Chỉ dừng khoảng một giây, Văn Trạch Lệ liền hung hăng lấp kín môi cô, đầu ngón tay siết chặt cằm của cô, trực tiếp cuốn lấy đ@u lưỡi của cô chứ không còn chờ đợi như lúc trước.
Lúc này sự bá đạo và hung hãn của người đàn ông hoàn toàn lộ ra. Thẩm Tuyền vốn nghĩ anh sẽ dừng lại, ai ngờ anh lại được nước lấn tới, cô giãy giụa chẳng có ích gì.
Môi lưỡi bị người quấn lấy, cho dù có bình tĩnh tới mấy, trong đôi mắt vẫn lấp lánh chút ánh sáng.
Huống chi mùi rượu trong miệng hai người lại hoà lẫn vào nhau. Đặc biệt là chai rượu Whisky nặng đô kia. Thẩm Tuyền tóm lấy cổ áo anh, ánh mắt mang theo sự lạnh lùng và cả dục vặn.
Cô không thích bị áp chế như vậy.
Chỉ vì một câu kỹ thuật hôn không tốt kia mà Văn Trạch Lệ cuốn lấy môi lưỡi cô, dây dưa không dứt.
Cổ họng Thẩm Tuyền phát ra một tiếng như tiếng mèo kêu.
Văn Trạch Lệ sững người, sau đó bật cười, thả lỏng ra, duỗi tay ôm lấy eo cô. Thẩm Tuyền không còn cong người nữa, cô lùi lại, hơi cúi đầu, tiếp đó há miệng rồi hôn lên.
Giây tiếp theo.
Văn Trạch Lệ rên hừ một tiếng, mùi máu tanh nổ tung trong miệng hai người.
Văn Trạch Lệ trợn tròn mắt, nhìn về phía cô.
Thẩm Tuyền giấu đi tia d*c vọng kia, chỉ còn lại sự lạnh lùng
Lạnh lùng tựa như một kẻ đứng ở vị trí trên cao nhìn xuống anh vậy.
Văn Trạch Lệ lùi lại, dùng đầu ngón tay lau khóe môi, toàn là máu. Anh lại tóm chặt lấy cằm của Thẩm Tuyền, nhéo nhéo rồi kiểm tra: “Sao răng em sắc vậy?”
Thẩm Tuyền: “Buông ra.”
Lúc này, cửa phòng bên cạnh mở ra, Thường Tuyết cầm theo áo khoác chạy từ bên trong ra, vừa quay đầu lại nhìn thấy cảnh này thì ngây người ra. Văn Trạch Lệ còn định nói gì đó, Thẩm Tuyền đã đẩy anh ra, sau đó muốn tự mình đứng vững lại. Thường Tuyết lập tức nhận ra, chạy nhanh về phía cô, một phát đỡ lấy cô.
Và cũng nhìn Văn Trạch Lệ một cách đầy nghi ngờ.
Văn Trạch Lệ lau khóe môi còn máu, nhìn Thẩm Tuyền rồi nói với Thường Tuyết: “Cô ấy uống không ít rượu đâu, vừa rồi còn uống cả Whisky đấy.”
Uống trong miệng anh ấy.
Ánh mắt của Thẩm Tuyền liếc ngang qua anh, vô cùng lạnh lùng.
Thường Tuyết ồ lên một tiếng, đỡ Thẩm Tuyền đi về phòng lúc nào không hay, còn khoác cả áo khoác cho cô. Trước khi cánh cửa đóng lại, Thường Tuyết nhìn Văn Trạch Lệ, anh cởi cúc áo sơ mi, khóe môi vẫn còn vết máu, thêm cả khuôn mặt kia, trông vừa thê thảm vừa mạnh mẽ.
Trong phòng đã mở hệ thống sưởi, sau khi Thẩm Tuyền đi vào liền đi súc miệng. Mùi rượu Whisky từ từ bị cuốn trôi, cô nhân tiện cầm lấy đồ ngủ đi tắm luôn.
Sau khi tắm xong, cô bị Thường Tuyết bắt uống thuốc tỉnh rượu.
Thường Tuyết cẩn thận hỏi: “Sao vừa rồi trên khóe môi của Văn thiếu có máu vậy?”
Cô ấy phải quên hình ảnh ban nãy đi thôi, bởi vì ban nãy khi cô ấy đi ra đã nhìn thấy tay của Văn thiếu thế mà lại ôm lấy eo Thẩm Tuyền, cằm của Thẩm Tuyền còn bị anh nắm lấy.
Vấn đề là lúc đó Thẩm Tuyền lại có cảm giác lạnh lùng vô cùng khó tả.
Uống nước ấm xong, Thẩm Tuyền trở về phòng của mình, tóc đã khô một nửa, cô ngồi xuống giường nhìn đồng hồ, cầm điện thoại lên, gọi điện thoại cho vệ sĩ.
Nói chuyện với vệ sĩ xong, Thẩm Tuyền rút điện thoại đang sạc ra, dựa vào giường, gọi video với Trần Y.
Trần Y vừa mới kết thúc ca làm thêm, đang ngồi ở trong xe.
Hình như là gọi xe trực tuyến.
Thẩm Tuyền nhíu mày: “Muộn như thế này sao không gọi tài xế nhà họ Văn tới đón cậu đi?”
Trần Y cười nói: “Không sao. Nơi này cách nơi mình ở không xa lắm. Chỉ là gần đây có một đống nợ khó đòi, có lẽ mình phải làm thêm giờ nhiều lắm đây.”
“Ừ.” Thẩm Tuyền có rất nhiều nhân lực trong lĩnh vực tài chính, rất hiếm khi xuất hiện những khoản nợ nần thế này.
Còn người bên phòng kế toán bên phía Trần Y đều là thuê ngoài, nên điều này là điều rất bình thường.
Trần Y cuối cùng cũng về đến nhà, cô vừa mở cửa liền liếc nhìn lối vào, nói với Thẩm Tuyền: “Văn Trạch Tân về rồi.”
Nhắc đến Văn Trạch Tân.
Lại nghĩ ngay đến Văn Trạch Lệ.
Thẩm Tuyền ừ một tiếng, cô nói: “Cậu trở về phòng đi, mình có chuyện muốn nói với cậu.”
“Được.”
Trần Y bước vào phòng.
Phòng sách bên kia vẫn sáng đèn, Văn Trạch Tân chắc đang ở trong đó.
Sau khi vào phòng rồi đóng cửa, Thẩm Tuyền mới kể tất những chuyện xảy ra ngày hôm nay. Ngay từ đầu cô đã nói chuyện về Văn Trạch Lệ với Trần Y, hiện tại đã trở thành thói quen, miễn là chuyện có liên quan đến Văn Trạch Lệ, cô cũng chỉ có thể nói với Trần Y.
Trần Y nghe xong, do dự hai giây: “Anh ta thích cậu à?”
Thẩm Tuyền: “Có lẽ vậy.”
Trần Y nhìn Thẩm Tuyền, ánh sáng bên kia rất tối, Thẩm Tuyền vẫn là mang dáng vẻ lạnh lùng kia. Trần Y hỏi: “Trong lòng cậu nghĩ thế nào?”
Thẩm Tuyền: “Mình nói từ lâu rồi, mình không cần.”
“Vậy nếu anh ta theo đuổi cậu thì sao?”
Thẩm Tuyền: “Cậu thấy bộ dạng của anh ta giống như đang theo đuổi mình chắc?”
Trần Y nghẹn họng: “Cũng phải.”
Cô ấy ngồi xuống giường, nhìn Thẩm Tuyền, suy nghĩ một chút rồi nói: “Nói thật, cậu thật sự rất đẹp, những tên đàn ông không thích cậu, chỉ là do bị bề ngoài của cậu đánh lừa mà thôi.”
Những khi không có người ngoài, một số hành động nào đó của Thẩm Tuyền thật sự khiến người khác rất tức giận.
Thẩm Tuyền không để ý đến lời khen kia, cũng chẳng có chút lung lay, cô nói: “Nếu phân tích ngọn ngành rồi thì trong lòng mình đã có đáp án rồi.”
Trần Y cởi tóc, nghe vậy thì: “Ồ, cậu có suy nghĩ gì nào?”
Thẩm Tuyền: “Lười nói, mình đi ngủ trước đây.”
“Ôi, được thôi.”
Trước khi cúp máy, Trần Y đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, kỹ thuật hôn của anh ta như thế nào?”
Thẩm Tuyền sững sờ một giây, nói thẳng: “Tệ.”
Vẻ mặt Trần Y có chút khó tả.
Cả hai người ngắt cuộc gọi video.
Thẩm Tuyền đặt điện thoại trên tủ đầu giường, tiếp tục cắm sạc, sau đó nằm xuống nghỉ ngơi.
Một đêm không mơ.
…
Sáng sớm hôm sau có một buổi hội giao lưu nhỏ, Văn Trạch Lệ không định tham gia, trợ lý đi tới đón anh. Văn Trạch Lệ cài khuy tay áo sơ mi, bước ra ngoài, gỡ thẻ phòng xuống.
Cánh cửa đối diện cũng mở ra, Văn Trạch Lệ cũng ngước mắt lên nhìn.
Thẩm Tuyền mặc áo khoác dài cùng với một chiếc váy có hoa văn ở trong, váy mặc ở trong, lộ ra chút dáng hình.
Văn Trạch Lệ cười nói: “Chào buổi sáng.”
Thẩm Tuyền không có biểu cảm gì: “Chào buổi sáng.”
Văn Trạch Lệ còn đang nhìn cô, bước chân hướng về chỗ cô, ai ngờ còn chưa đi tới, vệ sĩ đứng ở bên cạnh đã giơ tay cản lại, trực tiếp ngăn Văn Trạch Lệ lại ở sau.
Văn Trạch Lệ vệ sĩ kia: “Ý gì đây?”
“Vui lòng cách xa Thẩm tổng của chúng tôi một chút.” Vệ sĩ không sợ anh.
Chỉ là giọng điệu cũng rất lịch sự, dù sao anh cũng là Văn thiếu gia.
Văn Trạch Lệ nhìn Thẩm Tuyền đã đi vào thang máy, nhận ra cô đang phản kích lại việc anh cưỡng hôn. Văn Trạch Lệ đứng đó, nói: “Thẩm Tuyền, em tưởng là em ngăn tôi được cả đời chắc?”
Thẩm Tuyền ở trong thang máy, nghe thấy câu này, chỉ liếc mắt nhìn anh một cái, sau đó cúi đầu sửa lại tay áo. Cô gái có làn da trắng nõn, khuôn mặt lạnh lùng.
Văn Trạch Lệ tức đến mức bật cười
Anh mặc áo khoác vào, nói: “Chỉ là tôi không muốn động tay động chân mà thôi.”
Thẩm Tuyền: “Thử xem.”
Phía sau lại có một vệ sĩ đi tới.
Văn Trạch Lệ nghiêng đầu liếc mắt một cái.
Mấy người vệ sĩ còn lại vẫn chưa đi, đều là người dưới tay Thẩm Tuyền. Trợ lý của Văn Trạch Lệ thấy thế, tâm trạng hoảng sợ, cậu ta ghé sát vào Văn Trạch Lệ: “Văn tổng, mặc dù anh đánh được, nhưng buổi chiều chúng ta cần gặp rất nhiều người quan trọng, anh kiềm chế một chút…”
Đánh bầm dập mặt mũi thì ra cái thể thống gì.
Văn Trạch Lệ: “Tránh ra.”
Cửa thang máy đóng lại, Thẩm Tuyền không thèm nhìn anh, thang máy đi xuống. Văn Trạch Lệ lấy điện thoại ra nhìn một cái, mấy tên vệ sĩ vẫn còn ở đó, hẳn là đang theo dõi anh.
Anh không nhịn được mà chửi thề một tiếng.
Buổi sáng tham gia xong hội giao lưu đó, buổi chiều Thường Tuyết lái xe đưa Thẩm Tuyền đến bệnh viện chụp X-quang. Sau khi miếng dán cầm máu được tháo ra, chỗ đó vẫn còn tím xanh, cũng chưa thuyên giảm bao nhiêu. Sau khi có kết quả, bác sĩ xem bệnh án, nói: “Tốt nhất là nghỉ ngơi một tuần, để chân của cô nghỉ ngơi.”
“Kể từ lần trẹo chân trước, cô vẫn luôn không nghỉ ngơi, vẫn đi giày cao gót, cứ thế này sẽ biến thành vết thương không bao giờ lành nổi đó.”
Thẩm Tuyền: “Một tuần? Lâu thế cơ à?”
“Đúng vậy, một tuần.” Bác sĩ rất nghiêm túc nói.
Thẩm Tuyền: “Được rồi.”
Thường Tuyết nói: “Cậu đừng có nói miễn cưỡng như vậy. Bác sĩ, tôi sẽ theo dõi cô ấy.”
“Tốt.”
Hai người rời khỏi bệnh viện, Thường Tuyết trực tiếp đưa Thẩm Tuyền về nhà họ Thẩm. Lúc này, nhà họ Thẩm chỉ có một mình Mạc Điềm ở nhà, nghe tin con gái buộc phải nghỉ ngơi một tuần, bà lập tức nói: “Lần trước nói con nghỉ ngơi nhiều thì không nghe, bây giờ hay rồi, bắt buộc phải nghỉ ngơi rồi.”
“Đừng đi thang bộ, đi thang máy kìa.” Nhìn thấy Thường Tuyết đỡ Thẩm Tuyền lên lầu, Mạc Điềm lập tức nói.
Thường Tuyết ngại ngùng hai giây, nhanh chóng đưa Thẩm Tuyền đến thang máy. Sau khi lên lầu, Mạc Điềm bưng trái cây và sữa bò lên, sau đó gọi điện thoại cho chồng.
Thẩm Tiêu Toàn biết được chuyện này, liền nói: “Để lát nữa anh quay về công ty tiếp quản công việc vậy.”
Mạc Điềm: “Đúng vậy, anh cũng không thể bỏ mặc công ty như thế.”
Thẩm Tiêu Toàn nghe bà càu nhàu thì bất lực chỉ đành lắng nghe.
Bốn giờ hơn, Thẩm Tiêu Toàn quay về từ thành phố bên cạnh, trực tiếp đi tới công ty, trợ lý của Thẩm Tuyền vừa thấy chủ tịch về liền nhanh chóng mang tài liệu vào.
Thẩm Tiêu Toàn mở cửa văn phòng, đi tới bên bàn, chuẩn bị ngồi xuống, nhìn thấy trên bàn có một cái hộp gấm.
Ông hỏi: “Đây là gì?”
Trợ lý đặt tài liệu xuống, nói: “Đây là do bên Văn thị gửi tới.”
Thẩm Tiêu Toàn sửng sốt.
Ông cầm lấy cái hộp gấm, mở ra, bên trong là một cái khăn lụa có nhãn hiệu, hơn nữa đây còn là phong cách mà Thẩm Tuyền thích. Thẩm Tiêu Toàn nhớ lại, Thẩm Tuyền cũng từng đặt cái này, nhưng không mua kịp, cô vẫn không hề có chút tức giận hay gì. Giờ Văn thị gửi cái này đến là có ý gì?
Ông lật ra sau, nhìn thấy người tặng là Văn Trạch Lệ.
Thẩm Tiêu Toàn trầm mặc.
Ổng ngẩng đầu hỏi trợ lý: “Là ai tặng?”
Trợ lý suy nghĩ một chút: “Là Văn thiếu tặng, cậu ấy đi ngang qua công ty, đưa đến quầy lễ tân rồi cho người đưa lên.”
Thẩm Tiêu Toàn đóng nắp hộp lại.
Đặt nó sang một bên, nói: “Chút nữa rảnh thì đưa nó cho Thẩm Tuyền.”
“Không cần cố ý đưa cho con bé.”
Trợ lý: “Vâng.”
Anh ta hiểu ý của Thẩm Tiêu Toàn, có nghĩa là để cho Thẩm Tuyền tự nhìn thấy, nếu không nhìn thấy thì thôi, đây cũng không phải vật quan trọng gì.
Mạc Điềm mời một thầy thuốc đông y đến khám cho Thẩm Tuyền, Thẩm Tuyền không cử động, ngoan ngoãn nằm trên sô pha, Thường Tuyết nhìn cô như vậy là biết cô đang thấy chán nản thế nào.
Nhưng nào còn cách nào khác đâu, phải nghỉ ngơi, tuyệt đối không thể tùy hứng như trước.
Thật ra Thẩm Tuyền còn có nhiều việc phải giải quyết, một vài hạng mục của Văn thị cũng cần phải bắt đầu, cô chuyển tin nhắn về phần tài sản y tế mới được cải tạo lại từ Wechat sang cho Văn Trạch Lệ.
Sau khi chuyển xong, ở trong khung trò chuyện vẫn đang hiện [Đối phương đang nhập tin nhắn…].
Nhưng vẫn mãi chưa có tin nhắn được gửi tới.
Thẩm Tuyền không tiếp tục nhìn nữa, trực tiếp nhắn một câu: “Tiếp theo làm phiền Văn tổng tiếp tục theo dõi rồi.”
[Đối phương đang nhập tin nhắn…] đã dừng.
Văn Trạch Lệ: “Được.”
Vài giây sau, đối phương lại gửi tin nhắn đến.
Văn Trạch Lệ: “Có thấy hộp gấm anh tặng không? Em thích chứ?”
Thẩm Tuyền: “Không thấy, không thích.”
Thẩm Tuyền: “Hy vọng chúng ta chỉ nói việc công.”
Bên kia, [Đối phương đang nhập tin nhắn…] lại dừng lại.
Trong khung chat chỉ còn lại câu [Hy vọng chúng ta chỉ nói việc công.].