape đã trở lại, sắc mặt vô cùng khó coi. Hugh vội vàng nghênh đón, tiếp nhận áo choàng hắn cởi ra ôm trên tay, lo lắng nhìn hắn. Snape ôm cậu vào trong ngực, ngồi lên ghế sô pha, “Hugh, xuất hiện hoá đá rồi.” Tối hôm qua sau khi đưa Hugh về tháp Ravenclaw không lâu thì bị Dumbledore kêu đi, Mrs Norris bị hoá đá!
Cái gì? Hugh vô cùng kinh ngạc, điều này sao có thể? Nhật kí đã bị bọn họ tiêu diệt rồi mà, ai có thể mở ra mật thất thả xà quái? Cậu đột nhiên nghĩ tới vương miện Ravenclaw trong phòng yêu cầu, chẳng lẽ là nó!
Snape hôn nhẹ lên trán cậu, “Còn chưa thể xác định là hồn khí nào, nhưng có khả năng nhất chính là vương miện Ravenclaw. Chết tiệt! Ta hẳn nên sớm đi lấy! May mắn lần này bị hoá đá là con mèo của thầy giám thị Filch.”
Hugh ôm hai má hắn, ánh mắt dịu dàng nhìn hắn — Sev, đây không phải anh sai.
Snape dán môi lên trán cậu, điều này khiến cho hắn cảm thấy an tâm. Chỉ cần thiếu niên này ở trong lòng hắn, hắn sẽ cảm giác bản thân mình không phải là tột nghiệt.
“Đúng, hiện tại không phải lúc nghĩ mấy thứ này, chúng ta nên nhanh chóng tìm ra hồn khí, hủy diệt nó!” Hugh nháy mắt mấy cái, nghĩ nghĩ, lấy ra đũa phép khẽ vung, “Sev, chuyện lần này có liên lụy đến Harry không?”
Snape lắc đầu, “Không có, là một đám Hufflepuff ngu xuẩn đi về ký túc xá thì phát hiện.” Hugh nhẹ nhàng thở ra, hiện tại Harry là một Slytherin, nếu phải dính vào chuyện này thì sẽ càng phiền toái hơn nguyên tác.
Không khí toàn bộ Hogwarts trở nên thực quỷ dị. Đầu tiên là tin tức đáng sợ hoàng tử nhỏ nhà Ravenclaw hẹn hò với hầm xà vương âm trầm tà ác, sau đó lại là sự kiện hoá đá và uy hiếp người thừa kế nhà Slytherin. Dòng chữ bằng máu đỏ tươi trên vách tường phòng rửa mặt làm người ta thấy mà ghê người, nhóm phù thuỷ nhỏ cũng rất hoảng sợ, Slytherin thì thấy bị khiêu khích cùng sỉnhục nhiều hơn.