Hậu Ái

Chương 110: Ngoại truyện 32



Edit: Takenoko

Vốn dĩ là lạnh, nhưng Thẩm Tuyền đã tê cóng, từ chân xuống dưới cơ thể cô đã không còn cảm giác. Thỉnh thoảng cô cũng ở lại ký túc xá, lúc này Thường Tuyết và Trần Y đang nấu lẩu trong ký túc xá đợi cô.

Thẩm Tuyền vừa mới đi nói chuyện này cho giáo viên, giày cao gót giẫm lên sàn phát ra tiếng lộc cộc, ngay sau ấy là tiếng bước chân.

Thẩm Tuyền nhìn sang, đằng sau là một bạn nam tay kẹp thuốc đang đi theo cô.

Thẩm Tuyền dừng chân quay đầu lại nhìn, bạn nam với dáng người cao to ấy cũng dừng bước, đôi mắt hẹp dài của anh nhìn Thẩm Tuyền, nhíu mày: “Đi tiếp đi, sao không đi nữa?”

Chỗ này một bên là bậc thềm cao, một bên là hàng cây. Đi qua hàng cây là tới hồ nhân tạo, sóng gợn lăn tăn. Thẩm Tuyền lạnh lùng nhìn điếu thuốc lá trên đầu ngón tay anh.

Trường Tulip là một trường học tư lập, học sinh ở đây ngoài những người có thành tích cực tốt ra thì cũng có nhiều người không phải là con nhà giàu thì cũng là con nhà quyền quý, nội quy trường cũng linh hoạt hơn nhiều.

Tỉ như chuyện hút thuốc thì vẫn có người lén lút làm, chỉ cần đừng làm công khai thì chẳng ai quan tậm.

Học sinh ở đây cũng được dạy dỗ tử tế, ít khi vứt lung tung cho nên Thẩm Tuyền đã từng thấy rất nhiều cậu ấm nhà giàu hút thuốc, còn người lãnh đạo đám cậu ấm đó chính là đại thiếu gia nhà họ Văn.

Cô từng tận mắt thấy nam sinh này hút thuốc.

Văn Trạch Lệ thấy cô nhìn chằm chằm điếu thuốc lá trên tay mình, anh lùi ra sau hai bước, bước tới thùng rác dập thuốc, vừa dập vừa nói: “Cậu định mách lẻo à? Có mang điện thoại không?”

Anh vẫn còn cây ngay không sợ chết đứng thế cơ à, xem ra là từng bị nhiều người đe doạ sẽ mách giáo viên rồi.

Thẩm Tuyền quay gót không nói gì, tiếp tục giẫm lên giày cao gót đi về ký túc xá. Sân khấu sau lưng vẫn sôi nổi bừng sáng, Thẩm Tuyền tiếp tục đi về trước mấy bước, phát hiện sau lưng vẫn có tiếng bước chân.

Cô không thèm quan tâm, vẫn đi tiếp.

Văn Trạch Lệ vừa đi theo cô vừa nghịch điện thoại.

Cho đến khi đi tới ký túc xá nữ, Thẩm Tuyền dừng bước, xoay phắt lại, bất ngờ chạm phải lồng ngực anh. Văn Trạch Lệ đang ung dung chơi điện thoại, đột nhiên bị người khác xông vào lòng như vậy, hai người đều sững lại.

Thẩm Tuyền nhanh chóng lùi lại một bước, Văn Trạch Lệ ngước mắt nhìn sang. Ngay sau đó hai người lại cùng cúi đầu nhìn xuống, dải lụa trên giày của Thẩm Tuyền đã tuột, cảm giác như gột bỏ quần áo.

Giày của Văn Trạch Lệ đạp lên hai dải lụa kia..

Thoáng chốc gió lạnh thổi tới, cả hai lặng im.

Dải lụa này dính liền với giày cao gót của Thẩm Tuyền, sau khi hoàn hồn lại Thẩm Tuyền lạnh giọng: “Nhấc chân lên.”

Văn Trạch Lệ nghe vậy thì bật cười, rồi anh trêu chọc: “Tôi cột giúp cậu nhé? Đại tiểu thư nhà họ Thẩm?”

Thẩm Tuyền nhìn anh.

Văn Trạch Lệ cũng nhìn cô.

Thẩm Tuyền lùi bước ra sau.

Văn Trạch Lệ không lùi nửa bước, Thẩm Tuyền bất đắc dĩ phải đứng lại tại chỗ. Cô nhíu mày: “Tôi tự cột được, cậu bỏ ra đi, nếu như muốn đánh nhau thì về cho cái hẹn đã.”

Văn Trạch Lệ lại cười: “Không đánh đấm gì cả, tôi chỉ rất muốn cột giúp cậu thôi.”

Nói xong anh đưa tay ra nắm lấy cánh tay cô kéo về trước. Thẩm Tuyền đi tới trước một bước, đạp lên giữa dải lụa kia. Văn Trạch Lệ ngồi xuống cầm dải lụa kia lên, đập vào mắt anh là bắp chân trắng nõn của cô và tà váy thoát ẩn thoắt hiện. Văn Trạch Lệ nhíu mày, anh đang làm gì vậy chứ.

Tiếp đó anh dịch chân sang chỗ khác, cầm dải lụa đó lên nhưng lại không biết bắt đầu buộc thế nào.

Lúc anh còn đang ngẩn ra thì Thẩm Tuyền đã nhấc chân lên đá vào vai anh một cái. Văn Trạch Lệ ngã ra sau, đầu gối anh quệt một đường xuống đất.

Thẩm Tuyền rút chân ra khỏi giày, cúi người nhấc đôi giày kia lên, lạnh lùng nói: “Tên háo sắc.”

Nói xong cô đi chân trần lên lầu.

Văn Trạch Lệ nửa ngồi xổm, đôi chân dài dạng ra, nhìn đôi chân nhỏ đang chạy kia, một lúc lâu sau anh đứng dậy: “Đm, làm cái đéo gì vậy chứ…”

Anh đút hai tay vào túi, quay người, lại trông thấy Nhiếp Tư đang khoác vai Văn Trạch Tân đứng đó hóng hớt nhìn anh. Văn Trạch Tân ho khụ một tiếng: “Chẳng biết anh tôi chạy tới ký túc xá nữ làm gì nhỉ?”

“Lát nữa lại có người tổn thương rồi.”

Đầy ý ám chỉ, ám chỉ mấy cô gái đằng sau. Trong gió lạnh, Lam Thấm đứng giữa, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên vì cóng, trên người cô ấy mặc một chiếc váy nhảy màu lục lam.

*

Thẩm Tuyền đi chân không lên lầu hai, Thường Tuyết vừa nhìn thấy cô tới thì lập tức trốn vào phòng. Nhưng Thẩm Tuyền vẫn nhìn thấy Thường Tuyết, cô dùng giày gõ cửa. Thường Tuyết giả bộ nghe thấy, mở cửa cho cô: “Oa, cậu về rồi à.”

Thẩm Tuyền xỏ dép lê vào, lạnh lùng nói: “Đừng giả bộ nữa.”

Thường Tuyết cười to, cô ấy và Trần Y nhìn nhau. Trần Y vừa thả cá viên vừa hỏi: “Đại thiếu gia nhà họ Văn với cậu ở dưới lầu làm gì đấy?”

Thẩm Tuyền ngồi xuống ghế, nói: “Không biết.”

Thường Tuyết cũng ngồi xuống, cắn đũa nói: “Cậu nói xem có phải cậu ta vẫn còn ghim chuyện lần trước cậu đánh Nhiếp Tư không? Vì cậu là con gái, cậu ta không đánh con gái nên mới ghim như thế? Sau đó cố tình tìm cậu kiếm chuyện?”

Cảnh ban nãy dưới nhà, Thường Tuyết và Trần Y đã thấy hết rồi, hai người cảm thấy lúc Văn Trạch Lệ ngồi xuống là có ý hạ nhục Thẩm Tuyền. Thẩm Tuyền cầm đũa, gắp đồ ăn, không trả lời, nhưng trong lòng cũng đã có tính toán.

Ba người nhanh chóng quên sạch chuyện này, vui vẻ ăn lẩu. Ăn được một nửa thì nghe thấy tiếng của dì quản lý ký túc xá ngoài hành lang, Thường Tuyết nhanh chóng thu dọn chén đũa, Trần Y cũng vội vàng đứng dậy bê đồ vào phòng vệ sinh, Thẩm Tuyền bỏ bàn xếp xuống gầm giường.

Đột nhiên cửa mở ra.

Dì quản lý ký túc xá cầm một cây thước, nhìn qua nhìn lại ba người các cô.

Một phút sau, dì quản lý ký túc xá xách một đống nồi chén gáo chậu, lạnh lùng nói: “Ba người các cô ngày mai thông báo phê bình.”

Nói xong thì bước cái chân béo ú ra ngoài.

Thường Tuyết ngã ngồi ra ghế: “Mẹ kiếp, vậy mà cũng bị bắt.”

Trần Y cắn táo: “Biết thế ba người chúng ta ra ngoài ăn cho rồi.”

Mặc dù hôm nay là Tết Dương lịch, cổng trường vẫn mở nhưng học sinh nội trú không được ra ngoài. Thường Tuyết không thể nhưng Trần Y và Thẩm Tuyền có thể, nhưng họ cũng thường ăn lén trong ký túc xá chung với Thường Tuyết.

Cũng may là ăn nhanh và ăn nhiều.

*

Ngày hôm sau đi học, trên bảng thưởng phạt xuất hiện tên của ba người Thẩm Tuyền, Thường Tuyết và Trần Y. Hơn nữa còn là ba người duy nhất phạm sai lầm trong dịp Tết Dương lịch, cả bảng thưởng phạt chỉ có ba người các cô, vô cùng dễ thấy.

Nhiếp Tư uống cà phê, cười to: “** má, con ngốc Thường Tuyết này, tối qua tình hình như vậy dì quản lý ký túc xá đương nhiên sẽ theo dõi tỉ mỉ rồi, bọn họ lại ở trên lầu 2, có chạy cũng chẳng chạy được.”

Văn Trạch Tân cũng bật cười: “Ừ, lẩu bốn còn bị dọn dẹp sạch sành sanh rồi.”

Văn Trạch Lệ bấm điện thoại, Nhiếp Tư khoác tay lên vai anh. Anh nhìn hai chữ Thẩm Tuyền trên bảng thưởng phạt, lúc này sau lưng anh vang lên tiếng ho khù khụ, Nhiếp Tư càng cười to hơn.

Văn Trạch Lệ quay đầu lại nhìn.

Thẩm Tuyền mặc áo khoác đồng phục học sinh màu tím trắng, ôm sách nói chuyện với Trần Y, tóc cô buộc sang một bên, vẻ mặt lạnh lùng, cứ thế đi lướt ngang qua họ

Trần Y vô ý nhìn sang bên này, nhìn thấy Văn Trạch Tân tuấn tú trắng trẻo, cô ấy mới thôi nhìn.

Thẩm Tuyền còn chẳng thèm nhìn.

Ban nãy Nhiếp Tư còn dám bù lu bù loa ở đây, đến khi thấy Thẩm Tuyền thật thì lại không dám nữa, anh ta ngậm miệng, cà lơ phất phơ dựa lên người Văn Trạch Lệ. Văn Trạch Lệ nhìn bóng dáng màu tím trắng kia đi lên hàng lang, từ từ thu lại ánh nhìn, cúi đầu chơi điện thoại. Anh một tay đút vào túi, nói: “Đi đây.”

Nói xong anh hất hất vai, Nhiếp Tư khụ khụ rụt tay lại, đuổi theo Văn Trạch Lệ.

Văn Trạch Tân nhìn bóng dáng hai người, cậu bật cười rồi chen ra từ trong đám người, lập tức bị hai bạn nữ giữ lại xin cậu nick QQ.

Cậu cầm bút, viết lên sổ của họ.

Buổi chiều có một tiết nhạc.

Lớp của Thẩm Tuyền học trước, tiết âm nhạc của lớp 11 thực ra bị giảm tải xuống gần như không còn nữa, chỉ có một tiếng một tuần, coi như là thời gian cho họ thả lòng tâm trạng.

Mỗi lần học nhạc đều phải ca bài ca của trường Tulip.

Lúc phải há to mồm, lúc lại phải khép, còn rất cao, rất nhiều bạn nữ yêu thích cái đẹp đều không dám mở miệng to để hát, sợ bị phát hiện son môi lén tô lên môi.

Thế là một đám nữ sinh bắt đầu giả bộ hát.

Thẩm Tuyền và Thường Tuyết nhỏ giọng hoà theo nhịp, kết quả giáo viên phát hiện đám nữ sinh này lười biếng, lập tức kéo cả lớp lại cùng luyện thế nên kéo tiết hơi lâu.

Lớp trưởng đứng bên cạnh Thẩm Tuyền đột nhiên kêu ối một tiếng, Thường Tuyết thò đầu ra, Thẩm Tuyền quay đầu thì thấy một đám nam sinh đứng dựa vào lan can, vẻ mặt như đang xem một vở hề.

Thoáng chốc cả đám nữ sinh lập tức im miệng, nhất là khi thấy Văn Trạch Lệ tướng mạo tuấn tú như hạc đứng trong bầy gà.

Thường Tuyết khẽ nói: “Sao mấy ngày nay cứ gặp chúng nó thế nhỉ, đúng là âm hồn bất tán mà.”

Lớp trưởng: “Tiết sau hình như là của lớp họ ấy, học kỳ này họ chỉ có một tiết như thế thôi, cũng tội nghiệp lắm.”

Thường Tuyết: “Tội nghiệp con khỉ.”

“Được rồi, giải tán đi, lần sau mấy người các em còn giả bộ hát nữa thì tôi sẽ sắp xếp cho các em hát vào lễ chào cờ thứ hai đấy.” Giáo viên cầm gậy chỉ huy chỉ vào mấy nữ sinh đó. Mấy nữ sinh đó cúi đầu xuống, nhỏ giọng thầm thì, còn có người còn bắt đầu lén dặm son môi, sau đó nối đuôi nhau đi ra ngoài.

Hôm nay Thẩm Tuyền mang găng tay, đút tay vào túi đồng phục, lười biếng đi theo hàng ra ngoài.

Đám nam sinh kia ai ai cũng cao, bọn họ bật cười, có vài người còn học theo mấy bạn nữ giả hát mở miệng khiến cho đám con gái lớp Thẩm Tuyền ai nấy đều cúi đầu đỏ mặt, có người còn giận nhảy dựng lên định đánh bọn họ. Chân Thẩm Tuyền xoay một vòng, trước mắt đen sì, trong dòng người, một bóng dáng cao to đã chặn đường cô.

Nháy mắt, hai lớp im lặng.

Thẩm Tuyền ngước mắt lên, Văn Trạch Lệ mặc áo khoác đồng phục không kéo dây kéo, tay đút trong túi, từ trên cao nhìn xuống cô.

Thẩm Tuyền nhíu mày, cô dịch sang bên cạnh.

Văn Trạch Lệ cũng dịch sang bên cạnh, lại cản đường cô lần nữa.

Thẩm Tuyền đứng yên, híp mắt nhìn anh.

Văn Trạch Lệ lấy một tờ giấy trong túi ra, sau khi mở ra thì đưa cho cô xem, hỏi: “Đây là cái gì?”

Trên đó là những nét chữ xinh đẹp.

Viết là [Tan học cho cái hẹn ở sân thể thao đa năng nhé.].

Là Thẩm Tuyền nhét cho Nhiếp Tư, cô lạnh lùng nói: “Ý trên mặt chữ đó.”

Văn Trạch Lệ tức cười, anh đột nhiên cúi người nhìn cô, nhìn vào mắt cô: “Cậu muốn đánh nhau à? Hay là muốn hẹn hò với tôi?”

Hẹn hò——

Tất cả mọi người đều xôn xao.

Lời này cất ra từ miệng của Văn thiếu đáng sợ quá, mọi người đều đang gán ghép anh với Lam Thấm, anh còn chẳng nhắc đến chuyện hẹn hò cơ mà.

Thẩm Tuyền: “Cậu nghĩ sao?”

Vẻ mặt của cô kiểu cậu bị điên à.

Những người còn lại: “…”

Văn Trạch Lệ: “…”

Lúc này chuông vào lớp vang lên, giáo viên thò đầu ra cửa: “Vào lớp rồi, còn đứng đó làm gì thế.”

Thế là học sinh lớp anh liền đùn đùn đẩy đẩy nhau vào lớp, Thẩm Tuyền thờ ơ lướt qua người Văn Trạch Lệ. Văn Trạch Lệ đứng thẳng người dậy, cũng chẳng quay đầu lại, đi thẳng vào lớp.

*

Thường Tuyết kéo tay Thẩm Tuyền, vội vàng kéo cô lại: “Nhận được thư khiêu chiến thì nhận được thư khiêu chiến thôi, làm gì vậy chứ, còn cố tình hỏi cậu nữa.”

Thẩm Tuyền không dám nhận ba chữ thư khiêu chiến. Cô cảm thấy dạo này Văn Trạch Lệ hơi phiền, vì thế hẹn người ra nói cho rõ ràng thôi.

Lớp trưởng khẽ hỏi: “Không thì tí nữa tan học tớ đi chung với cậu nhé?”

Thẩm Tuyền: “Không cần đâu.”

Cả đám bạn học đi trước quay đầu lại nhìn hẳn mấy lần, nhìn Thẩm Tuyền, nhìn Thường Tuyết, khoảng cách càng ngày càng xa. Tiết học buổi chiều nhanh chóng kết thúc, Thẩm Tuyền cầm cặp sách đi xuống dưới, Thường Tuyết lại hưng phấn một cách khó hiểu: “Cậu nói xem, cậu ta mà tới thì thế nào nhỉ? Nếu mà không tới thì chẳng phải mai sẽ bị người ta cười cho thối mũi sao?”

“Mình nghĩ thôi cũng thấy căng thẳng.”

Tới sân thể thao đa năng, Thẩm Tuyền nhăn mày. Ngày thường sau khi tan học sân thể thao đa năng vốn vắng bóng người lúc này lại lác đác vài bóng dáng, trên hàng lang trong cửa hàng tiện lợi, trên khán đài sân bóng rổ cũng có người.

Thẩm Tuyền ngay lập tức thấy hối hận khi dùng cách này, cô xoay người rời đi. Thường Tuyết kêu ôi một tiếng rồi cũng đi theo cô. Lúc này Nhiếp Tư đi ra từ trong góc, cười nói: “Thẩm Tuyền, Thường Tuyết, bên này.”

Thẩm Tuyền nhìn Nhiếp Tư.

Tay của Nhiếp Tư chỉ phòng dụng cụ.

“Văn thiếu đang chờ cậu trong đó.”

Nhiếp Tư lại cười nói: “Cậu chẳng biết chọn chỗ gì cả, chọn chỗ nào không chọn lại chọn sân thể thao đa năng nhiều người nhất.”

Thẩm Tuyền sững lại, thoáng chốc hiểu ra tại sao Văn Trạch Lệ lại lấy tờ giấy đó ra trước mặt nhiều người như thế rồi. Anh điệu hổ ly sơn, dụ mấy người đó tới sân thể thao đa năng, sau đó dẫn cô tới phòng dụng cụ.

Cô đưa balo cho Thường Tuyết rồi bước lên bậc thang, đi tới phòng dụng cụ rồi đẩy cửa ra. Lúc này phòng dụng cụ không có gì cả, trên bàn rất nhiều bụi bặm. Văn Trạch Lệ dựa vào bàn, đồng phục học sinh trên người anh phanh ra, tay đút trong túi, đôi mắt hẹp dài lạnh nhạt nhìn cô, Thẩm Tuyền đưa tay đóng cửa lại.

Cô nói: “Khỏi nói nhiều đi, lần trước không đánh tay đôi được, lần này đánh đi.”

Văn Trạch Lệ không nói gì, anh thản nhiên đứng đó.

Thẩm Tuyền cũng không nhúc nhích, hai người nhìn nhau hồi lâu, rèm cửa sau lưng Văn Trạch Lệ bay bay, anh mới nói: “Ai định đánh nhau với cậu chứ?”

Thẩm Tuyền: “Vậy dạo này cậu cứ thường xuyên xuất hiện làm gì, thường xuyên làm khó tôi làm gì?”

Văn Trạch Lệ nghẹn họng, híp mắt nhìn cô.

Anh làm khó cô?

Thường xuyên xuất hiện?

Đâu có đâu.

Thẩm Tuyền cởi áo khoác ra, ném áo khoác đồng phục lên trên bàn. Bên trong là một cái áo thun đen, nhưng hôm nay cô mặc áo ngực buộc qua cổ, dây áo ngực màu đen nhỏ cứ như thế lộ ra.

Văn Trạch Lệ nhìn thấy thế, anh đứng thẳng người dùng sức kéo rèm cửa sổ lại. Rèm cửa sổ nhanh chóng che kín phòng dụng cụ, bóng tối lập tức xâm chiếm. Thẩm Tuyền giơ tay lên che mắt.

Văn Trạch Lệ nói: “Tôi không đánh con gái.”

“Cậu không đánh con gái vậy thì nhờ cậu đừng xuất hiện trước mặt tôi vậy nữa.” Thẩm Tuyền lạnh lùng nói.

Đôi mắt hẹp dài của Văn Trạch Lệ thoáng chốc nheo lại, lồng ngực anh run lên, như thể có một con thú hung dữ sắp lao ra. Anh đi tới trước, đứng trước mặt Thẩm Tuyền, nhỏ giọng nói: “Tôi không hề.”

Thẩm Tuyền ngước mắt lên nhìn anh.

“Cậu muốn cột dây giày cho tôi là có ý gì?”

Văn Trạch Lệ sững lại: “Trêu cậu thôi.”

Thẩm Tuyền hừ lạnh: “Xin lỗi chứ trêu không vui. Nhà họ Thẩm chúng tôi đã đính hôn với nhà họ Nhiếp, ở trường có rất nhiều người theo dõi tôi, tôi không muốn họ hiểu lầm.”

Văn Trạch Lệ không thể tin được: “Đính hôn sao?”

“Liên quan gì…”

Đến tôi.

Còn chưa dứt lời thì anh đã lạnh mặt, nắm tay Thẩm Tuyền: “Vậy chụp vài tấm hình cho vị hôn phu của cậu xem vậy.”

Nói xong, anh đẩy Thẩm Tuyền lên bàn rồi ôm lấy eo cô, cầm điện thoại lên còn chưa chụp thì đã bị Thẩm Tuyền tát một cái. Mặt của Văn Trạch Lệ bị đánh lệch sang một bên, môi anh chảy máu, anh nghiêng đầu nhìn Thẩm Tuyền, đôi mắt hẹp dài ánh lên tia máu: “Tôi nhớ nhà họ Thẩm của cậu vẫn luôn có mối quan hệ tốt đẹp với nhà họ Văn mà, cho dù là đính hôn vậy cũng phải tìm tôi chứ? Chẳng lẽ hai người lén lút đính hôn à?”

Ngực của Thẩm Tuyền phập phồng, không nói tiếng nào.

Văn Trạch Lệ lại cảm thấy đau muốn chết, tại sao anh lại đau, đau vì chuyện gì chứ?

Thẩm Tuyền lạnh nhạt nói: “Nhà cậu đã đính hôn với nhà họ Lam rồi.”

“Cậu im miệng, không thể nào.” Văn Trạch Lệ rống to, tiếp đó trong đầu anh thoáng qua hình ảnh mình và Thẩm Tuyền kết hôn, à không chỉ kết hôn mà còn có hình ảnh lên giường, đúng rồi họ còn có một người con trai.

Thẩm Tuyền lại giãy dụa nhào ra khỏi ngực của anh, cô mở cửa sổ ra, một người đàn ông cao lớn bế Thẩm Tuyền ra ngoài. Văn Trạch Lệ vươn tay bắt lấy nhưng chẳng thể nào tóm lấy cô.

“Bé Tuyền——”  Âm thanh giằng xé của anh vang vọng trong sân trường.

END.

*****

Văn Trạch Lệ ngồi bật dậy từ trên giường, cầm quyển sách trong tay, hùng hùng đi xuống lầu rồi vứt cuốn tiểu thuyết tới trước mặt Văn Thân, sau đó kéo cậu dậy.

“Mẹ kiếp, bố kêu con viết một bộ truyện học đường với cái kết ngọt ngào, con viết cái gì đây? Mẹ nó con viết cái gì đây?

Văn Thân oa oa kêu to, uốn éo người: “Mẹ ơi, mau cứu con.”

Thẩm Tuyền xoa xoa tay, cầm quyển tiểu thuyết kia lên xem.

Tên sách [Truyện học đường]

Số chữ [8000]

Độ dài [Ngắn]

Tác giả [Bán Tiệt Tiểu Thân Nhi]

“Bố, đừng đánh con nữa, bố để con viết lại——” Văn Thân vẫn còn kêu, rồi nhìn về phía Văn Trạch Lệ. Thẩm Tuyền bật cười định xin tha cho con trai, tới lúc nhìn thấy mặt của người đàn ông, cô sững lại.

Văn Thân ngơ ngác, chần chừ: “Bố ơi, bố khóc ạ?”

Ôi—— Không phải chứ, chỉ là tiểu thuyết thôi mà, bố khóc cái gì vậy bố——

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.