Harry Potter - Trọng Sinh Hôi Nghê Hạ

Quyển 5 - Chương 205: Tỉnh lại • xin chỉ thị



Bữa tối vừa kết thúc, Severus lập tức chạy về trang viên Potter, gần đây học sinh Hogwarts không ai bị phạt tới hầm lao động. À há, đương nhiên, không phải nói giáo sư độc dược đột nhiên đổi tính, tính tình của giáo sư vẫn chẳng khá hơn tí nào. Nhưng, theo một bảng thống kê học viện Ravenclaw làm ra, nửa năm qua, giáo sư Prince thích phạt học sinh cho ông Filch sử dụng hơn, mà không phải tới hầm xử lý tài liệu độc dược. Vì thế, có người suy đoán, liệu có phải giáo sư cảm thấy lũ tiểu cỏ lác bọn họ không có tư cách xử lý tài liệu giáo sư yêu quý?

Harry đã hôn mê hai tuần, hiển nhiên ngày mang thai cũng không dễ chịu, nên y cần đại lượng mê man để khiến cơ năng khôi phục. Severus tuy rằng rõ điểm ấy, nhưng theo thời gian trôi qua, anh cũng dần bất an, không chỉ là anh, ba đứa bé ở chung phòng với Harry cũng biểu hiện ra một số dấu hiệu lo lắng. Ví dụ như, màng bảo vệ pháp thuật của bọn họ sẽ ảm đạm, thậm chí không an ổn lăn lộn trong màng. Severus có thể cảm giác được bọn nhỏ lo lắng khi biết y hôn mê, điều này cũng khiến các đầu sỏ kết luận, bọn nhỏ cực kỳ thông minh. Nó làm Severus khá tự đắc, mỗi lần truyền pháp thuật cho bọn nhỏ, anh luôn sẽ kể cho bọn nhỏ nghe chuyện của mình và Harry, từ đầu đến giờ. Tuy xét với lý trí anh cho rằng, bọn nhỏ căn bản nghe không hiểu; nhưng xét từ cảm tình, anh xác thực cảm giác được mỗi lần giao lưu, màng bảo vệ pháp thuật của bọn nhỏ sẽ sáng hơn.

Ngày này, khi về tới trang viên đã khá muộn, vì hôm nay là thứ sáu, anh phải thu dọn bài tập tới đây đến cuối tuần, thuận tiện dặn dò Draco chăm sóc các Slytherin. "Severus, con về rồi." Rowena và Cain ngồi ở đại sảnh, "Sala và Gody đi nghe hòa nhạc. Con tới rồi, ta cũng nên cùng dơi con ra ngoài dạo phố."

"Harry hôm nay..." Severus muốn biết tình huống hôm nay của Harry. "Như hôm qua, con không cần quá lo lắng. Thằng bé chỉ là cần thời gian khôi phục, khôi phục xong sẽ tỉnh." Rowena nói, "Con lên đi, hôm nay là cuối tuần, chúng ta sẽ về khá muộn. Con cần làm gì thì cứ tùy ý."

Severus gật đầu, sau đó lên lầu.

"Dơi con, chúng ta đi thôi." Rowena nói.

Severus lên lầu, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nhìn ba ánh hào quang, rồi tới trên giường, anh cỡ nào hy vọng mỗi đêm về nhà có thể thấy Harry khoác áo ngồi trên giường đọc sách, như những gì từng thấy trong những đêm ở ngày nghỉ lễ Giáng Sinh sau khi anh làm xong độc dược, Harry luôn sẽ ngồi dưới đèn lộ ra nụ cười Gryffindor ngây ngô. Bước nhanh tới bên giường, kiểm tra thân thể y. Mở một bình thuốc dinh dưỡng, rót vào miệng mình, nuốt phân nửa, nửa khác thì đút vào miệng Harry, cẩn thận dẫn dắt, không đến mức sặc tiểu cự quái mình yêu. "Đã 12 ngày rồi, Harry, mau tỉnh lại đi. Ta không giận em nữa, được chứ?" Đút xong, Severus nắm tay Harry nói.

Nhưng, y vẫn ngủ say.

Severus thở dài, đến cạnh ba pháp trận, vừa bổ sung pháp thuật cho nó, vừa nói: "Lần trước kể tới thằng ngốc ấy chiếu cố ta, mãi đến khi ta chết. Ta không phải không phát hiện cảm tình của mình, nhưng ở tình huống ấy, rất khó để đáp lại. Ta mang theo lo lắng biến thành u linh... Thằng ngốc ấy vì danh dự của một kẻ đã chết như ta công khai hôn khế, lúc đó, những kẻ sống sót sau chiến tranh luôn thích bẻ cong thành thẳng, bọn họ không thể tha thứ anh hùng của mình trở thành bạn lữ của một Death Eaters, cho dù Death Eaters này là gián điệp. À, các con biết đấy, có một số kẻ não bị cỏ lác chiếm cứ... Weasley IQ bị phân của cự quái lấp đầy kia, dĩ nhiên tự sát, mà còn cứu về rồi, biến thành Squib. Anh cô ta thậm chí không quan tâm hữu tình nói ra chuyện thằng ngốc ấy là Horcrux... Ta thường nghĩ, liệu có phải vì những chuyện này, khiến thằng ngốc ấy bắt đầu coi trọng trình độ chữa bệnh của Thế Giới Phù Thủy? Sau, thằng ngốc ấy mất tích, không ai biết em ấy đi đâu..." Severus nói đến đây đã bổ sung xong ba ma pháp trận, "Ta còn phải chấm bài, câu chuyện hôm nay tới đây thôi."

Ba cái bóng nằm trong màng bảo vệ co giật, phảng phất là đáp lại lời cha nói.

Severus về bên giường, nhìn màng bảo vệ đang phát sáng, lại nhìn bạn lữ nằm trên giường, một thứ xúc cảm tên đau lòng trào dâng, con gái nhà Weasley cuối cùng vẫn tìm một Muggle gả cho, tuy rằng cuộc sống không hoàn toàn như ý, nhưng cũng tính bình tĩnh. Mà thằng ngốc này thì sao? Chưa từng có hạnh phúc? Những ngày ấy, những ngày không ai làm bạn ấy, một mình lạnh tanh, gần như điên cuồng chỉ biết làm thí nghiệm, y dùng cách gì chống đỡ? Y thậm chí một mình đối mặt với mọi áp lực, chất vấn. Con đường từ "Cậu Bé Vàng" đến "Hôi Nghê Hạ" là cả một thung lũng đầy gai... Những ngày qua, Severus nghĩ rất nhiều, anh cảm thấy, thái độ mình dành cho Harry quá ác liệt.

Ngồi chấm bài, hung hăng dùng nọc độc tiến hành văn bản rửa tội với các tiểu động vật không hề có thiên phú độc dược, chỉ biết lãng phí tài liệu trong trường, mãi đến đêm khuya, Severus rửa mặt xong, bò lên giường, ngủ cạnh Harry. Hai tuần qua, cho dù y không cảm giác, anh vẫn kiên trì mỗi đêm ôm y vào lòng, cho y một nụ hôn ngủ ngon nhẹ nhàng, rồi mới ngủ. Hôm nay cũng vậy, Severus buồn ngủ hôn Harry một cái, nhẹ nhàng nói câu: "Ngủ ngon, Harry."

Rồi chuẩn bị tắt đèn, đúng lúc này, một tiếng rên - rỉ rất nhỏ gợi ra sự chú ý của anh.

"Ừ..." Harry nhẹ nhàng hừ một tiếng, phảng phất muốn tỉnh lại từ cơn mơ hồ.

"Harry?" Cơn buồn ngủ vốn có của Severus vì âm thanh nho nhỏ này mà đánh tan.

Đôi ngươi màu lục chậm rãi mở ra, trong nháy mắt ấy, Severus có thể thấy sự cảnh giác lóe lên. Rồi, như thấy được bạn lữ của mình, cảnh giác lập tức tiêu tán.

Lộ ra một nụ cười, nhìn người yêu, sau đó dùng cái giọng khô khốc ấy nói: "Sev..."

Giây kế tiếp, cậu bé mắt bích vừa tỉnh bị Severus siết chặt vào lòng...

...

Lại là thứ hai, các học sinh của ba trường pháp thuật trải qua một buổi sáng học tập, đang tụ tập ở đại sảnh ăn trưa. Nơi đây rất náo nhiệt, bàn dài của Gryffindor vẫn ầm ĩ, các Ravenclaw đại đa số vừa ăn cơm vừa đọc sách, mỗi một Hufflepuff trao đổi và bàn tán chuyện ở trường, các Slytherin an tĩnh mà ưu nhã ăn trưa. Hai nhà khách bên cạnh thì thảo luận chương trình học và một số chuyện thú vị từng người buổi sáng gặp.

Lúc này, một thiếu niên vóc người không cao mặc đồ Muggle xuất hiện ở cửa. Không nhanh không chậm bước vào.

Không ít học sinh đã hơn ba tháng không thấy y, y đến bên bàn dài Slytherin ngồi xuống vị trí thủ tịch học viện bỏ trống.

"Thủ tịch!" Thấy thiếu niên này, các học sinh Slytherin buông bộ đồ ăn trong tay xuống. "Thật xin lỗi, nhưng ta mới về từ London. Không cần câu nệ, buổi chiều chúng ta còn có tiết." Buổi sáng Harry trực tiếp bị Salazar mang tới viện bảo tàng Anh học tiết giám định và thưởng thức, thế nên bữa sáng vốn nên ăn, bị bỏ đến hiện tại.

Vội vã gọi một ít rau và cà-ri bò, bắt đầu bữa trưa, thời gian trưa của họ đích xác không nhiều, đặc biệt là y, ăn xong bữa trưa y còn phải tới trạm xá thăm người bệnh của mình.

"Severus, con của các cậu đâu?" Viện trưởng Ravenclaw ngồi cạnh Severus hỏi.

"Ở trang viên Potter, mấy vị các hạ chế tạo trận bảo vệ pháp thuật cho bọn họ." Severus vui vẻ giải thích với đồng sự.

"Bọn họ?" Giáo sư Sprout kinh ngạc hỏi, mọi người trên ghế giáo sư đều an tĩnh lại. "À, phải, tiểu quỷ đầu và Severus rất may mắn." Helga bật cười, "Chậc, ta quên nói cho mọi người, phỏng chừng tháng tám này bọn họ sẽ có một bé gái và hai bé trai."

Mọi người dại ra nhìn bậc thầy độc dược và thiếu niên đang ăn cà-ri bò phía dưới, Merlin, đây là năng lực sinh dục kiểu gì? Quý tộc khác bao nhiêu năm không có nổi một đứa con, muốn một cái còn không dễ dàng. Thế nhưng, Harry ba năm mang thai hai lần, tuy rằng lần trước bị sảy, nhưng, lần này được ba cái...

Hoặc, bọn họ có thể hiểu như vậy —— đôi bích nhân này là được Thần chúc phúc.

Trong sự dại ra của mọi người, Severus hoàn thành bữa trưa, tối qua anh hứa với Harry buổi trưa xong sẽ theo y tới trạm xá thăm người bệnh. Anh thuận tay từ bàn ăn giáo sư mang theo chút cookies chỉ cung cấp cho giáo sư, Harry hẳn sẽ thích. Mà còn anh cảm thấy buổi trưa y vội vàng như vậy không đủ để ăn no, Harry vừa tỉnh được hai ngày, pháp thuật trên người không quá ổn định. Buổi chiều lại là tiết Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám của Lupin, mấy tiết thực tiễn như vậy tương đối phí pháp thuật.

Harry ăn xong bữa trưa, hàn huyên một lát với Draco, Blaise, lúc này, viện trưởng Slytherin đã xuống khỏi ghế giáo sư. Y lập tức tạm dừng chủ đề với các bạn, đứng dậy đi theo Severus. "Sev, anh có ghi lại số liệu thân thể của anh Weasley hai tuần qua không?" Theo Severus vừa băng qua lễ đường, Harry vừa hỏi, vừa nãy còn cùng bạn bè vui cười giận mắng, tán gẫu chương trình học và bài tập, nhưng hiện tại hầu như ngay lập tức y tìm đúng thái độ và sự nghiêm cẩn mà một thủ tịch trị liệu sư nên có.

"Ta có nói cho Pobby, nhờ bà ấy mỗi ngày ghi lại." Severus đáp, "Dựa theo tiêu chuẩn của bệnh nan y."

...

Harry tới trạm xá lập tức được phu nhân Pomfrey hoan nghênh, Harry cũng rất thích học tỷ này của Severus. Dưới ánh mắt quái dị của Bill • Weasley, y kiểm tra số liệu thân thể hai tuần qua của anh, rồi hỏi cảm giác hiện tại. "Khôi phục tốt đẹp, anh Weasley." Harry kết luận, "Một hai ngày gần đây, anh có thể đứng dậy đi lại, đừng quá sốt ruột, độc anh trúng có hiệu quả ăn mòn thần kinh, còn cần phải khống chế. Tôi sẽ kê chút độc dược, ngày mai đưa tới cho anh."

"Vâng, cảm ơn, cậu Potter." Bill • Weasley thoạt nhìn khá thận trọng.

Harry cũng không để ý, quay đầu dặn dò phu nhân Pomfrey để bà nhớ nói cho người nhà bệnh nhân, mỗi ngày đỡ Bill làm một ít vận động. Severus thấy thời gian còn nửa giờ, thế là không được tự nhiên đưa ra ý tưởng đi dạo Rừng Cấm. Harry vui vẻ đáp ứng, vì vậy, bọn họ tạm biệt phu nhân Pomfrey.

"Khác quá..." Bill nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, nhẹ nhàng nỉ non một câu.

"Gì vậy? Cậu Weasley?" Phu nhân Pomfrey nghe thấy Bill nỉ non cái gì, nhưng nghe không quá rõ. "Ý cháu là cậu Potter," Bill cười trả lời, "Cậu ấy hoàn toàn khác với người thằng em Ron của cháu nhắc tới. Bất quá Percy và George, Fred, trái lại có nói cậu Potter tuy nhỏ tuổi lại rất có năng lực và ánh mắt."

Pomfrey cũng mỉm cười nói: "Cậu ấy là một đứa bé không tồi. Slytherin ưu tú."

...

Ra khỏi trạm xá, tay Harry bị nhét vào một túi cookies nhỏ, y vừa ăn vừa cười nói: "Em sẽ bị anh chiều hư đấy, Sev."

Severus chỉ nhàn nhạt nói một câu: "Ta nguyện ý."

Harry sửng sốt, lập tức cười đắc ý hơn mấy phần. Severus làm bạn với y, dạo chừng mười phút ở Rừng Cấm, kế nhìn y biến bộ đồ Muggle thành giáo bào Hogwarts. "Ăn xong bữa tối, em sẽ tới hầm tìm anh, mình về trang viên Potter xem bọn nhỏ." Harry từ ngày đó tỉnh lại, đã rất lưu ý tình huống của ba đứa bé. Đặc biệt khi nghe một cái trong đó bị ép, càng lo lắng mà tự trách hơn. Nữa là may mắn, nếu thật dựa theo ý nghĩ của y, đến tháng sáu mới lấy con ra, không biết bọn họ phải chịu tội cỡ nào... "Được." Severus nhìn Harry, khi tính nói gì thêm, đột nhiên, một ngọn lửa màu đen bừng lên bên cạnh, kế một tấm da dê phun ra từ đó.

Severus duỗi tay bắt lấy, nhìn, rồi đưa cho Harry.

Harry cầm lấy, phía trên là bút tích của Witz —— "Phu nhân Bellatrix • Lestrange đã bị bắn chết, vật phẩm pháp thuật cũng đã đến tay, còn có một con rắn. Xin chỉ thị của Master, bao thuở chuyển giao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.