Vừa dứt lời, Đức đã đạp chân phóng tới. Thanh katana xuất hiện trên tay chém xuống, cánh tay của gã trước mặt đứt rời, Đức xoay người, thanh kiếm xẹt ngang qua cổ họng của gã đó, máu từ cổ hắn phun thành vòi bắn tung tóe.
“Khục … Ặc… ặc” Gã ngỡ ngàng, hai tay ôm cổ, máu trào ra từ cổ họng, ngã xuống
Một tên phía bên phải cũng đã giơ ống sắt đập xuống, Đức nhảy lên tung chân đá mạnh vào ngực hắn. Tiếng xương vỡ vang lên, xương ngực của gã vỡ nát, miệng phun máu bay ngược về trúng ba thằng phía sau làm chúng chật vật ngã xuống.
Ba tên mặc quân phục phía sau biến sắc, rút súng lục ra nhắm vào Đức.
Cùng lúc đó, một khẩu Desert Eagle hiện ra trên tay trái của Đức.
“Đoàng … đoàng … đoàng” ba tiếng nổ vang lên, đạn ghim vào đầu ba tên đó, viên đạn được tăng cường uy lực bởi công nghệ từ trường gia tốc khiến đầu bọn chúng nổ tung như những quả dưa hấu, máu, mảnh xương vỡ, cùng với dịch óc trắng nhờn nhợt bắn tung tóe về phía sau, dọa mấy đứa kia nhảy dựng lên.
Không dừng lại, Đức tiếp tục lao về phía trước, tay phải cầm kiếm, tay trái nâng súng, chém giết như hổ dữ giữa bầy dê, ánh kiếm lóe lên, một gã trước mặt lập tức đầu thân hai nẻo, ánh mắt vẫn còn trợn trừng đầy vẻ kinh ngạc, khẩu súng trên tay Đức không ngừng nhả đạn, hễ có kẻ cầm súng lên thì liền bị bắn chết, khả năng xạ kích của Đức vốn đã rất khá, sau khi cường hóa lên cấp D thì càng kinh khủng, khoảng cách ngắn cỡ này không kẻ nào có thể thoát nổi những phát đạn của hắn.
Chỉ trong chốc lát, gian phòng khách đã như một cái lò sát sinh, những mảnh tay cụt, chân cụt, đầu rơi, mãnh vỡ xương sọ, nội tạng rơi vãi, máu chảy lênh láng nhuộm căn phòng thành một màu đỏ đầy chết chóc.
Mùi máu tanh và khung cảnh quá đỗi khủng khiếp khiến hai cô gái hoảng sợ nép hẳn vào tường, cúi người nôn thốc tháo. Bé Lan thì khá hơn một chút nhưng sắc mặt cũng trắng bệch, khóe miệng run rẩy.
Đức xoay đầu nhìn qua đám bọn chúng, gương mặt lạnh lẽo, như một sát thần đòi mạng, vết máu bắn trên khuôn mặt hắn càng khiến hắn trở nên âm u đáng sợ.
Chỉ còn khoảng sáu tên may mắn còn sống sót, không phải vì chúng mạnh mà vì chúng nhát gan chạy nhanh, chúng run rẩy đứng bên cạnh gã Hữu Tài, ánh mắt nhìn Đức như nhìn thấy ma quỷ.
Gã Hữu Tài cũng đã mặt cắt không còn chút máu, trong lòng sớm đã hối hận muốn chết, khi không ta lại chọc vào gã sát thần này làm gì, nếu biết trước Anh Hai của con nhỏ chết tiệt đó khủng bố như vậy thì có cho tiền cũng chẳng dám lôi con bé đó về đây.
Hắn đánh liều cú chót, hai tay lén lút dấu ra sau lưng vận sức, một luồng năng lượng khẽ tụ tập lại xung quanh tay của hắn.
Đức bật tay trái, băng đạn rỗng trong súng rơi ra ngoài, hắn chậm rãi lấy một băng đạn mới lắp vào, lên đạn rồi giắt vào trong áo, tay phải cầm kiếm từ từ bước lại gần tên Hữu Tài.
Khi hắn vừa bước lên, Gã Hữu Tài vội vã quỳ xuống, khóc lên, nước mắt giàn dụa, sáu gã kia thấy vậy cũng vội vứt vũ khí quỳ xuống: “Đại ca, xin đại ca tha mạng cho em, em trót dại, em không biết đó là em gái của đại ca, em biết lỗi rồi”
Đức dừng chân lại đứng nhìn, gương mặt vẫn lạnh lùng không nhìn ra một tia cảm xúc nào.
Đột ngột, gã Hữu Tài quay đầu lên, hai cánh tay vung lên hướng về phía Đức, mười mấy luồng đao gió phóng tới: “Ha ha, chết đi thằng ngu ngốc” Nhìn thấy từng luồng đao gió cắt tới người của Đức, hắn đắc ý cười lớn.
Dị năng của gã Hữu Tài là phong hệ, gã có thể ngưng gió thành đao phóng tới mục tiêu, những lưỡi đao của hắn đủ sức để cắt cả sắt thép, hơn nữa khi vận sức tụ lại, sức mạnh đao gió của hắn sẽ được nhân lên nhiều lần. Lần này hắn gần như vận hết sức lực bú tí mẹ giải phóng toàn bộ năng lượng ra. Hắn tin chắc không ai có thể trụ nổi qua đòn này của hắn mà còn sống được.
“Anh hai” Bé Lan cũng hoảng hốt kêu lên
“Khiên ma pháp” Đức gồng người vận sức, một lá chắn năng lượng hình thành trước mặt hắn, những lưỡi đao gió cắt qua gây ra những tiếng rít ghê người.
Đao gió ngừng lại, Đức vẫn đứng vững vàng tại đó, thở ra một hơi, tán đi vòng bảo vệ, chỉ trong chốc lát năng lượng trong lõi Burst đã vơi đi hơn phân nửa.
“Mày … mày” Gã Hữu Tài hoảng sợ chỉ vào Đức
“Mày còn trò gì nữa?” Đức dợm bước lên, lạnh giọng hỏi
Gã hét lên ngồi xuống cầm lấy một khẩu tiểu liên của xác một tên dưới đất chĩa vào người Đức.
Đức dậm chân nhảy tới, thanh katana chém xuống, cả khẩu súng lẫn cánh tay của gã lập tức bị chém rời ra.
Đức tung chân đá gã vào tường, lại chém thêm bốn kiếm, hai tay, hai chân, kể cả thứ nhúc nhích giữa chân của gã cũng bị chém rớt khiến gã hét lên như heo bị chọc tiết. Đức đâm xuyên thanh katana qua vai hắn ghim hẳn hắn lên tường.
Sáu gã kia thấy vậy hoảng sợ hét lên, vùng phóng chạy ra ngoài.
Không quay đầu lại, Đức rút súng bắn liên tục sáu phát, từng tên từng tên ngã xuống trước làn đạn.
Gã Hữu Tài giờ đã không khác gì một cây côn th*t, chân, tay của hắn bị cắt cụt đến quá khớp, máu tuôn xối xả, giữa hai chân cũng có một dòng máu phụt ra khiến mọi người đều hiểu thảm trạng tiểu đệ của hắn.
“Mày … thằng chó … mày …thằng khốn kiếp” Cảm giác đau đớn tột cùng, cùng hoàn cảnh hiện tại khiến gã tuyệt vọng, hắn cao giọng chửi rủa
Đức nhìn thẳng vào mắt hắn, gương mặt bình thản như đang nhìn một cái xác chết bên đường, tung một cú đấm vào mặt gã, cằm gã vỡ nát, chỉ có thể u..u trong miệng, ánh mắt đầy oán độc và tuyệt vọng.
“Ngày xưa tao đã có một lời thề … ” Đức chậm rãi nói
“Nếu tao gặp được những thằng cặn bã như mày, tao nhất định sẽ khiến bọn nó sống không bằng chết” Đức gằn giọng nói.
Bỏ mặc hắn ở đó, Đức xoay người bước lại chỗ bé Lan. Ở góc tường hai cô gái kia đang sợ hãi run lẩy bẩy, thấy Đức nhìn sang, hai cô gái té thụp xuống.
“Có sợ anh không?” Nét lạnh lùng trên gương mặt Đức tán đi, hắn nhìn bé Lan gương mặt vẫn còn tái mét nhẹ giọng nói.
“Không, đương nhiên là không rồi” Bé Lan la lớn, lao tới ôm chầm lấy Đức
“Anh Hai oai phong lắm” Con bé nhỏ giọng nói khiến hắn cười to thỏa mãn. Hắn xoa đầu Lan, trong lòng một mảnh bình yên.