Đi công viên giải trí thì nên mặc gì, đây là một vấn đề rất quan trọng, vô cùng quan trọng.
Harry đứng trước cửa phòng quần áo trên lầu hai, nhìn vào trong, từng hàng từng dãy quần áo giày dép đủ mọi màu sắc, mới nhìn thôi đã đầu váng mắt hoa. Đến hôm nay cậu mới phát hiện ra rằng, quần áo của mình thật sự quá là nhiều, đã chất đầy gần mười bình phòng. Mặc dù số lượng không ít, nhưng từ sau khi tốt nghiệp thì hầu như cậu không đi chơi ở đâu cả, thật sự không biết nên chọn kiểu trang phục gì. Harry buồn rầu nhíu mày, bắt đầu từ khi nào mà mình lại âu sầu vì vẻ bề ngoài vậy nhỉ? Không phải đây là vấn đề một Slytherin nên suy xét sao? Còn nhớ hồi ở Hogwarts, cậu không chú trọng quần áo lắm, ngày nào cũng mặc đồng phục thêu huy hiệu Gryffindor để đi học, cũng chỉ có cuối tuần đi nghỉ ở Hogsmeade thì mới mặc một vài bộ đồ khác, phần lớn những trang phục đó là bị Dudley vứt đi, mặc vào không vừa người nên không ít lần bị cái tên nào đó hung hăng cười nhạo. Mà cười nhạo xong, người ấy sẽ tích cực mua một số quần áo thích hợp với cậu. Chỉ là lúc trước khi rời khỏi Thế giới Phép thuật, những thứ đó, bao gồm cả ký ức thuộc về người ấy đều bị cậu vứt bỏ.
Nhưng, khi cậu đến Hàn Quốc, đến với Seoul, trung tâm của nền thời trang châu Á, cậu mới phát hiện ra rằng, quần áo, trang điểm và chăm sóc da đều là điều cần phải chú ý. Dựa theo cách nói của Kim Sang Hyun, trang phục gọn gàng, trang điểm tinh tế tạo nên sức hấp dẫn và bày tỏ sự tôn trọng với người khác. Hàn Quốc là một quốc gia đặt nặng vẻ ngoài của cá nhân và lễ nghi, bất kẻ già trẻ gái trai, ai cũng có một bộ mỹ phẩm dưỡng da và phong cách thời trang riêng, mỗi khi đi trên đường, thả tầm mắt bao quát, cả con đường đều là tuấn nam mỹ nữ, ngay cả người lớn tuổi cũng ăn mặc hợp thời.
Có câu nhập gia tùy tục, Harry cũng không muốn tỏ ra quá cá tính khiến người khác chú ý, vì thế cũng bắt đầu học tập cách ăn mặc, khiến mình trông hòa nhập hơn vào hoàn cảnh này. May mắn bên cạnh cậu có hai chuyên gia về phương diện đó, hơn nữa bản thân Harry cũng rất thông minh, học hỏi vô cùng nhanh, chỉ trong vòng mấy tháng, tiếng Hàn của cậu không chỉ rất lưu loát mà toàn thân cũng trở nên thời thượng, điều này e là những bạn học trước kia ở Hogwarts cũng không ngờ đến. Mỗi khi ba người là cậu, Kim Sang Hyun và Choi Kwon Yoo đi trong khuôn viên trường Đại học Seoul, thường thường sẽ khiến không ít cô gái dừng chân liếc nhìn, bọn họ cũng từng lấy làm tự hào, đắc ý vô cùng.
"Nghĩ cái gì mà tập trung quá vậy?" Kim Sang Hyun thu dọn chén đũa xong, đi từ lầu dưới lên thì trông thấy Harry nhíu mày đứng trước cửa phòng quần áo.
"Em nên mặc cái gì đây?" Harry vò rối mái tóc, "Sau khi tốt nghiệp đại học, em đã không còn đến công viên giải trí nữa. Rời trường rồi, ngay cả đi du lịch em cũng không có cơ hội, thật sự không biết nên mặc đồ gì."
"Tùy tiện đi, giống anh là được."
"Giống anh á?" Harry ghét bỏ liếc nhìn Kim Sang Hyun một cái, quần lửng liền áo màu trắng, còn có đôi dép màu trắng sữa vừa rồi cởi ra để ở huyền quan, mát thì mát thật đó, nhưng thấy thế nào cũng không vừa mắt.
*Huyền quan: Nơi ngăn cách cửa chính và phòng khách.
"Bộ không đẹp chắc?"
"Đi dép không tiện lắm, sẽ dễ làm mất khi chơi máy nhảy."
"Thật ra anh thấy em mặc áo khoác hai mảnh màu lục đậm và màu trắng, phối với quần lửng màu trắng là đẹp rồi, ăn mặc rườm rà quá lại không giống hợp đi ra ngoài chơi. Còn giày dép thì, chọn cái này đi." Từ rương giày xách ra đôi dép giống mình như đúc, "Chỉ cần chúng ta không chơi máy nhảy là được chứ gì!"
"Vì sao phải chọn bộ màu lục đậm thế? Bản thân em thích bộ màu lam nhạt kia hơn."
"Bởi vì màu lục đậm với đôi mắt của em rất hợp nhau chứ sao!"
Harry nghe vậy chợt sững sờ, con người khác, địa điểm khác nhưng nói ra cùng một lời nói, loại cảm giác này thật sự không tốt tí nào. Cậu nhớ rõ người nào đó sau khi vũ hội Giáng Sinh kết thúc, cũng đã từng nói với mình như vậy: Thân ái, bộ lễ phục màu lục đậm rất hợp với em đó, màu sắc trang phục kết hợp với đôi mắt em thật là rực rỡ!
Harry cười tự giễu, tại sao giấc mộng đó, sự xuất hiện của Hermione và Ron, lại khiến cậu nhiều lần nhớ tới thế giới ấy? Nhớ tới con người lẫn sự vật ở chốn nọ? Và vì sao người mà mình muốn quên nhưng mãi không quên được, giống như là khắc ghi vào tận xương tủy? Người nói câu nói kia đã phản bội tình cảm của họ ngay lúc chiến tranh, đứng về phía đối địch. Sau khi Voldemort chết, gia sản của hắn bị tịch thu, đũa phép bị các Thần Sáng bẻ gãy, Bộ Phép thuật ra phán quyết hắn bị đuổi khỏi Thế giới Phép thuật.
Nghĩ đến đây, Harry ngẩng đầu, nhìn bầu trời xanh biếc ngoài cửa sổ, không biết hiện tại vị đại thiếu gia kiểu cách ấy sống ở thế giới Muggle có ổn không, sinh hoạt có quen hay không.
"Ầy, thoạt nhìn đêm qua em ngủ không ngon lắm thì phải!"
"Hở? Sao anh lại nói thế?"
"Bởi vì em cứ không ngừng ngẩn người đấy, anh nghi ngờ bằng trạng thái tinh thần đó liệu em có thể lái xe được không." Kim Sang Hyun nhét bộ quần áo được chọn vào tay Harry, "Nhanh thay đi, không còn nhiều thời gian đâu, có lẽ chúng ta bị trễ giờ rồi."
"Ối, sao anh không nhắc em sớm!" Ngẩng đầu nhìn thoáng qua đồng hồ thì phát hiện cách thời điểm mình hẹn Hermione chỉ còn có nửa tiếng, Harry mặc kệ bên cạnh có người, vội vội vàng vàng cởϊ áσ tắm ra, tròng bộ đồ màu lục đậm và quần lửng lên người, xách túi mang vào đôi dép đã mua từ lâu nhưng chưa từng sử dụng, đẩy Kim Sang Hyun đi xuống dưới lầu. Đi đến huyền quan, nhét hết điện thoại, ví tiền, máy nghe nhạc và cả chìa khóa xe vào một cái ba lô màu trắng hiệu Hermes, lúc bấy giờ hai người mới coi như chuẩn bị xong, có thể yên tâm ra khỏi nhà.
Mặc dù vậy, khi tới đại sảnh khách sạn nơi Hermione và Ron ở, họ vẫn bị muộn gần mười phút. Lúc xuống xe, Kim Sang Hyun ghé vào bên tai Harry nói đùa rằng mình đã dùng hành động để giải thích cái gọi là "dậy sớm đến trễ", kết quả bị Harry hung hăng đá một cú, nhe răng trợn mắt đi theo cậu vào khách sạn.
"Harry, tụi mình ở đây này."
Khi Harry cùng Kim Sang Hyun què chân mới đi vào đại sảnh, Hermione nhạy bén phát hiện ra họ ngay, vội vàng từ trên sô pha đứng lên tiếp đón.
"A, ngại quá, tụi mình đến muộn."
"Không sao, vị này là..." Hermione nhìn người đàn ông đi theo sau Harry, cảm thấy rất quen mặt, không biết từng gặp qua ở đâu. Sau khi cẩn thận suy nghĩ một chút, mới phát hiện thì ra là người đàn ông ngồi cạnh Harry mấy ngày hôm trước ở nhà hàng.
"Ron, Hermione, vị này là anh trai của tớ, Kim Sang Hyun, các cậu có thể gọi anh ấy là anh Sang Hyun." Harry tiến đến gần hai người bạn thân, nhỏ giọng nói: "Người Hàn Quốc rất coi trọng bối phận, chỉ có cùng tuổi mới có thể xưng hô ngang hàng."
"À, tớ biết rồi." Hermione gật đầu, kéo cánh tay Ron hơi cúi người chào Kim Sang Hyun, "Anh Sang Hyun, chào anh, em là Hermione Weasley, đây là chồng em – Ron Weasley."
Harry cười, túm Kim Sang Hyun đang tò mò quan sát Ron và Hermione, giới thiệu với anh: "Anh Sang Hyun, đây là bạn bè của em lúc còn ở Anh, Hermione và Ron."
"Chào các em, anh là Kim Sang Hyun, rất vui được gặp." Tiếng Anh của Kim Sang Hyun đậm giọng Mỹ, anh quay đầu nhìn Harry, "Đến giờ rồi, chúng ta nên tới trước giờ mở cửa. Hiện tại học sinh đều đang nghỉ hè, đi chậm là phải xếp hàng dài đó."
"Ừ, vậy chúng ta đi thôi."
Khoảnh khắc Harry xoay người đi, cậu trông thấy ở nhà hàng cách đó không xa xuất hiện màu bạch kim mà cho dù mất trí nhớ, cậu cũng sẽ không quên. Harry sửng sốt, không rảnh lo ba người bên cạnh, nhanh chân chạy tới hướng đó, đến gần nhà hàng rồi thì lại phát hiện bóng người kia đã biến mất không còn tăm hơi.
"Harry?" Hermione vội vã đuổi theo cậu, "Sao thế?"
"Không có gì, có lẽ là tớ nhìn lầm rồi." Harry lắc đầu, khóe miệng cười tự giễu, "Nhất định là tớ gặp ảo giác, đúng không? Hắn... Sao hắn có thể xuất hiện ở đây chứ? Đây là điều không thể. Cậu nói xem có phải hay không, Hermione?"
"Harry..." Hermione thương cảm nhìn bạn thân mình, "Đừng nhớ đến hắn nữa, tên đó căn bản không đáng để cậu yêu, không đáng để cậu mong nhớ. Cậu mới nói với tụi mình là muốn phân rõ giới hạn, vậy thì nên tuân thủ lời nói của mình, nhỉ? Cậu đã sống một cuộc sống mới, tại sao còn nhớ mãi không quên với hắn? Hắn đã là quá khứ của cậu, đừng suy nghĩ nữa!"
"Tớ..." Làm sao quên được! Harry không dám nói ra, tình cảm đối với người ấy, cho dù đối mặt Hermione và Ron, cậu cũng không muốn nhắc đến nhiều. "Đi thôi, giờ không đi thì thật sự không kịp." Harry bình phục tâm trạng, đi đến trước mặt Kim Sang Hyun đang lo lắng nhìn cậu, "Xin lỗi, anh Sang Hyun, vừa rồi là em thất lễ."
"Không sao, em gặp được người quen à? Sắc mặt em không tốt tí nào."
"Có thể là em hoa mắt thôi, làm anh lo lắng rồi, em xin lỗi."
"Đứa ngốc này, không cần phải nói mấy lời khách sáo đó với anh, nếu để ông già kia nghe thì không biết chừng lại tưởng anh bắt nạt em." Vò rối mái tóc vàng của Harry, Kim Sang Hyun lấy đi chìa khóa xe trong tay cậu, hướng về phía Hermione cùng Ron, bĩu môi, "Để anh lái xe đi, em ngồi cùng bạn bè cứ việc tâm sự, chắc hẳn đã lâu rồi các em không gặp nhau."
"Dạ, cảm ơn anh."
"Em quên hết những lời anh vừa nói à?"
"Ờm, em biết rồi." Harry cười tủm tỉm mà ôm cánh tay Kim Sang Hyun, vẫy tay với Hermione và Ron, "Nhanh lên, chúng ta đi thôi."
Hermione và Ron nhìn nhau, gật đầu, đi theo hai người phía trước đi về hướng cửa khách sạn. Bốn người không ai nhận thấy, ngay ở ngã rẽ cạnh nhà hàng, xuất hiện một người đàn ông tóc bạch kim mặc âu phục màu lục đậm nhìn bọn họ rời đi đến thất thần, ánh mắt toát vẻ đau thương...
"Thưa ngài, sếp đang chờ ngài ở tầng cao nhất." Phía sau người đàn ông tóc bạch kim lặng lẽ xuất hiện một bóng người màu đen, mặt vô cảm thuật lại mệnh lệnh của cấp trên.
"Tôi biết rồi." Người đàn ông tóc bạch kim nhìn hướng bốn người rời đi, tay siết chặt, trong lòng thầm nói, có thể một lần nữa nhìn thấy nụ cười của em thật là tốt, Harry thân mến, bảo bối anh yêu nhất, anh tin chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau...