[Harry Potter Phù Thuỷ Câm] Ách Vu Sư

Chương 96: Vô lực



Bảy giờ buổi tối ngày đầu tiên Giáo sư trở lại trường sẽ mở hội nghị dạy học thường kỳ, Snape không có thói quen đến muộn, đi trước thời gian. Hugh đem bữa tối giao cho gia tinh của Hogwarts, không có gì hình tượng gì mà ghé vào trên sô pha đọc sách giáo khoa học kì sau.

Lò sưởi trong tường bùng lên lửa xanh, Hugh thăm dò nhìn qua, gặp tộc trưởng Malfoy cao quý tuấn mỹ đi ra, trên mặt lộ vẻ tươi cười quý tộc không chê vào đâu được.

Hugh vội vàng đứng lên, quy củ gật đầu chào, mỉm cười với ông.

Ngâm nga quen thuộc, “Chào buổi tối, cậu White, nhìn thấy cậu thật sự là một chuyện làm người ta khoái trá.”

Hugh dùng đũa phép vẽ ra câu trả lời: “Chào buổi tối, ngài Malfoy.” Lucius thấy lâu như vậy rồi mà Snape có ý thức lãnh thổ rất mãnh liệt còn chưa xuất hiện, liền xác định hắn không có ở trong hầm, hỏi: “Severus không có đây?”

“Anh ấy đi họp, ngài có thể ngồi xuống uống chén trà.” Hugh lễ phép trả lời. “Oh, phi thường vui lòng.” Lucius ngồi xuống sô pha, Hugh vào phòng bếp ngâm nước vào bình trà.

Uống trà lài nồng đậm ngon miệng, hai người câu được câu không mà trò chuyện, không khí cũng coi như thoải mái.

Qua hơn nhiều giờ, cửa hầm lặng yên mở ra, nam phù thuỷ tóc đen sắc mặt không thay đổi mà đi đến, khi nhìn thấy hai người ‘trò chuyện với nhau thật vui’ thì biểu tình lại âm trầm.

“Lucius, anh tới làm gì?” Nam nhân đi ngồi bên cạnh Hugh, bàn tay to cực có ý tứ giữ lấy đặt trên lưng Hugh. Hugh dịu ngoan nhích lại gần hắn, biểu đạt cảm xúc ỷ lại của mình, điều này làm cho vẻ mặt nam nhân dịu đi không ít.

Lucius nhíu mày, như cười như không, ánh mắt ái muội nhìn tư thế vô cùng thân thiết của hai người. Snape nặng nề mà hừ một tiếng: “Lucius, anh tới là để nhìn hai người bọn tôi rồi ngây ngô cười không ngừng sao?”

“Severus, nụ cười của Malfoy là hoàn mỹ nhất.” Lucius trịnh trọng mà cường điệu, đổi lấy Snape khinh thường hừ lạnh cùng Hugh buồn cười.

“Oh, được rồi, một Malfoy cao quý sẽ không so đo cái này với hai người.” Lucius có chút buồn bực mà nói, sau đó nghiêm mặt: “Severus, tôi cần đơn thuốc Đa quả dịch của cậu.”

Snape hơi nhếch mi: “Tôi giả thiết anh sẽ có một lý do đủ để thuyết phục tôi.” Cho dù là Malfoy cũng không thể tự dưng lấy đi từ trong tay hắn chỉ một lọ nước thuốc mụn ghẻ cơ bản nhất.

“Đương nhiên.” Biểu tình của Lucius thực nghiêm túc, “Tôi cùng Cissy định vào ngày 2 tháng 9 tới Gringotts lấy cúp vàng Hufflepuff, ngày đó người qua lại ở Hẻm Xéo ít hơn.”

“Anh có tóc hoặc móng tay của Bellatrix Lestrange sao?” Đơn thuốc Đa quả dịchmuốn biến thành người khác cần những điều này, bình thường chỉ dùng một sợi tóc hoặc một mảnh nhỏ móng tay.

“Đúng vậy, mấy tháng trước Cissy tới Azkaban thăm mụ ta, muốn lấy từ đó một sợi tóc.” Lucius trả lời. Narcissa đã ra lệnh cho gia tinh rửa sạch sợi tóc kia mấy chục lần, tự bản thân lại rửa thêm vài lần nữa mới miễn cưỡng vượt qua chướng ngại tâm lý.

“An bài như thế nào?” Snape hỏi, giơ tay lên, từ trong phòng thí nghiệm bay ra một cái chai trong suốt, bên trong chất lỏng xanh lục phiếm ánh lam hơi hơi ánh lên.

Lucius tiếp được bình độc dược kia, cất kĩ, “Bellatrix lúc vào Azkaban, đã giao chìa khóa kho vàng cho Cissy bảo quản. Cissy sẽ biến thành Bellatrix, trực tiếp tới Gringotts lấy đi chén vàng Hufflepuff. Chỉ cần lấy ra chìa khóa, yêu tinh Gringotts sẽ không để ý tới có phải đó là chủ nhân của kho vàng hay không. Vì phòng vạn nhất, tôi sẽ dùng Đa quả dịch thay đổi vẻ ngoài, tiếp ứng ở bên ngoài Gringotts.”

“Mọi sự cẩn thận.” Snape thản nhiên mà nói. Hắn thì không có khả năng đi theo, ngày 2 tháng 9 hắn còn phải hộ tống bọn quỷ khổng lồ nhỏ năm bốn nhà Gryffindor tới trường, ngày đầu tiên khai giảng lại xin rời khỏi Hogwarts, trừ phi Dumbledore thật sự bởi vì mấy thứ đồ ngọt ngấy chết người kia mà bị hỏng não mới sẽ không hoài nghi.

Bữa tiệc khai giảng, Dumbledore giới thiệu giáo sư phòng chống hắc ma pháp mới, Alastor Moody, phần lớn người quen ông ta đều gọi ông ta là Mad-Eye Moody. Ông ta từng là một Auror xuất sắc, Azkaban có phân nửa phạm nhân là do ông ta tống vào, nhưng hiện tại ông ta đã về hưu. Cuộc sống Auror làm cho ông ta trở nên nghi thần nghi quỷ.

Bộ dạng ông ta rất đáng sợ, trên mặt che kín sẹo, miệng thì như một lỗ hổng lớn vỡ ra, chỗ vốn nên là cái mũi nhô lên thì lại sụp xuống. Khủng bố nhất là con mắt, một bên thì vừa nhỏ vừa đen, bên còn lại thì lại rất lớn, màu lam, tròn tròn giống như tiền xu, luôn chuyển động không ngừng. Cuối cùng còn chui vào trong hốc mắt không thấy, chỉ để lại một lỗ đen làm cho người ta sợ hãi.

Không ai hoan nghênh giáo sư như vậy đến, tiếng vỗ tay thưa thớt. Có vẻ ông ta cũng không để ý, ngồi trên ghế giáo sư, thường thường lấy ra một chai rượu dưới áo choàng đen nhấp một ngụm, con mắt ma quỷ dị vẫn gắt gao mà nhìn chằm chằm các giáo sư hoặc là học trò phía dưới.

Ngay sau đó Dumbledore tuyên bố tin tức năm nay Hogwarts không cử hành Cúp Quidditch, rước lấy tiếng kháng nghị nhất trí khó có được từ nhóm phù thuỷ nhỏ bốn học viện. Nhưng tin tức Giải đấu Tam Pháp Thuật sẽ được cử hành ở Hogwarts lại làm cho cả toàn trường học sôi trào.

Giáo sư McGonagall giải thích đại khái cho các học trò một chút về Giải đấu Tam Pháp Thuật, khi bà nói xong thì các phù thuỷ nhỏ đã hoan hô đến sắp thổi bay nóc lễ đường. Phải biết rằng phần lớn mọi người còn chưa gặp mặt học trò ở hai học viện pháp thuật khác, huống chi là cùng nhau tham gia một hoạt động quy mô lớn như vậy!

Tuy rằng hạn chế tuổi mười bảy làm cho phần lớn học trò phải vô duyên với vinh dự được trở thành dũng sĩ, nhưng điều này cũng không trở ngại bọn họ vì thế cảm thấy hưng phấn, hơn nữa hưng trí bừng bừng đoán xem ai sẽ là dũng sĩ Hogwarts. Đương nhiên cũng có rất nhiều học trò dưới 17 tuổi đang tính toán làm sao tránh khỏi ràng buộc về tuổi để báo danh thành công, đôi song sinh nhà Weasley có nhiều ý xấu nhất, bên người bọn họ đã quay vài con sư tử Gryffindor, nhiệt liệt thảo luận với nhau.

Cám dỗ từ việc trở thành dũng sĩ Hogwarts cùng giải thưởng một ngàn Galleons làm cho hầu hết phù thuỷ nhỏ đều kích động không thôi, trên đường rời khỏi lễ đường ồn ào náo động khó mà hạ nhiệt. Thầy giám thị Filch mang theo con mèo của mình canh giữở mấy chỗ rẽ hành lang, khuôn mặt xấu xí vặn vẹo đang lầm bầm lầu bầu, tối nay chắc hẳn sẽ bắt thêm được mấy con chuột lượn đêm.

Ngàu 2 tháng 9, quá trình lấy cúp vàng thực thuận lợi, tuy rằng trước đó Narcissa khoác lốt Bellatrix Lestrange bị yêu tinh chuyên quản kho vàng của gia tộc Black nhìn với ánh mắt cổ quái thật lâu, nhưng cũng không bị chất vấn.

Snape đi một chuyến tới trang viên Malfoy, cùng Lucius tiêu hủy cúp vàng Hufflepuff. Liên tiếp hủy đi ba di vật của người sáng lập Hogwarts, trái tim Lucius nhỏ máu, nhìn hài cốt của cúp vàng với vẻ mặt thương tiếc.

Snape đối với sự tham lam của ông thì tỏ vẻ khinh bỉ, xoay người áo bào đen cuộn sóng mà chạy lấy người. Hắn không thể rời khỏi Hogwarts quá lâu, nếu không sẽ dễ khiến cho Dumbledore hoài nghi.

Hugh chờở hầm, chuẩn bị bữa ăn khuya cho hắn. Đến khi Snape trở về, xác định hết thảy đều mạnh khỏe, cùng hắn ăn bữa khuya xong liền vội vàng tất bật trở về Tháp Ravenclaw.

Buổi tối, trong lòng không có thân thể mềm mại ấm áp của người yêu nhỏ, Snape rất khó thấy mà mất ngủ. Ở trong lòng không ngừng nguyền rủa, để không lãng phí tinh thần, rõ ràng đứng dậy, từ trong ngăn kéo lấy ra quyển ‘Luyện thành sinh mệnh’ đọc.

Hắn nghĩ, nếu luyện kim nhân thể ngay cả trưởng sinh cũng có khả năng làm được, vậy làm cho Hugh mở miệng nói chuyện hẳn càng đơn giản hơn. Nhưng hắn đối luyện kim nhân thể không biết gì, chỉ dựa vào quyển sách này căn bản không có khả năng làm được.

Trong phòng ngủ có một số giá sách về thần chú phòng ngự, công kích, bên trong đều là sách cấm Snape vơ vét được, phần lớn đều có liên quan tới độc dược cùng hắc ma pháp, về phần luyện kim thuật, nhất là luyện kim nhân thể, có thể nói hầu như không có.

Snape tìm trên giá sách hồi lâu, cũng mới tìm được hai quyển có đề cập đến luyện kim nhân thể. Nghĩ đến bà Pomfrey từng nói qua tình trạng của Hugh đại khái là trước đây chưa từng gặp, tự nhiên sẽ vô cùng khó giải quyết, nếu chỉ bằng chỗ tài nguyên hữu hạn nơi này mà làm cho Hugh có thể mở miệng nói chuyện, thật sự là quá khó khăn.

Snape không khỏi đánh chủ ý lên tàng thư của gia tộc Malfoy. Nhưng hắn cũng biết, tàng thư quý tộc luôn vô cùng trân quý, cho dù hắn cùng Lucius, Narcissa có quan hệ tốt cũng không khả năng tuỳ ý lật xem chỗ sách vở đó. Lúc ấy vì nghiên cứu nước thuốc tinh lọc, Lucius để cho hắn tùy ý tìm đọc tàng thư, cũng là bởi vì cùng chung lợi ích.

Snape lại một lần nữa thống hận bản thân mình bất lực.

Đối với việc Hugh không thể nói chuyện, Snape chưa từng biểu hiện cảm xúc khác thường, nhưng kỳ thật trong lòng hắn vẫn cắm một cây gai. Hắn là đại sư độc dược trẻ tuổi nhất trong lịch sự Châu Âu, thậm chí có thể nói thời đại này không ai đạt được thành tựu trên lĩnh vực độc dược có thể so với hắn. Nhưng thế thì có tác dụng gì? Ngay cả người yêu mình hắn cũng không chữa bệnh được!

Hugh cảm thấy rất kỳ quái, người yêu cậu đã vài ngày không bước vào phòng thí nghiệm, mỗi ngày đều chỉ thấy hắn từ khu sách cấm mang về từng chồng từng chồng sách thật lớn.

Cậu từng tò mò muốn đi xem, nhưng chỉ là bìa sách thôi đã vô cùng đáng sợ, không nói Snape không cho cậu xem, chính cậu cũng không muốn liếc mắt nhiều thêm một cái.

Hugh cứ cảm thấy có chút cổ quái, giống như Snape đang bận chuyện gì đó có liên quan tới mình, nhưng lại nghĩ không ra là chuyện gì. Hỏi, Snape còn nói bây giờ vẫn chưa có gì rõ ràng, về sau sẽ nói cho cậu. Hugh nghĩ không ra cái nguyên cớ, đành vứt việc này ra sau đầu, tiếp tục cuộc sống học trò kiêm đầu bếp riêng.

Từ khi có ý niệm dùng luyện kim nhân thể để chữa khỏi cổ họng cho Hugh trong đầu, mỗi một lần nhìn thấy Hugh cùng hắn nói chuyện phải dùng đũa phép vẽ ra hàng chữ xanh, Snape đều cảm thấy đứng ngồi không yên, không tài nào thuyết phục mình buông tha ý tưởng này được. Cho dù có gian nan hơn nữa, trả giá nhiều hơn nữa, hắn đều nhất định phải làm cho Hugh mở miệng nói chuyện!

Luyện kim nhân thể là một lĩnh vực vô cùng ‘tiêu điều’, thư viện Hogwarts cũng rất ít có ghi chép về phương diện này, cho dù có cũng chỉ là đề cập sơ lược, hàm hồ. Gần hai tháng nay, Snape hầu như đã lật hết sách ở khu cấm trong thư viện Hogwarts, cũng chưa thu hoạch gì lớn.

Điều này làm cho hắn cảm thấy phiền muộn bất an, vì thế nhóm động vật rước Hogwarts lại gặp tai ương, bảo thạch nhà Gryffindor đã thấy đáy, Ravenclaw cùng Hufflepuff cũng không tốt hơn chút nào, lịch Slytherin cấm túc đã xếp đến học kỳ sau.

Hugh đương nhiên là nhận thấy người yêu thất thường đầu tiên, nhưng cậu lại tìm không ra nguyên nhân, chỉ có thể lo lắng suông trong lòng, mà phương diện cuộc sống cũng càng thêm tận tâm hết sức để cho người yêu thêm thoải mái. Snape cũng không muốn làm cho cậu lo lắng, nhưng mà áp lực không được lo lắng cùng thất vọng trong lòng mình.

Cũng may khi Giải đấu Tam Pháp Thuật tới gần, lực chú ý của hai người cũng bị phân đi một ít, tình huống còn chưa đến mức không xong.

Ngày 30 tháng 9, Hogwarts nghênh đón những người bạn tơi từ Beauxbatons và Durmstrang!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.