Tôi nằm mơ thấy giáo sư Snape nằm trên giường như Aroura, nhưng không nhắm mắt. Đôi mắt thâm quầng của thầy mở ra, trơ trọi, cộng thêm lớp trang điểm vụng về như bị phai làm thầy trông tạ hơn bao giờ hết. Ngoài cửa sổ, Sirius Black cầm thanh kiếm bạc chiến đấu với con rồng mang cái bụng của một bà bầu sáu tháng, nhưng làm theo kiểu ảo ma còn hơn cả Tom&Jerry: kẻ đánh dồn dập, người lại phản công nhanh.
Tôi đứng ở bên trong cổ vũ một chút, rồi quay lại tìm những người khác. Nhưng đằng sau đã không còn là cái giường bốn cột mà giáo sư Snape nằm lên, mà là một bức tường bóng loáng với cái giá để đuốc; ảnh phản chiếu của tôi mờ mờ ảo ảo.
Tôi đâu có đeo kính ?
Quay đầu sang bên trái, đó là một cánh cửa mạ chi tiết bạc. Tôi đi về phía cánh cửa với cảm giác hồi hộp và da gà nổi rõ. Là cánh cửa đó, là cơ hội để tìm xem có gì ở sau đó, và sự hồi hộp được phủ lên bằng niềm thanh thản khi vấn đề được giải quyết. Cánh cửa để mở he hé; ánh sáng màu xanh hắt lên mắt trái của tôi, nhưng không chói. Tôi toan lấy tay chạm vào tay nắm bằng kim loại và...
Con mực đen quất đuôi cái ruỳnh vào khung cửa làm tôi giật mình. Má, suýt nữa mọi chuyện đa ngã ngũ rồi mà...
Buổi sáng hậu Valentine trở thành cơn ác mộng thật sự đối với tôi khi đầu óc rối bời, và mớ chocolate dồn ứ từ hôm qua bị nhưng con cú tha hồ xả sạch vào đĩa blin* của tôi. Trời ơi đất hỡi, quá nửa đều là chocolate trắng và sưa- cái loại mà tôi sẽ bỏ ngay sau miếng đầu tiên, hoặc là nhưng viên chocolate đen hấp dẫn nhưng chứa nhân là một lô tình dược khiến tôi mê luôn người tặng nó.
"Irenne, xem này" Draco ném cho tôi tập báo, có một trang đã gấp mép săn. Tôi chụp lấy,mở nó ra, hiện lên một cái tiêu đề màu đỏ:
CUỐI CÙNG HARRY POTTER ĐÃ NÓI RA: SỰ THẬT VỀ KẺ-MÀ-CHỚ-GỌI-TÊN RA VÀ CÁI ĐÊM CẬU THẤY HẮN TRỞ LẠI.
Không biết làm sao mà phóng viên có thể tiếp cận Harry và viết được một bài báo hùng hồn như thế. Ngoại trừ lời văn có hơi thiếu nghiệp vụ, nhưng chung quy, nhưng gì tờ báo này nói ra đều đúng sự thật. À, còn chưa kể đến bức hình biếm họa trông hề hết sức, và tụi Slytherin có thể lấy nó ra làm trò đùa từ giờ đến cuối năm.
"Mày lấy nó ở đâu thế ?"
"Tịch thu của một thằng Hufflepuff" Draco đắc ý "Nó vừa thấy tao thì đã sợ suýt tiểu ra quần rồi"'
Tôi lật lại trang bìa, Kẻ Lý Sự. Tôi có nghe và đọc qua vài lần, nhưng từng mục báo tràn ngập nhưng tin đồn thất thiệt và nhưng thuyết âm mưu vô lý khiến tôi bỏ ngay sau khi mua tập đầu tiên, vì nó không có ích hơn so với một tờ báo Tiên Tri khô khan là mấy.
Mụ Umbridge ra tay ngay sáng hôm sau: ban hành luật cấm tiêu thụ và tàng trư Kẻ Lý Sự. Xem ra hành động của mụ không có công hiệu là bao, vì thứ đám học sinh quan tâm nhất: bài phỏng vấn của Harry đều được lan truyền bằng đường miệng, nhanh chóng trở thành chủ đề chính của mọi cuộc bàn tán và đến tai mọi giáo viên trong trường. Vì có cơ hội được nói sự thật, phản pháo sự chuyên quyền của bộ, Harry sớm trở thành thần tượng của mọi lứa tuổi, và thế là điểm nhà Gryffindor tăng nhanh chưa từng thấy.
Dù không thích bài báo ra mặt, nội bộ nhà Slytherin vân luôn có ít nhất một hai quyển có chứa bài phỏng vấn ấy, vì nó đúng quá, không phản bác nổi. Cậu Takagi với tài vận chuyển tài liệu cấm không khó gì mà qua mặt sự khám xét của mụ Umbridge (nghe bảo cậu chàng có rất nhiều phim tài liệu tiếng Nhật, hề), tuồn vào nhiều mục báo quan trọng mà đám Draco có thể dùng để chọc ngoáy những đứa khác.
Tôi đi vào phòng ngủ với một mẫu báo nhăn. Đặt nó trên chiếc bàn rải tài liệu, tôi gục lên chúng, nhắm mắt lại và hầu như thiếp ngủ ngay tức thì...
Tôi đang ngồi trong một căn phòng treo màn đen kín mít và tối tăm, ánh sáng leo lét từ cây nến duy nhất trên đèn chùm rọi vào tay tôi: trắng hếu, xương xẩu và không có sẹo, bấu vào thành ghế đen như hai con nhện.
Bên kia là một người đàn ông mặc áo đen, quỳ gối trước mắt tôi.
[Có vẻ như ta đã nhận được lời khuyên rồi]
Người đàn ông quỳ trên sàn rền rĩ
[Thưa chủ nhân, tôi khẩn cầu ngài tha thứ... ]
[Ta không trách mi, Rookwood à]
Tôi đứng lên rồi bước vòng quanh cái ghế. Hắn đang co rúm, run rẩy-có lẽ vì sợ hai.
[Rookwood, mi có đảm bảo vể các dữ kiện của mi không ?]
[Dạ, thưa Chúa Tể của tôi, dạ...Trước đây tôi vốn vào làm việc trong sở trước khi...trước khi tất cả...]
[Avery đã nói với ta là Bode có thể lấy nó ra]
[Thưa chủ nhân, Bode không bao giờ có thể làm được. Bode có lẽ biết hắn không thể... Chắc chắn có lý do hắn kháng cự bùa Độc Đoán của Malfoy dữ dội đến vậy]
Tôi nói khẽ: [Đứng dậy đi]
Hắn đứng dậy một cách lấm lét, với khuôn mặt rỗ bị làm mờ đi bởi ánh nến. Tôi cho hắn một lời khen miễn cưỡng, rồi cho gọi Avery vào.
Rookwood bước ra ngoài, chỉ còn mình tôi trong căn phòng. Đột ngột, nhưng tấm màn rơi xuống, hiện ra ba bức tường bắng gương bóng loáng. Tôi cố ngoảnh đầu nhìn quanh, thậm chí còn không thây ảnh của bản thân.
Lại là một giấc mơ ?
oOo
*blin: một loại bánh kếp của Nga