Harry Potter: The Girl Who Lived

Chương 21: Giáo sư mới



“Cần cù bù thông minh” quả nhiên là không sai. Từ khi Draco đại nhân sở hữu riêng một chiếc đũa phép cho bản thân mình, ngày nào Laura cũng ‘vui vẻ, hạnh phúc và hăng hái’ đi học nhóm cùng cậu ta. Hay đúng hơn là đau đớn, cười không nổi, bị cưỡng ép dành khoảng thời gian rảnh rỗi ít ỏi buổi tối để lười biếng của bản thân vào lớp học phép thuật của cậu.

Tuy nhiên, cũng nhờ đó mà khả năng làm phép của Laura tiến bộ không ít, khả năng phát âm tiếng Latinh cũng trở nên chính xác làm cô nàng không biết rốt cục là nên cười hay khóc.

Đương nhiên, với cương vị của cựu người lớn lâu năm, Laura mặc dù công nhận chăm chỉ học tập là việc tốt nhưng cô vẫn không đồng tình với hành động điên cuồng học tập như một con mọt sách của Draco. Học ngày học đêm như vậy đã tạo ra một cặp gấu trúc mới, song, không rõ con gấu trúc nhỏ nhà Malfoy lấy đâu ra năng lượng, sức sống mãnh liệt để vượt qua tất cả, lôi kéo con gấu trúc bé bỏng của thầy Snape đồng cam cộng khổ…

Kết quả, hậu quả tiêu biểu việc cuồng học tập 24/24 của Draco chính là hiện tại.

Laura tay chống cằm uể oải lật những trang sách ố vàng, cố gắng gặm nhấm từng chút một kiến thức. Cô hơi ngẩng đầu lên, đưa tầm mắt lặng lẽ nhìn về phía người mới ban nãy còn hăng hái đọc sách nay đã ngủ ngon lành, cười khẽ.

Laura nhìn kim ngắn trên đồng hồ đã vượt quá con số 12, cẩn thận đánh dấu, gập sách lại, thu gọn đống sách bị vất lung tung bừa bãi quanh chân Draco. Sau đó, đem từng quyển, từng quyển cất lên giá sách khổng lồ trong phòng con rồng nhỏ. (LS: tên Draco na ná Dragon )

Cho đến khi căn phòng của cậu ta trở lại hiện trạng ban đầu, cô nhìn bạn nhỏ Draco vẫn vui vẻ nằm trên bàn ngủ, chưa một lần thay đổi tư thế hay cảm thấy khó chịu, còn hai mắt mình sớm đã đen kịt + thâm cuồng. Trên trán không tự chủ chậm rãi xuất hiện gân xanh mờ mờ, trong lòng Laura bỗng thực sự thực sự vô cùng muốn một đạp đạp cậu ta lăn từ bàn xuống đất!!

Cô nàng bất mãn cấu véo khuôn mặt trắng bóc búng ra sữa của cậu ta.

Hừ, xem bản cô nương cấu cấu cấu, véo véo véo mặt ngươi, tên trứng thối hỗn đản nhà ngươi dám hành hạ bản cô nương bao lâu nay! Hôm nào cũng hại bản cô nương phải thu dọn, còn mình thì lăn ra ngủ?!

“Hm...” Draco khó chịu nhíu mày. Đồng thời, cùng lúc đó, Laura lập tức rút hai tay bản thân lại, mắt không ngừng đảo loạn, cười gượng gạo nói “Ha ha ha, mặt trăng hôm nay thật đẹp.”

Khoảnh khắc cô nàng phát hiện mặt trăng sớm đã bị mây che, trong lòng không khỏi phỉ nhổ, này mặt trăng đáng ghét, ngươi như thế nào mà cũng phối hợp bắt nạt ta?!

Bạn nhỏ trăng hiện tại đã bị mây che tủi thân: Tại sao ta không làm gì cũng bị ghét?

Mặc kệ tâm trạng đau đớn vô cùng của bạn nhỏ bên ngoài cửa sổ trên cao, Laura khó khăn dùng hết dũng khí liếc nhìn ai đó phía đằng sau. Kết quả, Draco vẫn đang ngủ... (=. =|||

Lật mặt nhanh như lật sách, cô nàng nhanh chóng lại can đảm, hùng hùng hổ hổ hiên ngang + uy vũ đứng, lòng thẩm nhủ : Hừ, nể tình quen biết bao lâu nay, bản cô nương bỏ qua cho ngươi!

(Liên Sương: Nữ nhi... con đang sợ thằng bé tỉnh dậy à? Có cần ta cho con mượn tạm bàn tay vàng của em trai mình không? Như vậy con sẽ có khả năng thoải mái chọc điên cậu ta đấy.)

Được rồi, bất mãn thì bất mãn nhưng mọi người cần chung tay bảo vệ mầm non Tổ Quốc, bởi vậy Laura tạm thời tắt chế độ tức giận, tốt bụng lấy chăn trên giường nhẹ nhàng đắp lên cho cậu ta.

Hả? Vì sao không dùng phép đưa cậu ta lên giường? Khụ...khụ cái này, vì Laura tạm thời còn nhỏ, bla bla *một ngàn lí do vì sao*. Do đó, mặc dù thực lực của Laura đã lên cao đáng kể, nhưng có lẽ nếu dùng phép, có thể Draco sẽ bay ra khỏi cửa sổ, sau đó, có thể cậu ta không thể tỉnh lại nữa...

Cẩn thận và lặng lẽ di chuyển, đứng cách cậu ta khoảng 5m, cô lập tức bật lại chế độ bất mãn, lửa ngập ngút trời đạp cửa về phòng mình. Ngủ!

***

Mặc dù không do nguyên do, nhưng hiện tại Laura vẫn cảm thấy vô cùng may mắn vì mấy hôm nay con rồng nhỏ không có dở chứng nửa đêm hôm kéo cô đi học phép thuật. Nhờ đó, khuôn mặt của cô đã sớm trở lại như bình thường, không còn hai vết thâm cuồng khủng bố nữa. Cô đoán rằng có lẽ một phần nguyên do là nhờ vị giáo sư mới nào đó được ngài Lucius mời về dạy môn Phép thuật.

Tất nhiên, mặc dù không quan tâm lắm về chuyện này, nhưng người ta đến chính là để dạy học cho Draco và Laura, bởi vậy hai người đương nhiên cũng phải nghiêm cẩn mà chào đón vị giáo sư mới một chút, nếu như không muốn lưu ấn tượng tồi tệ.

Laura chán nản đứng cạnh Draco trước lò sưởi, chờ đợi, để nhiệt liệt hoan nghênh và bày tỏ thành ý với vị giáo sư thần bí này.

Kì thật, sau khi việc học tập phép thuật đối với cô trở nên đơn giản (Liên Sương: Còn không phải nhờ bạch long nhà ta sao?! *cười bỉ ổi*), căn bệnh lười biếng của cô cũng đã tiến vào giai đoạn cuối. Nếu không cần thiết, cô nàng sẵn sàng nằm im cả ngày không di chuyển, sau đó sử dụng thuật triệu hồi (Accio) mà tùy tiện mang đồ vào phong mình.

Thậm chí, đôi khi cô nàng cũng nghĩ vu vơ, cảm thấy rằng giới phép thuật có độn thổ, mạng lưới bột Floo và khóa cảng thì đâu cần cửa ra vào nữa? Cứ trực tiếp nhảy vào cho đỡ tốn sức a...

Draco đứng bên cạnh khẽ huých khuỷu tay, trừng mắt với cô nhắc nhở “Lò sưởi“. Do Laura sống dưới sự chèn ép lâu năm của cậu ta đã thành thói quen, điều trước tiên không phải buồn bực mà chính là vô thức thập phần ngoan ngoãn nghe lời, nghiêm trang chỉnh chu quần áo đứng đúng tư thế. Sau đó, chợt cảm thấy vô cùng thất bại vì phát hiện mình trở nên sa sút như thế này.

Đúng sát giờ hẹn, không hơn kém một giây, cũng như bình thường, lò sưởi bùng lên một ánh lửa màu xanh, sau đó, một người bước ra. Đen từ đầu đến chân, tác phong nhanh nhẹn - giáo sư mới không ai khác ngoài giáo sư Severus Snape!

Laura mắt trợn tròn, há hốc mồm, máy móc làm động tác chào, sau đó tiếp tục dùng con mắt cá trê nhìn giáo sư Snape bình thản nói chuyện với vợ chồng nhà Malfoy.

Kì thực Laura rất muốn lại gần Snape vào hỏi: “Tại sao ngài lại đến đây?” nhưng mà câu hỏi này nghe có vẻ giống: “Thật tồi tệ? Tại sao thầy lại đến đây? Thầy nên đi đi!”. Cô thật sự không mong bị hiểu nhầm một chút nào a!

Bình thường, rất hiếm khi Snape có thời gian đến thăm cô, do quá bận bịu, Laura tuyệt đối không trách. Đáng ra, như trong nguyên tác, khoảng thời gian yên bình ngắn ngủi này của ngài ấy sẽ không tồn tại cô – kẻ dư thừa. Ngài ấy có thể dành thời gian rảnh của mình để nghiên cứu độc dược, thay vì chăm sóc một con nhóc vô dụng. Cô vẫn luôn biết ơn rằng ngay từ ngày đầu tiên gặp giáo sư Snape, ngài ấy không đem cô đưa cho dì Petunia giống như Harry cho dù là vì bất kể nguyên nhân gì.

Sống cùng giáo sư Snape nhiều năm, cô đương nhiên biết ngài ấy có số lượng công việc trung bình mỗi ngày nhiều thế nào. Cho dù là phù thủy tài giỏi thế nào đi chăng nữa, thì sức khỏe của ngài ấy cũng chỉ giống người bình thường, Laura thật sự không mong sức khỏe của ngài ấy trở nên tồi tệ quá mức. Bởi vì, cho dù bệnh nặng đến mức nào, Snape cũng sẽ không quan tâm và làm việc như bình thường.

May mắn rằng hôm nay chỉ là buổi làm giới thiệu hai người các cô với vị thầy giáo mới - Severus Snape, bằng không, nếu như đi học, Laura tin rằng mình đủ khả năng pha chế thuốc nổ đánh bay biệt thự nhà Malfoy. Vì cô và Draco đã sớm quen biết với giáo sư Snape và đồng thời, cũng vì công việc trong năm học ở trường Hogwarts bề bộn, ngài ấy đã đi ngay sau đó.

Mang theo tâm trạng hoang mang và bối rối kéo dài đến tận buổi tối, cho nên, đến khi cô nàng phát hiện, dạ dày và bụng mình đã sớm phản đối rầm rộ bởi vì thiếu thốn thức ăn quá mức. Cô quả thực khóc không ra nước mắt, hai tay ôm bụng đau khổ cố gắng hết sức đánh tan những hình ảnh món ăn thơm ngon đang không ngừng hiện lên trước mắt. Hoang mang và bối rối ban đầu sớm đã bị đá văng đi cả tỷ km.

Đột nhiên, một tiếng gõ cửa vang lên, Draco xuất hiện như một vị chúa cứu thế chẳng khác nào Harry. Ánh mắt Laura rực sáng như đèn ô tô, trực tiếp bỏ qua vẻ mặt như nhìn đồ ngốc thường xuyên của cậu ta, lấy tay quệt miệng, hạnh phúc cười ngây ngốc.

Chỉ đợi đến khi cậu ta lại gần mình, cô nàng thèm thuồng vồ đến chuẩn bị cướp bánh. Tuy nhiên, cú vồ ếch do quá đói của cô đã bị trượt, kết quả, Laura thân thiết ôm sàn. Cô ai oán xoa đầu, ngước mặt đầy dấu chấm hỏi lên nhìn cậu ta.

“Laura, tôi lớn hơn em đúng không?” Draco cúi người vừa tầm với người đang ngồi bệt trên sàn.

“Không phải! Chúng ta bằng tuổi!” Laura thật sự ngây thơ phản đối.

“Tôi sinh ngày 5/6! Em sinh ngày ngày 31/7!” Draco chau mày, kiên trì khẳng định.

“ Không đúng! Chúng ta sinh cùng năm!” Laura phùng má, khoanh tay tiếp tục vùng dậy phản kháng. Cô thực sự rất nghi ngờ rằng không phải do cậu ta tự ái vì luôn ngủ trước cô trong những hôm luyện phép thuật đấy chứ?!

Nhìn cô bộ dáng ‘thà chết đứng còn hơn sống quỳ’, Draco đưa đĩa bánh ngọt hua hua trước mắt Laura. Mặc dù cô nàng đã cố gắng hết sức để liên tục vồ lấy, nhưng vẫn không hiệu quả.

“Ọt…ọt…ọt” Tiếng bụng phản kháng lại vang lên. Laura do dự nhìn đĩa bánh, sau đó ngoan ngoãn chìa hai tay ra phía trước, tủi thân nói:

“Được rồi, Draco, anh lớn hơn.”

__________________________________

Nhảm time!

Suốt quãng thời gian này ta đã bỏ qua giáo sư Snape~ Bây giờ vẫn là nên đưa ngài ấy trở lại. Vì sự kiện ngọt sún răng bên trên, từ giờ Laura sẽ xưng hô em-anh. Nhưng quan hệ sẽ chẳng thay đổi là mấy, vì như ta từng nói, Bên Anh chỉ có I-you mà thôi.

À, ta sợ có người nói truyện của ta có sạn nên bây giờ ta giải thích luôn nhé:

- Đáng lẽ ra phù thủy dưới 17 tuổi không được tùy tiện sử dụng phép thuật nhỉ? Nhưng xin chú ý quả núi mà LAura và Draco đang dựa lưng nhé. Lucius hiện tại phải nói hơi bị quyền lực đấy! Hơn nữa, hai người thực hiện phép thuật thứ nhất là ở nơi không có Muggle, thứ 2 là dưới sự giám sát của Nhà Malfoy và thầy giáo nên bộ cũng mắt nhắm mắt mở cho qua thôi~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.