Tôi giật mình tỉnh giấc, biểu cảm cùng sắc mặt giống như vừa trải qua Tận Thế. Mắt ngước nhìn trẩn nhà màu xám xịt, từ cửa sổ truyền đến âm thanh dữ dội của sấm chớp. Khẽ cử động ngón tay còn dính ít tuyết, tôi kéo chăn, lật người, chân vẫn còn lạnh buốt.
Tôi vừa bị gì nhỉ ?
À, hình như là rơi từ trên cao xuống...
Lấy tay ôm mặt rồi thở một hơi dài, tôi ngước nhìn lên đồng hồ bệnh thất thì đã ba giờ chiều. Tầm này mà thời tiết vẫn không khá khẩm được bao nhiêu, lúc bay trên đó còn có cả tuyết. Khí hậu Hogwarts càng ngày càng tệ, không rõ nơi này sẽ trở thành Nam Cực thứ hai khi nào nữa
"Chị tỉnh rồi !" Mỹ Tâm nhìn thấy tôi mở mắt liền lao vào ôm lấy tôi, mái tóc búi lại về phía sau.
"Quidditch... thế nào ?" Tôi mở miệng, cổ họng đau buốt. Chắc là do không khí lạnh...
"Slytherin thắng" Giọng cô tiu ngỉu, nhưng rồi lại tươi lên nhiều ít "Nhưng chị không sao là tốt rồi !" Thật may mắn, tôi rốt cuộc vẫn không bị Marcus Flint vặn cổ.
"Thật may rằng lúc chị rơi xuống thì huynh trưởng Diggory cứu, không thì..."Mỹ Tâm vui vẻ nói, bắt gặp ánh mắt hoang mang của tôi liền dừng lại.
Tôi còn nhớ mang máng là tay mình đã xuất hiện mấy mảnh băng kiểu như ai đó trong truyện Bà Chúa Tuyết, chứng tỏ nhiệt độ lạnh kinh khủng, với độ cao đó tất nhiên là đã lạnh còn lạnh hơn. Được rồi, sau sự kiện đó thì tôi bắt đầu cảm thấy việc anh ấy giúp đỡ tôi là hơi thường xuyên. Bây giờ Cedric đang học năm thứ năm, tức là ngoài kỳ thi O.W.L ra thì anh ấy còn phải dính với chức huynh trưởng nam và đội trưởng đội Quidditch nhà Hufflepuff. Bình thường hai chức vụ này sẽ do hai người khác nhau đảm nhiệm, cùng với huynh trưởng nữ sẽ tạo thành một bộ ba quyền lực-những người duy nhất có đãi ngộ hơn hẳn so với các học sinh khác và có quyền được sử dụng phòng tắm của huynh trưởng.
Nhắc mới nhớ, sắp đến Giáng Sinh rồi. Thời điểm tôi được xổ lồng
Về căn bản thì người giám hộ của tôi đã bay màu hết, từ bố mẹ, ông bà đến Laura. Vì thế nên tôi là trường hợp đặc biệt được chủ nhiệm nhà ký vào tờ đơn cho phép đi thăm làng Hogsmeade, vốn là việc mà một phụ huynh học sinh phải làm. Thực ra giáo sư Snape với nhà Slytherin không khác gì người cha già với đàn con thơ, mặc dù trên lý thuyết ông ấy hơn tôi có mười chín tuổi.
Quay trở về vấn đề chính, vì là học sinh trường nội trú nên cơ hội ra ngoài rất ít, tất nhiên. Không như khi mới học trung học thì ở mãi trong phòng cũng không đến nỗi nhàm chán, hiện tại tôi chỉ có thể đi lại trong khuôn viên Hogwarts, sau này có thêm Hogsmeade thì càng tốt. Bởi vì lý do an toàn nên chỗ này chỉ cho phép học sinh từ năm ba trở lên ghé thăm, lại còn phải trong thời gian quy định nên hầu hết thời gian đều rất đông đúc.
Tôi cũng để ý dành một chút thời gian tới Hogsmeade, mười lần thì hết mười một lần là có Theodore đi cùng, mặc dù có cảm giác như cậu ấy đang theo dõi tôi thì đúng hơn. Tức là, mỗi khi tới trước cổng vào làng thì y như rằng cậu ấy sẽ chạy ngay theo sau tôi vậy. Về căn bản cũng không cảm thấy phiền toái, nếu không có gì thay đổi thì chúng tôi hay ghé tiệm Công Tước Mật đầu tiên, sau đó là tiệm giỡn Zonko và quán Ba Cây Chổi nốc bia bơ.
Chỉ bằng một cái liếc nhìn nho nhỏ, tôi vô tình phát hiện ra một thứ gì đó đen đen sượt qua , nếu đem so với màu tóc của tôi còn đen hơn nhiều.
Một con chó ?
Tôi rời khỏi phạm vi của Theodore, sải chân dài bước đi càng nhanh, tới gần cuối con đường nhìn thấy một thanh niên ôm con mèo đen trên tay. Chắc là nhìn nhầm rồi.
Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy với vẻ bơ phờ hết sức. Hôm nay là giáng sinh, Theodore cùng băng đảng cùng phòng của cậu ấy đã về nhà từ tối qua. Bây giờ phòng sinh hoạt chung trống trải không người, nếu không phải vì năm ngoái Draco và hai cu li của mình ở lại đây thì tôi cũng có thể quen được cảm giác vắng vẻ khi ở trong phòng sinh hoạt chung.
Bởi vì cả ký túc xá đều im lặng đến nhàm chán, lại thêm bé Mỡ đang đòi ăn, tôi mò lên đại sảnh đường đi ăn chực.
Ngoài cảnh vật xung quanh không quá khác lạ so với năm ngoái thì lại có một điều chưa bao giờ xảy ra, độc giữa đại sảnh đường lại có một cái bàn nom cực kỳ ấm cúng, với mười mấy cái ghế và mấy dĩa gà tây to sụ. Ở đó đã có tầm mười hai người ngồi sẵn, chỉ còn đúng một cái ghế ngay cạnh thầy Snape. Tôi miễn cưỡng ngồi vào, ngay lập tức bị hàn khí của thầy dọa cho sởn gai ốc.
"Haha...Hiếm khi thấy giáo sư tham gia những hoạt động kiểu này" Tôi cười trừ, gáy đã nóng rực.
"Đây rồi, trò Eilander bay hăng tới mức ngã chổi với thân thể bị đông thành đá" Giáo sư cực kỳ lạnh lùng mà nói.
"Thưa giáo sư, chỉ là một cơn gió lớn" Tôi vươn tay lấy khoai tây nghiền, cầm thìa ăn theo một cách cực kỳ thiếu tự nhiên.
Hàn khí của thầy bao giờ cũng tăng gấp bội vào mùa Giáng Sinh, hay là chỉ năm nay ?
Ai mà biết được ? Đám học sinh còn chưa vượt qua khoảng cách năm mươi cm bán kính bên cạnh giáo sư, huống hồ là ngồi sát như tôi bây giờ. Cảm giác gần như là ngồi cạnh giám ngục vậy- và kìa: Thầy Dumbledore đưa cho giáo sư cái pháo, rồi bất đắc dĩ liền hiện ra cái mũ phù thủy to sụ với con kền kền trên chóp hệt như tiết Phòng Chống Hắc Thuật đầu năm. Trông giáo sư Snape u ám hết sức, tôi giả bộ lấy tay ôm ngực, dạt sang một bên như thể đang ngạc nhiên lẫn kinh sợ lắm.
Giáo sư Trelawney cũng đổi gió nhập tiệc, với chiếc áo xanh đính cườm, phối với cặp kính to bẳng lòng bàn tay lại khiến giáo sư trông giống một con ruồi khổng lồ
Mà, giáo sư Lupin lại nghỉ rồi.
--------
Spoil
Bố Irenne tóc vàng mắt vàng, cho tính trạng mắt vàng là A (trội), tóc vàng là.... đm thôi dẹp đi.
Btw vừa cắm deathflag, tự tìm nhaaaaaa XD