Harry Potter - Trọng Sinh Hôi Nghê Hạ

Quyển 5 - Chương 148: Trở về



Truyền thuyết kể rằng, trang viên Percival là một tòa trang viên pháp thuật có trí năng còn hùng mạnh hơn cả Hogwarts, bên trong nó kỳ trân dị bảo vô số, đủ mọi sách pháp thuật, tài liệu độc dược, trang bị pháp thuật nhiều không kể xiết. Nó là tồn tại xa hoa thậm chí huy hoàng nhất của các trang viên thời đại đại pháp thuật vào 1000 năm trước.

Các Percival trời sinh sở hữu huyết mạch vinh quang, pháp thuật hùng hậu, cho dù con cái không nhiều, cho dù hiếm có thiên tài pháp thuật thuần thuộc tính, nhưng bọn họ vẫn là gia tộc thường trú ở đỉnh pháp thuật. Bọn họ không khát cầu quyền lợi, không sùng bái lực lượng, tín ngưỡng của bọn họ là pháp thuật chảy xuôi trong huyết mạch của mình. Dữ thế vô tranh là lời răn của bọn họ.

Nhưng mà, một gia tộc như vậy, vì cái gọi là đũa phép trưởng lão mà bị tàn sát. Bất quá cho dù khuynh tẫn lực lượng vượt qua nửa Thế Giới Pháp Thuật khi ấy, bất quá giết chết 6 cái Percival sống, cướp đi 6 cây đũa phép trưởng lão mà thôi. Về phần lực lượng chân chính đại bộ phận bị phong tỏa trong trang viên Percival, chỉ có rất ít theo huyết mạch trực hệ duy nhất —— Stephen • Potter sống sót mà trở thành truyền gia chi bảo của trang viên Potter.

Về phần vì sao bên ngoài chỉ có một cây đũa phép trưởng lão? Là vì sau khi Stephen thành niên, đã giết chết 5 trong 6 đầu sỏ gây nên, đoạt lại 5 cây đũa phép. Về phần cây cuối cùng lại vì chủ nhân của nó đã chết trước khi bị Stephen tìm được, nên cây đũa phép trưởng lão đó chặt đứt đầu mối.

Harry bị Imhotep đưa tới trước một cánh cửa hoa lệ.

“Ngô chủ, vào đi, lão chủ nhân đã đợi rất lâu.” Ma linh dùng giọng điệu cung kính nói.

“Ách, Imhotep, các phù thủy đi theo ta đâu?” Harry cực kỳ lo lắng hỏi.

“Ngô chủ, ngài yên tâm, bọn họ đang ngủ trong hoa viên, không lâu sau sẽ tỉnh.” Ma linh nói.

Harry không nói gì thêm, y biết trang viên này từ 1000 năm trước đã rơi vào ngủ say, khi chủ nhân mới chưa kế thừa, không có bất kỳ sinh vật nào có thể thoát ra. Tuy rằng sốt ruột, thế nhưng, y hiện tại cả mình vào bằng cách nào cũng không biết, vì ma linh thức tỉnh không thể nói cho y hay nhiều lắm.

Ma linh, là một loại sinh vật luyện kim chỉ trang viên Percival mới có, chúng tốt hơn gia tinh linh hồn không trọn vẹn không được đầy đủ nhiều lắm. Chủ huyết thống của chúng là ác ma, vì thế, chúng ưu nhã, cao quý, thông minh, năng lực xử lý khá cao. Chúng ở trang viên Percival là chuyên phục vụ cho chủ nhân và người đã tỉnh lại chúng.

Harry đẩy cửa vào phòng, vừa vào, Harry phát hiện có chút không thích hợp. Vì tiếng tim đập và máu chảy của y đều dừng lại, thế nhưng y có thể cảm giác được mình còn sống, động tác cũng không cứng ngắc.”Con trai ạ, không cần kinh ngạc, trong phòng này, thời gian là tĩnh.” Một chất giọng linh hoạt kỳ ảo khiến y từ kinh ngạc ngẩng lên.

Trước mắt là một người đàn ông hơn 50 tuổi, ngồi trên sô pha xa xưa, trong tay viết một tấm da dê. Ngũ quan rất giống Stephen, Harry suy đoán người này hẳn có quan hệ huyết thống với Stephen.

Người đàn ông viết xuống dấu chấm cuối cùng trên tấm da dê. Mới thoả mãn mà đẩy tầm mắt và lực chú ý sang người Harry, vung tay, trong phòng xuất hiện một cái sô pha xa hoa.

“Mời ngồi, con trai.” Ông cười ôn hòa, “Tự giới thiệu một chút, ta là Jackson • Percival.”

“Thưa ngài, con là Harry, Harry • Potter.” Harry châm chước một hồi nói.

“Con trai, không cần khẩn trương, có thể đến đây, nói rõ, con có huyết mạch và tín vật của Percival… Hơn nữa, nhìn con như vậy, hẳn đã thức tỉnh huyết mạch yêu linh phải không? Thật vĩ đại, con trai, đã lâu lắm không ai thức tỉnh loại huyết mạch này.” Jackson nói, trong mắt toát ra sự tán thưởng, “Có lẽ cậu cần một ít sách, giúp mình nắm giữ lực lượng hiện tại đang có. Giá sách số 6 khu I trong tàng thư các, con có thể đi xem.”

“Cảm ơn ngài, thưa ngài.” Harry nói.

“Con trai, kế tiếp, chúng ta có chủ đề thực tế hơn để nói, về truyền thừa của tòa trang viên này… A, đừng lộ ra biểu tình như vậy, con trai, ta đã đợi lâu lắm… Con ạ, con có một đôi mắt xinh đẹp, như con của ta vậy… A, có lẽ, con từng gặp nó, nó tên là Stephen, lần gặp cuối cùng giữa ta và nó, nó chỉ mới 7 tuổi. Ta nhờ em ta mang giày bay đưa nó tới chỗ con của chú ta. Ta còn để nó mang đi đá phục sinh và áo tàng hình, ta tin tưởng là đá phục sinh dẫn con về đây.” Jackson ôn hòa mà trực tiếp nói.

“Ách, con cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, con bị sinh vật luyện kim từ chất lỏng diễn sinh thành cuốn lấy. Sau đó con phá hủy chúng. Rồi, thì…” Harry ngại ngùng nói.

“A, xem ra, con đã cảm nhận được sự mạnh mẽ của sinh vật luyện kim. Vậy, cái này cho con.” Jackson từ trên cổ mình tháo xuống một mặt dây chuyền, “Nó là một trong các bảo bối Tử Thần, cũng là tượng trưng của chủ nhân trang viên Percival. Con trai, tên nó là ‘quân hồn’, có nó, con có thể tùy thời tùy chỗ gọi về đại lượng sinh vật luyện kim Percival trang viên có được, chỉ cần pháp thuật con đủ. Hãy sử dụng nó thật tốt.” Jackson đeo mặt dây chuyền này cho Harry.

Harry rất ngoài ý muốn, Jackson tự nhiên nhìn ra được, ông cười nói: “Ta bị giam ở đây đã rất lâu rồi, con trai, đây là tàn thân dùng pháp thuật thời gian lưu lại, chỉ cần ta bước ra căn phòng này, cơ thể của ta sẽ lập tức hóa thành tro tàn. Bất quá, ta nhìn ra được, con rất xuất sắc. Con ạ, pháp thuật không giới hạn, tâm linh của phù thủy lại có thể vì vài người, vài việc mà chấp nhất. Percival chỉ phụ trách tâm linh của mình, chúng ta hùng mạnh, nhưng tuyệt không khi dễ nhỏ yếu chúng ta chấp nhất, nhưng tuyệt không miễn cưỡng người khác. Nhớ kỹ, khi con đứng ở nơi cao quan sát chúng sinh, cần phải giữ lại một trái tim hèn mọn khi con đứng bên thân nhân, bè bạn, người yêu, cần phải biết là bọn họ cho con ấm áp, vì thế nên cảm ơn khi con cần ngẩng đầu lên, hãy bảo trì thanh tỉnh, con phải biết mình đang ngắm nhìn cái gì.””Vâng, con sẽ dùng cả đời để thực tiễn.” Harry biết, vị tiền bối này đã không muốn đợi nữa.

“Vậy, ở đây có một cái chìa khóa, con trai, tòa trang viên này còn một bảo bối Tử Thần khác, món bảo bối này đã rất lâu không được mở ra, thế nhưng chìa khóa vẫn do gia chủ bảo quản, hiện tại, giao cho con. Tuy rằng, ta không xác định con có cơ hội thấy nó hay không, nhưng đây là một truyền thống.” Jackson từ trong túi lấy ra một cái chìa khóa cực kỳ xa xưa, giao cho Harry.



Anh, Hogwarts

“Viện trưởng, chúng con nên làm gì đây?” Sau khi đại thể kể ra chuyện di tích, Moxipher hoang mang lo sợ hỏi Martin.

Cả đại sảnh trầm mặc, thăm dò di tích, lấy lực của một người chiến với 100 sinh vật luyện kim hung hãn, cuối cùng kết hợp một liều thuốc thần bí mà kết thúc chiến đấu. Người như vậy phải hùng mạnh cỡ nào? Hành trình kích thích, mạo hiểm như vậy, đủ để bất kỳ phù thủy nào chung thân khó quên.

Draco nghe xong, nhìn biểu tình hướng tới của các học sinh, khóe miệng bĩu lại, nếu Harry không làm được, mới khiến người giật mình! Bất quá… Bạch kim ngụy thiếu niên ngẩng đầu nhìn viện trưởng của mình, lông mày có thể kẹp chết muỗi, biểu tình cũng âm trầm như bão tố sắp đến… Thật khủng khiếp! —— Harry, cậu tốt nhất cầu phúc đi…

“Ta nhớ kỹ, các trò có khóa cảng về Dumstrang? Còn giữ sao?” Martin nhíu mày.

“Còn giữ, nhưng, giáo sư Evans không cho chúng con dùng…” Moxipher nói.

Đều đến lúc này, còn không dùng, muốn chết ở đó sao?

“Scha, anh có cách xác định vị trí của bọn họ sao? Lập tức…” Martin chưa kịp nói xong đã nghe bên kia song diện kính truyền đến một thanh âm thanh nhã ôn nhuận——

“Không cần phiền vậy, tôi đã về rồi.”

Sau đó song diện kính bị vứt xuống đất, trong kính truyền đến tiếng khóc kêu kích động của các học sinh: “Giáo sư Evans!”

“A, mọi người vẫn ổn chứ? Tới đây, đừng khóc…”

“Giáo sư Evans, con cho rằng… Chúng con cho rằng…”

“Không sao rồi, Alexander, ta nói rồi, sẽ cùng các trò đi đến bước cuối cùng của thí luyện.”

“Giáo sư Evans, …”

“…”

“Giáo sư…”

“…”

Mọi người nghe bên kia song diện kính, Evans ôn hòa trấn an tình tự của các học sinh, không thể không nói đây là một vị đạo sư rất thành công, tất cả mọi người đều khẩn cấp muốn được gặp y.

“Rồi, chúng ta lại cùng nhau vượt qua cửa ải này. Thế thì, Moxipher, có thể giúp ta cầm song diện kính tới đây không?”

“Giáo sư, cho ngài.”

“Cảm ơn.” Sau đó, Martin thấy người trong song diện kính biến thành Harry.

“Trời của tôi ơi, cậu dĩ nhiên còn đeo mặt nạ?” Schatz ghé lại.

“Schatz, good afternoon, tôi cho rằng, đây không phải trọng điểm. Good afternoon, Martin, tôi sẽ dùng khóa cảng đưa bọn họ tới Hogwarts, tối nay, tôi sẽ tìm ngươi nói rõ thành tích lần thí luyện này. Cậu đến sân bóng Quidditch tiếp bọn họ đi, chúng ta buổi tối gặp.” Harry sau mặt nạ kéo ra một nụ cười.

“Ừ.” Martin lập tức nói.

Song diện kính bị cắt đứt.

Martin, Schatz, Gellert lập tức đứng dậy tới sân bóng Quidditch, học sinh Dumstrang tự động theo sát, còn có không ít quý khách hiếu kỳ và học sinh Hogwarts nối đuôi nhau chạy theo.

Không mấy người chú ý tới giáo sư độc dược học kinh khủng nhất Hogwarts hầu như là chạy về phía hầm.

“Hel, chúng ta có cần về xem không?” Hiệu trưởng hỏi phu nhân mình.

“Pec, không vội, các thanh niên cần một ít thời gian xử lý cảm tình.” Hiệu trưởng phu nhân chậm rãi nói.

“Em nói, Severus có thể chặn được tiểu quỷ đầu ở hoa viên không?”

“Hẳn có thể.”



Trang viên Potter

Đang ngồi trong phòng lật sách, Salazar đột nhiên nâng lên đôi mắt xanh, mỉm cười.

“Các con trước trò chuyện đi…”

Hầu như đồng thời, hai sóng pháp thuật xuất hiện ở hoa viên.

“Ách…”

Harry đứng ở hoa viên trang viên Potter, có chút không biết làm sao nhìn người đàn ông đối diện cách mình ba bước —— đây là người y nhung nhớ hồi lâu…

Thế nhưng, chỉ là khoảng cách ba bước, y không thể nào bước ra được.

Chỉ là si ngốc nhìn người đàn ông ấy——

Áo choàng của anh —— vĩnh viễn là màu đen.

Khuôn mặt của anh —— vĩnh viễn như thạch điêu cẩm thạch.

Lời nói của anh —— vĩnh viễn khiến người bất đắc dĩ.

Mái tóc đen của anh —— vĩnh viễn đầy mỡ nị.

Bờ môi của anh —— vĩnh viễn mang theo một thứ mùi vị đặc biệt.

Đôi mắt của anh —— vĩnh viễn có thể thấy cái bóng của mình.

Cái mũi của anh —— vĩnh viễn hừ lạnh khi khinh thường.

Ôm ấp của anh —— vĩnh viễn ấm áp.

Nụ cười của anh —— vĩnh viễn chỉ nở rộ với mày.

Anh ấy là của mày —— của mày…

“Sev…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.