Văn Trạch Lệ ngồi trên bậc thang của sân trường, mặc quần đồng phục màu đen và áo khoác đồng phục, bên trong là một chiếc áo thun đen, ánh nắng từ phía sau rọi lên đầu anh.
Ngón tay anh với những khớp xương rõ ràng, anh đang bấm điện thoại, dáng vẻ ung dung, một chân dài đặt dưới bậc thang. Nhiếp Tư từ trên cao đi xuống, ngồi xuống cạnh anh, dùng cánh tay chọc chọc người anh.
Văn Trạch Lệ nhả que kẹo mút bị cắn gãy ra, nhồm nhoàm nói: “Cái gì?”
“Mày nhìn góc dưới bên trái đi.” Nhiếp Tư cười nói.
Văn Trạch Lệ ngước mắt lên, nheo mắt nhìn qua.
“Hôm qua suýt thì tao đã đánh cho ai đó một trận rồi đấy.” Nhiếp Tư khoác vai Văn Trạch Lệ nói: “Cái miệng cứ bô bô mãi không ngừng.”
Người mà anh ta nói đến là Thường Tuyết đang mặc váy đồng phục, lúc này quả thật đang đứng cạnh Thẩm Tuyền luyên thuyên mãi: “Nhưng cậu ta lúc nào cũng dán lấy đại tiểu thư nhà họ Thẩm, làm tao chẳng dám động đến cậu ta.”
Văn Trạch Lệ miệng ngậm que kẹo mút, nhìn cô gái buộc tóc đuôi ngựa, dáng người cao ráo kia.
Thẩm Tuyền cầm sách, vẻ mặt lạnh lùng, không biết Thường Tuyết đã nói gì, cô khẽ mỉm cười, sau đó né sang một bên, Thường Tuyết nhảy lên, bám lấy cổ cô.
Thẩm Tuyền né tránh, cô vô thức nghiêng người ra sau, ngả người lên tay vịn cầu thang. Thường Tuyết vẫn không buông tha, lại kéo thêm cái nữa, chiếc áo phông bên trong của Thẩm Tuyền bị kéo xuống, lộ ra bờ vai trắng nõn.
“Cái đệch.” Nhiếp Tư lấy tay che mắt.
Văn Trạch Lệ vô tình nhìn thấy cảnh đó, cằm anh cứng đờ, que kẹo mút trên đầu lưỡi cũng sững lại. Chưa kịp rời mắt đi, ánh mắt lạnh lùng của Thẩm Tuyền đã nhìn sang.
Hai người nhìn nhau hai giây, sau đó Thẩm Tuyền lạnh lùng thu lại ánh mắt, đá Thường Tuyết một cái: “Đi thôi.”
Thường Tuyết cũng phát hiện hai chàng trai ngồi trên bậc thang, cô ấy ngẩn ra một lúc, nhìn thấy Nhiếp Tư, Thường Tuyết hung dữ lườm Nhiếp Tư một cái rồi nhanh chóng đuổi theo Thẩm Tuyền.
Nhiếp Tư ở trên bậc thang thấy vậy thì nói: “Ơ kìa, con nhóc đáng ghét này, hôm qua thì lải nhải nói chúng ta cậy thế hiếp yếu, hôm nay còn dám lườm tao cơ à.”
Văn Trạch Lệ tiếp tục nhai kẹo, que kẹo mút lúc nhô ra lúc thụt vào. Anh nhìn hai bóng dáng đó, đột nhiên rùng mình, một cảm giác quen thuộc lại vừa lạ lẫm đột nhiên trào dâng. Anh thu lại ánh mắt, nhìn Nhiếp Tư hỏi: “Đại tiểu thư nhà họ Thẩm? Nhà họ Thẩm? Là cô gái vừa mặc váy đồng phục đó sao?”
Nhiếp Tư: “Đúng vậy, mày không nhận ra à?”
Văn Trạch Lệ cúi đầu tiếp tục chơi điện thoại, đổi gác chiếc chân dài khác: “Nhận ra rồi, bây giờ thì nhận ra rồi.”
Nhiếp Tư: “Con gái mà điên lên thì khủng khiếp thật, ban nãy tao còn nhìn thấy… ừm… dây áo.”
Thường Tuyết thật chẳng ra thể thống gì.
Nghe thấy lời này, Văn Trạch Lệ nhẹ nhàng liếc nhìn Nhiếp Tư.
*
“Thẩm Tuyền, cậu thấy chưa, Văn Trạch Lệ chính là người đứng sau tên chó Nhiếp Tư. Hôm qua Nhiếp Tư sang lớp chúng ta bắt nạt lớp trưởng nữa, chẳng phải là do Văn Trạch Lệ xúi giục sao.” Thường Tuyết tức giận nói.
Thường Tuyết vào được trường Tulip là nhờ thành tích, cô cũng rất thân thiết với lớp trường. Hôm qua, lớp trưởng bị Nhiếp Tư gọi đi, lúc trở về thì mặt mày ủ rũ.
Nghe nói Nhiếp Tư muốn lớp trưởng đưa vở ghi cho em gái mình, lớp trưởng không muốn đưa, cuối cùng bị ép phải đưa.
Thẩm Tuyền nghe vậy không nói gì.
Thường Tuyết đã quen với việc Thẩm Tuyền như vậy, lại tiếp tục nói tiếp: “Đúng rồi, Lam Thấm lớp chúng ta hình như khá thân thiết với họ, cậu nghĩ xem, liệu họ có yêu sớm không nhỉ?”
Thẩm Tuyền bóc một viên kẹo sữa, nhét thẳng vào miệng Thường Tuyết. Thường Tuyết ngẩn ra một lúc rồi hiểu ngay, đến lúc mình phải im lặng rồi. Cô ấy ngậm lấy viên kẹo sữa, bắt đầu ngâm nga vài câu hát.
Quay lại lớp học.
Lúc này, Thẩm Tuyền và Thường Tuyết đều đang học lớp 11, hai người ngồi cùng bàn, phía trước là lớp trưởng. Lớp trưởng đang cặm cụi chép bài, nhìn là biết đang chép cho mấy công tử nhà giàu, trông rất đáng thương.
Thường Tuyết vỗ vai lớp trưởng.
Lớp trưởng chỉnh lại kính rồi nói: “Mình không sao.”
Thường Tuyết nói: “Này, nếu lên lớp 12 mà chúng ta vẫn học cùng lớp, mình sẽ bầu cậu làm lớp trưởng lần nữa.”
Lớp trưởng: “Cảm ơn nhé.”
“Không có gì, không có gì.” Thường Tuyết liếc nhìn lớp phó đang nói chuyện với Lam Thấm ở bên kia, ai mà chẳng biết lớp phó mơ ước được làm lớp trưởng chứ.
Thẩm Tuyền tùy ý vẽ vài nét lên cuốn sổ. Trùng hợp là cả ba người họ đều khá cao nên đều ngồi ở hàng cuối cùng. Lớp trưởng vốn có một bạn cùng bàn, nhưng người đó sức khỏe không tốt, thường xuyên vắng học. Vì vậy, chỗ này thường chỉ có ba người, lại thêm tính cách lạnh lùng của Thẩm Tuyền, dần dần chỗ này trở thành góc nhỏ của ba người họ.
“Cuối cùng cũng chép xong rồi.” Lớp trưởng vươn vai.
Sau đó, chuông vào học vang lên, ba người mới nhận ra tiết này là tiết thể dục. Thường Tuyết kéo Thẩm Tuyền xuống dưới, lớp trưởng chỉnh lại kính rồi cũngđi theo.
Những người khác đã tập trung tại sân vận động.
Chỉ còn lại ba người bọn họ. Hôm nay không chỉ lớp họ có tiết thể dục, mà còn có cả lớp lớp 11-1 bên khối tự nhiên. Không biết có có phải là do là lớp tự nhiên không mà lớp 11-1 đa số là học sinh nam, phần lớn đều là con nhà giàu, người cao nhất cũng đã cao tới 1m89, trong đó có Văn Trạch Lệ. Ba người Thẩm Tuyền đi qua nhóm học sinh này, thấp hơn bọn họ hẳn một cái đầu. Thẩm Tuyền không thích chạy nhưng cô không hay phàn nàn giống Thường Tuyết, cô rất điềm tĩnh.
Đi ngang qua bọn họ, mặt cô vẫn dửng dưng vậy.
Nhưng sắc mặt của đám Nhiếp Tư lại biến sắc, đứa nào đứa nấy lùi ra sau.
Đại tiểu thư nhà họ Thẩm đấy.
Nhiếp Tư từng bị cô đánh nên sợ.
Những người khác cũng từng nghe qua danh tiếng của Thẩm Tuyền.
Chỉ có Văn Trạch Lệ là không động đậy, tay đút túi quần, kiêu căng đứng đó. Nếu là bình thường anh còn chẳng thèm để ý đám con gái này. Nhưng không hiểu sao, từ sau cái nhìn thoáng qua ở bậc thang hồi trưa, đôi mắt hẹp dài của Văn Trạch Lệ lại dừng trên gương mặt Thẩm Tuyền, thậm chí còn vì thế mà anh không lùi lại.
Anh còn có thể thấy được màu hồng phấn thoáng qua trên làn da trắng nõn của cô.
Thậm chí, đuôi tóc của cô còn chạm nhẹ lên lồng ngực anh.
Văn Trạch Lệ đột nhiên cất tiếng: “Đứng lại.”
Một tiếng “đứng lại” này rất đột ngột.
Học sinh cả hai lớp đồng loạt nhìn sang ấy. Thẩm Tuyền thấy Thường Tuyết nháy mắt ra hiệu mới nhận ra là đang gọi mình, cô ngẩng đầu lên nhìn sang.
Trông thấy đôi mắt đầy kiêu ngạo của đại thiếu gia nhà họ Văn, Thẩm Tuyền càng tỏ ra lạnh lùng: “Sao?”
Văn Trạch Lệ cũng không biết mình gọi cô lại để làm gì, theo bản năng chăng?
Yết hầu anh lên xuống: “Cậu buộc tóc thì buộc cho gọn vào, cứ vung lung tung, có biết là đã vung trúng tôi rồi không?”
“Vãi òn”
“Hả?”
“Ý gì đây? Muốn đánh nhau sao?”
Hai lớp lập tức xôn xao, ngay cả thầy giáo thể dục từ đằng xa đi tới cũng nghe thấy, mọi người ngơ ngác nhìn nhau.
“Vãi, rõ ràng là Văn thiếu gây sự mà”
“Chuyện hôm qua còn chưa xong đâu đấy.”
“Ôi Văn thiếu vẫn còn ghim thù vụ lần trước Thẩm Tuyền đánh Nhiếp Tư à.”
“Này, đánh con gái không hay đâu, Văn thiếu chắc không định đánh luôn cô ấy đấy chứ.”
“Tôi thấy cậu ta chỉ muốn cậu ấy xin lỗi mà thôi.”
Một nhóm người ríu rít bàn tán.
Thẩm Tuyền nghe thấy hết, cô cau mày, một lúc sau, đôi môi đỏ xinh đẹp của cô nói: “Muốn tôi xin lỗi? Cậu xứng chắc?”
Đám đông lại xôn xao.
Văn Trạch Lệ sững ra mất vài giây, sau đó đột nhiên bước nhanh ra khỏi hàng, đi đến trước mặt cô, nhìn cô từ trên cao xuống. Văn Trạch Lệ Không hiểu sao mình lại làm ra cái trò kỳ quặc này.
So với các bạn nữ, Thẩm Tuyền không thấp, nhưng trước mặt anh lại không cao. Cô nhìn vào yết hầu sắc bén của chàng trai, vài giây sau, cô ngẩng đầu lên nhìn anh.
“Muốn đánh nhau à?”
Những người khác lại bắt đầu xì xào bàn tán.
“Vãi òn? Đánh nhau á, không hổ là Thẩm đại tiểu thư, gan thật.”
“Đúng vậy, lần trước còn chưa đánh xong mà, chắc là để chờ đến lần này.”
Văn Trạch Lệ nghe xong thì khịt mũi hừ lạnh: “Cậu đủ trình để tôi đánh chắc?”
Nói xong, anh lại nhìn khuôn mặt không biểu cảm của cô, lùi lại một bước, hơi chán nản mà gãi gãi lông mày. Thẩm Tuyền cũng thấy thầy giáo thể dục đã đến.
Cô không đôi co với anh nữa, quay người đi về phía lớp của mình.
Thường Tuyết kéo cô vào hàng, tay ôm ngực: “Trời ơi, làm mình sợ chết khiếp. Văn Trạch Lệ làm gì vậy? Trước giờ anh ta chưa từng chủ động nói chuyện với con gái, lần này lại nói với cậu nhiều như thế. Có phải là anh ta vẫn “ghim” chuyện lần trước không?”
Lần trước Nhiếp Tư bắt nạt Thường Tuyết, sau đó bị Thẩm Tuyền đánh cho một trận đến nỗi mặt mày bầm dập. Văn Trạch Lệ nghe xong thì lập tức tìm đến đòi nợ. Khi đó Thẩm Tuyền đang đợi anh ở cầu thang, kết quả khi thấy Thẩm Tuyền là con gái, anh lập tức bật cười, cảm thấy Nhiếp Tư đúng là phế vật, lại để một cô gái đánh cho thành ra như vậy.
Nhưng anh không đánh con gái, nên chuyện đó cứ thế trôi qua. Tuy nhiên, lúc đó cả trường đều đã biết chuyện này.
Dù sao đây không chỉ là chuyện giữa hai người, mà còn liên quan đến hai gia đình. Nhà họ Văn và nhà họ Thẩm đều là gia tộc danh giá ở thủ đô.
Nhưng so với sự kiêu ngạo của Văn Trạch Lệ, nhà họ Thẩm của Thẩm Tuyền lại rất khiêm tốn. Càng khiêm tốn thì khó tránh sẽ có một số người xem thường, nên trong việc xã giao, Thẩm Tuyền không khéo léo như Lam Thấm.
Thẩm Tuyền bình thản nói: “Muốn ghim thì cứ ghim đi.”
Trong lớp, một số người khó tránh cảm thấy Thẩm Tuyền chẳng giống con gái tí gì, đặc biệt là lần trước cô có thể đánh Nhiếp Tư đến mức như vậy, nên bọn họ cũng từng lén lút bàn tán.
Giáo viên thể dục đã tới.
Giờ học bắt đầu với các bài tập chạy bộ và nhảy cao. Sau khi hoàn thành, thầy giáo cho mọi người tự do hoạt động. Thường Tuyết mua một cuốn truyện tranh nhỏ, nhét vào túi quần đồng phục, kéo Thẩm Tuyền đến bậc thang của sân bóng rổ rồi nói: “Cậu che cho mình chút đi, mình đọc truyện tranh một lát. Cuốn này sáng nay mình mới lấy được.”
Cô ấy không thể đọc ở nhà được vì mẹ cô ấy kiểm soát rất nghiêm, ngày nào cũng phải ăn cơm, làm bài tập, đi ngủ đúng giờ. Vì sợ cô ấy phân tâm, mẹ cô ấy còn bán cả chiếc tivi trong nhà.
Hơn nữa, bây giờ mọi người đều ở nội trú, nhưng mẹ cô ấy lại không cho cô ấy ở nội trú, điều này càng khiến cho Thường Tuyết không có thời gian riêng tư. Vì vậy, nếu muốn xem những thứ giải trí thế này, Thường Tuyết đều phải dành thời gian ở trường.
Thẩm Tuyền thì lấy điện thoại ra bấm, Thường Tuyết ngồi bên cạnh cô, che ánh nắng lại để đọc sách.
Trên khán đài sân bóng rổ lác đác vài người ngồi, có không ít bạn nữ tới đây để xem các bạn nam chơi bóng rổ, trong đó có một nhóm của Lam Thấm.
Các học sinh nam của hai lớp 11 phân thành 2 đội, tổ chức một trận đấu giao hữu.
Điện thoại của Thẩm Tuyền có thể truy cập internet, nhưng màn hình khá nhỏ. Cô thoải mái ấn vào diễn đàn của trường để xem có thông tin gì không. Lúc này, một quả bóng rổ từ bên kia bay tới, rơi xuống chân Thẩm Tuyền rồi nảy lên hai lần.
Thẩm Tuyền ngẩng đầu lên.
Trước mặt cô, một cái bóng đổ xuống, tiếp đó cô liền chạm phải một đôi mắt hẹp dài. Đôi mắt ấy nhìn cô một cách thản nhiên, sau đó anh cúi xuống, nhặt quả bóng lên.
Khi cúi xuống, cổ áo của anh hơi mở, để lộ một chút xương quai xanh.
Anh ôm quả bóng đứng dậy, dường như nghĩ tới điều gì đó, lại quay lại liếc nhìn Thẩm Tuyền lần nữa.
Thẩm Tuyền đã thu hồi ánh mắt, tiếp tục bấm điện thoại.
Cô gái cúi đầu, để lộ chiếc cổ dài và thanh mảnh cùng với dây áo bên trong thấp thoáng hiện ra.
Văn Trạch Lệ đột nhiên rút lại ánh nhìn, khẽ tặc lưỡi, bước nhanh xuống bậc thang. Trên sân lại trở nên náo nhiệt, tiếng đế giày ma sát trên mặt đất phát ra những âm thanh chói tai.
Văn Trạch Lệ ghi một cú ba điểm.
Các bạn nữ hét to.
Vỗ tay.
Anh không quay đầu lại, xoay người tiếp tục cướp bóng của người khác, hoàn toàn không quan tâm đến những cô gái đang reo hò vì anh. Sắp hết giờ học, Văn Trạch Tân từ tòa nhà dạy học đi xuống, ném cho Văn Trạch Lệ một chai nước. Văn Trạch Lệ uống xong, liếc thấy hai cô gái ở góc sân đứng dậy và đi xuống bậc thang phía bên kia.
Hai anh em quay người rời khỏi sân bóng rổ.
Văn Trạch Tân liếc nhìn mấy cô gái ngồi trên khán đài rồi nhìn Văn Trạch Lệ đầy ẩn ý: “Anh, anh có biết hoa khôi lớp họ là ai không?”
Văn Trạch Lệ bóp dẹp chai nước, liếc nhìn cậu: ‘Em biết à?”
Văn Trạch Tân cười, xoa xoa khóe miệng: “Ừ, anh như thể em muốn ai làm hoa khôi thì người đó làm được ấy, tất nhiên là em biết rồi.”
Văn Trạch Lệ lười hỏi thêm, vì chắc chắn Văn Trạch Tân đã có câu trả lời trong đầu.
Năm nay, trường Quốc tế Tulip sẽ tổ chức một buổi dạ hội chào mừng năm mới rất hoành tráng. Ngay từ lúc bắt đầu quảng bá đã biết, các thành viên hội đồng nhà trường đều được sắp xếp chỗ ngồi.
Thẩm Tuyền bị lớp trưởng gài bẫy, có lẽ lớp trưởng đã nghe theo ý của giáo viên, cảm thấy Thẩm Tuyền rất phù hợp với điệu nhảy Red Shoes mà giáo viên múa đang biên đạo gần đây.
Thế là lớp trưởng đã ghi tên Thẩm Tuyền vào danh sách. Khi danh sách chương trình được công bố, Thẩm Tuyền biết mình không thể thay đổi được gì nữa nên đành phải chấp nhận. Thường Tuyết đuổi theo lớp trưởng mắng.
“Cậu biết cậu ấy không thèm tranh cãi với cậu nên cậu mới dám làm liều như vậy.”
Lớp trưởng không ngừng gật đầu.
Thường Tuyết: “Cậu quá đáng thật đấy, dám bắt nạt Thẩm Tuyền nhà mình như vậy.”
Lớp trưởng: “Mình xin lỗi, mình xin lỗi.”
Thường Tuyết còn định nói thêm nhưng Thẩm Tuyền lạnh lùng liếc qua, ra hiệu cho cô ấy im lặng. Thường Tuyết đành ngậm miệng, ngồi xuống rồi nhỏ giọng nói với Thẩm Tuyền: “Cậu xem, thông tin hoa khôi của trường trên diễn đàn ra rồi, cậu chỉ thua Lam Thấm hai phiếu thôi. Lần này cậu nhất định phải nhảy thật xuất sắc.”
Thẩm Tuyền nhìn cô ấy một cái: “Cậu suốt ngày để ý mấy thứ đó làm gì?” Thường Tuyết bĩu môi, không nói thêm. Cô ấy không tiện nói là Thẩm Tuyền không bận tâm đến những thứ này, nhưng cô ấy thì có. Vì sao một người tốt như Thẩm Tuyền lại bị nhiều người trong lớp hiểu lầm như vậy? Dĩ nhiên cô ấy phải cố gắng minh oan cho Thẩm Tuyền rồi. Cô ấy thậm chí đã bỏ tiền ra mua rất nhiều phiếu, nhưng cuối cùng vẫn thua phiếu của Lam Thấm. Tức chết mất.
Vì vậy, tiết mục Red Shoes lần này, cô ấy cầu nguyện cho Thẩm Tuyền có thể danh tiếng vang vọng, để cho mọi người thấy ai mới là người đẹp nhất. Để những người đó, bao gồm cả người trong lớp thấy rằng họ đã mù quáng thế nào.
Nhưng cô ấy không biết rằng người giả vờ ngủ thì không thể đánh thức, phí công vô ích.
Chỉ có một tuần, ngày nào Thẩm Tuyền cũng đến phòng tập múa. Thường Tuyết thì ngày nào cũng đi cùng, thỉnh thoảng Trần Y cũng đến góp vui, đọc nhịp cho Thẩm Tuyền.
Nhưng bây giờ Trần Y vẫn học lớp 10, lớp học ở xa nên không tiện qua lại thường xuyên. Vì vậy, chỉ thỉnh thoảng cô ấy mới sang, nhưng mỗi lần sang đều mang đồ ăn cho Thẩm Tuyền và Thường Tuyết. Ba người thường hay ngồi trong góc phòng tập múa ăn vặt cùng nhau.
Tới Tết Dương Lịch, trời cực kỳ lạnh.
Ở thủ đô còn sắp có tuyết, nhưng dù dự báo là thế, tuyết vẫn chưa rơi nên trời chỉ lạnh, một cái lạnh khô khốc. Thẩm Tuyền múa solo, chiếc váy đỏ rất mỏng, tay áo ngắn, váy không đều, đôi giày cao gót đỏ thì rất cao, còn có một dải lụa đỏ buộc lên trên quấn quanh bắp chân, thít chặt càng khiến cho làn da cô trắng nõn.
Điệu múa là tiết mục thứ sáu.
Tiết mục trước đó là một vở hài kịch ngắn.
Lúc đôi cao gót của Thẩm Tuyển xuất hiện, sức nóng trên bục sân khấu vẫn chưa kịp hạ nhiệt. Mọi người vẫn còn đang cười vì tiết mục trước thì bỗng thấy một chiếc chân dài trắng nõn và thẳng tắp mang giày cao gót xuất hiện trước tiên.
Chưa kịp nhìn thấy người, đã thấy tay cô cũng xuất hiện theo.
Khán giả vì thấy sắc đỏ này mà lập tức yên lặng. Sau đó, tiếng nhạc vang lên từng nhịp nặng nề, chủ nhân của đôi giày cao gót bước ra từ sau bức màn.
Cô che mặt, giày cao gót giẫm mạnh vài cái trên sàn, tà váy khiêu vũ đung đưa theo điệu nhạc. Sau đó cô uốn cong người về phía sau, váy buông xuống, một chân dài duỗi ra.
Chiếc chân dài quấn dải lụa đỏ trông như bị trói buộc.
Cả hội trường lặng như tờ.
Từng người từng người nhìn vào vũ công mặc váy đỏ chưa lộ mặt, cô nửa che mặt, lắc hông rồi lắc vai, sau đó lại uốn cong người xuống, từ từ xoạc chân, cả người nằm sấp trên sàn, đôi vai mảnh mai trắng nõn nhấp nhô theo điệu nhạc. Trông cô như một đóa hoa hồng rực rỡ.
Những vùng da lộ ra trắng đến mức chói mắt, khiến người ta không thể rời mắt.
Cả hội trường vang lên những tràng pháo tay nồng nhiệt.
Tiếng nhạc dừng lại.
Thẩm Tuyền đứng dậy từ trên sàn, cúi chào khán giả, sau đó nhấc váy bước đi trên đôi giày cao gót về phía hậu trường.
Mấy cậu ấm thiếu gia bên cạnh cũng mãi mới hoàn hồn lại: “Nhảy đẹp quá.”
Sao eo lại dẻo tới vậy chứ, điều khiến người ta khó quên nhất là làn da của cô ấy, cực kỳ trắng.
Văn Trạch Tân đang uống nước, bất ngờ nuốt ực xuống cổ họng, ho khan vài tiếng, cậu lau khóe miệng cười nói: “Có phải chọn sai hoa khôi rồi không?”
Văn Trạch Lệ tựa hẳn người vào lưng ghế, đôi chân dài bắt chéo, một tay lơ đễnh cầm chai nước khoáng. Một lúc lâu sau, anh nói: “Tao đi hút điếu thuốc.”
Thị lực của anh rất tốt, lúc che mặt Thẩm Tuyền đã lỡ để lộ một chút, anh đã nhìn thấy khuôn mặt của cô.
Nhưng anh không dám tin đó là cô.
Đi ra khỏi chỗ ngồi, Văn Trạch Lệ tiện tay ném chai nước vào thùng rác, sau đó đi về phía hậu trường, đẩy mạnh cửa, bên trong không có chiếc váy đỏ nào.
Chỉ có một mình Thẩm Hách.
Thẩm Hách cầm một chiếc áo khoác lông vũ màu đen, ngơ ngác nhìn Văn Trạch Lệ.
Văn Trạch Lệ sững lại, nhìn trái nhìn phải rồi hỏi: “Chị cậu đâu?”
Thẩm Hách hoàn toàn không biết đại thiếu gia nhà họ Văn tìm chị cậu làm gì: “Chị ấy bị giáo viên gọi đi rồi.”
“Điệu Red Shoes là do chị cậu nhảy à?”
Thẩm Hách: “Đúng vậy.”
Vẻ mặt của Văn Trạch Lệ lộ tỏ vẻ đã hiểu rõ, sau đó như mất hết hứng thú, xoay người mở cửa bước ra ngoài. Anh tựa vào tường, nhắm mắt lại, nhưng vẫn cảm thấy chiếc váy khiêu vũ ấy lướt qua trước mắt.
Văn Trạch Lệ đột nhiên đứng thẳng người dậy, quay người lại nhìn. Đúng lúc này, cửa mở ra, Thẩm Tuyền mặc áo lông đen, mang đôi giày cao gót đỏ đi ra, dây lụa vẫn chưa tháo. Cô đút hai tay vào túi, sau khi nhìn thấy anh, mặt không biểu cảm bước xuống hai bậc thang, nhanh chóng chìm vào bóng tối.
Văn Trạch Lệ nheo mắt, nhìn theo bóng lưng của cô rất lâu.
Sao anh lại tự dưng cảm thấy mình cần phải đuổi theo cô nhỉ?
—————————
*Tác giả có lời muốn nói:
Đây chỉ là phần mở rộng, được kết nối với phần truyện ở bối cảnh trường học.