Hậu Ái

Chương 112: Ngoại truyện 34 Thường Tuyết x Nhiếp Tư



Edit: Thư Thư

Thường Tuyết nói xong thì thoát ra, sau khi thoát ra, cô lại mời Nhiếp Tư tiếp tục chọn đội ngẫu nhiên, chọn đội thành công xong, trong đội lại thêm một nam một nữ.

Thường Tuyết hỏi Nhiếp Tư: “Đi đâu vậy?”

Nhiếp Tư: “Sơn Cốc.”

Anh cực kỳ thích Sơn Cốc, Thường Tuyết cũng đi theo anh. Cô cười híp mắt rồi đá chân Nhiếp Tư một cái, Nhiếp Tư thoắt cái rụt chân lại, giọng nói trầm thấp mất kiên nhẫn: “Làm cái gì đấy?”

“Có một bạn nữ đấy.” Thường Tuyết thì thầm.

Nhiếp Tư ngước mắt lên, im lặng nhìn cô mấy giây. Thường Tuyết cho là anh ngại bèn mỉm cười mở mic, gọi cô gái số một kia: “Xin chào chị gái số một.”

“Xin chào.” Bên kia là một giọng nữ rất dịu dàng.

Thường Tuyết chớp mắt đã hăng như cắt tiết gà, cô chợt nhớ lại mấy năm nay Nhiếp Tư sợ Thẩm Tuyền gần chết, rõ ràng là Nhiếp Tư thích mấy cô gái dịu dàng hơn, Thường Tuyết nhìn Nhiếp Tư: “Này, giọng nói của cô ấy hay thật đấy.”

Nhiếp Tư nhìn cô một cái: “Rồi sao?”

“Đợi lát nữa chạy bo anh dẫn cô ấy theo, à sau khi đáp đất anh theo cô ấy nhé.” Thường Tuyết sắp xếp một cách nghiêm túc.

Nhiếp Tư: “Nhiều chuyện.”

Sau đó hai người đáp đất, hai người đồng đội khác cũng đáp xuống đất, bắt đầu ẩn nấp, tìm súng. Số hai là con trai, có lẽ anh ta đã nhìn thấy chiến tích của Thường Tuyết và Nhiếp Tư, anh ta nói: “Hai người mạnh đấy, ván này cố gắng nhé.”

Thường Tuyết cười haha đáp: “Ừ, không phải tôi mạnh đâu, mà là đồng đội tôi mạnh ý, số 4 ý, anh ấy chơi giỏi lắm, đi với anh ấy là phá đảo luôn. Chị gì ơi, chị qua đây đi theo ảnh nè.”

Cô gái số một sững ra một lúc, sau đó cũng đi sang, đi theo Nhiếp Tư.

Nhiếp Tư không nói gì, anh nhặt đồ rồi đi vào phòng, anh nói với Thường Tuyết: “Cô lên trên sân thượng đi.”

Thường Tuyết nói một tiếng ok rồi nhanh chóng đi lên, sau đó nằm sấp xuống nói: “Hướng hai giờ, có bốn người, mau lên.”

Nhiếp Tư dựa lại gần cửa sổ, cầm súng, sau đó xoay ra ngoài bắn từng phát một. Bắn được hai phát, hai người còn lại mới phản ứng, lập tức phản kích. Vị trí đứng của cô gái số một khá lộ, Nhiếp Tư lại không thèm quan tâm, Thường Tuyết nhảy xuống sân thượng, hét lên: “Chị gái số một ơi, chị theo sát anh ấy đi.”

“Nhiếp Tư, tôi đi theo anh trai số hai nhé.” Nói xong, Thường Tuyết liền bắn một phát súng hạ gục một tên đang đuổi theo, sau đó chạy theo anh trai số hai.

Nhiếp Tư cắn chặt răng, không biết đang nghĩ gì, liếc mắt nhìn cô gái đang theo sát mình, quay người lại hạ gục được hai người nữa: “Yểm trợ.” 

Anh nói với cô gái đó.

Cô gái đáp lại một câu ok rồi nhanh chóng yểm trợ.

Nhiếp Tư tiếp tục nổ súng, sau đó anh nghe thấy tiếng trò chuyện giữa Thường Tuyết và anh trai số hai, Nhiếp Thừa ngước mắt, nhìn thấy Thường Tuyết vẫn đang cười tủm tỉm.

Anh tung cước, đá vào chân của Thường Tuyết.

Thường Tuyết giật mình kêu lên một tiếng rồi liếc anh: “Làm sao đấy?”

Nhiếp Tư: “Cười như con mê trai thế, cô quên anh trai lần trước rồi à?”

Thường Tuyết cười to, cô đặt ngón tay lên môi suỵt một cái: “Tôi đang nuôi cá mà.”

Nuôi cá.

Từ ngữ đang thịnh hành gần đây, ý là có nhiều đối tượng, Nhiếp Tư cảm thấy bản thân hơi buồn bực, anh cười một tiếng: “Cô thì đỉnh rồi, nuôi nhiều vào xem có được yêu qua mạng không.”

Thường Tuyết tặc lưỡi rồi tiếp tục dựa lên tay vịn, điều khiển nhân vật, kết quả không cẩn thận bị người ta bắn trúng, cô kêu lên một tiếng: “Anh trai số hai cứu em với.”

Lại bắt đầu bóp giọng ỏn a ỏn ẻn rồi.

Nhiếp Tư lại lần nữa rùng mình, sầm mặt nói: “Đừng có nói kiểu đó.”

Kết quả anh trai đó lại rất đớp đòn này, giọng nói cũng dịu dàng lại: “Anh đến rồi đây, em đừng động đậy, để anh giết nốt tên này rồi lại ra cứu em.”

Thường Tuyết tắt mic rồi wow một tiếng, cô chống cằm nói: “Dịu dàng quá đi.”

Nhiếp Tư trầm mặc mấy giây, liếc cô một cái.

“Anh ta giống y cô vậy, cũng là dạng ra vẻ mà thôi.” Anh nói. 

Thường Tuyết trừng anh một cái: “Cút.”

Nhiếp Tư nhảy ra khỏi cửa sổ, nhìn sang bên đó, hai người một người nằm sấp còn một người thì đang cứu người kia, anh trai đó còn nói tiếp: “Được rồi, đứng lên đi, anh cho em chút đồ nè.”

“Cảm ơn anh.” Giọng nói của Thường Tuyết càng dịu dàng hơn rồi.

Nhiếp Tư nhìn bọn họ một lúc lâu rồi nói: “Tới lúc chạy bo rồi.”

Nói xong, anh lại nói với chị gái số một: “Đi theo sát tôi nhé.”

Nói xong, anh lại ngước mắt nhìn về phía Thường Tuyết, Thường Tuyết còn tiếp mic, cười đáp: “Đúng, chị gái số một ơi, chị đi theo ông lớn này đi, anh ấy sẽ dẫn chị ra ngoài.”

Thường Tuyết nói xong còn ngẩng đầu, khi bắt gặp ánh mắt Nhiếp Tư, cô bèn tóm lấy cái gối ném về phía Nhiếp Tư, cười hihi nói: “Mau lên, anh mau tán cho đổ chị gái này đi, sau đó chúng ta cùng nhau yêu qua mạng.”

Nhiếp Tư tiếp lấy cái gối, đầu ngón tay dùng lực: “Ha, cô tự mà đi yêu qua mạng ấy.”

Nói rồi liền vứt cái gối kia rơi thẳng xuống đất, sau đó anh cúi đầu bấm điện thoại, điều khiển nhân vật, không quan tâm đến Thường Tuyết nữa.

Bo càng ngày càng thu hẹp.

Thường Tuyết nhìn cái gối đó, chậc một tiếng: “Làm gì thế, cái gối có thù với anh à.”

Đó là một cái gối hình gấu màu xám. Thường Tuyết cúi xuống, nhặt lấy cái gối đó, cô cúi người như vậy, chiếc áo ngắn màu đen bị kéo lên trên, lộ ra nửa vòng eo.

Một màu trắng chói mắt.

Nhiếp Tư liếc sang, nhân vật trong xe thiếu chút nữa là lật xe.

Trận này đội bọn họ vẫn thắng.

Lúc sắp kết thúc, Thường Tuyết còn kết bạn weixin với người trong nhóm, kết bạn với cả chị gái kia. Chị gái kia nhìn ra được trận này Nhiếp Tư rất lợi hại, đa phần số đầu người đều thuộc về anh.

Thế là chị gái dịu dàng hỏi: “Có thể kết bạn wechat được không?”

Nhiếp Tư không nói gì.

Thường Tuyết lại thay anh trả lời: “Tất nhiên rồi.”

Sau đó cô đá chân Nhiếp Tư một cái, đây là lần thứ ba hai người đá chân đối phương, lòng bàn chân cũng là nơi cực kỳ nhạy cảm, Nhiếp Tư đột ngột rụt chân lại.

Giọng nói mất kiên nhẫn: “Kết bạn rồi.”

Thường Tuyết cười haha: “Này, sao vừa nãy anh không cười ngô nghê đi?”

Nhiếp Tư không thèm để ý đến cô.

Thường Tuyết chán rồi thì cầm chai bia lên uống một ngụm to, trên trang tin nhắn của cô có rất nhiều tin nhắn riêng tư, vậy là cô vội vàng đi trả lời tin nhắn. Ngược lại, bên phía Nhiếp Tư lại khá nhàn rỗi, trong phòng khách yên lặng. lúc Thường Tuyết trả lời tin nhắn thỉnh thoảng còn bật cười, không biết là đang cười gì, Nhiếp Tư bóc một viên kẹo cao su ra ăn.

Thường Tuyết thấy vậy lập tức giẫm lên thảm đứng dậy, dán tới rồi lục lọi: “Tôi cũng muốn ăn.”

Nhiếp Tư vốn dĩ không có ý định lấy cho cô, anh xoay người rúc vào ghế sofa. Nhưng do người cao, tầm mắt cũng cao hơn, Thường Tuyết cuối cùng cũng tìm thấy kẹo cao su trong ngăn kéo thứ hai của bàn trà, bàn tay cầm điện thoại của cô thuận thế khoác lên đầu gối Nhiếp Tư, Nhiếp Tư cụp mắt nhìn thoáng qua.

Lịch sử trò chuyện đen ngòm.

Anh trai số một: [Để anh mời em nhé, lát nữa chúng ta đấu riêng với người khác một trận.]

Thường Thường Thường: [Được ạ.]

Nhiếp Tư không nói gì cả, thu hồi tầm mắt. Việc tìm đồ khiến đầu tóc Thường Tuyết rối tung, cô đứng thẳng vậy, tách vỏ ra bỏ vào trong miệng, trừng mắt nhìn Nhiếp Tư: “Giấu kỹ thế, có mấy viên kẹo cao su thôi mà.”

Sau khi đứng lên, cổ áo của con trai thường lớn hơn cổ áo của con gái, cổ áo cô lộ ra một nửa, lộ ra cả xương quai xanh, tóc thì xõa ra.

Con người Thường Tuyết tuy là vô tư hào sảng, nhưng cô luôn có một mái tóc đen dài và thẳng, mượt mà lướt qua từng ngón tay.

Nhiếp Tư nhìn cô mấy giây, sau đó tóm lấy cánh tay cô, kéo cô lên sofa: “Chú ý hình tượng một chút có được không hả.”

Thường Tuyết ngã xuống ghế, cô a lên một tiếng: “Con mẹ nó sao tự dưng anh lại giận dỗi vậy?”

“Lẽ nào ban nãy chơi pubg tôi chơi không tốt à? Hay là chị gái kia vẫn chưa gửi tin nhắn cho anh?” Thường Tuyết kéo áo lên rồi đứng dậy, giật lấy điện thoại của anh.

Nhiếp Tư nhất thời không kịp né, bị giật đi ngay. Hai chân anh đặt trên sàn, những đầu ngón tay mảnh khảnh đan vào nhau, trong miệng nhai kẹo cao su, lộ ra xương hàm rõ nét.

Thường Tuyết cầm điện thoại anh lên nhìn.

Cũng nhiều tin nhắn riêng đấy, chị gái kia cũng gửi tin nhắn cho Nhiếp Tư.

Chị gái số một: [Xin chào, anh có rảnh không? Có thể chơi với em ván nữa không? Em chơi lâu rồi mà mới thắng lần đầu tiên.]

Thường Tuyết đọc đến đây thì liền nổi hứng.

Cô vừa cười vừa dán tới, nhét điện thoại của tay Nhiếp Tư rồi nói: “Mau trả lời đi, anh nói đồng ý, chị ấy đang tỏ ra yếu ớt đấy, chị gái trông có vẻ rất sùng bái anh nha.”

Nhiếp Tư nhìn màn hình điện thoại, chỉ ngửi thấy mùi hương sữa tắm toả ra từ trên người cô, rõ ràng là dùng cùng loại sữa tắm, tại sao cô lại thơm vậy nhỉ? 

Anh dùng khuỷu tay ngăn cô lại rồi nói: “Cô mau quay về chỗ đi.”

Phần bụng của cô bị anh đụng một cái, cô chậc một tiếng, tuy là không đau nhưng rõ ràng là đang đuổi cô, Thường Tuyết tặc lưỡi, quay về tay vịn sofa.

Sau đó cô nói: “À đúng rồi, tí nữa tôi và anh trai kia đánh cặp đấy.”

Có nghĩa là không lập đội với người khác, bao gồm Nhiếp Tư.

Nhiếp Tư cười lạnh một tiếng: “Vừa khéo, chúng tôi cũng đánh cặp, hai người cẩn thận đấy.”

“Wow.” Thường Tuyết phấn khích: “Thế mau lên, lát nữa là hổ gặp sư tử rồi.”

Nhiếp Tư gạt bỏ những suy nghĩ linh tinh khác, dựa vào tay vịn, ung dung nhai kẹo cao su rồi trả lời chị gái kia, đồng ý chơi cùng, chơi theo cặp.

Chị gái kia ban đầu còn sợ sẽ kéo chân của Nhiếp Tư, còn hỏi lại mấy lần là chơi cùng cô ấy không sao đấy chứ?

Thật sự không sao đấy chứ?

Hỏi nhiều tới mức Nhiếp Tư thấy phiền, anh đang định bảo với đối phương là thôi khỏi, vừa ngước mắt đã thấy Thường Tuyết ngồi đó cười tủm tỉm, liên tục gõ chữ.

Nhiếp Tư cắn chặt răng, thổi một cái bong bóng cao su rồi soạn tin nhắn.

Tư: [Đừng nhiều lời, tôi kéo cô được.]

Chị gái số một: [Vậy, được thôi.]

Bên này, Thường Tuyết với anh trai số một trò chuyện xong là vào trò chơi, thao tác của anh trai này không tồi, tuy rằng không đỉnh như Nhiếp Tư, nhưng cộng thêm thực lực của cô, chắc chắn là có thể thắng. Còn về bên phía Nhiếp Tư, Thường Tuyết không để ý nữa, cô cảm thấy Nhiếp Tư chắc chắn có thể đánh tới cùng.

Đến lúc đó bốn người sẽ hay ho lắm đấy.

Hai bên đều mở mic lên.

Giọng nói của anh trai bên kia vẫn vang lên: “Ra sau tôi đây này, vãi nồi, em đỉnh vãi, thế mà cũng nhìn thấy được. Nữ hiệp, cảm ơn đã cứu tôi một mạng, hahaha, tôi lấy thân báo đáp được chứ?”

Thường Tuyết: “Được thôi, nhớ phải viết khế ước nhá.”

Lời thế này mà cô cũng có thể tiếp được, anh trai bên đó càng phấn khích hơn, cười khúc khích mấy tiếng: “Này, nhìn kìa, bên phía tay trái.”

Thường Tuyết: “Đến rồi đây.”

Một phát vào đầu, Thường Tuyết cười nói: “Em đỉnh không?”

Anh trai: “Đỉnh, nằm xuống đi.”

Thường Tuyết ngay lập tức nằm xuống, anh trai một hơi giết chết hai người, còn một tên thì đã đi nấp.

Thường Tuyết giậm chân: “Thật ra anh có thể nhanh thêm chút nữa.”

Anh trai: “Được, tuân mệnh tiểu nương tử.”

So với sự sôi nổi bên phía Thường Tuyết, bên phía Nhiếp Tư rất im ắng, anh nghe thấy câu lấy thân báo đáp của người đàn ông kia, thêm cả câu tiểu nương tử, sắc mặt anh dần sầm lại, tốc độ cũng nhanh hơn. Chị gái bên này mở mic, cả quá trình đều dè dặt xin cầu cứu, giọng nói cực kỳ dịu dàng, có lần còn bị dọa sợ, kêu to một tiếng.

Không chói tai, ngược lại rất xuôi tai.

Thường Tuyết nghe thấy thì mỉm cười đá Nhiếp Tư một cái, chẳng biết vì sao Nhiếp Tư lại né rồi đưa một tay ra ấn lên chân cô, ngước mắt lên nói: “Đừng có suốt ngày đá tôi.”

Thường Tuyết tặc lưỡi: “Này, chị ấy đang làm nũng với anh ấy, anh làm sao thế?”

Tuy là hồi trước Nhiếp Tư cũng bắt nạt cô, nhưng kiểu bắt nạt đó chẳng khác gì trêu chọc, không tính là thật. Lúc anh và đám Văn Trạch Lệ đi đánh nhau, lúc ấy vẻ mặt anh cũng vậy, khí thể khó tả.

Nhiếp Tư không để ý đến cô, anh đẩy chân của cô ra, lòng bàn tay vẫn còn sót lại xúc cảm mềm mịn trên làn da cô.

Thường Tuyết bĩu môi nói: “Có phải là anh quá tập trung giết người rồi không? Chắc chắn là vậy rồi.”

Thỉnh thoảng Nhiếp Tư tập trung làm gì đó trông anh cũng sẽ như vậy. Thường Tuyết lại đá anh một cái, nói: “Bảo vệ chị gái cho tử tế đấy.”

Nhiếp Tư: “Cút.”

Thường Tuyết không gây gổ với anh nữa, bởi vì cô còn phải chạy bo. Cô đi theo anh trai số một lên chiếc xe Jeep, hai người chạy như bay, chiếc xe chạy bay qua người Nhiếp Tư và chị gái kia. Hai người họ chạy bằng chân, Thường Tuyết thấy thế thì bật cười. Nhiếp Tư nhìn cô, cô cười rất vui, đôi mắt tủm tỉm: “Hahaha, cảm giác chạy bộ như thế nào hả…”

Nhiếp Tư nhịn không được lại đá cô một cái.

Lần này là anh chủ động đá vào bắp chân cô.

Thường Tuyết cầm gối ném về phía anh.

Sau đó Nhiếp Tư điều khiển nhân vật, đi tìm được một chiếc xe Jeep, kéo được chị gái kia là ngoài. Dần dần, nhân vật trên bản đồ càng ngày càng ít.

Anh trai bên phía Thường Tuyết không cẩn thận trúng một phát, Thường Tuyết liên tục ném thuốc cho anh, vừa quay đầu đã thấy Nhiếp Tư và chị gái kia đứng trước mặt họ.

Nhiếp Tư giơ súng nhắm chuẩn vào anh trai số một.

Thường Tuyết vừa nhìn bản đồ, ôi vãi, không còn người nữa, chỉ còn bốn người bọn họ thôi, đúng là hổ gặp sư tử nha.

Thường Tuyết lập tức giơ súng lên, ngay lập tức nhắm vào chị gái kia. Nhiếp Tư hiếm khi mở mic, nói với chị gái: “Nấp đi”

Chị gái kia lập tức định lùi ra sau, Thường Tuyết lùi ra sau, chuẩn bị một phát tiễn chị gái kia đi luôn.

Kết quả bùm một tiếng.

Anh trai số một bị ra đi.

Nhiếp Tư tiếp tục nhắm họng súng về phía Thường Tuyết.

Thường Tuyết chửi thề một tiếng.

Cô hung dữ đá chân Nhiếp Tư một cái.

Nhiếp Tư ngẩng đầu, lạnh lùng nói: “Cái gì?”

Thường Tuyết cười hihi nói: “Thôi vậy, thành toàn cho anh và chị gái kia vậy, mẹ nó anh nổ súng đi.”

Nhiếp Tư nhìn cô, không nói gì.

Thường Tuyết mở mic, nói với chị gái kia: “Chị gái ơi, sau khi anh ấy cho em lìa đời, chị làm bạn gái anh ấy nhé, người này đáng thương lắm, ế từ trong trứng nước lận, tới giờ vẫn chưa có bạn gái…”

Vừa dứt lời.

Vai của Thường Tuyết trúng một phát đạn, cô khuỵu xuống, nhưng vẫn còn máu, cô chửi thề một tiếng. Ở bên này, Nhiếp Tư ngẩng đầu lên, nhìn cô gái đang dựa vào tay ghế vịn.

Trong miệng cô vẫn còn nhai kẹo cao su, cô bẻ gập đầu gối, mặc quần áo của anh, cổ áo của cô lại trượt xuống, thoắt ẩn thoắt hiện nửa cái eo, mái tóc dài xoã ra trên sofa nhà anh.

Nhiếp Tư nhìn một lúc lâu rồi đột nhiên thu lại ánh nhìn, nhìn sang đồng đội bên cạnh mình, cũng chính là chị gái đang cầm súng chĩa vào người Thường Tuyết kia.

Anh gần như theo phản xạ giơ súng lên.

Bắn một phát tiêu diệt đồng đội của mình trước.

“Vãi òn?” Thường Tuyết đang nạp thuốc đã sốc.

Chị gái kia cũng sững sờ, chị gái mở mic, nhỏ giọng hỏi: “Có phải anh bắn nhầm rồi không? Em mới là đồng đội của anh mà.”

Nhiếp Tư: “Không nhầm, tôi bắn cô đấy.”

Chị gái kia: “…”

Thường Tuyết khiếp sợ, cô đạp chân Nhiếp Tư một cái: “Này, anh không cần bạn gái nữa à? Vãi òn thật.”

Nhiếp Tư rút chân lại, lạnh lùng đáp: “Cô nốc xong thuốc chưa?”

Thường Tuyết cười: “Xong rồi, anh chết chắc rồi.”

Nói rồi, cô điều khiển nhân vật nhảy từ dưới đất lên, một phát tiễn luôn Nhiếp Tư.

Màn hình rực sáng.

Đại cát đại lợi, tối nay ăn gà. [*]

[*Câu chúc mừng chiến thắng trong một trận Pubg bản Trung, bản Việt và bản Quốc tế là “Winner Winner Chicken Dinner”]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.