"Sao vậy?" Nhận thấy Harry khác thường, Kim Sang Hyun cũng theo tầm mắt cậu nhìn qua, lọt vào mắt là một cặp tình nhân nước ngoài ngồi trong góc, trông trạc tuổi Harry. "Bạn của em à? Có cần qua chào hỏi không?"
Harry khẽ lắc đầu, không trả lời câu hỏi của Kim Sang Hyun, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú đôi tình nhân nọ. Rốt cuộc đã bao nhiêu năm rồi không gặp lại các cậu ấy? Harry nhẹ nhàng thở dài một hơi, là năm năm hay bảy năm? Hoặc là lâu hơn. Mình đột nhiên rời đi chắc hẳn đã làm cho họ rất đau lòng và hoảng loạn một khoảng thời gian nhỉ? Dù sao cũng là bạn bè thân thiết, là anh em đã từng đồng cam cộng khổ, kề vai chiến đấu, e là họ không ngờ tới rằng, ngay khoảnh khắc giành được thắng lợi, giây phút giới phép thuật đạt được hòa bình vĩnh cửu, mình cứ như vậy nhẫn tâm biến mất trong thế giới của họ, một chút dấu vết cũng không để lại. Harry lưu luyến thu hồi ánh mắt, bên môi gợi lên một nụ cười nhàn nhạt, cay đắng. Người ta thường hay nói một câu, thời gian sẽ xóa nhòa tất cả, bất kể đau khổ hay niềm vui đều sẽ theo thời gian trôi đi, chậm rãi bị mọi người quên lãng. Tuy rằng hiện tại cách thời điểm chiến tranh kết thúc không đến mười năm, nhưng ngoài những người đã từng trải qua cuộc chiến tranh lần thứ hai thì còn ai nhớ đến phù thủy hắc ám Voldemort từng thống trị một thời, còn ai nhớ Đứa trẻ sống sót đã bao lần chạy trốn khỏi cái chết, còn ai tưởng niệm những sinh mạng trẻ tuổi hy sinh trong chiến tranh. Harry lắc đầu, những điều này đều đã trở thành lịch sử, trở thành câu chuyện ngẫu nhiên được nhớ tới mỗi khi bàn tán. Chỉ có bọn họ, những người may mắn còn sống sau cuộc chiến sẽ vĩnh viễn khắc ghi thời đại ấy. Harry thở dài, thật sự không ngờ tới đêm qua mơ thấy cảnh tượng trận chiến cuối cùng, hôm nay lại gặp được cố nhân xưa cũ, có lẽ đây chính là vận mệnh an bài.
"Harry? Harry? Harry!"
Bị tiếng gào to đến mức lỗ tai đau nhói, Harry thu hồi suy nghĩ mơ hồ rồi tập trung tầm nhìn, phát hiện trước mặt không biết từ bao giờ xuất hiện một khuôn mặt tuấn tú phóng đại gấp mấy lần, biểu cảm đầy lo lắng.
"Làm gì thế? Gọi hồn chắc?" Bất mãn xoa tai, Harry ngượng ngùng cười với Lee Ji Jeong, "Chị Ji Jeong, mong chị đừng ghét bỏ anh ấy nhé, thỉnh thoảng anh Kwon Yoo sẽ chẳng để ý hoàn cảnh mà nổi khùng, những lúc khác vẫn rất bình thường, chị nhất định phải thông cảm đó."
"Tiểu tử thúi, còn không phải bởi vì anh lo lắng cậu sao!" Choi Kwon Yoo bị nhóc quỷ mắt lục chọc tức, vung tay bộp một phát lên đầu cậu.
"Ui, đau quá!" Harry che đầu mình, mặt nhăn như bánh bao. "Anh hai, anh thật bạo lực, coi chừng tương lai chị dâu vì sợ hãi bạo lực gia đình mà bỏ anh đó!"
"Mịa, thằng nhóc thúi!" Choi Kwon Yoo nâng tay muốn đánh tiếp thì bị Lee Ji Jeong giữ lấy.
"Được rồi, đừng cãi nhau nữa, anh Kwon Yoo." Lee Ji Jeong đột nhiên hơi ghen tị với sự thân thiết giữa Harry và Choi Kwon Yoo, từ khi quen biết hắn đến giờ, bản thân cô còn chưa từng nhìn thấy mặt hắn xuất hiện biểu cảm phong phú đến vậy. "Nói nhỏ thôi, mọi người đều đang nhìn chúng ta đó, ở nơi công cộng làm vậy không tốt lắm đâu."
"Nhóc kia, anh sẽ tính sổ với cậu sau!"
Harry dựa đầu Kim Sang Hyun nãy giờ ngồi hóng chuyện, thè lưỡi thở hổn hển, làm mặt quỷ với Choi Kwon Yoo. Trong lúc cậu đùa giỡn vô cùng vui vẻ, từ trên đỉnh đầu truyền một giọng nói cả đời này cậu không thể quên được.
"Ha... Harry? Cậu... cậu là Harry James Potter đúng không?"
Nghe được giọng nói này, Harry cứng người, chậm rãi từ vai Kim Sang Hyun nâng đầu lên, ánh mắt đối diện với hai cái nhìn kinh ngạc.
"Harry, thật sự là cậu!" Chàng trai ngoại quốc tóc ngắn màu đỏ, gò má đầy tàn nhang dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn Harry, vẻ mặt khó tin, cô gái bên cạnh anh cũng dùng ánh mắt tương tự quan sát Harry đã đổi khác. "Tớ..."
"Ron, lâu rồi không gặp, cậu vẫn hoạt bát như xưa." Harry cười nhạt đứng lên, nói với ba người khác: "Xin lỗi, em đi một lát."
"Này, không phải em đói bụng sao?" Kim Sang Hyun kéo cánh tay Harry, "Hay là ăn xong rồi hãy cùng bạn của em tìm quán cà phê để tán gẫu, nếu không dạ dày em lại tạo phản đấy."
"Anh cả không cần lo lắng, em đi một lát rồi về ngay, nhất định sẽ không làm thứ không biết nghe lời kia tạo phản. Nhưng mà," Harry hết nhìn Choi Kwon Yoo lại nhìn Kim Sang Hyun, "Bất kể anh cả hay anh hai, trong các anh phải có một người phụ trách giúp em cắt miếng sườn bò, nếu không thì..."
"Nếu không thì sao?"
"Cuối tuần về nhà, em sẽ nói với ba mẹ các anh là các anh bắt nạt em."
Harry cười tinh quái, đưa túi trong tay cho Kim Sang Hyun, gật đầu chào Lee Ji Jeong, sau đó kéo hai người bạn cũ ra khỏi nhà hàng. Ra đến cửa, tìm một góc yên lặng cách đây không xa, Harry dừng chân, nhìn một nam một nữ theo sau mình, trên mặt lộ ra nụ cười xán lạn.
"Ron, Hermione!"
Cô gái vẫn mang mái tóc xoăn màu nâu, mặt đầy nước mắt lao tới, ôm chặt lấy người bạn xa cách đã lâu.
"Sao, sao cậu dám đột nhiên biến mất lâu đến vậy hả, cậu có biết không, sau khi tụi mình tỉnh dậy, phát hiện cậu mất tích, còn tưởng rằng..." Hermione nức nở, năm tháng dường như không để lại dấu vết nào trên người cô, trong mắt Harry, cô vẫn là quý cô hoàn mỹ của Gryffindor.
"Đúng vậy, Harry, sao cậu lại có thể làm vậy chứ?" Chàng trai tóc đỏ cũng ôm lấy, tam giác vàng Gryffindor sau bảy năm chúa cứu thế vĩ đại mất tích rốt cuộc lại đoàn tụ.
Kích động qua đi, Hermione nhận lấy khăn tay Ron đưa, lau sạch gương mặt phủ kín nước mắt, sau đó quan sát tỉ mỉ một phen người bạn thân chân chân thực thực đứng trước mặt mình, không phải là ảo ảnh trong giấc ngủ mơ mà là một người sống sờ sờ. Bộ vest được cắt may tinh tế, giày da xa xỉ, đồng hồ lóe sáng trên cổ tay cùng với chiếc điện thoại di động bản số lượng có hạn trong tay cậu, đều chứng tỏ với Hermione rằng bạn thân cô sống vô cùng thoải mái ở đất nước xa lạ này.
"Lúc trước vì sao lại rời đi?"
"Bởi vì không có lý do để ở lại, hơn nữa tớ mệt rồi, tớ muốn nghỉ ngơi." Harry vỗ vai Hermione, có thâm ý nhìn tay của cô và của Ron, những viên kim cương gắn trên nhẫn dưới ánh nắng chợt lóe tia sáng rực rỡ. "Chúc mừng, hai người các cậu rốt cuộc đã thành đôi."
"Cảm ơn cậu, thân mến."
"Harry, cậu không tham gia hôn lễ là nỗi tiếc nuối lớn nhất trong đời tụi mình."
"Tớ xin lỗi vì đã khiến các cậu hoang mang, nhưng nếu lựa chọn một lần nữa, tớ vẫn sẽ làm vậy." Harry vuốt nhẹ mái tóc được nhuộm thành màu bạch kim, "Không phải vì các cậu không tốt, cũng không phải bởi những người khác không tốt, chỉ là nguyên nhân của riêng tớ thôi."
"Nhưng Voldemort đã chết."
"Nếu lúc trước tớ không rời đi, có lẽ hiện tại đã trở thành Chúa Tể Hắc Ám thứ hai, bị các Thần Sáng đuổi gϊếŧ."
"Làm gì có chuyện đó?" Hermione la lên một tiếng, nắm chặt bả vai Harry, "Kingsley không phải loại người như thế."
"Đương nhiên ông ta không phải, nhưng không có nghĩa cấp dưới của ông ta sẽ không gây chuyện thị phi. Kingsley là kẻ dễ bị dắt mũi, tớ đã nhận ra điều này ngay trong thời chiến." Biểu cảm Harry rất bình tĩnh, "Tin vào quá nhiều lời đồn rồi sẽ coi nó thành sự thật, thời gian lâu, khó đảm bảo ông ta sẽ không nảy sinh tâm tư khác, so với chuyện sau cùng mọi người trở mặt nhau, còn không bằng tớ đi trước một bước."
"Harry, cậu thay đổi."
"Vậy à? Trải qua nhiều chuyện đến vậy, rất ít người sẽ không thay đổi!"
"Hiện tại cậu sống có tốt không?" Ron một tay ôm Harry, một tay ôm người yêu, ba người bọn họ đã rất lâu rồi không ở bên nhau cùng nói chuyện phiếm giống như hôm nay.
"Rất tốt. Trước khi đi tớ có Gringotts, đổi hết tiền trong kho bạc thành bảng Anh, sau đó tới Hàn Quốc."
"Cậu vẫn luôn ở đây?"
"Ừ, học đại học, học nghiên cứu sinh, tự mở văn phòng, sống rất tốt, các cậu không cần lo..." Chưa nói hết câu, điện thoại trong tay Harry rung lên không dứt. Cậu cúi đầu nhìn thoáng qua, "Alo, anh Kwon Yoo?"
"Chết dí ở chỗ nào vậy nhóc, chơi xong rồi thì lăn về ăn cho anh, anh cả của cậu có chuyện muốn nói với cậu đó!"
A! Harry bừng tỉnh, niềm vui khi được gặp lại Hermione cùng Ron làm cậu quên mất còn chuyện nghiêm túc phải làm.
"Có nghe không hả?"
"Biết rồi, em về ngay đây." Harry bất đắc dĩ lắc đầu, cúp điện thoại, mới vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy Ron và Hermione mở to mắt nhìn mình. "Ban nãy hai người đàn ông các cậu gặp ở nhà hàng là mấy anh trai tớ quen ở đây, họ rất quan tâm và cũng rất thương yêu tớ. Ở đây tớ có người thân, có gia đình, cũng có sự nghiệp của bản thân, đây là ước mơ của tớ."
"Có vẻ cậu rất thỏa mãn với cuộc sống hiện tại, cô gái xinh đẹp kia là bạn gái của cậu à?"
"Tất nhiên không phải, Hermione, cô ấy sắp trở thành chị dâu tớ." Harry từ túi áo lấy ra tập danh thiếp của mình, rút ra một tấm đưa cho Hermione, "Chưa kịp hỏi các cậu nữa, tới Hàn Quốc làm gì thế? Định ở đây bao lâu?"
"Tuần trăng mật, tụi tớ mới đến đêm qua, chắc sẽ ở lại tầm mười ngày." Hermione nhận danh thiếp của Harry, cúi đầu xem, "Văn phòng trinh thám? Harry, ghê nha."
"Tùy tiện kiếm sống thôi! Chừng nào còn ở Seoul các cậu cứ tới tìm tớ, tớ dẫn các cậu dạo quanh một vòng, nơi giải trí ở thành phố này không ít hơn Anh quốc đâu. Nhưng hôm nay tớ còn có việc nên không thể đi cùng các cậu."
"Không sao, tụi mình ở ngay gần đây." Ron gãi đầu, cầu cứu nhìn về phía Hermione, "Là khách sạn gì ấy nhỉ?"
Hermione lắc đầu, từ túi xách lấy thẻ khách sạn đưa cho Harry. Cậu vừa thấy thì bật cười, bọn họ đúng là có duyên, cho dù không gặp ở nhà hàng thì cũng sẽ là ở nơi khác. Nơi hai người kia ở kỳ thật cách văn phòng không xa lắm, muốn gặp mặt sẽ rất là thuận tiện.
"Lúc nào có thời gian tớ sẽ đi tìm các cậu, nhưng mà..." Harry lôi kéo hai người trở về đi, "Tớ xin các cậu, đừng nói cho bất ai là đã gặp tớ ở nơi này, bao gồm cả cha mẹ cậu, Ron."
"Tại sao?"
"Nếu tớ đã hạ quyết tâm rời khỏi giới phép thuật thì không nên liên hệ hay dính dáng gì với người đến từ đó, nếu các cậu không tới nơi này du lịch thì tớ nghĩ cả đời đều sẽ không gặp lại."
"Harry, cậu thật sự đã hạ quyết tâm rồi sao?"
Ba người đi trở về cửa nhà hàng, Harry lặng lẽ nhìn vào bên trong, Choi Kwon Yoo đang đen mặt trừng mắt nhìn cậu.
"Đương nhiên, tớ quyết định cứ như vậy sống hết cuộc đời."
"Vậy, chúc cậu hạnh phúc!" Hermione kéo cánh tay Ron, "Mau vào đi, tụi mình đi trước."
Harry gật đầu, đứng ở cửa nhìn bóng dáng hai người bạn biến mất giữa biển người mênh mông.