Tôi là sản phẩm của một mối tình chớp nhoáng của mẹ tôi và một gã đàn ông người Anh. Có lẽ bởi vì vậy, tới năm ba bốn tuổi gì đấy, tôi bị tống vào trại trẻ mồ côi.
Những năm trước đó mẹ tôi đối xử với tôi như thế nào, yêu thương tôi ra sao, tôi không nhớ rõ. Tôi chỉ có thể thông qua tấm mề đay bà để lại mà tưởng tượng ra ngày xưa bà nhìn tôi bằng ánh nhìn ghê tởm, giống như một thứ gánh nặng bà vô tình tạo ra từ những lầm lỡ tuổi trẻ.
Năm mười một tuổi, tôi phát hiện ra mình là một phù thủy. Trường Koldovstoretz gửi đến trại mồ côi một con búp bê Matryoska chứa giấy báo nhập học.
Dưới sự chỉ dẫn của nhân viên học viện, tôi thuận lợi trải qua mấy năm học đầu tiên.
Năm mười bốn tuổi, tin tức về Tam Pháp Thuật tràn khắp mặt báo. Tôi biết về chị ấy. Irenne, và cũng nhận ra bản thân và chị ta có mối liên hệ. Cùng họ Shafiq
Chị ta là một người thành công và nổi tiếng hơn tôi nhiều. Mình đầy chiến tích, chị ta được chọn làm quán quân Tam Pháp Thuật và có màn thể hiện khiến cho toàn bộ đám cùng nhà của tôi lẫn tôi đều không tin rằng chị ta hơn tôi có một tuổi. Còn tôi chỉ là một đứa mọt sách bị ruồng bỏ trong thư viện ngút ngàn, không mục tiêu, không danh phận.
Năm mười lăm tuổi, tôi đột nhiên nhận được thư từ mẹ.
Bà ấy gửi ảnh của tôi và bà hồi còn bé, nói rằng hơn mười năm qua phải gửi tôi ở lại trại trẻ là do công việc. Bà còn nói, mình đang làm việc cho một hội gọi là Thiên Nhãn ở Anh, cũng tiện thể đi tìm cha tôi.
Tôi dành nhiều tháng trao đổi với bà ấy, nhiều đến mức số thư qua lại đã xếp thành mấy cọc giấy dày.Qua lời mẹ, tôi xác định được chị ta là chị họ của tôi, đôi khi còn thuật lại lời chị ta, rằng chị ta rất vui vẻ nếu tôi đến sống cùng chị ta.
Tới mùa Giáng Sinh, mẹ tôi gửi thư cảnh báo. Bà ấy bảo rằng Koldovstorez không còn an toàn, và bảo tôi đi tìm chị ta, khoảng vài tháng sau, khi xong công việc thì bà sê tới gặp tôi.
Tôi bỏ dở năm học, không quản đường xa đến London. Hội tên Thiên Nhãn đó giúp tôi rất nhiều.
Lần đầu gặp chị ta, tôi có hơi...sợ hãi. Bởi vì bao phủ quanh chị ta là một bầu không khí-hoặc một loại khí chất làm cho người ta cảm thấy e sợ, đồng thời khâm phục. Sau vài câu nói chuyện, may mắn thay tôi với chị ta không quá khắc khẩu như tôi nghĩ. Thậm chí, chị ta còn có nhiều điểm giống tôi.
Tôi đã tưởng mình và chị ta có thể cứ thế mà hòa hợp cho đến khi được gặp mẹ. Nhưng nếu hôm đó tôi không gặp cú của Bộ Pháp Thuật gửi đến, không tò mò mở bức thư đó và xem thứ ở trong, thì tôi cũng không đánh liều lẻn vào văn phòng của giáo sư Umbridge để trở về căn biệt thự nơi tôi từng bị chị ta giam lỏng.
Kẻ giết người không xa, ở ngay dưới tiền sảnh. Chị ta đã giết mẹ của tôi, khi tôi còn chưa được tận mắt thấy bà.
oOo
Dù bên tẩm liệm đã rút được đũa phép của tôi ra khỏi tai Illich, nhưng vết máu rửa vẫn không trôi, và tôi thì chẳng dám cầm nó lên một lần nào nưa. Cũng như với Cedric, cái chết của nó là không tránh khỏi, nhưng cách nó diễn ra đều cay đắng quá sức tưởng tượng.
Tôi cố dẹp đi cảm giác tội lỗi vì cái chết của hai mẹ con Illich bằng cách nghĩ lại vì sao bà ta lại ở Anh và làm việc cho Hội Thiên Nhãn, và vì sao nó lại nhận được thư từ Bộ giữa đêm khuya. Chưa kể, dựa vào biểu hiện của Illich, mẹ nó không phải là một người vô trách nhiệm đến mức bỏ con lại ở Nga để ra nước ngoài làm chuyện mờ ám.
Nghi vấn này được giải đáp khi cọc thư được bên khám xét đặt lên bàn phòng khách phụ ngoài phòng ngủ của tôi. Nó và mẹ bắt đầu liên lạc từ đầu năm ngoái, nội dung thư không có gì quá nguy hiểm, chỉ là hỏi thăm sức khỏe và kể lại một số chuyện xảy ra trong ngày. Đôi khi bà ta-Tatyana Zaysetva sẽ nói gì đấy tốt về tôi, kiểu như tôi rất mong Illich về Anh hoặc tương tự. Gần đây nhất, Zaysetva gửi một lá thư cảnh báo về tình hình an ninh ở Koldovstorez và muốn Illich về ở với tôi.
Trừ trường hợp Zaysetva thật lòng muốn đoàn tụ với con trai, những hành động của Hội Thiên Nhãn tỏ rõ mưu đồ lùa Illich giết tôi để mạng đổi mạng. Cũng vì thế mà Voldemort xúi giục tôi giết bà ta, đó là để làm động cơ lùa thằng bé tới khử tôi. Nhưng cái sai nhất của chúng, chính là đo lường sai sức mạnh của tôi và nó.
Tôi nhìn vào cái gương lớn treo trên lò sưởi, loáng thoáng thấy một bóng người tóc vàng, đũa phép cắm vào một bên tai.
"Cô không được quan tâm đến nhưng người khác, vì họ đều là nhưng vật cản "
oOo
Rời khỏi nhà tang lễ thấm đượm tiếng khóc và nước mắt, Irenne nhìn lên bầu trời âm u. Bộ Pháp Thuật đã phê chuẩn việc thả Giám Ngục để truy bắt bất kỳ tên Tử Thần Thực Tử nào mà chúng gặp được. Có khi đi thêm vài bước nữa, nó cũng bị bế ngay vào tù chứ chẳng đùa. Bởi vì bây giờ, nó có thể được coi là một kẻ giết người hàng loạt đang ngoài vòng pháp luật.
Nhưng khác với Irenne ngày trước, Irenne này đếch quan tâm. Cây đũa phép nó dùng suốt năm năm đã vào lò hỏa thiêu cùng với thằng em mà nó tự tay giết rồi. Vì thế thứ nó đang cần nhất, chính là một cây đũa phép mới.