Harry Potter - Trọng Sinh Hôi Nghê Hạ

Quyển 2 - Chương 46: Trách nhiệm • Lời tiên đoán của mã nhân • Độc giác thú



“Tôi nhất định phải kể cho ba tôi biết, lão ong mật ghê tởm kia cư nhiên để chúng ta làm chuyện này…” Draco sau khi tách ra với Hagrid bắt đầu vừa đi vừa càu nhàu, “Không có gì nguy hiểm hơn để lão điên ấy thống lĩnh Hogwarts… Tên trông cửa ngu xuẩn, vốn cho rằng ông ta có chút đầu óc… Ba tôi sẽ không bỏ qua bọn họ…”

Harry rất bất đắc dĩ, y lên tiếng nhờ Draco dẫn Fang đi sau, Harry đi trước, Hermione bị an bài ở giữa. Ban đầu, Draco còn nói Harry hẳn đi ở giữa, thế nhưng y chỉ nói một câu khiến đã Draco im miệng: “Draco, đừng quên, chúng ta là Slytherin, điều thứ năm mươi sáu của 《Hành vi thủ tục Slytherin》: tôn trọng nữ tính, thời khắc nhớ kỹ phong phạm kỵ sĩ.”

“A, đúng vậy, bất kể thế nào, đây là nữ tính.” Draco kéo giọng quý tộc nhường Hermione đi giữa.

Mà nghe xong hai người nói chuyện, Hermione đột nhiên có cảm giác cổ quái, trước nay những người phi Slytherin bọn họ chưa từng chân chính lý giải học viện thoạt nhìn tà ác mà thần bí kia.

Harry đi trước gọi hai đồng bạn thắp sáng đũa phép, Draco lập tức làm theo, thế nhưng Hermione không hiểu.

“Cô Granger, tôi nghĩ làm một phù thủy, ở thời khắc và địa điểm chực chờ nguy hiểm như vậy, chúng ta tất yếu phải nắm vũ khí và đồng bọn mạnh nhất của mình trong tay, mà không phải đặt trong túi áo.” Nói xong, Harry rút ra đũa phép gỗ tiếp cốt phù hợp với mình nhất, làm bạn mình 6 năm.

Gặp phải tình huống khả năng cần chiến đấu như vậy, vẫn là tay cầm ôn ngọc tương đối thoải mái.

Ba người vừa men theo vết máu đi dọc đường, vừa cẩn thận đề phòng nguy hiểm khả năng ập tới. Ven đường Harry thậm chí tìm được một ít tài liệu độc dược, y tiện tay biến vài cành cây thành công cụ thu thập, chiêu thức biến hình thuật ấy khiến Hermione sợ ngây người.

“A, đây là năm thứ ba mới học.” Hermione không hề biết Harry bình thường thoạt nhìn ngoại trừ thành tích độc dược tốt hơn mình, thành tích bài tập tiết khác không kém mình bao nhiêu, dĩ nhiên có một kỹ năng thực tiễn mạnh như vậy.

“Draco, phiền cậu tới giúp một tay.” Y đang đào một gốc bách dạ thảo, thu lại đũa phép, nhờ Draco tới chiếu sáng.

“Đây là gì?” Hermione hỏi.”Bách dạ thảo, một loại tài liệu độc dược. Rễ, thân lá đều có thể dùng.” Harry vừa đào vừa làm một câu thần chú giữ tươi cho nó, sau đó lấy ra một cái túi đen nhỏ bỏ vào.

Ba tiểu phù thủy và Fang đi lại trong rừng, ánh trăng xuyên qua khoảng cách giữa những cành cây loang lổ rải xuống con đường Rừng Cấm. Harry hữu ý mà dẫn hai đồng học đi vòng. Làm người thừa kế của bốn đầu sỏ, y có thể cảm giác được cách đó không xa truyền đến lực lượng nguyền rủa, đúng vậy, một độc giác thú của Rừng Cấm Lâm đang nguyền rủa phù thủy uống máu nó.

“A——!”

Đột nhiên một tiếng thét chói tai tràn ngập sợ hãi khiến Harry cảm thấy không ổn.

“Expecto Patronum!” Harry gọi ra thủ hộ thần của mình.

Một con rắn mạn đà la khổng lồ màu đen ánh sắc bạc dưới trăng, đôi ngươi cùng màu lộ ra kiên cường. Draco hoàn toàn sửng sốt, sùng bái nhìn bạn mình —— đây là thủ hộ thần hùng mạnh chân chính.

“Draco, dẫn cô Granger theo thủ hộ thần của tôi về tòa thành, tìm hiệu trưởng Dumbledore, nhờ cụ dẫn người tới.” Harry nói, sau đó vươn tay sờ con rắn khổng lồ, “Thân ái, nhờ ngươi.”

“Vậy còn cậu?” Draco hỏi.

“Tôi phải đi xem, đó là trách nhiệm của tôi, làm gia chủ của thế gia bảo vệ trong mười hai gia tộc hội đồng quản trị, Hogwarts là trách nhiệm. Yên tâm, tôi là Slytherin.” Harry nói xong chạy về phía tiếng thét chói tai.

“Cô Granger, chúng ta đi thôi, tìm hiệu trưởng cứu binh.” Draco lập tức làm ra phán đoán kiểu Slytherin.

“Thế nhưng…” Hermione sửng sốt, chỉ trích nói, “Malfoy, đó là bạn cậu.”

“Hừ, Gryffindor ngu xuẩn!” Draco đã cấp tốc nâng bước chân chạy theo thủ hộ thần của Harry, “Chúng ta sớm tìm được giáo sư, Harry có thể sớm thoát khỏi nguy hiểm, chúng ta đi theo chỉ mang tới phiền phức cho y, làm y phải phân tâm bảo vệ chúng ta.”

Hermione do dự nhìn hướng Harry chạy, cắn răng, lập tức đuổi theo Draco. Thiếu niên bạch kim nhìn thiếu nữ chạy đằng sau, không khỏi kéo khóe môi —— không tính rất ngu.

Lại nói phân hai đầu, Harry theo tiếng kêu chạy tới sau một thân cây, ánh trăng xuyên qua khoảng cách giữa các cành, rọi sáng dấu vết màu bạc rơi trên lá rụng, y cẩn thận ló đầu, nghe tiếng nức nở của cậu bé cách đó không xa truyền đến, y hối hận không thôi —— y rất sơ ý, dĩ nhiên đánh giá thấp lòng hiếu kỳ của Gryffindor.

Phía trước có một vùng đất trống, một vầng sáng màu trắng lòe lòe nằm đó —— đó là một con độc giác thú, cái chân dài nhỏ duy trì tư thế khi ngã xuống, lớp lông trắng bạc chớp động rực rỡ như trân châu, trải khắp mặt đất, tản ra bi thương và mỹ lệ khiến người động dung. Quirrel khoác áo choàng màu đen ghé vào động mạch cổ độc giác thú uống máu, thân thể độc giác thú còn hơi rung động.

Harry thấy ba cậu bé Gryffindor ngã một bên, hiển nhiên là bị công kích, nhưng không thấy Hagrid. Y nhảy lên từ sau cây, phát ra một chuỗi thần chú đánh lui, lại hướng phía trái trốn sau một thân cây khác. Kế lại là mấy phép thuật công kích cổ điển cao cấp đã tính toán tốt. Pháp thuật hùng hậu của y khiến Quirrel không dám tiếp tục, lập tức rời khỏi hiện trường. Harry ẩn thân trong bóng ma, thấy Quirrel chợt lóe mà qua theo lối mòn, rất nhanh biến mất, rồi thì, Rừng Cấm khôi phục bình tĩnh. Xác định Quirrel sẽ không quay lại, y lập tức chạy tới kiểm tra ba Gryffindor, bất kể thế nào, ba tiểu phù thủy này đều là học sinh Hogwarts.Một tá thần chú kiểm tra đo lường bay xuống, xác nhận chỉ là hiệu lực của thần chú hôn mê, Harry thở dài một hơi, y rất sợ Voldemort sẽ sử dụng thần chú cực hình với ba tiểu phù thủy không có năng lực phản kháng gì này —— một trong ba lời nguyền không thể tha thứ, phải biết, trên người y hiện tại không có thuốc xoa dịu.

Lúc này, tiếng vó ngựa vang lên khiến Harry đứng dậy.

“Người thủ hộ tôn quý, thật mừng đã gặp ngài.” Một mã nhân già đội vương miện xuất hiện trước mặt y, phía sau theo ba mã nhân. Đều là người quen cũ của Harry —— Firenze, Bane, Ronan.

“Chào ngài, Sagitalias, vua của mã nhân Rừng cấm.” Harry làm lễ với lão mã nhân.

“Ngài quá khách khí.” Sagitalias đáp lễ.

“Đồng học của ngài có lẽ cần sự giúp đỡ, Firenze, Bane, Ronan, các con mỗi người ôm một đứa bé hôn mê ra ngoài. Làm xong, thì về bộ tộc.” Sagitalias nói.

Vì vậy ba mã nhân ôm lấy ba Gryffindor trên đất, sau đó rời đi. Trước khi đi, Firenze cổ quái nhìn thoáng qua y, môi giật giật, có vẻ muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng cũng không nói gì cả.

Harry đứng cạnh con độc giác thú sắp chết, y phát hiện, nó dĩ nhiên còn chưa tắt thở.

“Cứu nó đi, đứa bé này chỉ là ham chơi.” Sagitalias nói.

“Sagitalias, ngài biết tôi à?” Harry hỏi.

“Mã nhân lấy ngôi sao làm chỉ dẫn, tôi cũng không ngoại lệ.” Sagitalias thần bí nói.

“Sagitalias, đã thế, ngài nên rõ tôi muốn biết gì.” Harry dưới ánh trăng cười cười.

“Đúng vậy, Firenze muốn nói cho ngài một số chuyện không thú vị, thế nhưng, đó chỉ là lời giải đọc sai lầm của nó. Chiến tranh sẽ không bắt đầu, vì bốn vị kia sắp hiện thế, đúng không nào? Sao hỏa tuy sáng, nhưng càng nhiều là báo trước một trận chiến tranh khác của chiến tinh… Trận chiến tranh đó xa xôi đến mức lan không tới Hogwarts, chỉ là bản thân chiến tinh ở đây, đại hiền của tộc tinh linh hẳn đã biết tin này.” Sagitalias nói, “Tất cả pháp thuật nguyên tự tinh linh, chiến tinh sẽ được tộc tinh linh coi trọng, mà thức tỉnh pháp thuật cổ xưa nhất trong máu.”

“Tôi đã hiểu. Cảm ơn lời giảng giải của ngài.” Harry gật đầu.

Sagitalias lấy ra một cái túi đưa cho Harry, nói: “Chúng đủ để sủng vật mới của ngài ăn trong một tháng, sau này, tôi sẽ giao cho Herpo, trước đây luôn là nó tới lấy.”

Harry nhận lấy nhìn, một túi lớn đựng hạt châu màu u lam, Harry biết đây là cầu tiên đoán, khẩu phần lương thực cho Karifan. Các Griffin thích thức ăn sinh vật hệ ngựa làm, nhưng chúng càng thích cái này. Harry biết đây vốn là hiệp định của Godric • Gryffindor và mã nhân, chỉ là từ khi Griffin của Gryffindor chết, không còn ai có thể giúp đỡ mã nhân ăn cầu tiên đoán trở thành phế thãi, nghĩ tới mã nhân cũng rất khổ não về vấn đề này. Tối thiểu Harry từng vào tộc địa của mã nhân, khi đó dù là mã nhân mỗi ngày đập vỡ gần ngàn cái, cũng không cách nào ngăn cản chúng chồng chất.

Harry bỏ nó vào lòng, kiểm tra thương thế của độc giác thú, sau đó bắt đầu một loại ngâm tụng phiền phức mà khiến người thoải mái. Đây là một loại Nghệ Thuật Phép, tên là chúc phúc của pháp thuật sinh mệnh, cái giá phải trả là pháp thuật một ngày sau khi thi thuật của người dùng nó. Harry biết điều này đối với một phù thủy đại biểu cho gì, nếu là trong thời kì chiến tranh, quả thực là dùng mạng đổi lấy. Harry từng sử dụng cho Snape, đáng tiếc nọc độc của Nagini quá mạnh, song song khi y tìm được đã là ba tháng sau khi giáo sư trúng độc.Độc giác thú rất nhanh khỏe lại, nó bò dậy, dùng đầu củng Harry, vươn lưỡi liếm mặt y.

“Được rồi, sau này đừng chạy loạn nữa, trở về đi.” Harry vỗ cổ nó.

Thế nhưng độc giác thú đứng đó không đi, Harry không hiểu nhìn về phía mã nhân Sagitalias, hỏi: “Sao vậy?”

“Đứa bé này hy vọng trở thành vật sở hữu của ngài, vì ngài đã cứu nó.” Sagitalias biết hành vi không có bất kỳ ác niệm, lại không cầu hồi báo gì của Harry khiến độc giác thú nhớ ơn.

“Ngươi biết ta có Karifan, dẫn ngươi về, Karifan sẽ mất hứng.” Harry sờ độc giác thú, nói với nó.

“Người thừa kế tôn quý, vật sở hữu khác với sủng vật khế ước.” Mã nhân cười nói.

“Được rồi, bất quá ta không hạn chế sự tự do của ngươi.” Harry biết nếu không đáp ứng, độc giác thú này sẽ ý chí tiêu cực, tiến tới tử vong, vậy y tìm nhiều tinh lực vậy cứu nó không có ý nghĩa gì, “Ngươi hẳn có thể cung cấp một ít máu và nước mắt, còn có lông?”

Độc giác thú gật đầu, rất vui vẻ xoay quanh Harry.

“Được rồi, ta phải về. Ngươi tiếp tục sống ở Cấm Lâm đi…”



Rìa Rừng Cấm

Hagrid ngại ngùng nhìn Dumbledore, ba tiểu Gryffindor hôn mê bất tỉnh được mã nhân đưa tới, là vì ông thất trách. Bên cạnh Dumbledore còn có bốn viện trưởng học viện và Draco, Hermione.

“Harry vẫn chưa về, Severus…” Ngay khi Dumbledore định vào Rừng Cấm tìm kiếm, một tiếng vó ngựa từ xa mà đến hấp dẫn mọi người, chỉ chốc lát sau, tám người có ý thức ở đây thấy được một màn khiến bọn họ suốt đời khó quên——

Độc giác thú tuyết trắng tản ra sắc sáng màu trắng cõng một thiếu niên tóc đen mắt biếc từ trong rừng đi ra, trên người thiếu niên cũng nhiễm lên màu trắng của nó. Y như một vị vương tử trong truyện cổ tích, mái tóc dài màu đen bay giữa gió đêm, y nở một nụ cười an tâm nhìn bọn họ.

Hình ảnh hoàn mỹ như vậy đủ để người khó quên, cả Dumbledore cũng thấy khó mà tin được.

Harry cách bọn họ chừng 50m xoay người xuống khỏi người độc giác thú, dáng vẻ tiêu sái khiến bọn họ than thở, y vỗ đầu độc giác thú, độc giác thú thân thiết liếm mặt y, sau đó chạy về phía Rừng Cấm.

“Harry, cậu không sao chứ?” Draco lập tức chạy tới quan tâm kiểm tra, khẩn trương mà hỏi.

“Không sao cả.” Harry mỉm cười an ủi bạn mình, sau đó quay đầu đối với Snape bên cạnh lộ ra nụ cười y hệt.

“Đã thế, vậy thì, giáo sư Dumbledore, tôi cho rằng, tôi có thể dẫn các học trò của mình đi? Xét thấy đã qua giờ giới nghiêm ban đêm rất lâu… Miễn cho có vài người đã bị đồ ngọt ăn mòn đến mất đi lý trí cân nhắc nặng nhẹ lại muốn quấy nhiễu học trò của tôi…” Thấy Harry không sao cả, Snape không khỏi thở phào nhẹ nhõm, áp lực dục vọng lập tức ôm lấy y, dùng giọng nói tơ lụa châm chọc người khởi xướng.

“Được rồi.” Dumbledore mang theo nụ cười khổ lên tiếng.

Sau đó nhìn bóng lưng ba Slytherin rời đi, đôi mắt lam lóe sáng, không biết suy nghĩ gì……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.