Harry Potter - Trọng Sinh Hôi Nghê Hạ

Quyển 5 - Chương 185: Hẹn hò • khúc nhạc dạo



Ba người Witz, Thew, Buphirl có thể nói là từ thời trẻ đã rất nổi danh, bọn họ lớn hơn Dumbledore chừng nửa thế kỷ, nổi danh trước cả thời đại Dumbledore và Grindelwald, thế nhưng vì một số vấn đề bọn họ lần lượt rời khỏi sân khấu. Trong tương lai của quá khứ Harry vì an toàn của mình, từng điều tra qua bọn họ. Bọn họ không hề nhận bất kỳ sự giáo dục nào của học viện, học sinh được dạy dỗ từ những phù thuỷ truyền thừa truyền thống thường mạnh hơn học sinh của học viện nhiều. Như Harry hiện tại vậy, mỗi ngày lên lớp của bốn đầu sỏ, tuy rằng đại thể không liên quan tới pháp thuật, nhưng nội tình nhận được từ những hành vi nếp sống được dạy dỗ một cách mẫu mực mới là lớn nhất.Harry híp mắt, như một con mèo lười biếng không hề cảm giác được tầm mắt xung quanh. Từng ngụm nhỏ uống nước trái cây, bên tai là tiếng Severus và ba Dark Wizard trao đổi, y đang tính toán buổi chiều phải dùng cách gì để thuyết phục “quý bà” khổng lồ thuộc về mình giao ra quả trứng. Mà khi Severus và ba người kia đã nói được bảy tám phần chỉ kém mặc cả cuối cùng, Harry vừa vặn uống hết ly nước.

Nhìn ba lão già không ngừng phiền phức này, vẫn luôn im lặng Harry nói một câu: “Ta cho rằng, Sev đã nói đủ rõ ràng.”

“Buồn lắm à?” Severus nhìn bạn lữ nhà mình.

“Em tính tới Công Tước Mật, mua một ít kẹo que đẫm máu cho cha đỡ đầu Cain.” Harry nói, y cảm thấy tiểu sủng vật của mẹ Nana rất đáng thương.

“Vậy, đi thôi.” Severus căn bản không muốn tiếp tục dây dưa với ba lão già này.

Thế là, mọi người trong quán bar nín thở, ba Dark Wizard nhìn nhau rồi lập tức cung kính đứng dậy, không hề có tí cáu gắt nào, cúi đầu: “Kính tiễn Master và gia chủ Potter, chúc các vị vui vẻ.”

Severus dẫn Harry đi, thậm chí không thèm tính tiền.

“Vậy, chúng ta cũng đi thôi. Cậu nói không sai, Os, bọn họ quả thật là ứng viên tốt nhất.” Ikeb • Thew nói với ông bạn, “Xem ra chúng ta nên bắt đầu việc tuyên truyền.”

“So với Master, tôi trái lại hiếu kỳ với gia chủ Potter hơn, chậc, Witz, chúng ta tính tiền thôi.” Leibniz • Buphirl nói, “Bất quá nhìn thái độ Master đối với gia chủ Potter, chúng ta muốn đụng vào cậu bé ấy phỏng chừng khó.”

“Các cậu có lẽ còn không biết, chàng trai trẻ ấy đã có thể dùng ma áp ổn thoả áp chế tôi. Thế nên, đụng vào cậu ta… Một mình Leibniz đảm bảo thua.” Witz cầm ra hai Galleon hào phóng để lên bàn, rồi vừa đi vừa tán gẫu với hai ông bạn già, “Lần này quả thật phải bận rộn.”

Kế ba lão già nhìn những kẻ biết về mình đang ngồi ở đây, lộ ra hàm răng lóe sáng, khiến những kẻ ấy trợn tròn mắt, chỉ có thể mặc bọn họ hóa thành ba luồng khói đen biến mất.

“Thật không thể ngờ, đám người Witz dĩ nhiên thành người của Prince.” Một ông cụ râu tóc bạc trắng ngồi giữa các Auror rất có hứng thú nói.

Các Auror tuổi trẻ sững sờ, ông cụ này có người nói là huấn luyện viên lớn tuổi nhất của nội bộ cục Auror, cũng là cố vấn có tư lịch nhất.

“Cụ Scrack, bọn họ…” Tonks vừa tốt nghiệp từ doanh huấn luyện đặc cách của cục Auror, hôm nay là lần đầu tiên theo mọi người ra ngoài tụ hội.

“Thế giới này không phải chỉ có Death Eaters, cũng không chỉ có Hội Phượng Hoàng, ở Thế Giới Phù Thủy này chân chính nắm giữ lực lượng thẩm phán, không phải chỉ có Wizengamot…” Scrack nói xong nhìn Dumbledore đứng bên quầy rượu, bắt chuyện với cụ: “Albus, đã lâu không gặp. À, ta còn nhớ nếu không phải mẹ con ngăn cản, con đã là học đồ của Thew rồi. Ha hả, nghe nói học đồ hiện tại của Thew rất xuất sắc.”

“Thưa cụ…” Dumbledore sửng sốt, đó là chuyện rất lâu về trước.

“Đây có lẽ là duyên phận.” Nói xong ông cụ rời khỏi quán bar đầu heo.Harry và Severus làm xong chính sự, trực tiếp tới chỗ Công Tước Mật, Harry kéo Severus vào tiệm, cảnh này khiến tiệm kẹo vốn dĩ ầm ĩ trở nên an tĩnh trong nháy mắt. Rồi nhân viên trẻ tuổi của cửa hàng nơm nớp lo sợ nhìn vị khách một năm trước vẫn là giáo sư của mình, vẻ mặt một giây sau sẽ té xỉu, lắp bắp nói: “Giáo… giáo… giáo… sư… Prince, xin hỏi… xin hỏi, ngài cần… cần gì ạ?”

Severus nhướng mày, thấy một người học sinh sợ mình như vậy, bình thường anh sẽ châm chọc một thoáng, vì anh không thích học sinh nhát gan, nó dễ dàng khiến anh nhớ tới sự nhu nhược thuở bé của mình. Anh kéo môi, nhưng lời cay nghiệt chưa kịp phun ra, đã bị Harry đoạt trước: “Chỗ này xin gói lại giúp tôi. Cảm ơn.”

“Dạ… dạ.” Nhân viên trẻ tuổi nhìn giáo sư Prince khủng bố và thiếu niên đi theo, theo bản năng cầm lấy kẹo.

“Sao chỉ mua kẹo que đẫm máu? Em không muốn mang cái gì khác về sao? Ta nhớ em rất thích ong xì xèo…” Severus nhìn chỗ kẹo Harry mua, hỏi.

“Biết anh không thích, em đã lâu không ăn chúng. Mẹ Hel lần trước dạy em làm kẹo, hôm nào em sẽ tự làm.” Harry cười nói, mọi người kinh ngạc nhìn vẻ mặt của giáo sư Prince trong nháy mắt trở nên ôn nhu, sau đó bọn họ nghe Harry nói với nhân viên cửa hàng, “Tổng cộng bao nhiêu tiền?”

“Ách… 15 Galleon 30 Sickles 9 Knut.” Nhân viên cửa hàng mở lời giữa bầu không khí im ắng.

Severus trực tiếp quăng 16 cái Galleon lên quầy hàng, rồi kéo bạn lữ của mình rời đi. Mà các học sinh đã bị dọa ngốc ở khi bọn họ ra khỏi cửa hàng, bộc phát ra tiếng: “Ôi, Merlin!”

Harry bất đắc dĩ nhìn người đàn ông bên cạnh, Severus thì không khách khí liếc cửa chính của Công Tước Mật một cái, Harry nắm chặt tay bạn lữ, y biết sợ rằng Sev lòng dạ hẹp hòi đã nhớ tên bọn nhỏ đáng thương kia. Bất quá không sao, anh sẽ không tổn thương học sinh, nhiều nhất là sung quân tới chỗ Filch hoặc bắt bọn nhỏ ấy xử lý tài liệu độc dược. Bọn họ tới tiệm tài liệu độc dược của Hogsmeade, Severus bổ sung một ít tài liệu thường dùng, Harry ở khi rời đi phát hiện trên góc giá của tiệm đặt một bình nước bồ đề trân quý. Thế là, y lập tức hỏi giá của nó.

“Bình nước ấy bán thế nào.” Harry hỏi.

“Ôi, mắt ngài thật sắc, đây là hàng hôm nay vừa nhập, do một vị mạo hiểm giả bán vãi.” Ông chủ nịnh nọt nói, ông biết có thể thân mật với giáo sư Prince như vậy lại chỉ bằng một ánh mắt đã nhìn ra bình tài liệu kia, thiếu niên rất có khả năng là học đồ trong truyền thuyết, “À, nể mặt giáo sư Prince, chỉ cần số này là có thể mang nó đi.” Ông chủ vươn ba ngón tay.

Harry lắc đầu, vươn một ngón.

“Thêm tí nữa đi…” Ông chủ cũng biết vừa rồi là chào giá trên trời, dù sao nước bồ đề tuy rằng khó gặp mà còn độ tinh khiết rất cao, nhưng loại thuốc dùng tài liệu này cực kỳ thưa thớt. Chỉ có thể là một ít thuốc điều trị cao cấp của phù thuỷ sơ sinh, mà loại thuốc này không phải ai cũng có thể chế tạo. Phỏng chừng là giáo sư Prince có thói quen trữ hàng tài liệu.

“Ông lấy xuống đây, để tôi xem tỉ lệ rồi nói.” Harry nói.

Ông chủ lập tức lấy bình xuống. Harry giơ về phía ánh sáng nhìn, rồi gọi bạn lữ: “Sev, anh xem.”Severus không tỏ vẻ gì bước qua, theo tay Harry nhìn lại, Harry rất chuyên nghiệp lắc tài liệu, để Severus hoàn toàn thấy rõ chất lỏng bên trong.

“Anh thấy thế nào?” Harry hỏi.

“Độ tinh khiết và màu sắc không sai, chỉ là có chút tạp chất dạng tơ.” Severus giám định.

“Không riêng là vậy, hình như còn một ít kết tủa.” Harry nhíu mày.

“Vậy, 150 Galleon?” Nghe được tạp chất và kết tủa, ông chủ biết, sẽ không thể cao hơn cái giá này, bất quá ông cũng tính giãy giụa.

“110.” Harry trực tiếp chém giá, “Ngài cũng biết tài liệu này tuy khó được, nhưng không phải tài liệu thường dùng gì, chỉ có mấy loại thuốc cần đến nó.”

Ông chủ suy nghĩ một hồi, nói: “115, đây là giá thấp nhất.”

Harry và Severus nhìn nhau, sau đó Severus nói: “Gói lại cho chúng tôi.”

Hai người cảm thấy đã không có gì thú vị, thế nên về thành bảo. Nhưng dù là vậy, thời gian cũng đã tới bữa trưa, mọi người đều biết buổi chiều sẽ bắt đầu nhiệm vụ thứ nhất, thế nên Harry gặp được Draco và Blaise ở thông đạo, Severus tỏ vẻ muốn về hầm sắp xếp tài liệu, giao Harry cho hai người bạn.

“Chậc, Harry, sao cậu làm được vậy?” Draco kinh ngạc hỏi, “Có thể khiến cha đỡ đầu thay cái màu ấy.”

“Tôi cảm thấy khi Sev đi gặp thuộc hạ của mình, cũng không thể quá lôi thôi, đúng không?” Harry nói, “Bằng không, kẻ làm học đồ như tôi sẽ rất không hợp cách.”

“Cậu giỏi thật đấy, lúc này còn có tâm tình ra ngoài hẹn hò với viện trưởng. Nghĩ ra cách đấu rồng chưa?” Blaise liếc xéo.

“Kìa, sao lại không có tâm tình chứ?” Harry đáp, “Về phần rồng, tôi đã nghĩ ra một cách bớt việc nhất. Cứ yên tâm đi.”

Ba người vừa nói giỡn, vừa vào đại sảnh.

Hẹn hò xong với Severus, Harry nhàn nhã ăn trưa, thậm chí vì tâm tình rất tốt còn ăn nhiều một cái pudding Yorkshire. Mà Neville ngồi ở bàn dài Hufflepuff thì hiển nhiên quá khẩn trương, cậu bày ra vẻ tinh thần không phấn chấn, ăn không biết vị. Harry không khỏi lo lắng, y hy vọng Neville đừng bị thương. Khi bữa trưa sắp kết thúc, Harry thấy Schatz, phu nhân Maxime, Severus và giáo sư Sprout bước xuống ghế giáo sư, tiến về phía dũng sĩ của mình.

Harry cười một nụ cười nhẹ nhàng với hai người bạn, nói: “Chậc… Xem ra tôi phải đi rồi —— các bồ tèo, chúc tôi may mắn đi!”

“Chúc cậu may mắn, Harry!” Blaise vỗ vai y, “Bọn này còn chờ tiệc ăn mừng của cậu đấy!”

“Harry, lát nữa tôi đi xem Neville. Chúc cậu may mắn.” Draco nói.

Harry theo Severus rời khỏi lễ đường, bọn họ xuống thềm đá, tới thao trường rét lạnh của một buổi chiều tháng mười hai.

“Harry, ta đứng ở nơi gần sân thi nhất, bất luận em cần thuốc gì… thậm chí là chổi bay cũng có thể gọi về.” Severus đặt tay lên vai y, anh còn nhớ chuyện lần đó Harry bị rồng lưng gai Na Uy bị thương, anh tuyệt đối không để nó tái diễn.

“Em biết rồi.” Harry cười nắm tay bạn lữ, “Có anh ở đây, tất cả sẽ ổn thôi.” Harry không chọc thủng việc Severus vừa rồi về hầm chính là vì có thể nói với y câu này, sự săn sóc của Severus khiến tình yêu của y ngày một lún sâu.Severus dẫn Harry đi tới chỗ ẩn thân của rồng, dọc theo bìa rừng, nhưng khi bọn họ tới gần, Harry thấy mấy cái lều vừa dựng lên, lối vào của một cái trong đó đối diện với bọn họ, che khuất bầy rồng. Severus kéo Harry tới góc lều.

“Em đã biết trình tự, thế nên ta không nhiều lời nữa… Em biết rồi đấy, không bị thương… Được rồi, chúc em may mắn.” Nói xong Severus khom mình ôm Harry một cái, hôn mắt và môi y.

“Sev…” Harry đặt tay bạn lữ vào gò má cọ hai cái, kế hôn lòng bàn tay anh.

Severus nhìn Harry, rất không tha để y đi, sợ y lại gặp ngoài ý muốn gì, anh cố thuyết phục mình, thực lực hiện tại của Harry sẽ không xảy ra vấn đề ấy.

“Đi đi.” Severus lại cho bạn lữ một cái ôm.

Đứng ngoài lều, Severus nhìn bóng bạn lữ chậm rãi biến mất. Anh nhẹ nhàng đặt tay lên trái tim mình, không biết vì sao, anh luôn thấy rất bất an…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.