Trịnh Lộ Lộ kéo Hứa Lệ Tử đến sân bóng rổ xem thi đấu.
Hứa Lệ Tử không thích cảnh này cho lắm. Những trận thi đấu như thế này lúc còn là sinh viên đại học chưa từng xem qua.
"Tôi không có hứng thú, bảo bối. Tôi xem không hiểu gì cả, cùng lắm chỉ có thể biết quả ba điểm thôi."
"Đây là trận thi đấu nội bộ khoa Giáo dục Thể chất, khốc liệt biết bao nhiêu. Hơn nữa, đàn em Đường Do của cậu cũng là sinh viên khoa Giáo dục Thể chất đó." Trịnh Lộ Lộ va nhẹ vào vai Hứa Lệ Tử như để dỗ dành.
Họ nhìn thấy một biểu ngữ do khoa thể thao kéo từ xa.
"Nội bộ khoa thi đấu mà kéo băng rôn cũng thôi đi. Còn để cả ảnh của đội trưởng, thiệt là làm màu."
Mặc dù Hứa Lệ Tử tỏ ra không thích nhưng lại chụp tấm ảnh trên băng rôn của Đường Do lại.
Cái răng hổ nhỏ đó quá đáng yêu, không liên quan gì đến Đường Do cả.
Trịnh Lộ Lộ ở bên cạnh nghe lời giải thích giấu đầu lòi đuôi "Fine, tôi tin rồi."
Ở cửa có một cô bé b án nước, Hứa Lệ Tử vừa định mua hai chai thì liền thấy Trịnh Lộ Lộ giống như làm ảo thuật, lấy trong túi của mình ra hai chiếc cốc đầy nước xinh xắn.
"Tôi nói sao cậu lại mang túi đựng nước to như vậy, thì ra là đang đợi. Còn đem cốc của tôi theo, tôi thế nào cũng không hiểu, tay cậu cũng quá nhanh rồi hahahaha."
Hứa Lệ Tử bị biểu cảm "được khen" của Trịnh Lộ Lộ mà không ngậm được mồm. Trên suốt đường vào chổ ngồi vẫn luôn cười.
"Hai chổ này đều có băng rôn, không phải có người ngồi rồi đó chứ?"
"Tôi nhờ anh đẹp trai của khoa thể thao giúp chiếm chổ đó. Cậu không phát hiện chổ này rất đặc biệt sao, cách các tuyển thủ rất gần, góc nhìn lại tốt."
"Tôi thấy là chổ dễ bị bóng đập thì có." Hứa Lệ Tử trêu ghẹo.
Anh đẹp trai khoa thể thao gì chứ. Hứa Lệ Tử nhìn thấy dáng vẻ nỗ lực của Trịnh Lộ Lộ, cô không nỡ vạch trần.
Băng dô trong tay cô ấy rõ ràng là của Đường Do từng đeo, màu đỏ có viền đen.
Đường Do từ sân bóng chạy về phía cô, vừa chạy vừa vẫy tay cười.
Trong mắt Hứa Lệ Tử, ngay thời khắc này, mọi thứ đều yên tĩnh, vắng lặng, chỉ có hai người bọn họ.
Chỉ có thiếu niên trong sáng đang cách cô càng ngày càng gần.
Hứa Lệ Tử biết, cô tiêu rồi.
Trái tim cô đang đập như trống đánh.
"Chị, chị đến rồi."
Những giọi mồ hôi trên trán Đường Do chảy xuống gò má rồi biến mất ở xương quai xanh.
Hứa Lệ Tử lấy khăn giấy ra và nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên mặt cậu: "Trông cậu nóng quá."
Đường Do đưa mặt đến gần, giống như một con Shiba đang cười và vẫy đuôi.
Những lời bàn tán xôn xao của khán giả.
Ở giữa sân, bốn năm cậu em khoác vai nhau, hét lên về phía khán đài: "Đường Do, đội trưởng, thi đấu sắp bắt đầu rồi.".
"Đội trưởng trọng sắc khinh bạn, cậu còn nhớ mình là đội trưởng nữa không vậy?"
Đường Do cười bất lực, thở dài: "Đúng là phá đám mà, không dễ dàng gì chị mới lau mồ hôi cho em."
"Đi đi, thắng rồi tôi lau cho cậu." Hứa Lệ Tử cười đem băng đô đưa cho cậy ấy, đẩy xuống sân.
Đường Do chạy trở về sân đấu, vừa chạy vừa vẫy tay với Hứa Lệ Tử, đến chổ đồng đội rồi nới xoay người lại đeo băng đô lên.
Hôm nay cậu ấy mặc sơ mi trắng.
Hứa Lệ Tử không hiểu những kỹ xảo của bóng rổ, nhưng những cú ném mà cô có thể nhìn thấy bằng thị giác, Đường Do là người đỉnh nhất trên sân.
Hơn nữa, mỗi khi cậu ấy thực hiện xong một quả ba điểm chính xác, cậy ấy sẽ nhìn Hứa Lệ Tử cười, khuôn mặt đầy tự hào.
Hứa Lệ Tử cũng thẳng thừng bung lụa, buông bỏ những khuôn phép tự ràng buộc mình thường ngày, không coi Trịnh Lộ Lộ ra gì, hét tên Đường Do bằng âm thanh to nhất.
Trước sự reo hò của hàng vạn người, trút xuống hết tình yêu mãnh liệt.
Bốn mắt đối diện nhau, chớp mắt đã vạn năm.
Trong lúc tạm nghỉ, Đường Do bước đến khán đài bên Hứa Lệ Tử giữa đám đông.
Cậu ấy đổ rất nhiều mồ hôi, làn da trắng nõn của cậu ấy cũng ửng đỏ vì nóng, giống như một chiếc bánh bao nhân tôm bên trong.
Đôi mắt tròn xoe như chó con nhìn Hứa Lệ Tử: "Chị, em khát rồi."
Trịnh Lộ Lộ nhìn thấu, lấy cốc nước của Hứa Lệ Tử ra, nhét vào tay Hứa Lệ Tử, nói: "Hạt dẻ có lòng mang theo cho cậu đó."
Hứa Lệ Tử không còn kịp phản bác, cứ như thế tận dụng bậc thềm của Trịnh Lộ Lộ chuẩn bị, mở nắp cốc của mình đưa do Đường Do.
Thấy Đường Do không nhúc nhích, cô hỏi: "Cậu là muốn tôi đút cậu cao?"
Cô không ngờ giọng mình lại khàn đến vậy.
Đường Do cau mày, trong giọng điệu có chút đau lòng: "Chị ơi, trong hiệp 2 đừng la hét dữ dội nữa, hãy bảo vệ giọng của mình. Trong lòng em biết, chị vẫn luôn cổ vũ em."
Khuôn mặt của Hứa Lệ Tử phát sốt, khàn cả giọng cũng không biết nói gì, trực tiếp đưa cốc nước trong tay cho Đường Do trong hoảng loạn.
Đường Do uống nước xong, vừa lòng thỏa ý lấy khăn của Hứa Lệ Tử lau miệng.
"Tôi tưởng còn cần tôi lau miệng cho cậu nữa chứ."
"Nhưng em sợ chị xấu hổ, sau này không đến xem nữa."
Đường Do vén tóc Hứa Lệ Tử ra sau tai, nói nhỏ vào tai cô: "Chị ơi, tóc chị loạn rồi."
Làm gì chỉ có tóc loạn thôi chứ.
Hứa Lệ Tử nhìn Đường Do đang đi về phía trung tâm của sân đấu mỉm cười với cô.
Rõ ràng mọi thứ đều loạn.
Tim loạn rồi.
Trong hiệp 2, quả bóng đập như sự rung động điên cuồng trong tim cô, Đường Do và đồng đội phối hợp không sơ hở tí nào.
Cô ấy chỉ biết Đường Do chơi bóng bàn giỏi nhưng không ngờ bóng rổ cũng đỉnh như vậy.
Hứa Lệ Tử nghĩ, bình thường Đường Do hay đùa mình là "thiên tài thể thao", thì ra là thật rồi.
Bảng tỉ số đã kết luận rõ ràng rồi, khi đối thủ chuẩn bị ném quả ba điểm vào phút cuối, chàng trai đang cầm quả bóng rổ đột ngột đổi hướng.
Quả bóng rổ trực tiếp bay đến chổ Hứa Lệ Tử.
"Thắng trên sân đấu đã sao, mày có thể bảo vệ tốt người con gái mày yêu chứ?"
Hứa Lệ Tử không biết tại sao bản thân mình lại còn sức lực, nghe tiếng chửi "cmn" vang dội của Đường Do, ánh mắt thấy bóng người trắng nõn chạy đến.
Cảm ơn vị trí Đường Do đã chọn----hàng ghế đầu. Nếu không thật sự cô có thể bị thương rồi, may là cô đã đấm quả bóng đang bay tới, lựa chọn bản thân bị đè.
Hứa Lệ Tử có một thói quen, được khai phá vào năm cấp hai.
Hôm đó, Hứa Lệ Tử đang đi trên hành lang cạnh cửa, một cánh cửa đột nhiên mở ra, cô đập cửa lại theo phản xạ có điều kiện.
Hai cô gái sau cánh cửa chết lặng.
Do đó, rất nhiều lần sau này phản xạ có điều kiện của cô ấy trực tiếp xảy ra.
Lần này cũng không ngoại lệ, quả bóng rổ bị đấm theo phản xạ có điều kiện của cô và đáp xuống phía bên kia.
Đường Do đến sau quả bóng rổ một bước, chạy tới, sờ lên mặt và cánh tay của Hứa Lệ Tử, sau khi kiểm tra mọi thứ đều ổn, cậu ấy quay lại chỉ vào chàng trai ném bóng rổ rồi gầm lên:
"Mẹ mày cũng không dám động cô ấy, mày thử xem !"
Hứa Lệ Tử không giữ cậu ấy lại, Đường Do đấm vào mặt chàng trai kia, có máu rỉ ra từ khóe miệng, cho thấy cú đấm đầy sức lực.
Trọng tài chạy đến, cuộc xung đột càng tăng thêm.
Cùng lúc đó, đồng đội của Đường Do cũng vây lấy chàng trai kia, thiếu chút nữa là biến thành một cuộc chiến băng đảng xã hội đen.
Cuối cùng, dưới sự thuyết phục của thầy và trọng tài, chàng trai đã chắp tay sau lưng, ngạo nghễ gục cổ xin lỗi Hứa Lệ Tử.
Hứa Lệ Tử nghe xong, mỉm cười. Một cái tát vào mặt.
"Đường Do đánh cậu bên trái, tôi đánh bên phải. Thi đấu thua cũng không sao cả, trên mặt hai chúng tôi cho cậu viên mãn."
"Làm người thì phải tự mình chiến đấu, hơn thua không đáng sợ. Cái đáng sợ là tính trẻ con và nhỏ nhen, chỉ có nắm đấm và bạt tay thôi."
Sau này phải giải quyết chuyện như thế nào, Hứa Lệ Tử cũng không quan tâm nữa, cô đi dự tiệc ăn mừng cùng Đường Do.
Vốn dĩ sẽ dẫn theo Trịnh Lộ lộ, kết quả trên đường đi, Trịnh Lộ Lộ nghe một cuộc điện thoại, đỏ mặt nói lời tạm biết với cô.
Đường Do gọi cho Hứa Lệ Tử một phần nước cam, sau khi đồ ăn lên cô mới biết hành động này thật thông minh.
Các đồng đội của Đường Do lần lượt đến nâng cốc chúc mừng Hứa Lệ Tử, mọi người còn đùa rằng Hứa Lệ Tử chính là “chị gái” mà Đường Do ngày đêm nhung nhớ, treo trên miệng rồi lại treo trên vòng bạn bè wechat.
Trình độ giễu cợt vừa khéo khiến người khác bật cười, Hứa Lệ Tử cười uống cạn cốc nước cam.
Đường Do cũng bị bọn họ làm cho say, đồ ăn còn chưa ăn được bao nhiêu, rượu đã cạn trước
Mắt cậu có chút mờ mịt, khi ghé sát tai Hứa Lệ Tử, mùi rượu khiến cô cũng có vẻ hơi say.