Harry Potter - Trọng Sinh Hôi Nghê Hạ

Quyển 3 - Chương 80: Dị biến



Con rắn dùng biến hình thuật biến ra không biết chạm phải bẩy rập gì, nhất thời Harry chỉ thấy pháp thuật thân thể vừa bổ sung xong nháy mắt bị rút đi, thậm chí pháp thuật phong ấn lúc nhỏ tự hạ cho bản thân cũng bị xúc động. Y hầu như ở khi phát hiện không đúng lập tức chặt đứt ràng buộc duy trì giữa mình và nó, thế nhưng vẫn không kịp, nhất thời pháp thuật phong ấn phản phệ, một ngụm máu từ ***g ngực dâng lên, cổ họng ngọt lịm. Harry thấy một tấm chắn pháp thuật tách y và mọi người ra, lập tức nuốt xuống, nhưng dù là vậy, một sợi máu rỉ vẫn tràn khỏi khóe miệng.

“Harry…” Helga kêu sợ hãi.

Godric bất chấp, ông ý đồ đánh vỡ tấm chắn pháp thuật, ném xuống một loạt pháp thuật, không nhìn hiệu quả thế nào, đã thấy Harry “Oa” một tiếng, phun ra một ngụm máu lớn.

“Sư tử ngốc! Hành động của anh không thể chậm hơn tí sao?” Salazar mắng một câu, sắc mặt cực kỳ tệ.

Godric cũng biết mình vừa nãy quá lỗ mãng, chỉ đành không nói lời nào đứng sang bên.

Snape nghiến răng nghiến lợi nhìn người sáng lập Gryffindor, trong lòng hung hăng nhớ cho Gryffindor một bút, anh tuy không thể lấy Godric thế nào, nhưng ở trường còn nhiều tiểu sư tử cung anh hết giận, không phải sao? Nhưng giờ hiển nhiên không phải lúc nói điều này, anh lo lắng nhìn cậu bé giữa màn sáng, không biết mình có thể làm gì.

“Sao rồi?” Salazar tới cạnh màn sáng, hỏi.

“Ừ, không sao cả. Không chết được.” Harry nâng tay xóa đi vết máu ở cằm, cười với mọi người, ý bảo mình vẫn ổn.

“Sao vậy?” Snape rốt cục nhịn không được tiến lên hỏi.

“Trách em, quá sơ ý.” Harry nhẹ nhàng một câu, “Voldemort quả thật không thể coi thường, vốn tưởng rằng đã xóa hết các câu thần chú bảo hộ, lại không ngờ mã thất tiền đề [1]. Đây là một pháp thuật phòng ngự chứa pháp trận hấp thu pháp thuật.”

Nghe xong lời này, Salazar và Snape nhướng mày, nếu chỉ là vậy, sao Harry sẽ ói máu?

Harry tất nhiên phát hiện cái nhíu mày ấy, cười khổ giải thích: “Xem như nghiệp chướng của con đi. Lúc 7 tuổi con phong ấn pháp thuật của mình, vẫn chưa giải trừ, hôm nay pháp trận hấp thu pháp thuật thoáng cái xúc động nó…” Y nói xong, lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, “Càng không xong là, xem chừng, màn sáng pháp thuật này liên tiếp với phong ấn trong cơ thể con, một kích vừa nãy của Gody, hầu như đã đánh nát phong ấn.””Con năm đó phong ấn bao nhiêu pháp thuật?” Rowena đột nhiên mở miệng, bà tính toán, nếu pháp thuật phong ấn không nhiều, vậy giải đi, rồi đúng bệnh hốt thuốc, xem như phá rồi lập, quá khứ không ít đại năng cũng trải qua như vậy.

“Năm đó con lấy trạng thái toàn thịnh trở về, tuy hạch tâm pháp thuật đã thành hình, nhưng mang theo lượng pháp thuật khổng lồ như vậy ba ngày hai hôm ắt xảy ra chuyện. Vì thế con phong ấn 90%.” Harry như thật hồi đáp.

Nghe xong lời này, bốn đầu sỏ nhìn nhau, cười khổ: nên nói thế nào đây? Thằng bé này cũng quá lớn mật? Hoặc có lẽ nói, nó đã bị ước định của Merlin uy hiếp, hầu như buông tay mà cược. Năm đó phong ấn 90% pháp thuật, hôm nay pháp thuật tự thân lại tăng lên, nói vậy thực lực chân chính của thằng bé đã gấp hai thời kì toàn thịnh. Kể từ đó, nếu phong ấn hoàn toàn vỡ vụn, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi. Phải nhanh chóng khiến huyết mạch Harry thức tỉnh mới được, có được thân thể mạnh mẽ thằng bé mới có thể ngăn chặn lượng pháp thuật khổng lồ như vậy. Thế nhưng, cứ thế, nhà Potter làm sao đây?

Đồng thời, vấn đề hiện tại là, phải làm sao khiến y lông tóc không tổn hao gì đi ra?

Đúng lúc này, mặt đất bằng cách Harry không xa đột nhiên hiện lên một đài đá nhỏ hình vuông, giữa đài đặt một cái hộp nhung tơ màu đỏ đã phai màu. Y nhìn về phía nó, biết đây là cửa cuối cùng để lấy nhẫn đá phục sinh.

Y cũng biết, cái hộp ấy phải thông qua tiếp xúc mới có thể mở, thế nhưng, một ngày chạm vào pháp thuật trên hộp sẽ khởi động, mê hoặc kẻ cầm nó đeo lên, thẳng đến khi quăng hộp mới biến mất. Nếu kẻ nào chịu không được mê hoặc mà đeo nhẫn, toàn thân sẽ từ từ héo rũ mà chết.

“Ừ, bức tranh Dumbledore nói cho con, phía trên có thần chú mê hoặc, thần chú ảo giác còn có pháp thuật nhìn lén. Nếu đeo nó lại không làm việc cho Voldemort sẽ bị Nghệ Thuật Hắc Ám kinh khủng nguyền rủa.” Harry lẩm bẩm nhìn hộp nhẫn trên đài nói, “Con nghĩ, con không có lựa chọn nào khác, vì chí bảo của gia tộc có thể trở về, cũng vì không để nó bị Voldemort làm bẩn nữa.”

Lúc này, Snape không còn lãnh tĩnh, anh nhớ kỹ bàn tay bị nhẫn đá phục sinh làm hại như cành khô của Dumbledore, cùng với pháp thuật cấp tốc giảm xuống năm đó của cụ và y theo ước định để mình giết chết.

Cầu anh…

Lúc đó, Dumbledore cầu xin Snape giết cụ trước mặt Harry. Cụ cầu xin rốt cuộc là vì cái gì? Lẽ nào, chỉ là vì lợi ích càng vĩ đại? Chỉ là vì quyền thuộc về của đũa phép trưởng lão? Sau khi trở thành u linh, Snape từng nghĩ tới vấn đề này, thẳng đến một ngày, nghe Harry nói giỡn với Draco, mới hiểu được——

Thì ra cụ cầu anh mau chóng chấm dứt sinh mệnh của mình, đúng vậy, không vì lợi ích càng vĩ đại, cũng không vì thuộc về của đũa phép trưởng lão, chỉ là vì được chết. Dù sao, khi một phù thủy già hùng mạnh gánh vác vô số thừa nhận biết pháp thuật của mình cấp tốc giảm xuống, đồng thời không có khả năng khôi phục, thậm chí không thể thể diện mà chết trong chiến tranh, vậy chết trong tay một gián điệp hai mặt chuẩn bị cho bước tiếp theo của kế hoạch, không thể nghi ngờ là tốt nhất. Huống chi, hơn nửa cuộc đời của Dumbledore sống trong hổ thẹn với em gái Ariana, sống trong hận ý em trai Aberforth ban tặng, sống trong phức tạp với người đàn ông vì mình mà tự tù trên tháp cao Nurmengard, cái chết đối với Dumbledore mà nói là giải thoát và liều thuốc tốt nhất.Thế nhưng, Albus • Dumbledore, linh hồn của tôi đâu?

Snape nhớ tới khi mình biết chuyện này một lần nữa vô thanh mà hỏi vị phù thủy già đã không còn kia.

Lúc này thấy Harry tính đi lấy nhẫn, anh không khỏi nhớ lại thật lâu trước kia, Lily kể cho anh nghe một việc:

Có một người đàn ông, người yêu của anh hỏi, nếu em và em gái anh rơi xuống sông, anh chỉ tới kịp cứu một người, anh sẽ cứu ai? Người đàn ông nói, anh sẽ cứu em gái, nhưng cứu nó xong, anh sẽ chết cùng em.

Hứa hẹn giữa tình nhân không hơn gì cái này.

Mê hoặc cả Dumbledore đều không thể tránh, cậu bé của anh, có thể cự tuyệt sao? Có thể nói “không” sao?

Anh lo lắng, sợ hãi. Harry, ta sẽ chết cùng em, thế nhưng, không phải hiện tại, em thậm chí chưa đeo lên nhẫn hẹn ước ta tự tay chọn…

Harry cảm giác được Snape bất an, vì vậy y cười nói với người yêu: “Sev, cuối cùng có lẽ phải nhờ anh giúp, chúng ta là linh hồn bạn lữ, nếu em trầm mê, anh hẳn có thể kéo em ra. Em đại khái đoán được em sẽ thấy gì… Vì thế, chỉ có anh có thể mang em về.”

Nghe xong nhắc nhở của Harry, Snape lập tức phản ứng lại —— đúng vậy, anh hoàn toàn không cần lo lắng, vì, khi Harry lạc lối, anh sẽ mang Harry về. Nếu thật không được, thì tính sao? Hứa hẹn giữa tình nhân anh không phải không có dũng khí đi làm, đúng không nào? Mà Harry, là luyến tiếc anh.

“Được.” Snape tích tự như vàng đáp ứng.

Harry cười, y tin tưởng anh.

Sau đó tới cạnh đài đá, cẩn thận vươn tay, chạm vào hộp, đầu ngón tay vừa đụng phải nắp, một thứ hơi lạnh kỳ dị xẹt qua toàn thân, y chỉ cảm thấy tầm mắt mình bắt đầu mơ hồ——

Ánh mắt trống rỗng đã chết của Snape nhìn chằm chằm y… Sirius biến mất sau màn che… Dumbledore từ toà nhà hình tháp cao cao rơi xuống… Draco trong tương lai đối kháng với Ron không thể chết già… Hermione vì trường kỳ công tác ở Hogwarts mà bị Ron vứt bỏ buồn bực không vui mà chết… Ron vì xúc động tiềm quy tắc của chính giới mà chết… Còn có Blaise, cũng đã chết…

Sau đó, bên tai truyền đến tiếng giật dây rất nhỏ, thanh âm kia mềm nhẹ lại mờ ảo: “Cậu biết đây là gì, không phải sao? Đeo nó lên, bọn họ có thể sống lại… Tới đây đi, cậu bé…”

Harry cắn chặt môi mình, dùng đau đớn tỉnh lại: bọn họ chưa chết, đây là ảo giác! Ảo giác! Y miễn cưỡng mở hộp, chưa kịp lấy nhẫn, đã thấy cảnh trước mắt thay đổi——

Một ngày trời trong nắng ấm, Snape đứng trước mặt y. Trên tay cầm hộp nhẫn, anh mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Harry, hãy sống cùng ta. Đây là hứa hẹn của ta. Nếu đã mở, em đeo lên đi.”

Chân thực như vậy, Harry tuy thấy không đúng, thế nhưng nhìn ái ý trong mắt người đàn ông, không khỏi cười, hạnh phúc, cầm lấy nhẫn…

Không tốt!

Thấy y cầm nhẫn, chậm rãi đeo lên ngón áp út tay trái mình, trái tim mọi người neo ở cuống họng.

“Ngu ngốc!” Snape nhìn y, đồng thời cảm giác hạnh phúc từ linh hồn truyền đến, không khỏi sáng tỏ y thấy gì, vì vậy không nhẹ không nặng phun ra một câu, “Nếu là ta, ta sẽ chờ em tới đeo cho ta mới phải!”Tiếng nói vừa dứt, Harry tựa hồ nghe được, kéo nhẫn ra, ánh mắt khôi phục thanh minh, phảng phất giãy dụa, chậm rãi buông lỏng bàn tay cầm hộp nhẫn, hộp nhẫn nhung đỏ cổ xưa rơi khỏi tay y, chạm vào đất. Sau đó y quay đầu, mỉm cười với Snape…

Snape chưa kịp phản ứng, đột nhiên đã thấy trên người y xuất hiện 7 sợi xích tràn đầy vết rách, Harry cũng sửng sốt, chưa kịp làm gì để vãn hồi, đá phục sinh đã tự động chia lìa với nhẫn, hung hăng nện về phía xích sắt. Kế, xích sắt sụp đổ biến mất, kể cả tấm chắn pháp thuật cũng đi theo, khí tức của y trong nháy mắt cực kỳ hùng mạnh, áp lực hiện ra, dĩ nhiên khiến Lucius và Regulus cảm thấy cổ họng ngọt lịm, tơ máu chảy từ khóe miệng. Bốn đầu sỏ nhíu mày: có điềm báo pháp thuật bạo động…

Harry cắn răng chống đỡ, y biết không có thể để pháp thuật dưới tình huống như vậy bạo động, bằng không sẽ bị thương Lucius và Regulus. Thế nhưng, phong ấn pháp thuật trong cơ thể y lấy được tự do, lại không cách nào phát tiết, rất không xong…

Phốc——

Một búng máu phun ra, vừa vặn rơi trên đá phục sinh, nó dĩ nhiên dưới tẩy lễ của máu phát ra một thứ ánh sáng màu ám kim.

“Harry, rút đũa phép!” Thanh âm của Salazar khiến y vô thức rút đũa phép gỗ tiếp cốt. Đũa phép vừa rút, y đã cảm giác pháp thuật trong cơ thể lao về phía đó, trực tiếp bay khỏi thân thể mình…

Tê——

Harry nghe được có người hít ngược, nhưng một trận choáng váng kéo tới, mất đi tri giác…



[1] Mã thất tiền đề: ngựa mất móng trước, ý nói sai lầm vô tình phạm phải

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.