Hậu Ái

Chương 42



Edit: Bún Thịt Nướng

Bầu không khí lúc này thật sự vô cùng vi diệu, nhà họ Thẩm và nhà họ Nhiếp cùng nhau tới tham dự hôn lễ, hành động này vốn đã có ý sâu xa. Lúc vào cửa, Thẩm đại tiểu thư và thiếu gia nhà họ Nhiếp cũng đi cùng nhau, khiến cho mọi người càng có ý nghĩ sâu xa hơn. Bình thường mà nói, chắc chắn sẽ trở thành trung tâm của những vụ hóng hớt chứ còn chưa nói tới, hôm nay vốn là tới tham gia hôn lễ của nhị thiếu nhà họ Văn. Ai mà chẳng biết tiểu thư nhà họ Thẩm và đại thiếu gia nhà họ Văn vừa mới cưới năm ngoái, rồi lại ly hôn với tốc độ vô cùng nhanh chóng.

Bầu không khí lúc này không kỳ quái mới là lạ.

Thẩm Tuyền tiến tới ôm lấy Trần Y: “Chúc mừng.”

Trần Y cười cười, liếc Văn Trạch Tân ở bên cạnh một cái, khuôn mặt điển trai của Văn Trạch Tân mang theo nụ cười thờ ơ: “Cảm ơn chị Tuyền.”

Thẩm Tuyền lạnh nhạt gật đầu một cái.

Cô quay đầu nhìn Trần Y, hôm nay Trần Y quả thật rất đẹp.

Vẻ đẹp của Trần Y là kiểu đẹp dịu dàng, điềm đạm.

Giống như tính tình của cô ấy vậy, vừa dịu dàng nhưng cũng rất thông suốt.

Thẩm Tiêu Toàn bước tới xoa xoa đầu cô ấy: “Cháu gái, tân hôn vui vẻ nhé.”

Sau đó Thẩm Tiêu Toàn rút ra một chiếc lì xì của nhà họ Thẩm, là một tấm chi phiếu tám trăm vạn, Trần Y vội vàng nói: “Cảm ơn bác trai.”

Văn Trạch Tân cũng nói theo: “Cảm ơn Thẩm đổng.”

Thẩm Tiêu Toàn gật gật đầu, vỗ vỗ bả vai Văn Trạch Tân: “Đối xử tốt với con bé đấy nhé.”

Văn Trạch Tân nở nụ cười rồi đáp lại một tiếng vâng.

Thẩm Tuyền liếc nhìn Văn Trạch Tân một cái, ra hiệu cho Trần Y rằng mình vào trong trước.

Trần Y lập tức xua tay.

Cô ấy hiếu kỳ liếc nhìn Nhiếp Thừa bên cạnh Thẩm Tuyền.

Hôm nay ông cụ Nhiếp cũng đến, đặt tiền mừng xuống, nhà họ Nhiếp và nhà họ Trần không thân quen gì cho nên hôm nay ông cụ Nhiếp đến là vì nhà họ Văn. Ông cụ Nhiếp cười to, chỉnh lại cổ áo cho Văn Trạch Tân: “Thành gia lập nghiệp mới là chuyện quan trọng.”

Văn Trạch Tân mỉm cười: “Ông à, để con đưa ông vào trong.”

“Ha ha, không cần.”

Nhưng Văn Trạch Tân vẫn đưa ông vào, cả đoàn người tiếp tục đi vào bên trong.

Người đàn ông cao lớn cũng rời khỏi vị trí trung tâm mà bước về phía bên này, thản nhiên đứng chắn trước mặt Thẩm Tuyền. Ánh mắt anh chăm chú nhìn Thẩm Tuyền mấy giây rồi mỉm cười với Thẩm Tiêu Toàn: “Bác trai bác gái, để con dẫn mọi người vào chỗ.”

Sau đó Văn Trạch Lệ dựa sát tới.

Ánh mắt của đám khách khứa xung quanh đồng loạt nhìn về phía bên này, người nào người nấy đều đang hóng drama.

“Không cần, chúng tôi biết đường rồi.” Mạc Điềm vẫn còn tức, ngoài thì cười nhưng trong lòng thì tức, nói.

Văn Trạch Lệ nở nụ cười: “Theo lý thì con vẫn phải dẫn, nhà họ Thẩm ngồi ở bên này ạ.”

Anh hơi nghiêng người chỉ ra vị trí.

Cái bàn đặt song song bên cạnh bàn chính, trên mặt bàn để chữ [Thẩm], là vị trí dành cho nhà họ Thẩm. Thẩm Tiêu Toàn ôm lấy bả vai vợ mình, nói: “Đi thôi.”

Thẩm Tuyền cũng kéo mẹ đi, ở chỗ này nhiều người.

Mạc Điềm hừ lạnh một tiếng.

Khách khứa xung quanh cũng nhìn ra được mẹ Thẩm không vừa lòng với Văn đại thiếu, bắt đầu xì xào thì thẩm vào tai nhau. Văn Trạch Lệ ngậm điếu thuốc, rủ mắt nhìn Thẩm Tuyền.

Hôm nay Thẩm Tuyền mặc chiếc váy cổ chữ V màu mơ tây phối cùng một người sợi dây chuyền, cả người toát ra khí chất vô cùng xuất chúng.

Nhưng cô lại chẳng thèm liếc Văn Trạch Lệ một cái.

Trong lòng Văn Trạch Lệ hơi khó chịu.

Đúng lúc này, Mạc Điềm lại lẩm bẩm: “Chỗ của nhà họ Thẩm và nhà họ Nhiếp cách nhau xa quá, đã là tứ đại gia tộc thì phải ngồi cùng nhau chứ, nhà họ Văn các cậu sắp xếp thế này thì bất tiện quá.”

Văn Trạch Lệ cắn răng, anh nhẫn nhịn: “Ở giữa phải để lại đường đi cho người mới ạ.”

Mạc Điềm: “Thế à? Thế để chúng tôi ngồi với nhà họ Nhiếp ở bên kia cũng được, sao cứ phải sắp xếp ngồi cạnh nhà cậu thế? Ngồi cạnh nhau thế này không biết lại bị bao người đồn ra nói vào.”

Văn Trạch Lệ bị Mạc Điềm nói cho một trận như trút nước.

Đầu lưỡi anh chọc vào má, không nói nửa lời.

Tất cả là do anh sắp xếp.

Mà lời Mạc Điềm nói cũng khiến anh cảnh giác.

Thẩm Tuyền và Nhiếp Thừa…

Anh liếc mắt nhìn về phía Thẩm Tuyền, cô chỉ khoác tay mẹ mình, không hề nhìn anh.

Mọi người xung quanh cũng nghe thấy lời trách cứ của mẹ Thẩm, trong lòng thầm nghĩ, mối quan hệ của nhà họ Thẩm và nhà họ Văn có tốt thế nào đi nữa cũng xuất hiện vết nứt. Nhưng gần đây hai nhà Văn Thẩm cũng hợp tác nhiều, rất nhiều người nghĩ đến đây lại càng cảm thấy kính nể Thẩm Tuyền, một nữ tổng tài đầy khí thế mạnh mẽ.

Nói thật thì hiện tại nào có cô gái nào làm được như vậy.

Quá lý trí, quá bình tĩnh, tuyệt đối sẽ không vì tình cảm của bản thân mà gâyảnh hưởng đến lợi ích của gia tộc. 

Đi đến chỗ ngồi của nhà họ Thẩm sẽ không tránh khỏi việc phải chào hỏi bố mẹ và chú nhỏ nhà họ Văn, hôm nay chú nhỏ nhà họ Văn cũng là trung tâm của các cuộc trò chuyện. Anh ta khoác vai Văn Trạch Lệ, nhỏ giọng nói: “Vợ trước của con xinh đẹp như này mà con lại chịu ly hôn à?”

Văn Trạch Lệ nghiến răng: “Hừ.”

“Hối hận rồi hả?”

Văn Trạch Lệ không nói gì, chỉ đẩy tay anh ta ra.

*

Hôm nay nhà họ Văn là chủ nhà, Thẩm Tiêu Toàn dẫn Thẩm Tuyền đi chào hỏi người nhà họ Văn rồi quay về chỗ ngồi của nhà mình, sau khi ngồi xuống lại có mấy người liên tục tới bắt chuyện. Nhiếp Tư, Nhiếp Thừa và bố mẹ Nhiếp bên kia cũng tới đây chào hỏi bố mẹ, chú nhỏ nhà họ Văn.

Nhắc tới chuyện của Nhiếp Soái, mẹ Nhiếp có chút buồn bã, nói: “Thằng bé bây giờ đang tiếp nhận điều tra.”

Chú nhỏ Văn nói: “Nghe nói nhà họ Liễu ở Lê Thành cũng giúp đỡ đôi chút à?”

Mẹ Nhiếp gật gật đầu: “Đúng vậy.”

Bố Nhiếp bĩnh tĩnh: “Nó sẽ ổn thôi.”

Chú nhỏ Văn: “Chắc là không có chuyện gì đâu.”

Nghe thấy câu trả lời chắc chắn của chú nhỏ Văn, tâm trạng mẹ Nhiếp mới tốt hơn một chút. Sau khi bọn họ trò chuyện xong thì lại quay sang bàn của Thẩm Tuyền, không hề nóng lòng muốn rời đi.

Nhất là Nhiếp Thừa, anh ấy đứng phía sau Thẩm Tuyền, nhỏ giọng trò chuyện với cô.

Đầu ngón tay Thẩm Tuyền lơ đãng nghịch bông tai, quay đầu nói chuyện với Nhiếp Thừa. Văn Trạch Lệ tựa lưng vào ghế, lạnh lùng nhìn. Đôi chân dài của anh vắt chéo, tay nhét vào trong túi quần, thái độ kiêu ngạo tự cao, ánh mắt không hề giấu giếm.

Một đám đang hóng drama đều cảm thấy bất ngờ.

Chuyện gì vậy trời?

Hình như từ lúc Thẩm đại tiểu thư và Nhiếp thiếu vào đây, ánh mắt của Văn thiếu vẫn luôn theo sát hai người này, hơn nữa sắc mặt còn không mấy dễ chịu.

Bố mẹ Văn đứng dây đi tiếp đãi khách, sau khi quay lại, Lâm Tiếu Nhi nói với chồng mình: “Em nghe nói hình như Thẩm Tuyền và Nhiếp Thừa định ở bên nhau thật đấy.”

Văn Tụng Tiên nhíu mày: “Thật sao?”

Lâm Tiếu Nhi: “Thật mà.”

Văn Trạch Lệ vẫn không nhúc nhích, ánh mắt vẫn nhìn Thẩm Tuyền.

Xung quanh càng ngày càng nhiều người nói chuyện về nhà họ Thẩm và nhà họ Nhiếp, vô cùng nhiều, một câu hai câu ba câu, ánh mắt Văn Trạch Lệ ngày càng lạnh đi.

Mà lúc này, lễ cưới cũng sắp bắt đầu.

Thẩm Tuyền uống nhiều nước, cô cầm giấy ướt lên lau tay, nói một tiếng với mẹ rồi đứng lên đi về phía nhà vệ sinh. Cô vốn đã xinh đẹp, lại thường xuyên là nhân vật chính trong các cuộc trò chuyện, trên đường tới nhà vệ sinh có rất nhiều người cứ nhìn cô. Cô bước đi vững vàng trên đôi giày cao gót, thỉnh thoảng hơi nghiêng người, gương mặt vừa lạnh lùng lại vừa xinh đẹp.

Vào nhà vệ sinh, giải quyết nỗi buồn xong thì đi ra rửa tay.

Nhà vệ sinh cực kỳ yên tĩnh.

Cô rửa tay xong bèn cầm khăn giấy lên lau tay, vừa ngước mắt lên đã thấy người đàn ông đang đứng tựa vào cửa.

Cổ áo hơi mở, áo sơmi trắng tôn lên sự kiêu ngạo, sự ngông cuồng và kiêu căng không thể nào che giấu trên người anh. Thẩm Tuyền vứt khăn giấy đi rồi xoay người đi về phía cửa.

Văn Trạch Lệ lại bước vào, đôi chân dài vung ra, đóng cửa lại.

Anh nắm lấy cánh tay cô, ép sát cô lên trên tường, nhìn cô chằm chằm: “Nhà em với nhà họ Nhiếp có ý gì đấy?”

Thẩm Tuyền nhìn anh.

Trong hơi thở ngập mùi hương mang tính xâm lược rất mạnh trên người anh.

“Không phải anh nghe thấy rồi sao?”

“Thẩm Tuyền, em dám!” Văn Trạch Lệ nắm lấy cằm cô, gầm nhẹ một tiếng.

Thẩm Tuyền lạnh nhạt nhìn anh: “Có gì mà tôi không dám?”

Kết hôn rồi lại ly hôn chóng vánh, giờ lại kết hôn, Thẩm Tuyền cô có gì mà không dám chứ.

Quai hàm của Văn Trạch Lệ căng cứng, đầu ngón tay dùng sức: “Thẩm Tuyền, không phải em muốn chơi đùa với anh à? Anh cho em chơi thoả, chuyện liên hôn em đừng nhắc tới nữa, cũng đừng nghĩ tới nó nữa.”

Thẩm Tuyền: “Tại sao tôi phải vì anh mà bỏ mặc lợi ích gia tộc chứ?”

Trong lòng Văn Trạch Lệ chấn động.

Anh hung hăng nhìn cô: “Em vì lợi ích gia tộc? Vậy lúc đầu em không nên ly hôn với anh.”

“Tôi ly hôn với anh là tác thành cho anh mà.”

Văn Trạch Lệ chỉ cảm thấy bản thân tức phát điên, anh nắm chặt cổ tay cô, bên ngoài vang lên tiếng nhạc, đó là khúc nhạc dạo để cô dâu chú rể bước vào.

Quen thuộc tới vậy mà xa lạ tới thế.

Lúc này Văn Trạch Lệ hối hận muốn chết.

Anh áp sát Thẩm Tuyền, ôm cô vào trong lòng, vành mắt đỏ hoe như máu như nước mắt: “Thẩm Tuyền, chúng ta tái hôn đi, anh xin em.”

Anh xin em.

Anh xin em.

Thẩm Tuyền nghiêng đầu, ngập trong hơi thở của cô là mùi hương đến từ cổ áo anh.

Đôi môi đỏ của Thẩm Tuyền khẽ nhếch lên, khẽ nói vào tai anh: “Không đến phiên anh quyết định.”

Anh cũng đã từng có cơ hội đó thôi.

*

Lễ cưới hôm nay, cô dâu chú rể cũng là nam thanh nữ tú, diện mạo tuyệt vời. Bố Trần nắm tay con gái bước lên sàn chữ T, bốn phía là ánh đèn lấp lánh. Bóng đèn này được khảm kim cương cả nên vô cùng rực rỡ.

Toàn bộ ánh sáng ở đại sảnh đột nhiên tối đi.

Trong đám người, Thẩm Tuyền bước đi trên giày cao quay về chỗ ngồi của nhà họ Thẩm. Mà Văn Trạch Lệ vốn dĩ nên quay lại, lại không quay về chỗ ngay mà lại đứng tựa vào cầu thang xoắn ốc hút thuốc.

Mạc Điềm khều khều tay con gái: “Đi đâu mà lâu vậy con?”

Thẩm Tuyền khẽ trả lời: “Nghe điện thoại ạ.”

Mạc Điềm liếc nhìn chiếc điện thoại trên bàn, vốn dĩ Thẩm Tuyền đâu có cầm theo điện thoại theo. Bà nhìn gương mắt xinh đẹp của con gái mình rồi lại liếc mắt nhìn phía sau một cái.

Vô tình bắt gặp một đôi mắt hẹp dài.

Đôi mắt ấy tựa như một con sói.

Mạc Điềm kinh ngạc, thu lại ánh nhìn, mấy phút sau lại cảm thấy gương mặt của người đó hơi quen nên lại quay lại nhìn, nhưng chỉ thấy Văn Trạch Lệ kéo ghế ra ngồi.

Lúc này Mạc Điềm mới nhận ra, mới nãy người đàn ông đứng hút thuốc ở bên kia là Văn Trạch Lệ.

Bà hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu lên.

Văn Trạch Lệ nghe được tiếng hừ đó của bà, đầu ngón tay hơi sững lại

Trên sân khấu, Văn Trạch Tân đỡ lấy tay Trần Y, kéo cô đến trước mặt mình. Hai người nhìn nhau, dưới ánh đèn này, nhìn có vẻ hai người đang nhìn nhau với ánh mắt đầy tình cảm.

Chỉ là Văn Trạch Tân vẫn là dáng vẻ thờ ơ như trước, so với sự hồi hộp của Trần Y thì anh ta thong dong hơn rất nhiều.

Hai người trao nhẫn cưới cho nhau.

Uống rượu giao bôi.

Uống xong toàn hội trường đồng loạt vỗ tay.

Có người còn hét to hôn nhau đi.

Văn Trạch Tân ôm lấy eo Trần Y, cúi đầu xuống hôn cô ấy.

Vô cùng thuần thục, khiến cho mọi người hét chói tai.

Nhưng Thẩm Tuyền lại nhìn với vẻ mặt rất lạnh nhạt.

Tối hôm hôn lễ của cô và Văn Trạch Lệ chỉ mới chạm môi mà mọi người đã hò hét, còn Văn Trạch Tân và Trần Y, hai người vốn đang yêu đương lại không giống vậy.

Màn quẫy rượu tiếp theo mới là màn tuyệt vời, đôi vợ chồng xuống sân khấu đi mời rượu từng bàn. Mời đến bàn Thẩm Tuyền thì náo loạn tới mức cô bị đẩy xuống phía sau mấy bước.

Từ bên cạnh có hai cánh tay đồng thời vươn ra, một trái một phải túm chặt lấy cô.

Mọi người xung quanh đồng loạt tản ra bên cạnh, thấy một màn như vậy đều ngây người.

Nhiếp Thừa kéo lấy tay trái Thẩm Tuyền.

Văn Trạch Lệ ngồi trên ghế nắm lấy cánh tay phải Thẩm Tuyền, cánh tay anh còn vòng qua cả eo của cô.

Bầu không khí trong hội trường bỗng chốc im lặng.

Đôi mắt Văn Trạch Lệ vẫn còn ửng đỏ nhìn Nhiếp Thừa chằm chằm như một con sói.

Nhiếp Thừa cũng nhìn anh, không hề nhượng bộ.

Lúc này có người nhỏ giọng nói: “Thẩm đại tiểu thư sẽ đẩy ai ra nhỉ.”

Vừa dứt lời, Thẩm Tuyền rút tay ra khỏi tay Văn Trạch Lệ, sau đó đứng thẳng dậy.

Mọi người: “…”

Cánh tay Văn Trạch Lệ buông thõng, siết chặt thành nắm đấm.

*Tác giả có lời muốn nói:

Bán Tiệt Bạch Thái rung chân: Cuối cùng cậu cũng biết mình chẳng quan trọng chút nào rồi đấy!!! 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.