Không khí ngập tràn cái se lạnh của đầu xuân, hoàng cung mới năm rồi còn chìm đắm trong không khí hân hoan mừng xuân thì mấy ngày nay, bọn thái giám trong cung lại không dám thở mạnh.
Bởi vì… ngay ở mấy ngày trước, một nhà mấy chục người của Trấn Quốc tướng quân Hàn Dạ chỉ trong một đêm đều bị diệt.
Việc này vừa truyền ra đã khiến cả triều khiếp sợ. Hoàng thượng giận dữ, hạ lệnh tra xét thật nghiêm túc chuyện này. Trong lúc nhất thời, trên dưới triều đình đều hoảng sợ trong lòng.
Có người nói, lúc thân vệ của Hoàng đế đến phủ tướng quân thì nơi đó đã máu chảy thành sông rồi. Mà dưới vô số xác chết đã lạnh lẽo, cứng ngắc lại phát hiện tiểu công tử Hàn Khanh của phủ tướng quân vẫn còn hơi thở như có như không.
Mọi người không dám trì hoãn, cố gắng bẩm báo Hoàng đế càng nhanh càng tốt. Hoàng đế lập tức phái người đón tiểu công tử vào cung, phái Thái Y Viện ở đó cứu trị.
“Thái y, thương thế hắn thế nào?” Hoàng hậu Quân Dạ nhàm chán mà thưởng thức cốc trà trong tay, nhàn nhạt hỏi. Liếc nhìn người đang nằm bên trong màn tơ lờ mờ kia, thoáng có thể nhìn thấy thiếu niên ước chừng mười tuổi, khuôn mặt mơ hồ có thể nhìn ra là một thiếu niên tuấn tú.
Có điều lúc này, thiếu niên nhắm nghiền hai mắt, sắc mặt tái nhợt rất đáng sợ.
Thái y nghe hỏi, thầm run lên, ai chả biết hoàng thượng biết mấy cưng chìu vị hoàng hậu này, con trai chính là thái tử. Hoàng thượng vẫn luôn chuyên sủng một mình người này, vài chục năm vẫn như một ngày. Lão lau mồ hôi trên trán, lập tức khom người dập đầu lạy, nơm nớp lo sợ mà đáp lại: “Hồi hoàng hậu, thương thế của Hàn tiểu công tử đã không còn đáng ngại. Có điều, nằm dưới nền tuyết lạnh một đêm, chỉ sợ sẽ lưu lại mầm bệnh. Sau này những ngày mưa dầm tiết lạnh e sẽ phát bệnh đau ốm.”
Hoàng hậu gật gật đầu, đứng dậy: “Được rồi, Bổn cung sẽ đi bẩm lại với hoàng thượng rằng tiểu công tử phủ tướng quân đã không còn đáng ngại.” Nói xong lại dặn dò mấy người xung quanh: “Chăm sóc thật tốt.”
“Vâng.”
Hiệu suất phá án của Đại Lý Tự lúc này nhanh một cách lạ thường, kết quả sau khi tra xét là, một đám người giang hồ vì tiền mà gây án. Hoàng đế cho chém đầu tất cả người người liên quan đến vụ án này để răn đe dân chúng, cũng coi như cho Hàn tướng quân một câu trả lời.
Chỉ một mùa đông ngắn ngủi thôi, phủ tướng quân ngày xưa nguy nga hùng vĩ, náo nhiệt, trong một đêm biến thành nơi hiu quạnh cô lạnh, không muốn đến gần. Mà tiểu công tử phủ tướng quân ngày xưa được muôn vàn yêu chìu, giờ đây lại chỉ còn một thân một mình.
Thánh thượng chăm sóc, thu cậu làm nghĩa tử, phong thành “Như Ngọc công tử” đón vào hoàng cung dưỡng bệnh.
Hàn Khanh ngồi ở bên cửa sổ, mặc một bộ đồ trắng, tóc đen chỉ buộc lên đơn giản.
Thần sắc cậu thẫn thờ, ngay cả đôi môi đã bị gió thổi đến trắng nhợt cũng không để ý.
Dương Quang thấy vị công tử của tiền tướng quân này, từ khi tỉnh lại sau một trận khóc ngất trong tang lễ của Hàn tướng quân lại không khóc không náo nữa, chỉ ngơ ngác ngồi bên cửa sổ cả ngày. Ngoài cửa sổ là một rừng đào lớn, xuyên qua rừng đào là Ngự Hoa Viên người đến người đi tấp nập. Có điều, rừng đào lúc này chỉ trơ cành, nhìn không khỏi hiu quạnh.
Dương Quang nhìn Hàn Khanh lại không biết phải nói cái gì để an ủi cậu, chỉ mang tới một chiếc áo khoác trắng, khoác lên vai Hàn Khanh: “Công tử, ngoài cửa sổ gió lớn lắm, chúng ta vào đi thôi.”
Một lúc lâu, Hàn Khanh mới chuyển động con ngươi, liếc nhìn vẻ lo lắng của Dương Quang trong chốc lát, rồi chuyển lại ánh nhìn, mở cửa sổ ra, không chịu nhúc nhích.
Dương Quang không biết làm sao, mấy ngày liên tục, Hàn Khanh vẫn mang bộ dạng này, bọn họ chỉ đành làm căn phòng ấm áp hơn chút, rồi mặc cho cậu quần áo dày hơn chút.
Không biết Hàn Khanh ngồi bao lâu, rừng đào ngoài cửa sổ thoáng truyền đến tiếng cười vui lanh lảnh của thiếu niên. Ở cái nơi yên tĩnh, hiu quạnh như rừng đào này lại càng thêm rõ ràng.
Dương Quang hơi ngạc nhiên nhìn theo nơi âm thoáng phát ra. Hàn Khanh giật giật con ngươi, con ngươi đen thẫm cũng bị thu hút bởi âm thanh đó mà chuyển động.
Âm thanh bên kia rừng dần dần đến gần, mơ hồ có thể thấy rõ đó là hai vị thiếu gia dẫn một đám thái giám đuổi bắt vui đùa. Vị thiếu gia dẫn đầu nhìn dáng vẻ khoảng chừng mười hai, mười ba tuổi, mặc trên người trang phục tím, môi hồng răng trắng, đang nở nụ cười mang vài phần xấu xa đắc ý.
Bên cạnh hắn còn có một vị thiếu gia đẹp trai lớn hơn, mặc trên người trang phục đen thêu mây, trên đó còn đính kim tuyến tinh xảo,… giữa lông mày đã hiện ra mấy phần khí chất lạnh lùng.
Ánh mắt Hàn Khanh sáng quắc mà nhìn về phía ấy. Có thể như cảm nhận được ánh nhì của cậu, vị thiếu niên lớn tuổi hơn ngẩng đầu lên, ánh mắt xuyên thẳng qua rừng đào khô đến vị trí bên cửa sổ của cậu.
Hàn Khanh thấy hắn nhìn sang, ngón tay nhỏ xiết chặt vào ống tay áo dài, nhưng vẫn không chớp mắt mà nhìn chằm chằm bọn hắn.
Dương Quang đứng một bên, thoáng nhìn vẻ nhiệt nhiệt nháo nháo, đầy sức sống bên kia chênh lệch rõ ràng với cảnh tượng trong sân của Hàn Khanh bên này, không khỏi lên tiếng nói: “Tiểu công tử, bên kia là Tam hoàng tử Điện hạ và ngũ hoàng tử Điện hạ đang vui chơi...... Ngài cũng nên ở trong phòng buồn bực mãi như thế, đôi khi nên đi ra ngoài giải sầu một chút mới phải.”
Hàn Khanh vẫn luôn không để ý đến mấy lời khuyên này, lúc này lại trầm mặc một lúc lâu rồi khẽ gật đầu. Dương Quang thấy đối phương hôm nay lại nghe lọt lời mình thì không khỏi mừng rỡ, lập tức đưa ra lời khuyên “Tiểu công tử, chúng ta phải dưỡng thân thể thật khỏe mới có thể ra ngoài chơi, nên bây giờ cần đóng cửa sổ vào buồng trong nghỉ ngơi được không?”
Lát sau, Hàn Khanh lại lộ ra một nụ cười nhẹ hiếm thấy: “Chúng ta trở về đi thôi.” Giọng nói của cậu có lẽ vì quá lâu không cất lên mà có chút khàn khàn, cũng không vì thế mà mất đi vẻ mềm mại, mang cho người ta cảm giác nhẹ nhàng, mềm mại và thư thích.