Hậu Ái

Chương 21



Edit: Alicia

Vệ sĩ lôi người ra ngoài, hai người vệ sĩ khác thì đi lên che chắn cho Thẩm Tuyền. Tại cái đất thủ đô này, bất kỳ kẻ nào dám có ý xấu với Thẩm Tuyền đều không có kết cục tốt. Hai người vệ sĩ còn lại tiến tới trước sau bảo vệ Thẩm Tuyền.

Người Văn Trạch Lệ vừa lôi thôi vừa nhếch nhác. Đầu ngón tay anh quệt vết máu ở khoé môi, không hề cất một tiếng.

Đám vệ sĩ cũng làm như không thấy dáng vẻ hỗn độn của anh.

Đại thiếu nhà họ Văn có ra sao thì cũng không đến lượt bọn họ có thể nhìn.

Thẩm Tuyền lạnh lùng liếc tên Liêu Yến đang nằm bẹp dí như con chó chết, cô nhìn Văn Trạch Lệ lần nữa: “Nói thế nào tối nay cũng phải cảm ơn anh. Lát nữa tôi gọi người xử lý vết thương cho anh.” 

“Khỏi.” Giọng Văn Trạch Lệ khàn khàn.

Thẩm Tuyền nghe xong, gật gật đầu, không miễn cưỡng nữa. Cô xoay người, lịch sự gật đầu với bọn Châu Dương rồi rời khỏi. Nhóm vệ sĩ cũng vây quanh cô rời đi.

Đối với phái nữ, chiều cao của cô tương đối cao, lại thêm cả vệ sĩ phụ họa, người phụ nữ này nhìn là biết ngay không phải người có thể trêu chọc. Loại khí thế này không hề thua kém bất cứ đấng mày râu nào có mặt tại đây.

Phòng ăn ánh sáng mờ mờ, ngoài cửa tụ tập vô số người tới hóng hớt. Văn Trạch Lệ chùi khóe môi, một lúc sau mới tựa vào tường chìa tay với Châu Dương.

Châu Dương, Cố Trình, Giang Úc đúng lúc chứng kiến từ đầu tới đuôi. Châu Dương rút điếu thuốc và bật lửa ném qua, mắng một tiếng: “Gặp phải một cô gái như thế, đúng là khó nuốt.”

Đúng là không hề nhường nhịn chút nào.

Trong mắt đàn ông, câu nói vừa rồi của Văn Trạch Lệ chủ yếu là lo lắng, cũng vì quá lo nên mới bốc đồng, hoảng loạn. Không ngờ Thẩm Tuyền nhà người ta lại chẳng hề khuất phục, cũng chẳng tha thiết gì chút quan tâm đó.

Đỉnh vãi lúa.

Một nhát đấm lên hòn đá, đau thấu tâm can.

Văn Trạch Lệ chụp lấy điếu thuốc, cúi đầu châm lửa, đôi mắt hẹp dài hơi híp lại, sương khói mù mờ.

Phía đầu ngõ truyền tới tiếng chân, Văn Trạch Lệ liếc mắt qua, là Lam Thấm. Cô ta đứng tại đó, vẻ mặt vừa lo lắng vừa bồn chồn nghi hoặc, muốn đi tới lại e dè không dám.

Anh chìm đắm trong khói thuốc mông mờ, giữa chốn đông người nhìn thẳng vào cô ta, ánh mắt hệt như của Thẩm Tuyền.

Thương hại.

Sự thương hại mà anh dành cho Lam Thấm, thực chất là đang cảm thấy có lỗi với Thẩm Tuyển.

Anh từng đốn mạt cho rằng, sau khi liên hôn, hai người sẽ mỗi người mỗi ngã. Về mặt tình cảm, anh tự do, dẫu có “thương hại” Lam Thấm tới cỡ nào thì cũng không liên quan mấy tới Thẩm Tuyền.

Đúng là đồ tồi.

Để giờ đây, nỗi ân hận đặc quánh nơi tim.

Văn Trạch Lệ cắn điếu thuốc, nhìn sang chỗ khác. Châu Dương cầm một tờ khăn giấy đưa cho anh: “Lau nè?”

Văn Trạch Lệ nghiến răng: “Tôi đâu có khóc.”

“Thì cũng phải có chút xíu chớ?”

“Không hề.”

Châu Dương: “…”

Vậy thôi làm gì căng.

Đám người đứng một lát rồi rời đi, mà chỗ Lam Thấm đứng vừa hay là đường bọn họ phải đi qua. Cô ta nhìn Văn Trạch Lệ chằm chằm, nhưng người đàn ông chỉ lướt qua cô ta, tay cầm điếu thuốc, sự lạnh lùng bao phủ đầy khuôn mặt của anh.

Chờ bọn họ đi hết, Lam Thấm ngồi xổm xuống bật khóc.

Mấy năm nay, Văn Trạch Lệ luôn rất lý trí, cũng rất ngạo mạn, thậm chí rất ít khi biểu hiện ra cảm xúc nào khác. Chẳng mấy ai dò được lòng anh, đến cô ta cũng không hiểu được. 

Nhưng vừa rồi, cảnh tượng anh giận dữ với Thẩm Tuyền khiến cô ta hết sức khiếp sợ. Cô ta chưa bao giờ nghĩ Văn Trạch Tân lại nổi giận vì một người phụ nữ như thế.

Từng câu anh nói đều lộ vẻ cuống cuồng, cũng ẩn giấu sự ghen tuông.

Thậm chí đối với em gái Văn Dao, anh cũng không có cảm xúc mãnh liệt đến thế.

Nhưng với Thẩm Tuyền lại có.

Đây không thể là thái độ đối với đối thủ hay đối tác được.

*

Giải quyết xong chuyện của Liêu Yến là đã muộn lắm rồi, Thẩm Tuyền về khách sạn, cầm quần áo đi tắm, chà mạnh chỗ đầu gối.

Chà cho đỏ lên cô mới dễ chịu. 

Tắm rửa xong xuôi, cô ngồi trên giường lau tóc.

Một lát sau, cô cầm điện thoại xem.

[Trần Y: Cậu không sao chứ?]

[Thẩm Tuyền: Không sao.]

[Trần Y: Sợ hú hồn, danh tiếng của nhà họ Liêu ở Hải Thành không được tốt cho lắm.]

[Thẩm Tuyền: Ừ.]

Vài phút sau.

[Trần Y: Ừm, có phải cậu với Văn thiếu cãi nhau một trận ở chỗ đó không vậy?]

[Thẩm Tuyền: Ừm.]

[Trần Y: Trước giờ, chắc cậu chưa cãi nhau bên ngoài thế đâu nhỉ?]

[Thẩm Tuyền: Lần đầu tiên đó.]

[Thẩm Tuyền: Chẳng hiểu nổi anh ta.]

[Trần Y: Cõ lẽ chuyện chúng ta nói lần trước, chuyện anh ấy thích cậu ấy, nên ngẫm lại lần nữa xem.]

[Thẩm Tuyền: Cậu nghĩ vậy à?]

[Trần Y: Nhỡ thật thì sao?]

[Thẩm Tuyền: Mình chả ham gì tình cảm của anh ta.]

Cô đáp thẳng thừng rồi buông điện thoại xuống. Tóc đã gần khô, cô đứng dậy ngồi bên cửa sổ, ngắm ánh đèn leo lắt ngoài kia. Xét trên một phương diện nào đó, Thẩm Tuyền là một cô gái thù dai, ăn đau bởi ai thì kẻ đó xác định bị cô ghim cả đời đi.

Thường Tuyết gõ cửa: “Thẩm tổng, cần gọi bác sĩ cho Văn thiếu không?”

Thẩm Tuyền thôi dòng suy tư, mở cửa: “Gọi chứ.”

Thường Tuyết gật đầu: “Được, bác sĩ đang dưới lầu.”

Không lâu sau, bác sĩ lên tới, Thẩm Tuyền mặc thêm một cái áo khoác dài bên ngoài bộ quần áo ngủ, dẫn theo bác sĩ đi gõ cửa phòng đối diện.

Người mở cửa là Cố Trình, anh ta ngơ ra một lúc, sau đó nhìn thấy bác sĩ sau lưng Thẩm Tuyền: “Thẩm tổng?”

Biểu cảm Thẩm Tuyền lạnh nhạt: “Văn tổng đâu? Tôi dẫn bác sĩ đến đây xử lý miệng vết thương cho anh ấy.”

“Đang ở trong.” Cố Trình chưa thấy cô gái nào nghiêm túc như thế nên nhìn cô thêm mấy lần, bỗng phát hiện cô có chỗ khang khác. Đúng rồi, là không mặc quần áo văn phòng mà chỉ mặc đồ ngủ thoải mái với cái áo khoác, mái tóc được thả ra, gương mặt thoạt nhìn cứ ngỡ thiếu nữ, nào có dáng dấp của giám đốc chuyên quyền.

Cố Trình nhướng mày, cười rồi tựa trên cửa nhường đường.

Dẫu vậy, khí thế trên người cô vẫn không hề suy giảm.

Thẩm Tuyền đưa bác sĩ vào. Trong phòng khách có mấy cánh mày râu đang đánh bài, Văn Trạch Lệ dựa trên sofa cầm bài, khớp tay hơi cong.

Gân xanh chỗ đó hơi gồ lên, mang theo cả gân xanh tím.

Nghe tiếng, anh ngước nhìn.

Không khí trong phòng thoảng mùi thuốc lá vị bạc hà, Thẩm Tuyền nhìn vào mắt anh, sai bác sĩ: “Lại đây khám cho Văn tổng đi.”

Văn Trạch Lệ nhìn cô, nghiêng đầu xoa khóe môi, anh nói: “Không phải tôi đã bảo không cần rồi ư?”

Thẩm Tuyền: “Tôi không muốn nợ anh.”

Văn Trạch Lệ nhếch môi cười một cái, sau đó, anh vẫy tay: “Tới đây.”

Là kêu bác sĩ tới.

Cái nết của người phụ nữ này, anh quá rõ, anh chịu nghe là vì anh hiểu lòng mình, đồng thời cũng có chút xíu hối hận trong đó. Châu Dương bên cạnh cười trêu: “Vết thương có tí tẹo, khám làm gì? Bác sĩ tới thì máu đã ngưng từ đời nào rồi.”

Thẩm Tuyền bị trêu thế cũng không có biểu cảm gì.

Văn Trạch Lệ vẫn nhìn cô, lúc bác sĩ sắp bước tới thì bật thốt: “Thẩm tổng.”

Thẩm Tuyền không tiếp lời chờ anh nói tiếp.

Văn Trạch Lệ nói: “Ngần ấy năm tôi chưa đánh nhau như vậy lần nào, lần đầu tiên lại là vì cô, xương ngón tay bị sưng, khóe môi cũng rách. Nếu cô không muốn nợ tôi, chi bằng tới đây giúp thoa thuốc đi?”

Thẩm Tuyền: “Có bác sĩ lo.”

“Bác sĩ làm không tính, cô vẫn nợ tôi.” Văn Trạch Lệ không cảm xúc nhấn mạnh.

Thẩm Tuyền: “Bác sĩ đại diện cho tôi.”

“Vậy không khám nữa, cô kêu bác sĩ về đi.” Văn Trạch Lệ cầm bài đánh lên bàn, một đôi vua nổ*.

(*Vua nổ (đã được giải thích trong chương 4): là hai con Joker trong bộ bài Tây. Đây là quân lớn nhất trong bài đấu địa chủ.)

Đám người xung quanh chửi tục một tiếng.

“Cứ phải kết thúc kiểu thô bạo thế hả?”

Có câu nói của Văn Trạch Lệ, bác sĩ cũng không dám đi lên. Anh nghiêng về trước kêu Châu Dương xào bài tiếp, không quan tâm tới Thẩm Tuyền, như thể muốn làm lơ cô, nhưng lại liếc mắt qua cửa sổ sát đất.

Trên đó phản chiếu bóng dáng cao gầy của Thẩm Tuyền.

Thẩm Tuyền thấy vậy, cô đứng khoảng hai giây rồi nói với bác sĩ: “Đi thôi.”

Dứt lời.

Cô xoay người đi.

Cực kỳ tiêu sái.

Văn Trạch Lệ vừa cầm bài, thấy cô đi, anh đứng phắt dậy đuổi theo, từ sau bắt lấy cổ tay cô. Có lẽ Thẩm Tuyền không ngờ anh đột nhiên làm vậy, bước hụt chân sau, xui xẻo đụng trúng cây dù đen vào mắt cá chân, quẹt qua vết thương cũ chưa lành. 

Nhói lên làm Thẩm Tuyền vội nhíu mày.

Khe khẽ hít một hơi.

Văn Trạch Lệ thấy thế, lập tức ngồi xổm xuống nắm cổ chân nhỏ của cô, vén ống quần cô lên.

Thẩm Tuyền rụt lại.

Bàn tay anh giữ chặt: “Cô không bôi thuốc?”

Thẩm Tuyền: “Thả ra.”

Văn Trạch Lệ lườm tên bác sĩ đứng bên cạnh. Bác sĩ hoang mang rồi hớt hải nói: “Thẩm tổng, chỗ tôi có rượu thuốc đây.”

Chân Thẩm Tuyền vẫn rụt lại, còn Văn Trạch Lệ thì bắt lấy, hai người tranh nhau cao thấp. Thẩm Tuyền không thích lặp đi lặp lại những lời kia, cô lạnh mặt nhìn anh.

“Văn Trạch Lệ.”

Chưa nói xong, người đàn ông đã thoắt đứng lên, cúi người xuống, chống một tay lên vách tường sau cô. Văn Trạch Lệ cong môi: “Cô muốn nói gì?”

Thẩm Tuyền bỗng hít sâu vào, thở hắt ra.

“Tôi đã nói không cần…”

“Phải, là tôi không có tư cách.” Văn Trạch Lệ xen vào.

Thẩm Tuyền bình tĩnh lại: “Anh biết thì tốt.”

“Thả ra.” Thẩm Tuyền nói thêm.

Văn Trạch Lệ không buông ra ngay mà chống tường nhìn cô, da cô trắng muốt, không tì vết, rồi anh thình lình hỏi: “Cô đã từng có bạn trai chưa?”

Thẩm Tuyền nhìn anh, bình thản hỏi lại: “Sao?”

“Từng có chưa?”

Thẩm Tuyền: “Có rồi.”

Ngực Văn Trạch Lệ trĩu nặng: “Thật không?”

“Đẹp trai không?”

“Đẹp hơn anh.”

Văn Trạch Lệ: “…”

“Thả ra.” Đây là lần thứ ba cô nói câu này.

Văn Trạch Lệ vốn định tiếp tục kiên trì thêm chút nữa, song không biết tại sao lại bất giác thả ra. Anh sầm mặt, một tay đút vào túi, sờ sờ những lá bài, mắt dõi theo Thẩm Tuyền ra ngoài.

Người bác sĩ kia còn tốt bụng đóng cửa giùm.

Sự thật là lúc hai anh cả chị cả này chiến tranh, mọi người xung quanh ai cũng có cảm giác bị đốt thành tro.

Ai bảo khí thế hai người mạnh quá.

Sau cánh cửa.

Đám đực rựa trong phòng cười sa sả, Văn Trạch Lệ liếc xéo bọn họ rồi ngồi xuống sofa. Châu Dương vắt chéo chân dài và nói: “Sao cậu không cưỡng hôn đi?”

Văn Trạch Lệ: “Hôn rồi.”

“Móa? Ngầu dữ.”

Cố Trình ngồi bên cạnh cười to: “Sau bữa đó, anh chàng bị dụ vào phòng khách sạn với Lam Thấm, còn bị người ta chụp ảnh hiện trường. Khi ấy, Lam Thấm còn đang mặc áo tắm dài cơ.”

Bọn Châu Dương và Giang Úc hãi không thôi: “Đậu xanh? Chuyện đó là do một tay Thẩm đại tiểu thư gài thật à?”

Cố Trình nhìn Văn Trạch Lệ một cái: “Còn ai trồng khoai đất này.”

Chu Dương cười ha ha ha ha ha: “Đỉnh.”

Giang Úc: “Vợ trước của bạn cao tay thật.”

Chứ sao nữa?

Văn Trạch Lệ cúi đầu châm thuốc, phả ra khói trắng.

Anh ngẫm nghĩ, Thẩm Tuyền có bạn trai lúc nào, người ở đâu?

*

Về phòng, Thường Tuyết thấy chân Thẩm Tuyền, cô ấy hốt hoảng, vội vàng đổ rượu thuốc thoa cho Thẩm Tuyền nhưng bị cô đá văng đi, tiếp đó lấy chai rượu bác sĩ đưa qua.

Thường Tuyết ngẩn người nhìn chai rượu thuốc, mãi mới nhận ra, đây là chai Văn thiếu đưa.

Thẩm Tuyền khom lưng đổ một ít rượu, theo lời dẫn của bác sĩ chầm chậm xoa bóp chỗ bị bầm. Cơ thể cô ngà ngọc, bác sĩ không dám chạm tay vào, bệnh viện có nữ bác sĩ giỏi nhưng cố tình lại phái ông tới, may thay Thẩm đại tiểu thư cũng không muốn ông chạm vào.

Vì thế ông dốc lòng chỉ dẫn hết lần này đến lần khác.

Thường Tuyết bên cạnh cũng ráng nhớ, sau đó vươn tay giúp.

Trán Thẩm Tuyền rịn mồ hôi.

Cô đau đớn vật ra sofa, nhẹ nhàng hít vào một hơi.

Thường Tuyết lau mồ hôi cho cô.

Ở một mức độ nào đó, Thẩm Tuyền cũng rất yếu ớt.

Thường Tuyết chụp lén một tấm, nói: “Mình gửi cho Trần Y xem, cậu lại làm mình làm mẩy này.”

Trần Y ở bên kia cười đáp: “Mình đăng lên vòng bạn bè cho ba mẹ cậu xem.”

Trần Y thân với Thẩm Tuyền, Thẩm Tiêu Toàn và Mạc Điềm cũng rất mến Trần Y. Thẩm Tuyền không trả lời cô ấy, nằm bò lên tay vịn không hó hé.

Ảnh chụp trên vòng bạn bè.

Văn Trạch Tân đang đi công tác ở nước ngoài nhìn thấy, cười cười chia sẻ cho Văn Trạch Lệ. Văn Trạch Lệ bấm vào xem, vừa nhìn đã không dứt mắt ra được.

Cô lại nằm nhoài trên sofa?

Đệch.

*

Sáng sớm hôm sau, chân Thẩm Tuyền đỡ hơn nhiều. Hôm nay hội nghị thượng đỉnh vẫn phải tiếp tục, cô mang đôi giày đế bằng chỉnh lại cổ áo.

Thường Tuyết mở cửa phòng, hai người cùng ra ngoài.

Cửa phòng đối diện bật mở, Văn Trạch Lệ khoác áo khoác vest đi ra, thấy Thẩm Tuyền, anh nói: “Chào.”

Thẩm Tuyền: “Chào.”

Mặc dù tối qua có ầm ĩ thế nào thì hôm nay cảm xúc của hai người vẫn khôi phục như cũ.

Bất chợt, Thường Tuyết lấy một cái chai cho Thẩm Tuyền xem: “Thẩm tổng, cái này?”

Thẩm Tuyền nghiêng đầu nhìn.

Là chai rượu thuốc kia.

Cô bảo: “Vứt đi.”

Thường Tuyết đáp một tiếng, thuận tay ném vào thùng rác gần đó.

Văn Trạch Lệ đi sau, im lặng nhìn chai rượu thuốc kia, anh giật khóe môi, xụ mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.