Harry theo Kim Sang Hyun đi vào tòa văn phòng tráng lệ của viện kiểm sát tỉnh, nhìn thang máy đi lên tầng cao ngút, cậu không thể không thừa nhận, vị lãnh đạo của Kim Sang Hyun thật sự coi trong vụ án thi thể không đầu này, còn đặc biệt vì án tử này mà dọn một tầng lầu cho tổ chuyên án làm công tác, Harry cảm thấy thành tựu vô cùng, đúng là không tồi. Ngay khi đi vào văn phòng tổ chuyên án, tâm tình hưng phấn lập tức rớt xuống tới tận đáy, da mặt rám nắng trong nháy mắt đen thui như Hắc Đế. Cậu có đi nhầm phòng không vậy? Sao nơi này nhìn như mười năm trước, cái thời mà thiết bị điện tử vừa mới bắt đầu thịnh hành thế? Trừ bỏ vài công cụ kiểu cũ với máy tính để bàn nhìn xong hỏng tới nơi, cái gì cũng không có. Vì sao các phòng khác người người đông nghịt xô đẩy, mà nơi này lại như bệnh viện nhà xác, nặc mùi tử khí?
"Thế nào?"
Kim Sang Hyun miễn cưỡng lộ ra nụ cười, anh cũng biết ở một tòa nhà hiện đại lại xuất hiện một văn phòng có cách bày biện thế này quả là một trò cười. Nhưng thật sự anh cũng không có cách nào khác, ai cũng biết cấp trên không thích vị trí này, luôn muốn chèn ép bọn họ. Mà anh cũng xui xẻo, cố tình bị phân tới rồi thất bại trong việc lôi kéo phe cánh, này cũng là muốn anh trở thành nhân vật phản diện chốn văn phòng đây mà.
"Chẳng ra gì." Harry cau mày nhìn bốn phía, ghét bỏ mà vươn tay sờ sờ cái này, nắn nắn cái kia, "Anh à, nếu ba biết văn phòng của anh "ác liệt" như thế này, anh đoán thử xem ba sẽ làm gì?"
"Chắc là sẽ sai người đến phá nơi này." Kim Sang Hyun nhún nhún vai, "Ba luôn luôn là người muốn làm cái gì là làm, không ai cản được. Tuy rằng tên của ổng sớm đã được treo lên đầu cục cảnh sát, thậm chí còn vô cả số đen của cảnh sát quốc tế, nhưng đó cũng chỉ là làm bộ làm tịch thôi."
"Đương nhiên, nước trong ắt không có cá, trên thế gian này có nơi nào hoàn toàn sạch sẽ đâu. Đúng rồi, anh nói thử xem em có nên cùng anh lên gặp cấp trên không?"
"Gặp mặt làm gì cơ?"
"Ám chỉ cho ông ta một chút, không thể đối đãi với anh như vậy, sau này khi biết thân phận thật sự của anh đỡ phải hối hận không thôi." Harry cười xấu xa, đi vào gian phòng giải phẫu, nhìn thiết bị bên trong, lúc này mới vừa lòng gật gật đầu. "Thiết bị tạm được, tuy không có bộ dụng cụ cao cấp ở tầng hầm nhà em nhưng cũng không cũ nát như mấy thứ kia."
"Đương nhiên rồi, nghiệm thi là phân đoạn quan trọng, dù bọn họ bất mãn tới mấy cũng không dám qua loa." Kim Sang Hyun mở đèn, lấy đôi bao tay từ trong ngăn tủ ra, đeo kĩ càng, sau đó đem thi thể đã được đặt trong túi từ tủ đông đặt lên bàn giải phẫu. "Chúng ta bắt đầu thôi."
"Được."
Harry gật gật đầu, cũng đeo bao tay, đi đến bàn giải phẫu. Kéo khóa túi đựng, hai người từ từ lấy thân thể từ túi ra. Đầu tiên, Harry cẩn thận đánh giá cái xác này từ phía chính diện, sau đó lật lại, xem xét tình trạng phần lưng. Cậu vươn tay, chậm rãi chạm nhẹ từ đầu xuống cổ, như đang đối đãi với một món đồ sứ trân quý. Nhìn vẻ mặt mãn nguyện của Harry, Kim Sang Hyun đứng đối diện không tự chủ mà lạnh đến cả người thẳng cứng. Đứa nhóc này, trừ khi đối diện với thứ cậu ghét như tử thi đã bị cháy trụi, còn không thì cho dù cái xác có lìa thành trăm mảnh, trong mắt cậu đều như đồ cổ đã tồn tại được mấy trăm năm.
Harry mãi tập trung nghiên cứu tấm lưng của thi thể nên cũng không đế ý tới cái bản mặt hết xanh rồi lại trắng của Kim Sang Hyun. Cậu cảm thấy có chút gì đó không đúng, theo lý thuyết, những người nghiện ma túy đều có làn da khô khốc, thô ráp, không lý nào mà có thể mịn màng, không tỳ vết như vậy, dù cho có bảo dưỡng kỹ đến đâu, cũng không tể giống người bình thường được, đừng nói chi đây là xác chết, trừ khi...
"Anh Sang Hyun, anh có quen ai là bác sĩ thẩm mỹ hay bác sĩ da liễu không, em muốn nhờ họ tới xác mình suy nghĩ của em mộ chút."
"Đương nhiên." Kim Sang Hyun cũng đã nhìn ra vấn đề, "Nhà chúng ta có thầy thuốc Joo xuất thân từ khoa thẩm mỹ, để anh gọi điện mời ông ấy tới đây một chuyến."
"Đừng gấp gáp, để hoàn thành xong đã. Chờ sau khi xong chuyện gọi điện cũng không muộn." Đôi tay của Harry lại lần xuống dưới, đi đến gốc xương phía trong gót chân, cậu híp híp mắt nhìn, vết thương này nếu chỉ dùng mắt thường rất khó phát hiện, "Mấy vị pháp y chỗ anh đúng là không chuyên nghiệp, manh mối rõ ràng như vậy mà không phát hiện được."
"Này là... Vết khâu sau khi bị thương hả?"
"Không," Harry lắc lắc đầu, trượt tay xuống, vết thương kia lan đến tận mắt cá chân. "Nếu em đoán không sai thì cái vết sẹo này hẳn là do giải phẫu cấy da lưu lại, cũng chưa lâu lắm, tầm ba đến ba năm rưỡi. Hơn nữa, em nhớ anh nói với em, tuy biết người này hàng năm đều sử dụng ma túy, nhưng không tìm thấy bất cứ thứ gì có liên quan ở cơ sở dữ liệu đúng không?"
"Đúng là anh có nói như vậy, nhưng mà ba cũng đã nói, cảnh sát không thể nắm giữ tư liệu của kẻ nghiện thuốc. Nếu như vậy, mấy tay buôn ma túy lại khóc hết nước mắt mất." Kim Sang Hyun vuốt cằm, "Vậy chúng ta giả định rằng người này đã từng bị hủy dung, hẳn là do bỏng toàn thân, phải đi làm giải phẫu toàn thân, nên chúng ta mới không tìm được dữ liệu vân tay của anh ta. Hiện tại nếu chúng ta tra xét về những nơi chuyên chỉnh hình, có khả năng tra được một ít manh mối."
"Vậy nên em muốn thầy Joo tới phân biệt, đối với thứ này em không có chút hiểu biết nào."
"Aida, rốt cuộc cũng có cái mà thằng quỷ nhỏ nhà em không rõ. Nếu cái gì em cũng biết, anh cả như anh không phải càng không có chỗ dung thân sao? Em hiện tại đã đủ làm tụi anh cảm thấy áp lực rồi!"
"Làm gì đến mức đó. Em không có ưu tú như vậy đâu, anh trai nhà em lợi hại hơn nhiều."
Kim Sang Hyun giúp Harry lật lại thi thể một lần nữa, sau đó cầm kính lúp cẩn thận quan sát mỗi một tấc da thịt. Cho dù chưa nhờ thầy Joo đến hỗ trợ, họ đã có thể xác định được người này từng làm giải phẫu chỉnh hình. Người đàn ông này đã chết được một tuần nhưng làn da vẫn co dãn tốt, điều này không phải là điều một kẻ nghiện thuốc hay thậm chí là người bình thường có thể làm được.
"Người mất tích bên kia có tin tức gì không?"
"Bặt âm vô tín. Chúng ta đã gửi thư nhờ sự giúp đỡ bên họ nhưng vẫn không có chút tin tức. Cũng đã qua bên đó thúc giục, nhưng đều bị trả lời là bọn họ rất bận, muốn thay tổ trọng án tìm tư liệu, không có sức giúp chúng ta, kết quả lại ném cho chúng ta một núi giấy tờ, tự tìm. Aida, chỉ có thực tập sinh mới ra trường như anh là đáng thương..."
"Làm sao thế? Mất niềm tin vào sự nghiệp rồi à?"
"Ừm, có thể nói như vậy, một trái tim đầy nhiệt huyết bị một chậu nước lạnh xối buốt đến tận tâm can."
"Hừ, thân là cảnh sát lại dám lười biếng như thế, bọn họ cũng đàng hoàng thật đó! Em cảm thấy rất may mắn vì đã ra nước ngoài." Harry gỡ bao tay xuống, lấy một chai nước khoáng từ xong túi ra, "Uống không?"
"Không cần, bây giờ anh uống không nổi." Kim Sang Hyun lắc đầu, cau mày nhìn ở bộ ngực người chết. "Thật sự cũng không khó lý giải, bên trên không thích em, tự nhiên phía dưới cũng không đặt em trong lòng, càng không cung phụng em như đại gia. Dù sao anh cũng quen rồi, không trách gì."
"Cho nên em mới muốn gặp cấp trên của anh." Harry uống nước xong, cất chai vào túi. Nhờ có Mắt-Điên Moody, cậu mới có thói quen đem theo đồ uống, phòng ngừa bị người khác tính kế, cũng ngăn kẻ thù nhân cơ hội nước đục thả câu. Dù đã rời thế giới pháp thuật, cậu vẫn duy trì thói quen này. "Em muốn ám chỉ cho bọn họ anh có người phía sau đó."
"Em cảm thấy làm như vậy sẽ tốt sao?"
"Không phải ít nhất anh cũng có thể thoải mái hơn một chút sao. Tốt hơn so với cái tình trạng này rồi. Anh xem hiện tại anh có gì không? Văn phòng trống không, một cái bảng tên cũng không có. Đến thư ký, trợ lý còn chưa có, tàn tới nỗi vậy. Anh không cảm thấy oan ức chút nào hả?"
"Không có, vừa rồi anh cũng nói, chuyện này thành thói quen rồi mà."
"Chính vì anh luôn dễ dàng nhượng bộ nên bọn họ mới được nước lấn tới đó. Đừng nói là nói chuyện này cho ba, chỉ để anh Kwon Yoo biết, anh ấy sẽ chửi anh tới thúi luôn đó.
"Biết hai đứa liên minh rồi, mấy cái ý tưởng đen tối của tụi bay anh đã được nếm trải đến khắc thời đại học còn gì, tuyệt nhớ mãi không quên."
"Biết là tốt, người khác ra sao em không quản, nhưng mà không ai được phép coi thường anh. Có thể trêu đùa anh á, trừ em ra cũng chỉ có anh Kwon Yoo thôi, ngay cả chị dâu tương lai kia cũng không được đâu."
"Gì mà đi xa đến chị dâu vợ tương lai gì gì đó rồi, giờ anh còn không về nhà được, đi chỗ nào tìm bạn gái? Nếu thật sự tìm được, cô gái nào có thể chịu cảnh vợ chồng xa cách một tháng gặp một lần?"
"Không nên gấp gáp, tất cả sẽ ổn thôi." Harry lại mang bao tay lên, nhìn Kim Sang Hyun vẫn đang chằm chằm vào bộ ngực người chết, còn gắt gao cau mày, không khỏi nở nụ cười. "Nhưng mà em thật sự muốn hỏi anh, nhìn chằm chằm ngực người ta làm gì vậy? Chẳng lẽ anh thích nam hả?"
"Gì chứ, thằng nhóc thúi, nói bậy gì đó?" Bị Harry trêu chọc, mặt Kim Sang Hyun lập tức trở nên đỏ bừng.
"Ăn ngay nói thật đi, anh nhìn lâu thật đó, sau này gặp lại nhau, chắc hẳn người này sẽ nhảy lên đòi liều mạng với anh, tố cáo anh là kẻ quấy rối đó."
"Đừng đem chuyện này ra đùa, đây là bất kính với người chết đấy, anh chỉ là cảm thấy bộ ngực của anh ta khá lạ lùng, đừng nói mấy lời kỳ cục như thế." Kim Sang Hyun vẫy tay, bảo Harry lại gần một lúc. "Xem này, nếu chỉ dùng mắt thường thì không thấy gì, nhưng anh sử dụng kính lúp mới phát hiện chỗ này bị che kín bởi rất nhiều lỗ nhỏ."
"Này không phải là cấu tạo cơ thể bình thường sao? Ai cũng có mà." Harry kỳ quái nhìn Kim Sang Hyun, "Vốn dĩ khi sờ lên nơi này sẽ cảm thấy gồ ghề, cảm giác như là... À đúng rồi, giống như sờ lên da gà vậy á."
"Không phải, em sờ thử đi, cảm nhận cẩn thận một chút, có phải nó giống như bị những chiếc kim rất nhỏ đâm xuyên qua hơn không, hơn nữa những cái lỗ tất cả đều đối xứng."
"Đúng là đối xứng thật thật, nếu không sờ kỹ thì không thể phát hiện được." Harry gật gật đầu, " Những cái lỗ này chưa bị bít, có lẽ người đàn ông này có thói quen đeo khuyên ngực chăng?"
"Anh chắc chắn không phải khuyên ngực." Kim Sang Hyun lắc đầu, "Hiện tại những cái khuyên trên thị trường đều không có khả năng đâm ra lỗ kim như vậy, anh cảm thấy hẳn là do điều gì khác."
"Anh ta có xu hướng tự ngược hả? Hay thích bị ngược?"
"Anh thiên về vế trước hơn, em thử quan sát theo góc này một chút thì sẽ thấy chỉ có tự mình mới đâm ra những cái lỗ chính xác như vậy."
"Sốc thuốc, tự ngược, còn làm giải phẫu cấy da toàn thân, không có quá nhiều người có cả ba thứ này." Harry cúi đầu nhìn chằm chằm thi thể, "Chúng ta có phải nên thay đổi đối tượng điều tra không?"
"Ý em là...." Kim Sang Hyun tháo bao tay xuống, rời bàn giải phẫu, đi đến cửa lớn, ló đầu ra nhìn xung quanh, sau khi xác nhận không bị nghe lén mới đi đến bên, hạ giọng nói với Harry, "Điều tra từ quản lý cấp cao và cấp trung của nhà họ Song?"
"Không sai. Cực phẩm như người này thực sự rất hiếm, trăm người không có tới một người tụ đủ ba thứ. Nếu anh đã không tìm ra manh mối gì thì người chen chân vào chỉ có thể là tầng giữa trở lên. Mà nếu nói như vậy, phạm vi năng lực của chúng ta không thể giải quyết được."
"Anh tưởng bọn họ sẽ nghĩ tới điều này...."
"Xem ra ba nói không sai, lần khám nghiệm này tìm ra không ít manh mối, hơn nữa đã cho chúng ta một con đường đi tiếp." Harry giảo hoạt cười, "Aida, không biết chúng ta có bao nhiêu lợi hại, gừng càng càng già càng cay mới là chân lý nha."
"Hừ, em chỉ là một con hồ ly nhỏ, mà ông già là một con cáo già ác chiến, hai người một già một trẻ tụ thành một khối, ước chừng tới Satan còn phải đau đầu, huống gì đây chỉ là một người bình thường. Hồi còn học ở trường không phải bạn cùng lớp còn tặng cho em một cái biệt danh sao?"
"Cái gì cơ? Em không biết gì hết trơn á."
"Con quỷ nhỏ mắt xanh, nhìn thì tưởng vô hại, thật ra bụng nó còn đang nghĩ cắn thế nào cho đẹp kìa."
"Anh đây là vừa đấm vừa xoa hả? Nếu là khen thì thôi đi, em vô dụng lắm, khen nữa em kiêu ngạo đó. Chưa từng nghe qua câu trèo cao ngã đau sao, em không có hy vọng cuối cùng bị ngã thành một bãi bùn lầy đâu, như vậy chẳng đẹp gì cả."
Dựa vào cửa nhìn Harry đem đi thể cất lại vào túi, lại đưa vào tủ đông, sau đó bắt đầu quét dọn từng ngóc ngách của phòng pháp y, Kim Sang Hyun hạnh phúc dõi theo người như em trai, cũng như thể tình nhân nhỏ của mình.
"Say mê sắc đẹp của em sao, có phải bổn thiếu gia lớn lên quá đẹp trai nên quyết định tỏ tình với em không?"
"Cái thằng nhóc thích tự luyến nhà em! Con mắt nào của em thấy anh không đẹp? Nếu không phải khi xưa ba sống chết không chịu thì giờ anh trai em đã là một thần tượng nổi tiếng rồi."
"Chuyện năm xưa có cái gì đáng để kiêu ngạo hả?" Harry không dấu vết ngẩng đầu lên nhìn lướt qua bóng dáng khả nghi phía sau Kim Sang Hyun, "Ba suy xét cho anh, cho cả nhà, ba hy vọng anh có thể kế thừa gia nghiệp, thay ba quản lý. Đáng tiếc, ba không nghĩ tới chuyện anh cố chấp như vậy, chạy đến chỗ chim không thèm ị này mà tự ngược."
"Tự nhiên đang yên đang lành nói chuyện này làm gì vậy? Anh đã nói anh muốn tự đi trên đường của mình, nếu giờ về nói với ổng cũng chỉ rước thêm một tràng cười nhạo thôi, nếu không thì là nổi giận đùng đùng sai người tới phá chỗ này, anh không muốn rước phiền đâu."
"Giấy không thể gói được lửa, ba sớm muộn cũng sẽ biết anh chịu khổ thế nào. Em rất mong chờ sự náo nhiệt lúc đó nha."
Nói xong, khóe môi Harry cong lên một góc độ quỷ dị, cậu rất vừa lòng mà nhìn cái bóng kia đột nhiên lắc lư một chút, sau đó yên lặng không một tiếng động biến mất.
Tác giả có lời muốn nói: Harry bé nhỏ phiên bản phúc hắc xuất hiện rồi, hoan nghênh đến xem~