Harry Potter - Trọng Sinh Hôi Nghê Hạ

Quyển 5 - Chương 197: May mắn



Đến ngày thứ hai, mọi người đều dậy rất muộn. Ngày nghỉ năm mới đã tới, nhưng vẫn có rất nhiều học sinh căn cứ vào đủ mọi nguyên nhân không thể về nhà. Điều này cũng cam đoan các vị khách của Hogwarts không đến mức không có người chiêu đãi trong dịp này.

Harry và Severus từ sáng sớm đã rời khỏi Hogwarts, bắt đầu cuộc sống mười lăm ngày nghỉ.

Nhiệm vụ thứ hai vừa vặn an bài ở ngày 18 tháng 2 —— thứ bảy đầu tiên sau Valentine’s Day.

Ngày nghỉ ngọt ngào và ấm áp tự nhiên không cần phải nói, Severus thậm chí oán giận với bạn lữ ngày nghỉ quá ngắn ở ngay cái ngày phải về Hogwarts.

Sau khi khai giảng, Harry rất thích ý, mỗi ngày của y đều là củng cố và bổ sung, y đã rất lâu không có cơ hội an tĩnh học tập như vậy. Phải biết, trình độ lý luận pháp thuật của Harry trên thực tế đã cực kỳ cao thâm, mà còn, y rất có kinh nghiệm thực tiễn cao siêu. Càng quan trọng hơn là y ở rất nhiều lĩnh vực đều có đóng góp, như độc dược học, minh văn học, luyện kim thuật, biến hình thuật, thần chú học vân vân, có thể nói là toàn tài khó gặp. Từ khi trình độ lý luận của y đạt tới độ cao nhất định, y đã thích chôn mình trong phòng thí nghiệm, y từng chế tác và nghiên cứu ra rất nhiều thứ, thế giới này rất ít có phù thuỷ có thể đạt được trình độ và lượng thực tiễn như y. Harry hiện tại cần là một khoảng thời gian lánh xa phòng thí nghiệm, ngồi vào thư phòng để ngẫm lại, chắt lọc. Nhưng, chỉ cần nghiệm được mị lực của thực tiễn, sẽ rất khó về lại thư phòng. Mà giờ, Harry có con, cuộc đời phòng thí nghiệm của y bị ép đình chỉ, vì không quản là loại nghiên cứu nào đối với y hiện tại mà nói đều có tổn thương. Điểm ấy, cũng cho Harry có cơ hội về lại thư phòng. Để y có thể nhấc bước lên tầng cao hơn.

Rất nhiều năm sau, Harry luôn thường nói, con cái mang tới cho y không chỉ là vui vẻ và hạnh phúc, còn nhiều hơn nữa, ví dụ như linh cảm, tư tưởng, trí tuệ… Tất cả và tất cả.

Hơn một tháng bình tĩnh, khiến Harry kém tí đã quên mình là một dũng sĩ. Trên cơ bản, từ khi khai giảng bắt đầu sách, bút, đồ ăn vặt ba thứ này đều không rời tay y. Cũng vì ở ngày nghỉ, Severus bị khẩu vị của Harry dọa hãi, để tránh cho y không đến mức ăn nhiều mà căng bụng, hoặc đói quá mà khó chịu, Helga chuẩn bị riêng cho y đại lượng đồ ăn vặt hấp dẫn. Vì thế, dù cho là khi lên lớp, Harry cũng có thể tùy thời nhóp nhép. Điểm này làm Crabbe và Goyle ước ao không thôi. Mà viện trưởng Slytherin bất công, thậm chí ở ngày nào đó không tiếc tới lớp mình muộn cũng phải quấy rầy tiết của giáo sư Flitwick, chỉ vì đưa cho bạn lữ túi đồ ăn vặt mà y quên ở hầm.

Bình tĩnh như vậy chỉ kéo dài đến ngày thứ ba sau Valentine’s Day, nhiệm vụ thứ hai sắp bắt đầu, mọi người đều suy đoán nội dung của nó. Harry lúc này mới nhớ tới mình vẫn chưa lắng nghe đầu mối quả trứng vàng cung cấp, không quản thế nào, y cảm thấy đã tham dự, vậy ngoài mặt vẫn cần làm đủ. Thế là, vào đêm, y không tình nguyện nói với Severus một tiếng, rồi ôm quả trứng vàng vào phòng rửa mặt của giáo sư độc dược.Severus buồn cười nhìn cái vẻ không tình nguyện ấy, tiếp tục dùng ngôn từ chanh chua chà đạp bài tập của bọn tiểu cỏ lác hoàn toàn không có bất cứ phẩm vị gì. Há, từ ngày nào đó Harry kháng nghị anh lạm dụng từ “tiểu cự quái”, tiểu động vật Hogwarts đã có một xưng hô mới ở chỗ lão dơi âm trầm khủng bố —— “tiểu cỏ lác”.

Harry xả nước vào bồn, nước tắm của mỗi giáo sư đều có một gia tinh phụ trách, chiếu cố thói quen tắm rửa của họ. Ví dụ như chỗ Severus, có thuốc giảm thiểu mệt mỏi và thuốc dưỡng da vô hại anh phối chế riêng. Từ khi y mang thai, Severus đã phối một loại thuốc trấn an dành cho người có thai để cạnh bồn tắm. Y xưa nay biết sự săn sóc của anh, nên không hề ngoài ý muốn.

Bò vào bồn, y nhớ tới khi đó mình ở phòng rửa mặt cấp trưởng bị Myrtle-Khóc-Nhè thấy hết, nếu để Severus biết, sợ rằng Myrtle sẽ bị xử đẹp.

Ngồi vào làn nước ấm, Harry mở quả trứng vàng dưới đáy nước, sau đó y nghe trong nước truyền tới tiếng ca của nhân ngư. Cho dù không phải lần đầu tiên, y cũng cảm thấy giọng hát của nhân ngư trong nước quả thật là tỷ lệ nghịch với tướng mạo thật của họ.

“Các dũng sĩ, hãy bơi theo thanh âm này tới tìm chúng tôi, chúng tôi không thể cất tiếng hát trên bờ, bảo vật bạn trân quý nhất sẽ bị trộm đi vào ngày đó. Một giờ sau, tất cả sẽ biến mất. Nếu bạn tới trễ, bảo vật sẽ không còn nữa.”

Harry nghe xong, bật cười, y năm đó đích xác là rất ngốc. Câu “Một giờ sau, tất cả sẽ biến mất” chỉ là một giờ sau vinh quang của dũng sĩ sẽ biến mất, mà không phải trân bảo của dũng sĩ sẽ biến mất.

Tiếng ca uyển chuyển êm tai, Harry vừa ngâm mình vừa nghe giọng hát tuyệt vời ấy, không khỏi cảm thấy đọc sách cả ngày có tí mệt…

Severus cuối cùng cũng chà đạp xong mớ bài tập, đột nhiên nghĩ có gì đó không đúng. Nhìn đồng hồ, đã qua giờ giới nghiêm ban đêm lâu rồi, hôm nay không phải anh tuần tra. Trước đây đến giờ này, Harry sẽ gọi anh đi ngủ —— à, là, Harry, hôm nay y không gọi, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì trong lúc tắm? Severus nghĩ đến đây, lập tức lao vào trong.

Nghìn vạn đừng có chuyện gì, Harry…

Từ phòng làm việc bên ngoài đến phòng rửa mặt bên trong, vẻn vẹn không đến 10 giây, đầu Severus đã lóe lên vô số khả năng Harry gặp phải, mà khi vào phòng rửa mặt, thấy y ngủ như thiên sứ trong bồn, anh thở dài một hơi song song, không khỏi lòng dạ hẹp hòi thầm nghĩ: “Tiểu cự quái này, nếu bị cảm, ta nhất định sẽ cho em một liều thuốc khẩu vị ao đầm…” Nhưng, nghĩ thì nghĩ, anh vẫn nhẹ tay nhẹ chân chạy tới, cẩn thận vớt quả trứng vàng đang hát trong nước lên đóng lại, rồi gọi tới một cái khăn tắm, mềm mại bọc người lại, dùng khăn gói kỹ, sau đó ôm về phòng ngủ. Thấy Harry nằm trong lòng mình, cọ cọ mấy cái, khẽ phát ra mấy câu nói mê mơ hồ không rõ. Severus chỉ nghe được một câu, kế, cho dù muốn trách cứ anh cũng không nói nên lời ——

“Nhân ngư, không cho trộm đi Sev của ta…”



Ngày thi đấu, thời tiết rất tệ, bầu trời âm u, gió bên hồ nổi lớn, khác với ba dũng sĩ khác, Harry mặc quần áo dày mà tinh xảo, các trọng tài nhìn y, không khỏi lo lắng, chẳng lẽ Harry không hiểu nội dung thi đấu. Khán đài đã chật ních người, Ludo • Bagman và lão Barty —— ngày nghỉ vừa rồi, Severus đã cứu lão ra, người cha thất bại này và cậu con trai lạc lối quá sâu của lão cuối cùng vẫn hoà giải dưới sự khuyên nhủ của Salazar —— đang giải thích nhiệm vụ của bọn họ: Xuống nước đi cứu người quan trọng nhất của mình.Người dự thi đứng thành hàng, Harry nhìn Laplace hoạt bát làm một động tác phát run khôi hài với mình, đích xác, so với y, Laplace chỉ mặc một cái áo đơn hẳn là khá lạnh, bất quá, không đến mức khoa trương như vậy, vì trường Dumstrang nằm ngay vòng cực Bắc rét cóng. Sau là Neville, Neville cũng là mặc một cái áo đơn, thấy y, Neville miễn cưỡng cười cười, rồi lo lắng nhìn về phía hồ, như đang phỏng chừng lát nữa nên xuống nước từ chỗ nào tương đối ổn. Cuối cùng là hậu đại Veela mặc áo tắm màu vàng óng, vị tiểu thư xinh đẹp này đã đông cứng, hy vọng Gwyneth dưới nước đừng quấn lấy vị tiểu thư đáng thương này nữa. Y chuyển mắt nhìn về phía mặt Hồ Đen, tưởng tượng thấy Sev dưới đó, ngủ giữa làn nước rét cóng, nhất định lạnh lắm… Tay không khỏi lặng lẽ đặt lên bụng —— con ơi, cha rất lo cho Sev.

Bagman và lão Barty dạo một vòng quanh các tuyển thủ rồi về lại ghế trọng tài, theo một tiếng còi vang, khán giả hào hứng trên thính phòng lập tức sôi trào, Harry lo lắng chạy nhanh về phía hồ, khi nước hồ chạm vào mũi giày y, chúng dĩ nhiên tự động tách ra, mọi người kinh ngạc nhìn thiếu niên này không dùng nửa câu thần chú, không vung vẫy đũa phép, cứ thế lấy pháp thuật dũng mãnh của mình tách đôi Hồ Đen, từng bước bước xuống đáy hồ, cả thính phòng và ghế trọng tài đều an tĩnh, cảnh này ở Thế Giới Phù Thủy cũng là hiếm khi mà có. Ba tuyển thủ khác dại ra đứng bên hồ.

Harry tới đáy hồ, sau lưng y là một con đường bị pháp thuật lấp đầy, hồ nước bị pháp thuật ép sang hai bên, vì nước hồ rất sạch sẽ nên lớp nước ấy phảng phất là hai bức tường có độ trong suốt cực cao. Y có thể xuyên qua nó nhìn thấy cảnh sắc khác nhau dưới đáy hồ. Harry đứng giữa hồ, miệng phát ra điệu ngâm cao âm du dương mà tuyệt đẹp, cao vút mà sáng sủa, thanh âm bay bổng hư vô, mọi người chưa từng nghe được khúc ca nào ngân nga như thế, làm người say mê vào đó.

Đây chính là bài khấn chúc của nhân ngư Helga dạy cho y, trước khi dạy Helga cũng không ngờ nền giọng của Harry sẽ tốt đến vậy, thế nên ở khi dạy xong bà không ngừng yêu cầu y sau này phải thường hát nó cho bà nghe. Chỉ cần biết hát bài khấn chúc của nhân ngư, nhân ngư sẽ xem người đó là dị tộc huynh đệ hoặc dị tộc tỷ muội, sẽ hoàn thành bất cứ yêu cầu không quá phận gì của người đó.

Hát chừng 2 phút, Harry men theo đường cũ trở về, mỗi khi y lui về sau một bước, nước hồ phía sau sẽ tràn lên. Chỉ trong chốc lát, nhân ngư đã đỡ Severus tới, nổi lên mặt nước, Severus ướt sũng nằm bên chân Harry, y làm một lễ tiết cổ xưa với nhân ngư đỡ Severus lên bờ. Sau đó, lập tức cho anh một câu thần chú hong khô, rồi mới xổm xuống, hôn môi anh, Severus mở mắt. Harry nhìn anh cười, ôm anh trong lòng nửa là đút thuốc, nửa là kiểm tra, mãi một hồi mới yên. Mà cả thính phòng đều trợn tròn mắt, có không ít người nhìn bọn họ chỉ trỏ, khẽ thì thầm —— đối với việc “Harry • Potter lại hôn giáo sư Prince (lão dơi)”, hiển nhiên khiến bọn nhỏ Hogwarts kinh ngạc —— cho dù bọn họ biết quan hệ của cả hai là bạn lữ được phù thủy tán thành.

Mà khi Harry về bờ đợi, ba dũng sĩ khác đã nhảy vào hồ tìm trân bảo của mình.

Phu nhân Pomfrey đưa tới cho y một cái khăn mặt và một ly cà phê, Harry lập tức bọc cho Severus, lại nắm lấy tay anh dùng hơi ấm của mình ủ nó.”Ổn chứ? Sev?” Harry đau lòng nhìn khuôn mặt tím tái của anh, hiển nhiên, độ ấm của nước hôm nay thấp hơn y nghĩ rất nhiều, “Muốn uống chút cà phê nóng không?”

Severus gật đầu, Harry cẩn thận bưng cà phê tới, trước nếm một hơi, vừa vặn, rồi mới đưa tới bên môi anh. Như tương lai đã từng ngồi bên giường bệnh chăm sóc cho người đàn ông sắp chết này vậy, Severus nhìn động tác của y, đã nhiều năm rồi, sự săn sóc của y vẫn không hề thay đổi.

“Uống đỡ đi, lát về hầm em pha cái khác cho anh.” Harry biết cà phê này nhất định không hợp khẩu vị Severus, thế nên thấy anh chỉ là nhìn mình, y cho rằng ý anh là muốn mình pha.

Severus thuận tay Harry uống hai ngụm, thân thể lập tức ấm lên.

“Em rất lo cho anh, Sev.” Thấy Severus đã đỡ rồi, Harry lập tức ủ tay anh, nhỏ giọng nói.

Ta biết, Harry.

Severus rút một bàn tay ra vén lọn tóc dài vì rối ren mà Harry để rơi xuống tầm mắt ra sau tai.

Có thể có được em, là may mắn lớn nhất của ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.