Hạt Dẻ Và Chanel

Chương 4



5.

Nước lạnh thấu xương, ngực đau đớn đến nghẹt thở. Tôi chợt bừng tỉnh, phát hiện mình vẫn nằm trong bồn tắm.

Nhớ tới những việc liên quan đến Lâm Mặc, lăng kính màu hồng trong trí nhớ đã dần biến mất. Tôi không khỏi cười nhạo bản thân mình mười năm trước. Không biết sao tôi lại ngu ngốc đến thế, lại có thể yêu một người đàn ông nguy hiểm như vậy?

Bên ngoài phòng tắm, tiếng máy giặt vẫn đang chạy kéo tôi về hiện thực. Tôi nhanh chóng đứng dậy khỏi bồn tắm, choàng áo tắm lên người.

Chân vừa tiếp xúc với mặt đất, tôi kinh ngạc phát hiện mình chỉ ngủ mơ một giấc mà nước đã tràn lênh láng sàn phòng tắm.

Tôi cố gắng bình tĩnh, chân trần bước ra khỏi phòng tắm ướt nhẹp. Mở cửa, tôi phát hiện ống thoát nước của máy giặt bị rò rỉ, đã ướt hết cả phòng khách. Thảm da lông, ghế sô pha bọc da, chồng sách tiện tay vứt trên mặt đất... không cái nào thoát khỏi tai ương.

Tôi vội vàng tắt máy giặt quần áo, rút ống nước ra, quan sát vị trí nước bị rò rỉ. Chỉ thấy nước tràn ra từ máy giặt bắt đầu vơi đi rồi không còn chảy nữa.

Cầm giẻ lau và chậu rửa mặt ra, tôi ngồi xổm xuống bắt đầu lau dọn sàn nhà đọng nước.

Đang lau dọn thì âm thanh thông báo tin nhắn đến, tôi mở ra xem. A Lệ hỏi tôi: Đã ngủ chưa?

Tôi gửi tin nhắn bằng giọng nói trả lời cậu ấy: Chưa. Đường ống nước trong nhà bị tắc rồi, nước tràn lênh láng khắp nơi, giờ còn đang lau dọn.

Nói xong, tôi tiện tay ném điện thoại lên sô pha, tiếp tục vùi đầu lau sạch nước. Tin nhắn vẫn cứ reo lên vang dội, nhưng tôi không có thời gian để ý tới nó.

Phải nhanh chóng dọn dẹp, nếu không tối nay đừng hòng đi ngủ.

Chỉ một lát sau, tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên làm tôi giật nảy mình.

Tôi vốn sinh lòng cảnh giác vì dạo gần đây có hàng loạt tin tức phụ nữ bị sá.t hạ.i khi ở một mình. Hơn nửa đêm rồi, vẫn nên cẩn thận thì hơn.

Tôi lấy cây lau nhà có cán kim loại dài ở nhà vệ sinh ra nắm chặt trong tay, rón rén bước lại gần cửa. Nhìn qua mắt mèo, thấy A Lệ đang đứng ngoài cửa, bấy giờ tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

Cúi đầu thấy bản thân còn đang mặc áo choàng tắm, tôi vội vàng quay trở lại phòng ngủ đổi quần áo ở nhà rồi mới ra mở cửa.

“Gửi tin nhắn cho chị mấy lần mà không thấy chị trả lời lại.”

A Lệ vác một bưu kiện chuyển phát nhanh vừa cao vừa to đứng trước cửa: “Em thấy đồ chị mua khá nặng, nghĩ chị cũng không mang lên được nên mang lên cho chị.”

Lúc này tôi mới nhớ ra là mình có đặt mua một kệ sách trên mạng, hôm nay giao tới nhưng tôi lại đang đi làm ở công ty nên dặn người giao hàng giúp tôi gửi ở quán dưỡng sinh dưới tầng, nhờ A Lệ thay tôi nhận hàng. Buổi tối tăng ca nên tôi quên mất chuyện này.

“Em đặt giúp chị vào trong phòng khách là được.” Tôi chỉ biết xấu hổ nhìn cậu ấy đi thẳng vào phòng nhưng không quên lễ phép bày tỏ lòng cảm kích: “Cảm ơn em, tối rồi lại làm phiền em đến đây.”

A Lệ đặt kệ sách xuống, liếc nhìn sàn nhà ướt sũng, rồi nhìn quanh bốn phía: "Chỗ nào bị rỉ nước vậy? Em giúp chị kiểm tra."

"Không cần, không cần." Tôi vội vàng xua tay: "Bây giờ không còn chảy nữa, ngày mai chị sẽ gọi thợ sửa chữa đến kiểm tra sau."

“Dù gì cũng tới rồi, để em giúp chị sửa.”

Nói xong, cậu ấy buông túi trên vai xuống, lấy đèn pin và dụng cụ sửa chữa từ trong cặp sách ra, đi thẳng tới phòng tắm.

Cậu ấy soi đèn pin xuống gầm máy giặt quan sát ống thoát nước, kéo ống nước bị rò rỉ bên trong ra, sau đó lấy dụng cụ sửa chữa bắt đầu làm việc.

Chỉ một lát sau, cậu ấy đã đứng dậy, quay đầu nói với tôi: “Không có vấn đề gì lớn, đã sửa xong, có thể sử dụng nước như bình thường.”

Sau đó, cậu ấy chỉ vào chỗ tóc ở dưới đất đã được lấy ra từ cống thoát nước: “Bình thường chị hay gội đầu ở đây phải không? Máy giặt và phòng tắm dùng chung đường thoát nước, tóc rụng đã khiến ống thoát nước bị tắc lại.”

“Thì ra là như vậy. Thật sự cảm ơn em vì đã giải quyết giúp chị một vấn đề lớn.”

Tôi vội vàng mở vòi nước rửa mặt, đưa nước rửa tay cho cậu ấy: “Em vất vả rồi, A Lệ.”

Nói đoạn, tôi ngẩng đầu lên thì nhìn thấy khuôn mặt tức giận của cậu ấy. Hai người gần như tựa sát vào nhau, có thể nghe được tiếng hít thở của đối phương.

“Lọ nước hoa em tặng, chị không thích sao?”

Vòi nước vẫn đang chảy rào rào, A Lệ chăm chú nhìn đống đồ trang điểm trên bệ phòng tắm. Trên đó đặt rất nhiều nước hoa, duy nhất không có lọ mà cậu ấy đưa.

“Nước hoa… chị để ở công ty.”

Lúc ấy tôi tặng sang tay tấm lòng của cậu ấy cho Hà Tinh Tinh. Sau đó cảm thấy không ổn, tôi nhờ người khác thay mặt mua cho lọ nước hoa cùng loại nhưng còn chưa giao đến kịp, chỉ có thể lấy lý do là để nước hoa ở công ty.

Nói đến đây, lòng tôi không khỏi xấu hổ: “Chị rất thích, cảm ơn em.”

“Thích thật sao?” Giọng A Lệ đầy ẩn ý.

“Chị… Chị đi rót cho em cốc nước.”

Tôi liếc trái liếc phải trả lời cậu ấy, kiếm cớ thoát thân khỏi tình cảnh mập mờ này. Vừa mới bước một bước thì bỗng trượt chân, cả người ngã về sau trong nháy mắt.

Sau lưng, A Lệ kịp thời đỡ eo tôi, chờ tôi ổn định lại cơ thể nhưng cũng không buông tay ra. Tôi có thể cảm nhận được sự ấm áp từ lòng bàn tay cậu ấy, cảm giác râm ran, tê dại truyền tới từ bên hông.

May mắn thường ngày tôi có thói quen tập thể hình mới có thể duy trì vòng eo khá tốt, không đến mức để lộ “eo bánh mì” làm mất thiện cảm.

Phụ nữ trưởng thành dựa theo lý trí, đã sớm không còn bị hóc-môn điều khiển. Hai mươi mấy tuổi chỉ biết yêu người khác, ba mươi mấy tuổi học cách tự yêu chính mình, nhìn trong mắt đối phương chỉ thấy duy nhất bản thân.

Một lúc sau, tôi nghe thấy giọng nói nỉ non của A Lệ truyền đến bên tai. Tiếng hít thở của cậu ấy trở nên dồn dập, nóng bỏng: “Chị Hứa Hủ, em có thể hôn chị không?”

Còn phải hỏi?

Tôi quay người lại, nhón chân, hai tay ôm cổ cậu ấy, chủ động hôn lên. Trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, giờ phút này cả hai đều có tình cảm với nhau, không làm gì thì quá có lỗi với ngày lành tháng tốt như hôm nay.

Nụ hôn này lâu dài mà trần trụi, từ phòng tắm đến phòng ngủ, từ nhẹ nhàng đến nồng cháy.

Ngoài cửa sổ, trời nổi gió. Ngọn gió nhỏ nhẹ nhàng thổi qua tấm rèm trắng tinh, mang theo hương thơm của hoa dành dành đặt trên bậu cửa.

Ngón tay A Lệ nhẹ nhàng vuốt ve mặt tôi. Giây phút đó, tôi bỗng quên mất mình đang ở đâu, cùng với ai. Tôi nhắm mắt, chìm đắm trong sự dịu dàng đã lâu mới cảm nhận được này.

“Nhà chị có cái đó không… Cái đó…” Khi tình ái dâng trào, A Lệ khàn giọng hỏi.

“Cái nào?” Tôi hỏi ngược lại.

“Cái đó đó.”

“À…” tôi bừng tỉnh hiểu ra: “Không có.”

"Vậy thì không an toàn." Nói xong, A Lệ chống người, khom lưng bình tĩnh nhìn tôi đầy chăm chú, dường như đang kìm nén dục vọng bùng cháy: “Chị có buồn ngủ không?”

Tôi lắc đầu, rồi gật đầu, sau đó ngáp một cái. Cậu ấy nằm xuống bên cạnh tôi, giơ cánh tay phải ra, ôm tôi đặt lên khuỷu tay mình: “Chị ngủ đi, em ôm chị.”

Cảm xúc dâng trào còn chưa kịp ổn định. Nghe tiếng hít thở của A Lệ, tôi làm sao ngủ được. Thấy cậu ấy không nói nữa, tôi cũng chỉ có thể chôn mặt vào khuỷu tay cậu ấy rồi chợp mắt.

Lát sau, tôi nghe thấy A Lệ lên tiếng: "Chị Hứa Hủ, làm bạn gái em đi."

Nghe vậy, cảm xúc tôi nhất thời dâng trào. Tôi không biết nên trả lời thế nào, chỉ có thể tiếp tục giả vờ ngủ say.

Một lúc sau, cơn buồn ngủ dâng lên não. Trong mơ hồ, dường như có tiếng A Lệ thở dài, sau đó tôi chìm vào giấc ngủ ngon.

Tỉnh lại vào sớm hôm sau, ánh mặt trời đã chiếu khắp phòng nhưng tôi không thấy người nằm bên cạnh đâu.

Tôi cho rằng A Lệ đã rời đi.

Tôi lê dép loẹt xoẹt, lim dim mắt đi từ phòng ngủ ra phòng khách, chợt thấy A Lệ đang đứng ở ban công, một bên nghiên cứu sách hướng dẫn, một bên dùng tua vít cẩn thận gắn kệ sách cao hai mét.

Tôi đứng im tại chỗ nhìn cậu ấy lặng lẽ chú tâm làm việc dưới ánh mặt trời, nhất thời sửng sốt.

Mấy năm nay, tôi cách xa tình yêu, ngừng hẳn những cuộc xã giao không mang lại lợi ích, một mình gánh vác mệt nhọc, dồn mọi tâm tư vào công việc. Trừ người thân ở quê, tôi không có ai để nương tựa trong thành phố này, thậm chí không có lấy một người bạn.

Còn A Lệ thì cứ xông thẳng vào đời tôi như vậy. Cậu ấy đến gần tôi, sưởi ấm tôi, hơn nữa còn muốn chữa lành cho tôi. Giờ đây, ánh mắt tôi dịu dàng vì cậu ấy, năm tháng của tôi tĩnh lặng vì cậu ấy.

Nếu đây không phải tình yêu thì cái gì mới phải?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.