Harry Potter - Trọng Sinh Hôi Nghê Hạ

Quyển 5 - Chương 176: Tiết tổng kết



Thời khóa biểu ngày thứ hai, Harry chỉ có tiết Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám vào buổi chiều, đương nhiên, ở lớp của Lupin y đa phần là tự học. Mãi đến khi bữa tối kết thúc, Harry về ký túc xá của mình, thay một bộ đồ màu xanh nhạt lão luyện mà còn thoải mái duy nhất trong tủ, gài hàng nút đến cổ, đường may được cắt cẩn thận nhẹ nhàng tô đậm dáng người sau khi thành niên, sau đó khoác lên áo choàng rộng lớn màu đen, bọc thân hình mình lại. Mái tóc dài dính vụn sao cùng màu được bện thành bím rủ trước ngực, có vài sợi mềm mại dựa vào gò má trắng nõn, trên vành tai trái là chiếc hoa tai thập tự màu đỏ do bảo kiếm Gryffindor biến thành. Đôi mắt màu ngọc lục bảo như một viên bảo thạch tốt nhất, tựa hồ chất chứa cả dòng sông, mưa phùn lất phất. Y cầm giáo án trên bàn, nói một câu tiếng rắn với lò sưởi trong phòng, rồi bước vào thông đạo đặc biệt.

Harry trực tiếp vào phòng học, y ôm giáo án của mình ưu nhã lên bục giảng. Nhưng khi y đưa mắt nhìn học sinh dưới bục, lại bị giật thót tim. Vì mấy hàng ghế phía trước dĩ nhiên bị giáo sư ba trường và các trọng tài bảy tám mươi tuổi của trận đấu Triwizard chiếm cả.

Y đặt giáo án lên bục, đũa phép gỗ tiếp cốt màu xám trắng rơi vào tay, ưu nhã chỉ xuống sàn nhà, nhẹ nhàng đọc một câu gì đấy, ghế ngồi phòng học lui về sau 2 hàng. Rồi đũa phép vung lên hai hàng ghế trống xuất hiện trước mặt Harry.

“A, ta nghĩ, cậu Laplace, trò nên dẫn đồng học của mình ngồi vào hàng ghế trước, xin các vị hãy nhớ, hôm nay ta là vì các vị mà đứng đây.” Harry ưu nhã cười, “Ở đây, ta là Harry • Evans. Học sinh của ta là các trò, mà không phải bất kỳ ai khác.”

“Vâng, thưa giáo sư!” 24 học sinh năm thứ bảy tham gia thử luyện của học viện Ám Nguyệt Dumstrang lập tức theo trật tự ngồi xuống hàng ghế trước.

“Cậu Victor • Krum, cũng mời trò ngồi vào hàng ghế trước.” Harry ôn hòa nói, “Tới đây đi, tuy rằng trò không đi Ireland, nhưng ta biết, cậu Laplace hầu như đã truyền hết ký ức của trò ấy cho trò xem.”Krum cảm kích nhìn Harry, sau đó tới hàng ghế trước, ngồi vào cạnh Laplace.

“Ừm, giờ thì tốt hơn nhiều, các trò biết không, khi nãy ta vừa vào đã giật thót tim.” Harry làm mặt quỷ, “Là từ khi nào, các học sinh trẻ tuổi của ta biến thành một đám cụ già bảy tám mươi tuổi vậy? Ta cho rằng dù là ngày lễ lưu hành thuốc tăng tuổi, cũng không ai uống nhiều như thế.”

Harry vui đùa, khiến các học sinh không tự giác bật cười.

“Chính như ta vẫn nhấn mạnh vậy, khi đương đầu với nguy hiểm, hoặc gặp phải tình huống đột phát, chúng ta đầu tiên nên làm rõ ai là nhân vật chính, mà làm nhân vật chính, chúng ta cần phải có sự mạnh mẽ quyết không nhường ai. Bị động và do dự không quản là gì đều có thể mang tới những đau thương không tất yếu.” Harry mỉm cười nói, “Quyết đấu là vậy, mạo hiểm là vậy, chiến tranh càng là vậy.”

Harry nhìn các học sinh trẻ tuổi, và mọi người ở đây. Không riêng là học sinh theo đội của Dumstrang, học sinh Beauxbatons cũng tới rất nhiều. Về phía Hogwarts, các Slytherin có mặt đông đủ, thậm chí rất nhiều Ravenclaw, Hufflepuff, và một bộ phận nhỏ Gryffindor cũng hiện diện. Kế, y quay người về bục giảng.

“Ta dùng một ngày để đọc luận văn của các trò, mỗi người đều có những suy nghĩ riêng, điều này rất tốt.” Harry ôn hòa cổ vũ các học sinh, “Hiện tại mọi người có thể nói thử xem, trong cuộc hành trình ấy chúng ta đã được gặp những loài sinh vật nào?”

“Thằn lằn hóa đá.” Thalina lập tức nói.

“À, đương nhiên, sinh vật huyền bí có tính công kích đầu tiên các trò đối mặt. Ấn tượng khắc sâu…” Harry đánh giá, sau đó nhẹ nhàng vung đũa phép, trên tấm bảng đen phía sau xuất hiện hình ảnh của thằn lằn hóa đá.

“Bán thú lang, nó cắn đứt tay con, nếu không nhờ giáo sư tinh thông độc dược, ôi, con sẽ cụt tay.” Nhát gan Elliot nói rằng.

“Ta rất xin lỗi, nhưng, thân ái, trò phải rõ sinh vật huyền bí đang kiếm ăn sẽ không lo lắng sự thống khổ của con mồi, ta rất vui khi trò không ngất trong đợt trị liệu, Elliot, trò là một người dũng cảm.” Harry cười khen ngợi.

Elliot thẹn thùng cười cười.



Hầu như mỗi học sinh đều nói ra một hai loài sinh vật, Harry biến ra hình ảnh của từng loài, rồi để bọn họ đơn giản nhìn lại những gì mình học được trong cuộc hành trình. Tỷ như khi chiến đấu làm sao quan sát, lợi dụng địa hình xung quanh, làm sao dự đoán, tránh thoát những trận chiến không tất yếu…

Harry thường chỉ là mở đầu, các học sinh của y sẽ cái sau tiếp cái trước nói ra từ lĩnh ngộ đến điểm yếu của từng người. Bầu không khí lớp rất sinh động, rất mở ra, Harry lại tận dụng sự kết hợp của những phản ứng khác nhau từ độc dược học, luyện kim thuật, đến biến hình học, bùa chú vân vân để nhét thêm tri thức cho học sinh. Đứng trên bục giảng, y lộ ra sự ưu nhã mà bác học, chiều rộng và chiều sâu tri thức y có được khiến quan điểm của y thường là nhất châm kiến huyết, gọi người không thể không bội phục. Các học sinh hứng thú nồng hậu, vị giáo sư trẻ tuổi trên bục giảng trường tụ thiện vũ, nghe y giảng bài như đang thưởng thức nghệ thuật.Thỉnh thoảng, Harry còn biểu diễn một số pháp thuật, nói cho các học sinh ở khi lựa chọn bùa chú phải làm sao mới có thể hữu hiệu nhất. Nó càng khiến các học sinh vểnh tai ra nghe, không riêng học sinh, cả một số Auror tới đây cũng học được không ít.

Sau khi nói xong một vài cách xử lý miệng vết thương khẩn cấp, Harry nhìn các học sinh hưng phấn, làm mặt quỷ, rồi đề cao giọng: “Xem ra, sự tiến bộ của các trò đã ngoài dự liệu của ta. Bất quá, ở chỗ ta có hai phần ký ức cắt nối, có lẽ có thể giúp các trò nhận rõ hơn sự tiến bộ của mình trong mấy tháng thử luyện này.”

Nói xong y mở máy chiếu hình ảnh ký ức, cẩn thận rót vào một bình chỉ bạc, kế, mọi người thấy giữa không trung xuất hiện một cảnh chiến đấu hỗn loạn, 24 phù thuỷ trẻ tuổi đang đối mặt với một con thằn lằn hóa đá dài chừng 3 mét, thằn lằn hóa đá thành niên có thể dài đến 6 mét, mà đây hiển nhiên chỉ là một con vị thành niên, trong 《Bách khoa toàn thư về sinh vật huyền bí》, lũy thừa nguy hiểm của thằn lằn hóa đá là 3.5, thuộc về giống sinh vật huyền bí cấp thấp. 24 phù thuỷ trẻ tuổi ở khi đối phó với nó lại khiến người không nỡ nhìn thẳng, khẩn trương, hoảng loạn khiến bọn họ theo tiềm thức né tránh rồi thì có bị cành cây trên đất sẫy, có sợ đến sắc mặt trắng bệch. Chỉ có mấy cái xem như trấn định, chí ít rút được đũa phép, nhưng hoàn toàn không biết phải làm gì, chỉ là giơ đũa chạy trốn lung tung, như một Muggle vậy. Sau đó bọn họ nghe Harry quát: “Thần chú!” Các học sinh mới phảng phất lại như giật tỉnh từ giấc mơ bắt đầu sử dụng thần chú, nhưng, mọi người phát hiện không đúng, tốt xấu là học sinh năm thứ bảy, ở khi thi chú bọn họ liên tiếp làm lỗi, thậm chí có mấy cái căn bản không thể thi triển, có vài người hành công thi triển lại vì không dám nhìn mà nhắm mắt dẫn đến thần chú ngộ thương đồng học bên cạnh…

Xem xong đoạn này, các học sinh tham dự thử luyện đều sờ mũi mình, xấu hổ cười. Có mấy cái lớn mật tí thì ném cho Harry đang đứng trên bục giảng một ánh mắt ủy khuất, rồi cực kỳ u oán nói: “Thật đáng ghét, giáo sư, sao thầy lại có ký ức xấu hổ như vậy…”

Harry giả vờ bất đắc dĩ nhún vai, lộ ra một ánh mắt vô tội, nói: “Đây là sự thật.”

Các học sinh đều bị chọc cười.

Harry thu hồi ký ức, cầm ra một cái bình khác, rót vào máy chiếu.

Giữa không trung xuất hiện một vùng hồ, một con yêu lam thủy cơ màu huỳnh lam xấu xí xuất hiện trước mặt bọn họ, các học sinh tham dự thử luyện đều rất ngoài ý muốn, đây là bọn họ ở trước khi tới di tích lén giáo sư đi làm, thật không ngờ vẫn bị phát hiện. Mà những người khác ở khi thấy thủy yêu đều giật nảy, phải biết yêu lam thủy cơ là sinh vật lũy thừa nguy hiểm đạt điểm 10, so với thằn lằn hóa đá vừa nãy hoàn toàn là khác biệt giữa trời và đất. Thế nhưng, bọn họ nhìn các phù thuỷ trẻ tuổi đối phó thằn lằn hóa đá đều rất hoảng loạn ở khi đứng trước mặt thủy yêu, hoàn toàn như hai người, trấn định tự nhiên, thong dong thứ tự, 8 học sinh đứng trước làm mồi, 8 học sinh khác ở bên cạnh bảo vệ, còn có 8 học sinh tinh chuẩn tiến hành tổn thương, phân công minh xác. Sau đó cách mỗi một hồi lại thay phiên nhau, khi thay phiên cũng trật tự cực đoan, có người phát hiện, ở một vị trí cố định trên đất, có mấy cái ma văn ràng buộc, khi đến giờ thay phiên mồi sẽ dẫn yêu lam thủy cơ tới chỗ ràng buộc mấy giây, sau đó tiểu tổ tiến hành thay phiên thần tốc. Nếu như chỉ nhìn một cách đơn thuần, bạn tuyệt đối không thể ngờ được tiểu đoàn đội này và bọn tay mơ vừa rồi là một. Yêu lam thủy cơ cứ thế bị giết, một trận chiến khiến người nhìn mãi không chán.”Giáo sư, sao thầy biết chúng con lén rời đi?” Xem xong hình ảnh, Laplace kinh ngạc hỏi.

“Nếu ở khi rời khỏi doanh các trò không giẫm gãy cành cây, ta tin tưởng mình sẽ không biết các trò có thể làm được trình độ này.” Harry kiêu ngạo cười, “Bất quá, nếu vậy, chỉ sợ cuộc đi săn của các trò cũng sẽ không thuận lợi đến thế.”

“Vì sao ạ?” Các học sinh đều ngoài ý muốn hỏi.

“Vì khi theo sau các trò, ta vừa nhìn màn biểu diễn của các trò, vừa thuận lợi giải quyết mấy con phố lang đói bụng.” Harry rủ mí mắt, không mặn không nhạt nói, khiến các học sinh cực kỳ hoảng sợ.

“Ách, xin lỗi, giáo sư Evans, là chúng con lỗ mãng.” Các học sinh thử luyện đều rõ phố lang đáng sợ nhường nào, nếu không phải giáo sư, chỉ sợ bọn họ chưa kịp hưởng thụ trái cây thắng lợi, đã toàn quân bị diệt.

“Được rồi, ta rất vui khi thấy sự tiến bộ của các trò, còn nhớ chúng ta ở đầu tháng mười một năm ngoái gặp được thằn lằn hóa đá chứ, giữa tháng chín năm nay các trò đã có thể hoàn thành cuộc đi săn như vậy, quả thật khiến ta kinh ngạc. Ta rất vui khi có thể ở bên các trò thời gian dài như vậy, nhìn các trò lớn lên theo từng trận chiến. Ta tin tưởng các trò học được không chỉ là chiến đấu, chúng ta còn cùng nhau sử dụng rất nhiều thứ, ta hy vọng những thứ này ở một ngày nào đó có thể giúp được các trò, ta nghĩ nó đã đủ để ta vui mừng. Sự tiến bộ của các trò tuy rằng vẫn chưa đủ, nhưng đã đáng khẳng định.” Harry chậm rãi nói.

“Giáo sư…” Elliot nói, “Chúng con hy vọng thầy có thể giảng về trận chiến của ngài ở di tích… Nó là nghệ thuật hào nhoáng nhất con từng được thấy.”

“Ôi, thân ái, rất nhiều thứ cần các con đi trải nghiệm, cũng không phải giảng là có thể rõ ràng. Tỷ như ta, ký ức chiến đấu khiến ta chung thân khó quên, một trận quyết đấu vẻn vẹn chỉ cần một câu thần chú.” Ánh mắt của Harry nhìn Severus ngồi ở hàng thứ năm, “Sự ưu nhã, ngoan lệ, tinh chuẩn trong khi quyết đấu của viện trưởng đủ để ta truy đuổi suốt đời. Cứ việc ta không thể quyết đấu với ngài ấy.”

Các học sinh đều bày tỏ sự thất vọng.

Nhưng mà, Harry lại bắt đầu giảng về sự khác nhau của chiến đấu trong mạo hiểm, trong quyết đấu và trong chiến tranh, khiến bọn họ nghe rất hưng phấn. Harry kể cho các học sinh đều là những chuyện từng trải của y, bất quá đổi thành một cách nói khác —— đọc được trên sách. Severus nghe y qua loa kể về quá khứ, anh biết nó là của chính Harry, đau lòng không thôi —— cho dù chỉ là nghe, anh cũng biết hung hiểm bên trong đủ để khiến người hết hồn.

“Mục đích tồn tại của chiến đấu là vì sinh tồn. Vì mục đích này, ở trong chiến đấu hầu như thủ đoạn gì cũng có thể sử dụng.” Cuối cùng Harry nói, cả phòng học đều im ắng.

“Ta may mắn có thể đứng đây, chia xẻ với mọi người những trải nghiệm của ta. Làm Harry • Evans, ta muốn nói, cảm ơn Dumstrang đã dành cho ta sự giúp đỡ.” Harry nói xong ưu nhã khom mình với mọi người, rồi y ôn hòa cười với các học sinh của học viện Ám Nguyệt Dumstrang ngồi ở hàng ghế trước, “Còn có các trò, ta rất vui khi có thể giúp các trò, tuy vẻn vẹn chỉ có một năm, nhưng nhìn các trò tiến bộ nhiều như vậy, ta quả thật rất sung sướng.”Giáo sư…

“Chính như tiết thứ nhất ta đã nói, pháp thuật chiến đấu là một thứ nghệ thuật, mà ta. Đến đây, là vì dạy cho các trò môn nghệ thuật này, mở cho các trò một cánh cửa hoàn toàn mới. Ta, không thể dẫn các trò đi xa hơn, cũng không thể làm vậy, vì cảnh sắc sau cửa là các trò tự nhìn, con đường sau cửa cũng là các trò lựa chọn và tìm kiếm!” Vẻ mặt của Harry đột nhiên trở nên ngưng trọng mà bi thương, khiến mọi người đều có chút không biết làm sao, bầu không khí của cả phòng học vẻn vẹn vì sự biến hóa của y mà đột nhiên nghiêm túc——

Harry đúng lúc này nói ra câu cuối cùng của mình trong tiết: “Ta tin tưởng các trò trong những tháng ngày quá khứ đã thể nghiệm được nghệ thuật ưu nhã của pháp thuật chiến đấu trong những lần quyết đấu đánh giáp lá cà, đã biết được nghệ thuật tinh vi của nó trong những cuộc mạo hiểm đạp trên đường tơ số mệnh, chỉ mong các trò vĩnh viễn không cần hiểu được nghệ thuật tàn khốc nhất tướng công thành vạn cốt khô trong chiến tranh…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.