Harry Potter - Trọng Sinh Hôi Nghê Hạ

Quyển 1 - Chương 10: Đũa phép cùng tiểu tặc



Lại nói Harry cũng không biết một lát sau đã có người tìm y bên đường, lúc này y đứng ở cửa tiệm đũa phép Ollivander. Xuất thần nhìn cửa tiệm vẫn vừa nhỏ vừa nát này, trong đầu hiện lên ký ức quá khứ. Đứng hồi lâu, y mới mang theo nụ cười thoải mái thoát ra.

“Good afternoon.” Vừa vào tiệm, Ollivander mềm nhẹ nói.

“Chào.” Harry có chút câu nệ. Không biết vì sao dù tuổi tâm lý y đã lớn, nhưng khi thấy đôi mắt màu bạc kia, y vẫn không cách nào thoải mái.

“A, phải rồi,” Ông Ollivander hạ giọng nói, “Tôi biết tôi rất nhanh sẽ gặp cậu, Harry • Potter. Không thể không nói, ánh mắt của cậu đẹp như mẹ mình, bất quá, mái tóc của cậu hoàn toàn không giống cha, a, cậu biết, cha cậu luôn bù xù. Tôi nhớ kỹ, dài mười một phần tư (10¼) tấc Anh, gỗ liễu… Đúng vậy, đũa phép của mẹ cậu… Cha cậu thì khác, dài mười một tấc Anh, gỗ phân thân ngựa, mềm dẻo, lực lượng mạnh, càng thích hợp biến hình…”

Ollivander chậm rãi đi tới, cách Harry ngày càng gần, Harry cảm thấy tóc gáy mình dựng thẳng lên, nụ cười ở khóe miệng không khỏi cứng ngắc. Y không muốn nghe ông Ollivander lải nhải nữa, ai biết ông ấy có thể kéo ra đũa phép của cả thành viên nhà Potter không, vậy tốn bao nhiêu thời gian? “Thưa ông, có thể để tôi mua đũa phép không?…”

“A, đương nhiên có thể, chúng ta bắt đầu đi.” Harry từ trong mắt ông thấy được một tia tiếc nuối chưa đã thèm, y có thể hiểu tâm tình muốn giao lưu của ông thợ này, thế nhưng, y không có tâm tình chậm rãi nghe, sau đó ông Ollivander lấy ra một cây thước cuộn in vạch bạc trong túi áo. “Cậu Potter, cậu thói quen dùng tay nào?”

“Ách, tay trái, thưa ông.” Harry không muốn đũa phép gỗ tiếp cốt của mình trở thành đũa phép thứ hai, dù sao tay trái và tay phải đều giống nhau —— đây là Helga nói cho y.

Ollivander đo cho Harry từ đầu đến chân, sau đó để y thử đũa phép.

Harry thử một cây lại một cây, một lần lại một lần tạo thành đủ mọi tai nạn loại nhỏ. Nụ cười trên mặt cũng ngày càng cứng ngắc, tất cả khiến Harry có xung động trực tiếp nói với ông Ollivander “Ông cứ lấy ra cây đũa phép anh em của Voldemort là được”, bất quá, y vẫn nhịn lại. Rốt cục, khi sắp không chịu nổi nữa, ông Ollivander từ trên giá lấy ra cây đũa phép mười một tấc Anh gỗ sồi xanh lông phượng hoàng. Thần sắc mang theo do dự đặt vào tay Harry: “Dài mười một tấc Anh, gỗ sồi xanh, lông đuôi phượng hoàng.”

Harry nhìn cây đũa phép này, có chút mất tự nhiên cười, tiếp nhận, ngón tay vừa chạm phải nó, y lập tức cảm thấy đầu ngón tay nóng lên, đũa phép phát ra một tia sáng màu vàng đỏ. Ông Ollivander chưa kịp phát biểu bình luận, đỉnh trượng đột nhiên vỡ vụn, khiến cả hai ngẩn ra.

“A, Merlin! Đứa bé này dĩ nhiên yếu đuối như vậy! Rất đáng thương.” Ông Ollivander có chút sầu khổ cầm cây đũa phép đặt lên quầy hàng, thấy biểu tình Harry ngẩn ra, cho rằng y tự trách, vì vậy vội nói, “Không sao cả, không sao cả, cậu Potter, cậu không cần tự trách. Thế thì, cậu Potter… thật là một quý ngài thú vị, nhưng đừng lo, để tôi ngẫm lại nào… Vị khách xoi mói… Được rồi, có lẽ nó sẽ thích hợp với cậu.” Nói xong, ông Ollivander thần kinh chạy ra hậu đường, bắt đầu tìm kiếm.Harry nghe tiếng lục tung, bản thân chán chết tiếp tục vừa đùa phượng hoàng vừa nhỏ giọng nói chuyện với xà quái. Xuyên qua tủ kính, y thấy không ít gương mặt quen thuộc, được một hồi, ông Ollivander mới phủ đầy bụi đất lấy ra một cái hộp bí ngân.

“A, cậu Potter, tới đây, mở nó.” Ông Ollivander cười nói, “Đây là một đứa bé cực kỳ xinh đẹp, cậu sẽ thích.”

Harry mang theo nghi hoặc, mở hộp bí ngân, trong nháy mắt một khí tức thánh khiết đập vào mặt, kế một cây đũa phép từ đó bay ra, xoay quanh y một vòng, rồi đũa phép gỗ tiếp cốt cũng bay ra từ áo choàng Harry, hai cây đũa phép xoay quanh nhau một hồi, phân biệt rơi vào tay trái và tay phải của y.

“A, để tôi xem, tổ hợp phi phàm, cậu Potter, đây thật là sáng ý lớn mật… Thân đũa là gỗ tiếp cốt, tay cầm là cổ long ôn ngọc, lõi là vân tim dạ kỳ, dài mười ba tấc Anh… Đây chắc là tài nghệ cổ xưa nhà Potter truyền thừa, rất thần kỳ… Quả thật là hùng mạnh mà thần bí.” Nhìn cây đũa phép trong tay phải Harry, Mr. Ollivander khen.

“Ông quá ca ngợi, bất quá, thưa ông, đây là?” Harry lắc đũa phép ở tay trái.

“A, đây cũng là một tổ hợp phi phàm, cậu Potter, Ollivander thời đại chế tác đũa phép, đây là cây đũa phép cuối cùng ông cố phụ tôi làm ra… Là một kiểu nếm thử hoàn toàn mới… Thân đũa không phải là bất luận loại gỗ gì, mà là đản bạch thạch có thể tăng mạnh năng lực và tài hoa cá nhân, khiến người có thể quả đoán chấp hành, tay cầm là sừng độc giác thú hiến tế, lõi càng khó được, có người nói là tóc dài của hoàng tộc quang tinh linh.” Ông Ollivander nói, xoay người đi tới quầy hàng cầm cây đũa phép kia, “Tôi nhớ kỹ mỗi một cây đũa phép tôi bán, mỗi một cây, cậu Potter. Kẻ cả tên cũng không thể nói kia mua đũa phép ở chỗ tôi, tổ hợp của mười ba tấc Anh rưỡi gỗ tử sam và lông phượng hoàng. Hai sợi lông đuôi của cùng một con phượng hoàng tôi phân biệt làm thành hai cây đũa phép, một cây cho hắn, tôi vốn dĩ cho bằng liên hệ giữa cậu và kẻ kia, một cây đũa phép khác sẽ thuộc về cậu, nhưng hiển nhiên, đứa bé này tuy chọn cậu, nhưng không thể nào thừa nhận pháp thuật của cậu…” Ông Ollivander có chút suy nghĩ, “Nhưng có một điều có thể khẳng định, tương lai của cậu Potter sẽ rực rỡ huy hoàng hơn kẻ cả tên cũng không thể nói kia nhiều, là đũa phép chọn phù thủy, cậu Potter, hai cây đũa phép của cậu đều là tổ hợp phi phàm!”

“Vậy, thưa ông, tôi nên trả ông bao nhiêu gold galleon?” Harry hỏi.

“Tôi nghĩ đứa bé này nhất định cũng hy vọng được theo cậu, cậu Potter…” Ông Ollivander bỏ cây đũa phép vỡ vụn vào hộp, sau đó đưa cho Harry, “Tổng cộng 107 galleon, thừa huệ.”

Harry thanh toán tiền, theo thói quen nhét hai cây đũa phép vào cổ tay áo, cầm lấy đũa phép gỗ sồi xanh trên tay ông Ollivander, bỏ vào hộp, giao cho Kelly, kế ở lúc gần đi, y nghe Ollivander phía sau không ngừng lẩm bẩm: “Kỳ diệu… Thật kỳ diệu… Quả thật rất kỳ diệu…”

Đối với Harry mà nói, y không cảm thấy có gì kỳ diệu, vì y biết cây đũa phép mình chế tác bá đạo nhường nào, sợ rằng chỉ có cây đũa phép mới mua này có thể khiến nó khoan dung, đũa phép chọn chủ nhân, song song cũng tán thành đũa phép khác của chủ nhân, nếu một đũa phép khác yếu hơn chọn cùng chủ nhân, vậy đũa phép yếu kém chỉ có thể hủy diệt, rồi hiến tế tất cả thuộc tính cho một đũa phép khác. Đây là nguyên tắc các đũa phép thừa hành.Lấy ra đồng hồ quả quýt nhìn giờ, vừa rời tiệm đũa phép, vừa nói với Kelly: “Kelly, ngươi mang đồ về trước, nói cho Iran, buổi trưa ta không về ăn, ta tính đi xem Knockturn, ta cần tìm chút đồ.”

“Dạ, chủ nhân.” Kelly rất rõ năng lực của chủ nhân, vì vậy không lắm miệng gì, lập tức cầm đồ biến mất.

Harry vừa đi hai bước, đột nhiên cảm thấy mình bị một tầm mắt như rắn độc nhìn thẳng, sau đó, một chất giọng khiến y nghẹt thở, như thì thầm, truyền vào tai: “Harry • Potter…”

Harry nghe chất giọng này phản ứng đầu tiên là —— không thể nào! Vừa định thuyết phục mình đi tiếp, đã phát hiện bờ vai bị một bàn tay đáp lên.

“Hôi Nghê Hạ vĩ đại dĩ nhiên quên cả tên mình sao?” Harry nghe làn điệu như châm chọc khiêu khích trong lời quen thuộc này, trợn tròn mắt, tiêu hóa một hồi, mới dự định quay đầu.

Thế nhưng, giây tiếp theo đại não y đã bị động tác của người nào đó quấy thành nồi hồ dán——

Một bàn tay, một bàn tay đã từng khiến y chờ đợi suốt bao nhiêu đêm, nắm lấy bàn tay nhỏ bé dưới áo choàng của y, chất giọng vừa nãy ra lệnh: “Hiện tại, nếu em không muốn ta hoài nghi thứ trong đầu em đã biến thành cỏ lác vô dụng, lập tức đuổi kịp cho ta.”

Thần kinh vận động bị nọc độc ăn mòn của thiếu niên nào đó vẫn khá tốt, khi trung khu đại não của chủ nhân chưa kịp hạ lệnh, đã bước theo cái bóng màu đen. Bộ dáng tuy lảo đảo khiến người đồng tình, nhưng khi nhìn rõ thiếu niên bị ai kéo, học sinh mua sắm trên đường đều sợ đến nhường bước, không ai muốn tìm mắng. —— Severus • Snape, giáo sư độc dược học kinh khủng nhất Hogwarts, xà vương của hầm, gia chủ ưu tú nhà Prince.

Ai biết đứa bé kia chọc xà vương bệ hạ ở đâu? Dĩ nhiên khiến xà vương bệ hạ đen mặt như vậy —— chẳng lẽ là y không có mắt trộm đồ của xà vương bệ hạ? —— Ôi, Merlin!

Không thể không nói, vây xem là vĩ đại, dĩ nhiên đơn giản đã thấy rõ chân tướng sự việc——

Đúng vậy, vị tiểu tặc mắt lục khiến xà vương đen mặt nào đó thật là cả gan làm loạn trộm đi một thứ, dùng bốn mươi năm thời gian và một cái chết.

Y thành công trộm đi trái tim băng lãnh của vị Vương Tử cuối cùng này, cũng thành công ấp nóng.

Để chúng ta chúc mừng kẻ trộm thành công này đi…

Đương nhiên, trước khi chúc mừng, vị tiểu tặc nào đó cũng phải tiếp nhận một số nghi vấn, không phải sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.