Mặc dù Harry nói không cần chuẩn bị hành lý, nhưng năm người giám hộ lo lắng vẫn chuẩn bị cho y một đống hữu dụng và vô dụng, có thể nghĩ tới đều mang. Sau đó căn dặn giao đãi, không phân lớn nhỏ.
Các bức tranh của trang viên Potter đối với bất hạnh mà Potter duy nhất còn lại này gặp phải cực kỳ tiếc hận, thấy Harry hai tháng nay hôn mê và thống khổ, cũng cực kỳ phẫn nộ. Vì vậy, theo Stephen hiệu triệu, các Potter, đều đi bái phỏng bức tranh mình có thể bái phỏng. Mạng lưới đám hỏi nhà Potter rất hùng mạnh, dù sao không quý tộc nào có thể chống cự một Potter toàn lực truy cầu. Thậm chí trong số các bức tranh còn có mấy Prince, bọn họ về trang viên, kể chuyện này cho bổn gia, các Prince nhất trí biểu thị phẫn nộ. Phải biết, đó là một tiểu phù thủy hùng mạnh chưa chào đời, mặc kệ là đối với Potter hay đối với Prince đều là nhân tuyển người thừa kế cực kỳ xuất sắc! Thế nhưng, vì Black và Dumbledore vô tri kia lại đánh mất, thậm chí nhà Longbottom dĩ nhiên đưa ra yêu cầu kiểu vũ nhục như vậy, cũng không ngẫm lại là ai hại hậu duệ nhà bọn họ bị nguyền rủa? Cũng không ngẫm lại là ai thuê giáo sư như vậy dẫn đến Hogwarts suýt nữa hủy hoại trong chốc lát? Mà trong lúc nguy hiểm là ai cứu người thừa kế nhà bọn họ? Là ai dùng thuốc thức tỉnh gia chủ nhà bọn họ? Ở các bức tranh xem, hành vi của Longbottom là vong ân phụ nghĩa, có thể nói là khiêu khích với hai thế gia xa xưa, không thể nghi ngờ đã chạm vào căn bản của hai gia tộc. Vì thế, trên cơ bản, mỗi gia tộc xa xưa có gia thế nhất định đều lý giải sự vong ân phụ nghĩa của nhà Longbottom.
Đối với một quý tộc thế gia mà nói, vong ân phụ nghĩa từng một lần là tội danh rất nặng. Dù là hiện tại, một câu đánh giá vong ân phụ nghĩa đủ để hủy hoại vinh quang của bất kỳ thế gia quý tộc nào trong chốc lát. Có thể nói, bắt đầu từ ngày các bức tranh hành động, bắt đầu từ ngày các Potter liên thủ với các Prince vì đời kế tiếp đã mất của mình lấy lại công đạo, “khôi phục vinh quang Longbottom” mà lão phu nhân Longbottom tâm tâm niệm niệm đã không còn khả năng, chí ít mãi đến đời Neville là không thể nào khôi phục.Hậu quả như vậy khiến lão phu nhân Longbottom bất ngờ, khi bà ý thức được thì đã chậm. Đương nhiên, giờ sao, lão phu nhân của chúng ta vẫn đang làm mộng đẹp.
Harry mang theo một cái ba lô đơn giản và Loket do Salazar tự mình dạy dỗ, nói lời từ biệt với năm người giám hộ, bức tranh nhà Potter và gia tinh trang viên.
“Tiểu quỷ đầu, ta sẽ nhớ con, con ngoan, nếu có kẻ khi dễ con, nhất định phải viết thư cho ta. Còn có, cần bài thuốc đặc thù gì, có thể tìm ta.” Godric ôm Harry.
“Đương nhiên, con cũng sẽ nhớ ngài. Gody.” Harry cười nói, “Ngài cũng đừng ngâm mình trong độc dược, nếu Sala mách với con, con nhất định không đứng về phía ngài.”
“Ừ, ngoan.” Godric cười sờ mái tóc dài của y.
Sau đó y bị Rowena kéo lại, bà nhìn y rồi cho y một cái ôm: “Con ngoan, nhớ kỹ, mỗi ngày đều phải mỉm cười, cuộc sống luôn không như ý, nhưng con cần tìm được niềm vui khi bị làm khó.”
“Dạ, Nana, con sẽ vào thư viện Dumstrang xem có sách gì Hogwarts không có rồi chép cho ngài mấy bản.” Y nói lời chia tay với Rowena.
“A, không cần gấp vậy.” Rowena nói xong bước sang bên, nhường chỗ cho Helga.
Helga khóc ôm Harry, lại không phân lớn nhỏ dặn dò một lần, Harry hết cách đành phải nghe, thường gật đầu lên tiếng đáp. Thẳng đến khi Peclers hiền lành bên cạnh khuyên nhủ bà mới lau nước mắt bước sang bên.
Rồi là Peclers, ông nhìn Harry nhàn nhạt nói một câu: “Ta chờ mong khi con trở về.”
“Dạ, Pec.” Harry cười ôm Peclers một cái, “Tuy biết nhau không lâu, nhưng ngài như bọn họ vậy, là người nhà của con.”
“A, vinh hạnh của ta.” Peclers ôn hòa đáp lại, tiếp tục an ủi Helga.
“Tiểu quỷ đầu, ta không muốn nhiều lời, con là một Slytherin.” Salazar mỉm cười nói, “Hy vọng con vui vẻ ở Dumstrang, thường viết thư về.”
“Dạ, Sala.” Nói xong, y cũng ôm Salazar một cái, “Chỗ Sev xin nhờ ngài.”
“Yên tâm.” Salazar nói, “Được rồi, đi thôi, chúng ta phải lên Hogwarts tốc hành áp xe, thuận tiện xem tiết mục khai giảng con sắp đặt.”
“Vâng, tin tưởng con, sẽ không để ngài thất vọng.” Harry cười.
Ánh mắt sắc bén của Salazar đảo qua thân thể nho nhỏ của Loket, khiến nô bộc tiểu yêu này không thể không kiệt lực thu nhỏ mình lại. Nó biết vị phù thủy vĩ đại này đang cảnh cáo nó, nếu chủ nhân của nó xảy ra chuyện gì, ông sẽ không bỏ qua nó.
“Ôi, Harry, chúng ta hy vọng con vui vẻ.” Các bức tranh nhà Potter nhất trí nói.
“Cảm ơn, các tổ tiên của con.” Harry rất cảm động với chúc phúc của bức tranh.
“Chủ nhân, hy vọng ngài bình an.” Kelly nói, “Ta sẽ chiếu cố tốt trang viên, chiếu cố tốt chư vị các hạ.”
“Ta tin tưởng ngươi, Kelly!” Harry ôn hòa nói với tổng quản gia tinh.
“A, chủ nhân tin tưởng ta, tốt quá. Ta nhất định là gia tinh hạnh phúc nhất!” Kelly hưng phấn không thôi.
Harry rút ra đũa phép, nhìn năm vị phù thủy và các bức tranh, lộ ra một nụ cười mỹ lệ, trong ánh mắt xuất hiện tuyệt quyết, sau đó hộc ra thần chú: “οπτασα!”Đùng!
Năm vị phù thủy và các bức tranh nhìn Harry biến mất theo thần chú, đứng ở đó hồi lâu, rồi nhìn nhau.
“Được rồi, chúng ta cũng nên lên Hogwarts tốc hành thôi.” Peclers nói.
“Ừ, đã có kẻ khi dễ con nuôi của chúng ta, vậy, chúng ta hẳn không thể im lặng.” Trên mặt Godric xuất hiện âm độc khó được.
“Trước là không muốn làm căng trước mặt tiểu quỷ đầu, ta sẽ nói cho bọn họ Ravenclaw cũng không phải dễ khi dễ.” Rowena buông sách cười rất ôn nhu.
“A, hy vọng tiểu quỷ đầu ăn quen món Đức… Ừ, tinh túy của Hufflepuff không phải nhát gan, ta nghĩ, Hogwarts nên nghiêm túc chỉnh đốn lại.” Helga vừa lau nước mắt vừa nói.
“Nếu thế, ta thật cao hứng, chúng ta lại đạt thành hiệp nghị.” Salazar vui vẻ gật đầu.
“Viện trưởng, các thầy, con thay Harry cảm ơn các vị.” Stephen nói.
“Đừng nói vậy, Harry rất ưu tú. Chỉ sợ cộng cả Atula, Calvino và con lại cũng không xuất sắc bằng thằng bé. Thằng bé giờ là con nuôi của chúng ta, thế nên, chúng ta là hậu trường của nó. Con của chúng ta, không phải bất cứ kẻ nào cũng có thể động. Nếu động, sẽ phải trả giá.” Salazar híp mắt, lời này đong đầy bao che khuyết điểm, bất quá lại khiến bốn người khác cực kỳ tán thành.
…
Cảm giác đè ép dồn dập khiến Harry một lần nữa xác định mình không thích cách lữ hành đường dài này. Nhìn các công trình kiểu Đức khác với kiểu Anh trước mắt, y thả lỏng tâm tình, tiến về phía khách sạn cách đó không xa. Y không phải lần đầu tới Đức, dù là kiếp này, trước khi vào Hogwarts, y cũng đã tới đây vài lần. Cuối hè ở Đức khá khô ráo, không giống Anh.
Trước y đã bàn với bạn tốt, Schatz sẽ chờ y ở nhà trọ số 116 đại lộ Alpha.
Cho nên, y phải tới đại lộ Alpha.
Bộ Pháp Thuật Đức trên thực tế vẫn nắm giữ dưới tay cha con Grindelwald, Đức đối với phù thủy ngoại lai luôn áp dụng thái độ giám thị. Thế nên, khi Harry từ thông đạo khách sạn vào đại lộ Alpha đã nhận thấy mình bị theo dõi. Bất quá, y cũng lơ đểnh. Thoải mái mua không ít tài liệu độc dược và các loại sách ở Anh khó gặp, nhân viên theo dõi nhìn tốc độ quét hàng của người Anh này cực kỳ kinh ngạc, không khỏi suy đoán y rốt cuộc tới để làm chi.
Thẳng đến khi mua đủ, Harry mới nhàn nhã đi về phía nhà số 116.
Khi người của Bộ Pháp Thuật Đức kinh ngạc thấy “Thánh Tử” bọn họ tôn kính và ngài Heinze vĩnh viễn ôn nhu không biết lúc nào đứng ở cửa nhà số 116, đồng thời nhìn người Anh tuấn mỹ đến mức tận cùng kia, Thánh Tử vung lên nụ cười, lập tức bỏ chạy——
Giỡn cái gì vậy, Thánh Tử các hạ cùng bạn lữ ra ngoài đón khách, nhiều năm như thế, chỉ có người này.
“A, hoan nghênh cậu, bạn của tôi.” Schatz cười nói.
“Rất vui được gặp cậu, Schatz thân ái.” Harry bên đường ôm bạn tốt một cái.
“Chúc mừng cậu thức tỉnh huyết mạch thành công.” Schatz nhàn nhạt chúc mừng một tiếng.”A, cảm ơn. Còn có, Martin, hôm nay sao lại có thời gian theo Schatz vậy?” Harry cũng rất quen người đàn ông ôn hòa đứng cạnh bạn tốt.
“Tôi tới thăm cậu, chuyện của cậu, tôi có nghe nói. Bất quá, bất kể thế nào đều đã qua. Harry, hoan nghênh cậu tới Đức.” Martin • Heinze là phó hiệu trưởng Dumstrang kiêm viện trưởng học viện Ám Nguyệt, cũng là bạn lữ của Schatz.
Heinze là một trong những quý tộc xa xưa của Thế Giới Phù Thủy Đức, Martin là tộc trưởng nhà Heinze, một người tính cách cực kỳ ôn hòa.
“Ha hả, Martin, kế tiếp xin nhận chiếu cố.” Harry cười nói.
“Được rồi, được rồi. Mau vào nhà ngồi đi.” Schatz nói, vì vậy, cả ba cùng vào nhà trọ.
Vừa vào, đã nghe cái giọng vui sướng của một cô bé: “Cha, ba! Không phải nói hôm nay cho con một cha đỡ đầu sao? Cha đỡ đầu ở đâu?”
“A…” Schatz xấu hổ nhìn Martin.
“Ách, Ange…” Martin mở miệng.
Harry nhìn hai phù thủy thành niên, thoáng cái đoán được bọn họ đánh chủ ý gì. Vì vậy khom người rất thuần thục ôm lấy cô bé tóc vàng đáng yêu, đó là một đứa bé hơn 2 tuổi. Cô bé hiếu kỳ đánh giá gương mặt mỹ lệ và mái tóc dài mang theo vụn sao của Harry, tuyệt không sợ người lạ.
“A, tiểu công chúa, ta làm cha đỡ đầu của con được không?” Harry ôn hòa cười.
“Thế nhưng Angelique chưa biết tên ngài?” Cô bé rất giảo hoạt đánh giá sắc mặt các cha.
“Con gọi Angelique sao?”
“Dạ, Angelique • Martin • Grindelwald • Heinze.” Tiếng nói dễ nghe của cô bé.
“Ta là Harry • James • Potter.” Harry dễ dàng câu thông với cô bé, “Sao nào? Có cần lo lắng chứ, để ta làm cha đỡ đầu của con?”
“Để con lo lắng.” Cô bé cố tình rụt rè.
Harry lộ ra nụ cười xán lạn, phảng phất tất cả âm u đều biến mất, phất tay biến ra một con gấu nhồi bông nhỏ đáng yêu, đưa cho cô bé.
“A, đây là tặng Angelique sao?” Cô bé vui vẻ ôm lấy gấu bông.
“Angel, còn không cảm ơn cha đỡ đầu.” Schatz lập tức rèn sắt khi còn nóng.
“Ngài thật là cha đỡ đầu của con?” Cô bé rất thích khí chất ôn nhu của Harry, lập tức hôn một cái lên mặt y, “Cảm ơn, cha đỡ đầu.”
Cùng cô bé nói chút lời trẻ con, sau đó để Martin ôm con gái đi.
“Cảm ơn, Schatz.” Harry vừa uống một ngụm cà phê vừa nói.
“Đừng khách khí, lại nói tiếp, phải cảm ơn cậu. Tôi và Martin yêu nhau hiểu nhau nửa thế kỷ cũng không may mắn như cha, nếu không phải cậu gửi bình độc dược sinh tử kia, sẽ không có Angel. Đối với tôi và Martin, Angel không phải Merlin ban tặng, mà là trân bảo cậu đưa tới. Huống hồ chỉ bằng tư lịch cậu 10 tuổi đã chế tạo được độc dược sinh tử, không phải không thể làm cha đỡ đầu của Angel.” Schatz nói, “Mặt khác, những gì người kia đã làm, tôi thấy rất xin lỗi.”
“Đều đã qua, đừng nhắc tới nữa.” Harry giật mình.
“Cũng phải, không nói.” Schatz nói.”Tôi chú ý thấy Angel họ Heinze? Ngài ấy đồng ý sao?” Harry hiếu kỳ hỏi.
“Đây là lo lắng cho sự an toàn cho con bé, cha đương nhiên đồng ý. Trước đây tôi cũng từng mang họ bà ngoại —— Christian.” Schatz nói.
“Chậc, ha hả, ngài ấy nhưng thật ra chưa cho cậu họ Dumbledore.” Harry buồn cười nói.
“Ách, Harry, cậu biết đấy, tôi tới tuổi 25 mới biết người kia là ông ta.” Mái tóc dài nâu đỏ rất giống “người kia” thời tuổi trẻ trong miệng cha.
“Được rồi, kinh hỉ đêm nay cậu chuẩn bị xong chưa?” Harry cười hỏi.
“A, đương nhiên.” Hy vọng người kia đừng bị dọa.
“Mặt khác, cậu tính an bài tôi thế nào?” Harry hỏi.
“Vốn dĩ tính cho cậu vào học viện Ám Nguyệt học năm thứ 3, thế nhưng, khi gặp cậu, lại thấy lãng phí.” Schatz chống đầu.
“Tôi nghe nói, học viện Ám Nguyệt có giáo sư đặc biệt, chuyên dẫn học sinh đi thử luyện…” Harry nhắc nhở.
“Cậu là nói…” Schatz khép lại đôi mắt trạm lam của mình.
“Vậy, hãy gọi tôi giáo sư Evans.” Harry nhìn ra bạn tốt đồng ý lời đề nghị của mình.
“A, đã thế, hoan nghênh gia nhập Dumstrang, Harry • Evans! Giáo sư Evans của chúng ta!” Schatz biết nghe lời mà nói.
Harry nhìn bầu trời trong xanh của Đức ngoài cửa sổ, tâm tình không khỏi tốt hơn rất nhiều ——