Sự kiện hoá đá khiến cho toàn bộ Hogwarts lòng người hoảng sợ, còn kinh động tới Bộ pháp thuật. Bộ trưởng Cornelius Fudge tự mình tới Hogwarts chất vấn, tỏ vẻ phẫn uất với sự thất trách của Dumbledore. Nhưng quan điểm chính trị mọi người vẫn biết, Fudge rất kiêng kị Dumbledore, luôn lo lắng ông cướp đi vị trí của mình.
Các giáo sư cũng làm ít biện pháp trì hoãn, từng góc Hogwarts một đều đặt gương, nhưng nhóm phù thuỷ nhỏ vẫn thấy bất an, trong lúc nhất thời số người lượn đêm đạt tới mức thấp nhất trong lịch sử.
Snape cùng Hugh đều nhìn chằm chằm con gái út nhà Weasley, nhưng tạm thời còn chưa có động tĩnh gì. Draco, Harry cùng Hermione ba phù thuỷ nhỏ cả ngày túm tụm với nhau thì thầm, thần thần bí bí, đại khái là đang điều tra chuyện gì đó.
Quả nhiên, không quá vài ngày, Harry liền vụng trộm chạy tới nói cho Hugh biết bọn họ phát hiện ra mật thất, ngay cả cửa vào mật thất ở phòng rửa mặt nữ cũng biết. Hugh có chút giật mình bọn họ nhanh như vậy đã tìm được đáp án, nhưng vẫn vô cùng trịnh trọng cảnh cáo bọn họ không thể hành động một mình.
Hugh nói chuyện này cho Snape, tâm tình Snape có vẻ rất không tồi, Hugh đoán hắn có ý đồ với da rắn lột và xà quái cả người đều là nguyên liệu độc dược trong mật thất.
Chưa yên lành được hai ngày, trước kì nghỉ Giáng sinh ba hôm, Harry cấp tốc chạy đến hầm, nói là Ginny Weasley bị xà quái bắt vào mật thất, Draco cùng Hermione đang chờở phòng rửa mặt nữ. Snape lập tức vào phòng thí nghiệm lấy các loại độc dược đã sớm chuẩn bị tốt, Hugh tiến vào phòng ngủ lấy áo choàng, ba người hoả tốc chạy tới phòng rửa mặt nữ nơi có Moaning Myrtle.
Lúc đuổi tới phòng rửa mặt, Moaning Myrtle đang cằn nhằn với Draco cùng Hermione, vừa thấy ba người nam tiến vào liền lớn tiếng thét chói tai, “Sao các người lại vào đây! Đây là phòng vệ sinh nữ, các người đều là nam! A! Không! Mau đi ra!”
Snape lừ mắt nhìn qua, Moaning Myrtle lập tức dừng thét chói tai, khóc thút thít, sau đó “Bùm” một tiếng nhảy vào trong bồn cầu tự hoại, bọt nước bắn lên tung toé, Snape đúng lúc ếm cho cả bọn một cái Protego mới không để cho tất cả biến thành ướt sũng.
“Ôi, chúng ta phải nhanh lên, trò Weasley ở phía dưới, xà quái cũng không phải thứ đồ chơi ngoan lành gì đâu!” Hermione thúc giục, ánh mắt mở rất lớn, cẩn thận quan sát bốn phía, ý đồ tìm được cửa vào mật thất.
Snape không kiên nhẫn dùng đũa phép chỉ vào một cái vòi nước, bên cạnh nó có khắc một con rắn nhỏ, “Potter, nói ‘Mở ra’ với nó mau!” Hắn có chút vội vàng, nguyên liệu độc dược trân quý đang chờ hắn đó!
Harry vội vàng nửa ngồi xổm xuống, nhìn con rắn nhỏ trên vòi nước, nói với nó: “Mở ra.” Không hề động tĩnh, Snape tức giận gầm nhẹ, “Thằng nhãi ngu ngốc! Ai kêu mi dùng tiếng Anh hử! Dùng xà ngữ, xà ngữ!” Harry mơ hồ cào đầu, nó thật sự không phân biệt được sự khác nhau giữa xà ngữ cùng tiếng Anh.
Draco chỉ vào con rắn nhỏ kia, ôn hòa nói: “Harry, cậu coi nó là một con rắn sống thử xem.”
Harry nuốt nuốt nước miếng, gật đầu, nhìn chằm chằm con rắn nhỏ khắc trên vòi nước, cố gắng tưởng tượng nó thành một con rắn sống, sau đó miệng không tự giác rung lên, “Xì — mở ra –“ âm thanh kia lạnh lẽo nhớp nháp, làm cho người ta cả người không thoải mái.
Đỉnh bồn rửa mặt loé sáng, sau đó nhanh chóng xoay tròn bay lên, tiếp theo bồn rửa mặt tách rời, chậm rãi biến mất, lộ ra một lối đi đen ngòm, có thể để cho một người chui xuống.
Harry quay đầu nhìn những người khác, chớp ánh mắt, “Em đi xuống trước nhé?” Đặc tính Gryffindor che dấu của nó bắt đầu rục rịch. Snape không hề lưu tình phun nọc độc, “Xem ra ta quả nhiên không thể chờ mong một Potter có được một bộ óc lớn hơn cái móng tay, điều gì khiến cho mi nghĩ mình thật là cứu thế chủ không gì làm không được, gặp chuyện nguy hiểm thì có thể không nhìn giáo sư, giống y như mấy con sư tử ngu xuẩn xông thẳng về phía trước! Nón phân loại thế mà lại phân mi vào Slytherin, quả nhiên là để lâu đã hỏng!”
Harry bị văng đầy đầu nọc độc, uể oải cúi đầu. Snape hừ lạnh một tiếng, đang muốn nói để mình đi xuống trước, phía sau truyền đến một thanh âm đắc ý dạt dào, “Ồi, nhìn xem, các vị đang làm cái gì? Giáo sư Snape, à, còn có Harry! Bọn nhỏ thân ái, các trò không thể ở trong phòng vệ sinh nữ được đâu, điều này quá thất lễ rồi đó.”
Mấy người quay đầu lại, chỉ thấy con khổng tước Lockhart kia đang khoe răng nanh trắng bóng, không có hảo ý mà cười, cứ như là bắt được nhược điểm gì đó của cả bọn vậy.
Ngoại trừ Snape cùng Hugh, ba người còn lại đều hơi bối rối, nhưng nhanh chóng trấn định lại, bất mãn mà trừng mắt Lockhart.
khóe miệng Snape cong lên một độ cong ác ý, lông mi nhếch cao, “A…… giáo sư Lockhart, hiện tại đến lúc cho ngài biểu hiện, ngài có thể tận tình khoe ra mấy kỹ xảo quyết đấu cao siêu của ngài cho mấy con quỷ khổng lồ nhỏ này. Đi xuống từ nơi đây……” Hắn chỉ vào cửa vào sâu thẳm kia, “Con quái vật gây ra chuyện hoá đá ở ngay phía dưới.”
Mặt Lockhart lập tức trở nên trắng bệch, liên tục lui về phía sau hai bước, “A, không, không, không — giáo sư Snape, tôi đột nhiên nhớ ra mình còn có một số việc chưa làm, tôi đi trước!”
“Giáo sư Lockhart……” đũa phép của Snape chỉ vào chóp mũi Lockhart mất hết phong độ, khóe miệng tràn đầy vẻ đe dọa kín đáo, “Thân là đồng nghiệp của ngài, tôi nguyện ý cho ngài một lời khuyên — đi xuống, nếu không tôi sẽ cho ngài cảm thụ uy lực chân chính của ác chú, phải biết rằng ác chú cũng không dễ đối phó như trong mấy quyển tiểu thuyết ngu xuẩn buồn cười ngài viết đâu.”
Sắc mặt Lockhart đã trắng còn hơn giấy, gã run run gật đầu, từng bước nhỏ đi vào lối đi mà trong mắt gã cứ như cửa thông tới địa ngục kia.
Snape không kiên nhẫn dùng đũa phép chọc chọc sau lưng gã, lạnh lùng ra mệnh lệnh: “Đi xuống!” Lockhart xin giúp đỡ nhìn về phía bốn phù thuỷ nhỏ bên cạnh, nhưng không ai để ý tới gã. Gã chỉ có thể nhắm mắt, đi về phía trước từng bước, nhảy xuống lối đi sâu không thấy đáy, tiếng kêu thê lương thảm thiết làm cho người ta tưởng gã vừa bị ai ném cho một tá Crucio.
Một lát sau, bên dưới không truyền ra động tĩnh gì lớn, xem ra không có gì nguy hiểm, nếu không bao cỏ kia đã sớm kêu đến độ toàn bộ Hogwarts đều nghe được. Snape quăng vào trong lối đi một tá Scourgify, sau đó nói với Draco cùng Hermione: “Trở lại phòng ngủ của hai đứa đi, đừng để ta biết hai đứa có hành động gì không thích đáng!”
Draco lập tức phản bác, “Chúng con cũng phải đi! Harry nếu có thể đi, vì sao bọn con không thể?” Snape híp đôi con ngươi đen lạnh lùng nhìn con đỡ đầu của mình, “Potter hữu dụng, còn hai đứa đi theo có thể làm cái gì? Bằng vào cái đầu nhồi đầy ốc sên và tứ chi vụng về như quỷ khổng lồ của hai đứa, chỉ biết gây trở ngại cho ta!”
Nữ phù thuỷ nhỏ Hermione cũng không chịu để cho bạn mình đi mạo hiểm, mình lại chỉ khoanh tay đứng nhìn, “Giáo sư Snape, bọn em sẽ không mang thêm phiền toái cho thầy, nhiều người thêm một phần sức mạnh không phải sao? Sức chiến đấu của bọn em sẽ không kém hơn Hugh!” Hermione không thể không biết xấu hổ nói mình rất thành thạo, nhưng trong lòng mọi người đều biết rõ ràng, thiên phú pháp thuật của Hugh tất nhiên là không tồi, nhưng bởi vì ngay từ đầu đã học thần chú không tiếng động ma, uy lực thần chú của cậu luôn khiếm khuyết, ứng phó thi cử thì dư dả, chân chính quyết đấu là không đủ nhìn.
Hugh theo bản năng bắt được tay áo Snape, cậu tuyệt đối không có khả năng để Sev một mình đi mạo hiểm! Snape trấn an vỗ vỗ vai cậu, tỏ vẻ mình tuyệt sẽ không bỏ lại cậu.
“Cha đỡ đầu, con biết ngài là muốn tốt cho bọn con, nhưng con không thể để cho Harry đối diện với nguy hiểm ở nơi con không nhìn thấy.” Ánh mắt lam xám không chút nào lùi bước nhìn sắc mặt âm lãnh của người đàn ông, Draco kiên định mà nói. Để cho bạn lữ của mình đi mạo hiểm, mà mình lại không làm gì hết, hành vi như vậy bản năng Veela của cậu bé không cho phép, trái tim cậu bé càng không cho phép!
Snape trừng mắt nhìn cậu bé một cái, không nói gì nữa, quay qua Hugh ý bảo mình xuống trước. Snape chui vào, lập tức ếm cho bản thân bùa trôi nổi cùng nhẹ tựa lông hồng, nhẹ nhàng rơi trên mặt đất.
“Petrificus Totalus!” Lockhart Đã sớm chờở phía dưới lập tức quăng cho Snape một thần chú hoá đá, nhưng gã đã quên đối phương là một đại sư ma pháp đen, hầu như là cùng lúc, Snape dùng Protego chắn lại thần chú này, sau đó liên tục dùng thần chú tước vũ khí chú cùng hoá đá giải quyết Lockhart.
Ném Lockhart sang một bên, trên đỉnh đầu tiếng gió rất nhỏ, Snape ném lên trên hai thần chú trôi nổi, sau đó tiếp được người yêu của mình đang nhảy xuống, ôm vào trong ngực.
Ngay sau đó Harry, Draco cùng Hermione lần lượt nhảy xuống, lông tóc không tổn hao gì. “Lumos!” đũa phép của Snape phát ra ánh sáng xanh mỏng manh, nhưng đủ để cho bọn họ thấy rõ hoàn cảnh nơi này.
Snape híp con ngươi đen lại, cảnh cáo Lockhart vẻ mặt hoảng sợ bị hắn hoá đá, “Tốt nhất ngài đây không cần bày trò gì, nếu không bãi tha ma sẽ là chỗ yên nghỉ cuối cùng của ngài!” Hắn giải trừ thần chú hoá đá của Lockhart, Draco lập tức đi lên, dùng đũa phép để sau lưng Lockhart, thấp giọng mệnh lệnh: “Đi lên trước!”
Lockhart nơm nớp lo sợ đi phía trước bọn họ, vừa ý đồ dùng những lời nói dối vụng về thuyết phục Draco bỏ đũa phép ra khỏi lưng gã, nhưng không ai để ý tới hắn.
“A!” Lockhart đột nhiên thét chói tai một tiếng, cả người sau này nhất quyết, sắc mặt tím trắng. Những người khác bị hoảng sợ, nhìn kỹ, chỉ thấy có một thư màu đen vô cùng dài kéo cào trong bóng tối trước mặt, giống như con quái vật đang ẩn núp, bọn họ đều lập tức nhớ tới xà quái trong mật thất, không khỏi ngừng thở.
Snape cũng lập tức hiểu được đó là cái gì, tiến lên hai bước, bọn họ nương theo ánh sáng xanh tren đầu đũa phép nhìn thấy rõ ràng thứ kia – một bộ da rắn lột vô cùng đầy đủ! trong mắt Snape nhất thời tràn đầy ánh sáng hưng phấn, nguyên liệu độc dược cỡ nào trân quý!
Dùng thần chú thu nhỏ với da rắn, bỏ vào trong túi tiền, động tác lưu loát khiến cho bọn Draco nhìn xem đầu đầy hắc tuyến. Tiếp theo Snape lại dùng Aguamenti gọi tỉnh Lockhart, tiếp tục bắt gã đảm đương chức tiên phong.
Bọn họ dọc theo lối đi không hề có ngã rẽ nào tiến về phía trước đi, qua đại khái nửa giờ, liền gặp phải một vách tường thật rắn chắc, trên tường có khắc hai con rắn quấn vào nhau, đôi mắt rắn to lòe lòe tỏa ra ánh sáng xanh ngọc.
“Potter!” Snape kêu Harry ở phía sau, Harry đi lên trước, cảm giác yết hầu hơi khô, không tự chủ được nhìn về phía Draco tìm kiếm dũng khí, Draco gật đầu với nó, nó cảm giác thật an tâm.
“Xì — mở ra –“Harry nói với hai con rắn trên tường, mấy con rắn quấn vào nhau tách ra, giữa vách tường chậm rãi vỡ ra một lối đi, rắn hai bên biến mất không thấy.
Vẫn để cho Lockhart xung phong, đoàn người đi vào. Bên trong là một căn phòng tăm tối thật dài, có rất nhiều cột đá khắc tượng rắn quấn quanh, cao vút chống đỡ mái trần đen tối, mang lại cho toàn bộ căn phòng những bóng đen to lớn vặn vẹo.
Ngoại trừ Lockhart bao cỏ bị tước đũa phép thì tất cả mọi người đều giơ đũa phép lên, cảnh giác nhìn bốn phía. Snape ném cho Lockhart một cái Stupefy, ném gã sang bên cạnh đi.
“Weasley!” Hermione mắt sắc nhìn thấy một thân ảnh màu đen nằm dưới một pho tượng thật lớn ở trong phòng. Bọn họ càng thêm cẩn thận, trong phòng yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng hít thở rất nhỏ cũng có thể nghe thấy, trong bóng tối cất giấu nguy hiểm tiềm tàng.
“Bọn mi muốn cứu nó?” Một thanh âm dễ nghe vang lên, tiếng vang ngắn ngủi trong đại sảnh trống vắng. Bọn họ thấy một thân ảnh màu đen mơ hồ, dựa bên cột đá lớn nhất phòng.