Thành phố J vào đông, bông tuyết rơi trên cành cây, tuyết bay vạn dặm.
Học kỳ này kết thúc trong tuyết trắng.
Hứa Lệ Tử thi xong môn cuối cùng, đang cử động cổ tay đau nhức của mình, nhìn ra cửa liền thấy Đường Do.
Cậu ấy đã hoàn thành tất cả các môn thi vào ngày hôm trước, đến đón Hứa Lệ tử về nhà.
Đường Do mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, tay cầm một bông vải, đứng trong gió tuyết.
Cô nhanh chóng chạy ra, đặt bàn tay ấm áp lên gương mặt đỏ ửng của Đường Do.
"Có phải anh điên rồi không? Trời lạnh như vậy đứng đây làm gì? Vào trong đợi em là được rồi."
“Anh có phải đẹp trai hơn nam thần mềm yếu kia không!” Đường Do hơi nâng quai hàm, ngạo nghễ hỏi.
Giống như một chú chó sói, Hứa Lệ Tử dường như nhìn thấy chiếc đuôi lớn đang vẫy vẫy phía sau cậu ấy.
"Anh đứng trong tuyết lạnh cóng chỉ vì để so độ đẹp trai với Gong Yoo đó hả?"
Nhận được câu trả lời khẳng định chắc nịch của Đường Do, Hứa Lệ Tử không biết nên khóc hay nên cười.
Chuyện là thế này.
Trước khi thi một tuần không có đến lớp học, Hứa Lệ Tử ôn tập ở phòng KTX hiệu quả không tốt, trên đường đến thư viện lại quá lạnh.
Khi cô định gắn bó với thư viện, Đường Do đề nghị Hứa Lệ Tử chuyển đến ngôi nhà của cậu ở ngoài khuôn viên trường một tuần, dù sao thì cũng có hai phòng, mỗi người một phòng, thuận tiện cho việc ôn tập.
Trịnh Lộ Lộ đã rất lâu không trở về KTX, bởi vì đối tượng mờ ám kia của cô. Niềm vui của Hứa Lệ Tử cũng giảm đi một nửa.
Vì vậy sau hai lần từ chối một cách tượng trưng, cô đã bị Đường Do bế đi.
Hứa Lệ Tử thừa nhận, khoảnh khắc bước vào cửa vô cùng cảm động.
Lần cuối cùng đến đây là tối hôm vừa mới ở bên nhau
Sau đó bọn họ đều hẹn hò ở bên ngoài, Hứa Lệ Tử không có trở lại đây.
Lần này đến, cô để dép của mình trên tấm thảm trải sàn ở cửa, một cặp cốc nước mới mua trên bàn uống trà, cherry và dâu tây đã rửa sạch để trong một cái giỏ ráo nước, và một hộp đồ ăn nhẹ bên cạnh bàn uống trà.
Đường Do đặt vali của Hứa Lệ Tử vào phòng ngủ, đợi cô cởi áo khoác, rồi kéo cô vào nhà vệ sinh rửa tay.
Bên cạnh chiếc gương, một bộ bàn chải đánh răng dành cho cặp đôi được đặt hài hòa trên kệ, trên giá treo hai chiếc khăn một màu xanh và một màu hồng.
Hứa Lệ tử nhìn thấy mình trong gương, đôi mắt đỏ hoe, nhưng lại nở nụ cười hạnh phúc.
"Hoan nghênh nữ chủ nhân về nhà."
Đường Do lấy trong tủ lạnh ra một chiếc bánh nhỏ có vẽ hình hạt dẻ xinh xắn.
"Rõ ràng là chủ nhân mới, sao lại là về nhà chứ?"
"Thực ra lúc trang trí nội thất, anh đã nghĩ đến ngày em sẽ đến đây. Tất cả mọi thứ đều đang đợi em."
"Nữ chủ nhân duy nhất và cũng là mãi mãi."
Đường Do vừa nói vừa thắp nến đứng dậy tắt đèn.
Ánh nến lung linh phản chiếu trong ánh mắt Đường Do, sự trông mong, chờ đợi và tình yêu sâu đậm của cậu ấy thể hiện với Hứa Lệ Tử không cần do dự.
Hứa Lệ Tử nhắm mắt và ước một điều ước.
Đường Do nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Hứa Lệ Tử trong ánh sáng mờ ảo.
Mong ước của cậu đã được thực hiện dưới ánh nến.
Hứa Lệ Tử thổi nến. Cậu đi mở đèn, hỏi cô đã ước điều gì.
Cô không nói, nói ra rồi sẽ không linh nghiệm nữa.
Hứa Lệ Tử và Đường Do quy ước, trong thời gian ôn thi, phòng ai nấy ngủ.
Đường Do ủy khuất đồng ý.
Nhưng sáng ngày hôm sau, khi Hứa Lệ Tử mở mắt, cô đã bị Đường Do bao lấy, thậm chí cô còn gác chân mình lên người Đường Do.
Được thôi, cứ thuận theo tự nhiên.
Hứa Lệ Tử giả vờ ngủ, đạp đạp chân của Đường Do, đến mức cậu ấy thở hổn hển.
"Hơ hơ, củ nấm, sợ ông nội hạt dẻ của ngươi chưa."
Trong lúc Đường Do đang xoa chân, cô xoay người cười thầm.
Hứa Lệ Tử mỗi ngày đều ôn tập trên sofa, ôn tập trên bàn đọc sách, trước cửa sổ.....vẫn ôn tập.
Đường Do cũng ôm bài chuyên ngành của mình đi tới lui trong phòng, làm đầu bếp bán thời gian, nội trợ, gối ôm hình người.
Nhưng người ta mỗi ngày đều rất thích thú, vui hứng liền nằm sấp chống đẩy hai cái, sau đó hôn lên mặt Hứa Lệ Tử, bày đặt nói hoa mỹ là sạc điện, đạt được rồi liền ngốc nghếch bỏ chạy.
Sau đó Hứa Lệ Tử học được rồi.
Lúc Đường Do chống đẩy, cô chạy đến làm loạn, lúc thì vò đầu bứt tóc, lúc thì nhổ lông chân.
Mỗi buổi tối sau khi ăn cơm xong, hai người sẽ cùng nhau xem phim.
Đặc biệt là Hứa Lệ Tử, trước khi thi điên cuồng thích xem TV và đọc tiểu thuyết.
Ngày hôm đó bọn họ cùng nhau xem "Yêu Tinh". Hứa Lệ Tử không chịu nổi mà cảm thán: "woaaa! Gong Yoo đẹp trai quá trời quá đất luônn."
"Lẽ nào anh không đẹp trai sao?"
"Vẫn là đàn ông trưởng thành đẹp trai hơn .....ơ ơ! Đường Do anh thả em xuống !"
"Để em biếttt, thế nào mới thật sự gọi đẹp trai."
Hứa Lệ Tử đau eo, Hứa Lệ Tử không muốn nói chuyện.
Cô ấy hiện tại dị ứng với chữ "đẹp trai."
Cũng bởi vì chuyện này, mới có cảnh Đường Do đứng trong gió tuyết.
Thực ra cậu ấy cũng không ngốc, cậu là nhìn thấy người đầu tiên ra khỏi phòng thi mới chạy ra ngoài gió tuyết đứng.
"Buổi tối ăn gì đây người yêu đẹp trai của em."
Hứa Lệ Tử dùng ngón tay nghịch bông vải hai lần, một vài bàn tay lạnh cóng sau đó rút vào trong túi áo khoác của Đường Do.
"Mua nguyên liệu rồi, tối nay ở nhà ăn lẩu, không phải hôm qua em thèm ăn đó sao."
Đường Do quấn bàn tay nhỏ bé của Hứa Lệ Tử trong túi, cậu ôm lấy người yêu mà cậu sẽ dùng cả đời để bảo vệ.
Nắm chặt tay nhau trong tuyết rơi dày đặc, họ sánh bước bên nhau, đích đến là tổ ấm nơi họ sống cùng nhau.