Chuyện mật thất sự đã được giải quyết, tuy chuyện Ginny Weasley gây ra vụ hoá đá không loan truyền cho người ta biết, nhưng ba trăm năm mươi điểm đi đằng nào, toàn bộ Gryffindor đều sinh ra khúc mắc với Ginny Weasley cùng Ron Weasley, cố ý vô tình bất hòa với bọn họ. Ron Weasley thấy bạn bè quanh mình cô lập, càng thêm tức giận đổ hết tội lỗi lên người Slytherin.
Lockhart giống như nguyên tác, chú ngữ bắn ngược trên người gã, mất trí nhớ, bị đưa tới khoa tổn thương vĩnh cửu do ma pháp ở bệnh viện St. Mungo, bà Pomfrey có quan hệ thân thiết với St. Mungo nên vị mạo hiểm gia này có sự chăm sóc đặc biệt, tin tưởng rằng cả đời này đều không thoát khỏi bệnh viện St. Mungo đi ra gây hoạ cho người khác.
Hết thảy đều trở về quỹ đạo, Dumbledore tuyên bố con quái vật tạo thành sự kiện hoá đá đã bị tiêu diệt, nhóm động vật nhỏ hân hoan nhảy nhót, bóng ma bao phủ quanh Hogwarts tiêu tán, Giáng Sinh sắp đến, ngày nghỉ luôn đáng giá chờ mong.
Nghỉ lễ Giáng sinh, Harry vui vẻ theo Draco về trang viên Malfoy, ký túc xá Slytherin lúc này hoàn toàn trống không, Hugh cùng Snape cũng không định ở lại trường, bọn họ muốn cùng nhau về Spinner’s End.
Thông qua mạng Floo ở hầm trở lại Spinner’s End, căn nhà dưới sự đốc xúc của Hugh được Snape ếm vài bùa chống bụi thoạt nhìn khá sạch sẽ, hai bùa Scourgify nữa là ở được.
Nhóc tuyết li đảo quanh bên chân Hugh, chít chít kháng nghị cậu chủ lại ở cùng một chỗ với tên bại hoại tối như mực mà nó ghét nhất, hơn nữa còn có ý đồ dùng hàm răng bé teo sắc nhọn của mình cắn ống quần kéo Hugh ra phía cửa.
Snape đen sì cả mặt, Hugh bất đắc dĩ nhìn một người một li mắt to trừng mắt nhỏ. Snape cúi xuống, xách tai nhóc tuyết li, nhấc lên, ném ra ngoài, động tác liền mạch lưu loát. Nhóc tuyết li “Chi—“ kêu thảm thiết một tiếng, ngã uỵch nơi góc tường, đau đến nước mắt lưng tròng.
Hugh trừng mắt nhìn Snape một cái, chạy tới ôm lấy nhóc tuyết li, nhẹ nhàng mà xoa xoa cái lưng ngã đau cho nó. Nhóc tuyết li dùng hai chân trước ôm cổ tay Hugh, phát ra tiếng nức nở đáng thương cực kì, khiến người ta vô cùng thương tiếc. Hugh nhìn mà đau lòng, vừa khẽ vuốt cái đầu nhỏ xù lông, vừa hơi bất mãn trừng Snape đang sắc mặt khó coi – anh chấp nó làm cái gì chứ!
Snape cắn răng, ánh mắt tử vong dưới góc độ Hugh nhìn không tới phóng về phía nhóc tuyết li đang đắc ý nhe răng trợn mắt.
Một phút sai hận ngàn đời mà! Lúc trước hắn không nên tặng con súc sinh này cho Hugh, tự đưa tới cho mình một tình địch không dứt ra được!
Hugh lập chí muốn cho người yêu mình cảm thụ một chút không khí Giáng sinh gia đình, đêm trước Giáng sinh chạy tới Hẻm Xéo, mang về một cây thông cũng rất nhiều đồ trang trí nhấp nhánh, ngay cả tất đựng quà cũng có, Snape nhìn thấy mà đầu đầy hắc tuyến.
“Hugh, em còn là trẻ con hay sao? Ném hết mấy thứ ngu xuẩn này đi!” Snape nắm bắt một quả cầu trang trí màu đỏ vàng, nghiến răng nghiến lợi mà nói – Sao trong phòng hắn lại xuất hiện màu sắc Gryffindor như vậy?
Hugh đang dùng thần chú trôi nổi treo mấy cái chuông lên cây thông quay đầu lại, phồng má nhìn hắn — vì sao chứ? Giáng sinh không phải nên thế sao!
Snape giơ tay lên, giật mấy đồ trang trí trên cây rơi lugn tung xuống đất, “Đừng khiến cho anh cảm thấy em là một con quỷ khổng lồ nhỏ còn chưa thay răng, lại đây!” Hugh chạm chạp đi đến trước mặt hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập mất hứng, hai má phồng phồng, đôi mắt mèo mang theo chút tủi thân.
Snape một tay ôm lấy cậu, ngồi vào sô pha, “Có thời gian đi làm mấy thứ nhàm chán này, còn không bằng vào thư viện Ravenclaw đọc một lần sách. Nếu cái đầu nhỏ đáng thương của em còn biết động não thì nên nhớ rõ, chuyện độc dược tinh lọc còn chưa được giải quyết đâu.”
Hugh bóp cổ hắn, trừng mắt — mới không phải em trễ nải đâu nhá! Snape không để ý bàn tay trên cổ mình, cúi đầu hôn môi người yêu nhỏ, hương vị mềm ngọt làm cho hắn ăn bao nhiêu lần cũng không chán, phản ứng đáng yêu lại ngây ngô của đứa nhỏ kia lại làm cho hắn muốn ngừng mà không được.
Hugh buông tay đang bóp cổ hắn ra, tức giận đấm bờ vai của hắn, lại không dám quá dùng sức — đáng giận! Người này lại giở chiêu này! Càng giận hơn là mình đã lâu như vậy rồi mà không hề có tiến bộ gì, mỗi lần bị hắn hôn liền đầu óc choáng váng, mặc người bài bố, thật sự là nghẹn khuất đến chết mất!
Một giây trước khi Hugh sắp hít thở không thông mà chết, Snape rốt cục buông tha cậu, đôi con người đen như hắc diệu thạch mang vẻ thoả mãn làm cậu hận tới nghiến răng — Merlin thật sự là rất bất công! Cùng là hôn môi, sao mình thì sắp bị nghẹn chết, người này lại chẳng hề hấn gì!
Giãy dụa, không có kết quả, tôi trừng!—thả em xuống! Nam phù thuỷ tóc đen tính cách tao nhã vô cùng mà nhếch mày, hai tay càng ôm chặt, “Còn muốn nghịch mấy thứ linh tinh này?” Nhíu mày, “Hugh, ta nghĩ em đã hết cái tuổi bú sữa mẹ rồi chứ.”
Hugh tức điên — không phải vì muốn cho anh cảm thụ không khí Giáng sinh sao, chuẩn bị như vậy mết lắm đó? Không biết lòng tốt của người khác! Nhào lên, cắn loạn trên mặt nam nhân, trọng điểm tập kích là cái mũi ưng như tượng La Mã cổ kia. Snape bắt trúng thời cơ, lại áp lên đôi môi cánh hoa của cậu, lại là một cái hôn sâu.
Cuối cùng vỗ vỗ bờ mông của cậu hỏi: “Sao lại làm mấy thứ này? Ta nghĩ em không thích chúng mới phải.” Hugh căm giận, rút đũa phép, thiếu chút nữa đã làm gãy nó rồi, “Anh cho là vì sao? Nhà nào chả đón Giáng sinh như vậy, em cũng muốn cho anh trải nghiệm không khí Giáng sinh.”
Snape mặt âm trầm, ánh mắt tử vong có thể dọa khóc phần lớn động vật nhỏ Hogwarts lúc này đang cầm mấy quả cầu trang trí ma pháp biến đổi màu sắc không ngừng, vì cái gì hắn phải rời khỏi cái vạc âu yếm mà ở trong này đùa nghịch mấy thức ngu xuẩn cực kì này?!
Lò sưởi âm tường bốc lên lửa xanh lục, giọng điệu quý tộc hoa lệ của Lucius vang lên mang theo vẻ kinh ngạc vô cùng, “Ôi! Merlin ơi, ta đi nhầm nơi rồi chăng?” Nhìn lại toàn bộ bố cục phòng khách, vừa quen thuộc lại xa lạ, “Severus? Merlin hỡi! Severus, cậu chuyển nhà lại không nói cho ta biết, còn bán phòng cho một tên cuồng Gryffindor như vậy nữa!”
Lucius vừa lầu bầu, vừa bốc nhúm bột Floo chuẩn bị trở về trang viên Malfoy, ông còn phải đi thăm dò xem bạn tốt chuyển nhà đi nơi nào rồi.
“Lucius, đầu anh bị quỷ khổng lồ ăn luôn rồi sao? Cái gì khiến anh sinh ra suy đoán buồn cười như vậy?” giọng châm chọc đặc trưng của Snape truyền đến, Lucius dừng lại động tác, bột Floo rơi xuống. Snape đi ra từ sau cây thông Noel nhíu mày, Scourgify không tiếng động không đũa phép ném qua.
“S…… Severus?” Lucius thực không quý tộc mà há to miệng, nếu để cho Draco nhìn thấy bộ dáng này của ông, nhất định sẽ kinh ngạc đến rớt cằm! Snape nặng nề mà hừ lạnh một tiếng, “Tôi nghĩ chủ nhân của căn nhà này, trong vòng một trăm năm tới cũng vẫn là tôi mà thôi!”
Lucius thật vất vả khôi phục khỏi sự kinh ngạc cực độ, vuốt ve xà trượng trong tay, “À, Severus, người bạn thân ái của tôi, cậu không thể trách tôi lại kinh ngạc như vậy, dù sao thì……” ông châm chước dùng từ một chút, “Những trang trí phấn khích như vậy thật sự không phải phong cách của cậu.”
Snape càng đen mặt, xoa xoa thái dương đau nhức, “Xem ra đầu óc của anh còn có công năng tự hỏi, nếu không tôi thật sự thấy lo lắng cho tương lại của gia tộc Malfoy. Đây đều là kiệt tác của Hugh!” Tuy rằng hắn cuối cùng cũng ‘bị bắt’ hỗ trợ.
Lucius khóe miệng mất tự nhiên mà nhếch lên, “Thật là nhìn không ra, cậu White lại thích màu sắc Gryffindor như vậy.” Toàn bộ phòng khách cùng đồ trang trí cây thông Noel đều lấy màu vàng, màu đỏ, vàng kim làm chủ đạo, màu bạc cùng xanh lục ít đến đáng thương. “Em ấy nói mấy màu này có vẻ hơi hướng Giáng sinh.” Snape bất đắc dĩ nói, Lucius khóe mắt run rẩy — Severus, cái nghữ điệu này của cậu có cần mang theo yêu chiều rõ rành rành như vậy hay không?
“Anh tới làm cái gì? Gia tộc Malfoy đã nghèo túng đến độ lễ hội Giáng sinh cũng không mở nổi rồi sao?” Snape châm chọc khiêu khích hỏi, Lucius cảm thấy lòng mình chua xót — người so với người càng làm tức chết người hơn mà! Mười mấy năm bạn bè lại lạnh lùng như vậy, đối với đứa nhỏ quen chưa đến vài năm thì đủ yêu chiều, thật là kết bạn sai lầm mà!
“Tiệc tối gia tộc Malfoy.” Lucius chìa ra tấm thiệp mời màu vàng. Snape không nhận, đuôi lông mày nhếch, lạnh lùng nói: “Lucius, anh biết là tôi không tham gia mấy yến hội quý tộc nhàm chán này mà.”
Tộc trưởng Malfoy anh tuấn bên môi mang theo nụ cười giả không thể nào soi mói, “Ôi, Severus, đừng hiểu lầm, đây là tiệc tối ở gia tộc Malfoy.” Snape nhăn mặt nhíu mày, môi mấp máy một chút, thiệp mời màu vàng bay vào trong tay, “Tôi sẽ đi, anh có thể lăn!”
Lucius nhếch nhếch khóe môi, “Mang theo người bạn nhỏ đáng yêu của cậu, Draco cùng Harry đều rất nhớ cậu ta.” Snape quang qua tầm mắt chết chóc, Lucius tự nhiên ném một nắm bột Floo vào lò sưởi, đi vào, “Trang viên Malfoy!”
Hugh đi từ trên lầu xuống, liếc thấy ánh lửa xanh mới tắt trong lò sưởi, nghi hoặc nhìn về phía Snape — ai tới vậy? Snape đưa thiệp mời cho cậu, “Lucius mời chúng ta tham gia tiệc tối của gia tộc Malfoy.” Hugh mở ra nhìn thấy, sáng long lanh, hoa cả mắt.
Đem nhóc tuyết li đang l**m lông đến trước mặt Snape — Sev, có thể mang nó đi cùng không? Snape phản xạ đã muốn cự tuyệt, nhưng ánh mắt khẩn cầu người yêu nhỏ làm cho hắn không tự giác gật đầu, ngay cả ý hối hận cũng không nghĩ nổi – nụ cười sáng lạn trên mặt Hugh làm cho người ta hoa mắt.
Thật sự là…… bị kiềm chế đến gắt gao mà……
Giáng sinh. Sáng sớm.
Hugh vác theo đầu tóc lộn xộn chạy xuống lầu, dưới cây thông Noel có hai đống quà nhỏ. Trực tiếp ngồi xuống đất, lục tìm một hồi, nhanh chóng tìm ra một phần quà mình rất muốn kia.
Giấy gói xanh đậm khiêm tốn mà xa hoa, nhanh tay cẩn thận mở giấy gói, một cái vòng tay màu bạc lẳng lặng nằm trong hộp, hơi ánh màu bạc. Cái vòng tay rất đơn giản, bên trên là một con rắn quần lấy vai con chim ưng, mắt rắn làm bằng bảo thạch màu đen, mắt ưng — Hugh nhẹ nhàng sờ sờ, là hổ phách. Đồ án khắc phi thường tinh xảo khéo léo, trông rất sống động.
Hugh vui sướng đến không biết làm sao, người đàn ông lạnh lùng lại không được tự nhiên kia thế mà lại vì mình đặt một chiếc vòng tay như vậy.
Snape từ trên lầu đi xuống liền thấy Hugh đang cầm quà mình tặng mà ngây ngô cười, mất tự nhiên ho khụ khụ. Hầu như là lập tức, trong lòng liền nhào tới một thân thể mềm mại ấm áp. Snape mặt nhăn nhíu mày, mới thể mà đã vui vẻ vậy sao? Quả nhiên mình vẫn chưa đủ tốt đối với em ấy hay sao? Một cái vòng tay đã có thể làm cho em ấy vui vẻ như vậy.
Kéo người trong lòng ra, rút lấy vái vòng tay, vụng về đeo vào giúp cậu, dặn dò: “Không cần tháo ra, bên trên có khắc một ít ma pháp trận phòng ngự.” Hugh đang nắm cổtay ngây ngô cười gật đầu, Snape sờ sờ đầu cậu, “Đi bóc quà khác đi.”
Hugh lôi kéo hắn đi đến bên cây thông Noel, kéo quà tặng của mình ra. Snape rất nhanh đã tìm thầy phần của Hugh, mở ra xem, là một chiếc bọc đũa phép bằng da rồng, cầm lên rất nhẹ nhàng, đặt trong tay áo tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng tới hành động.
Tâm tình của Hugh vì quà tặng của Snape mà vui vẻ vô cùng, thường thường vén tay áo, ngắm nhìn vòng tay bạc lấp loé