Dù cho là ở tình huống nào, Nghiêu Viễn vẫn rất ôn nhu, bộ dạng công tử ôn nhuận như ngọc, tài hoa hơn người.
So với nữ vương đại nhân như ta còn có uy vọng hơn.
Nhưng dù sao với địa vị Nhiếp Chính Vương của hắn cũng chỉ đứng sau ta, nay lại được ta giao cho xử lí không ít việc triều chính, khiến không ít các triều thần dị nghị.
Chẳng lẽ hắn muốn đoạt vị?
Cái ý niệm này khi xuất hiện trong đầu ta, đã bị ta lập tức đuổi đi.
"Phạt nàng quỳ một nén nhang, thời gian vẫn chưa hết, nàng run cái gì?"
Đúng là hắn rất ôn nhu, dù cho ở mọi tình huống.
Tỷ như hiện tại, nhưng ta lại cảm thấy Nghiêu Viễn thực kh ủng bố.
Động một chút liền phạt quỳ, tốt xấu gì ta cũng là nữ vương.
Cũng cần phải có uy nghiêm!
Ô ô, đúng là mất hết mặt mặt mũi.
Nghiêu Viễn buông cuốn sách trong tay xuống, từ trên án đứng lên, chắp tay sau lưng, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm ta.
Hôm nay hắn ăn mặc một thân quan phục, kim quan trên đầu còn có một cây trâm ngọc, từ trong ra ngoài đều toát lên vẻ uy nghiêm.
Khi bị hắn hỏi đến, ta càng không thể ngăn được bản thân run rẩy.
Ta bĩu môi, u oán nhìn chằm chằm trâm cài trên đầu hắn, cây trâm đó là do ta ban cho hắn.
Nghiêu Viễn, ta thật sự cảm thấy sợ hắn từ tận đáy lòng, bất kể là trước khi xuyên qua hay là sau khi xuyên qua.
Ta cảm thấy ta có khuynh hướng thích bị ngược, hoặc là do ta đã bị mỹ nam kế của hắn che mắt.
Nhất định là như vậy!
Cho nên, vì để trở thành một con người khác, thoát khỏi nổi sợ hãi của bản thân.
Ta đã làm ra một chuyện lớn.
Tất cả mọi chuyện cũng được bắt đầu từ hôm qua...
Thời điểm Nghiêu Viễn đang ở Ngự Thư Phòng phê duyệt tấu chương, ta ở đã cùng Tiểu Cúc cùng Tiểu Hoàng trộm rời khỏi cung, sau đó đến một thanh lâu xa hoa bậc nhất tại Kinh Thành.
Mùi hương hỗn tạp của son phấn cùng thức ăn thiếu chút nữa đã khiến ta nôn ra.
Đúng thật là...... không phù hơp với ta.
Trước đây ta đọc được trên mạng, bọn họ đặt ra giả thuyết nếu có thể xuyên không, không đến thanh lâu là vô cùng đáng tiếc.
Nhưng hiện tại ta cảm thấy không tới thanh thì cũng không có chổ nào phải đáng tiếc.
Cũng có lẽ là do nơi ta xuyên đến là một đất nước nữ tôn nam ti, hoặc nơi đây là thanh lâu của nam tử, cho nên mới không giống nhau?
Nhưng dù sao cũng có rượu và thức ăn thì vẫn không tồi!
Ta đang ảo não, một ngụm uống cạn ly rượu lớn.
Đột nhiên, ta không chút phòng bị mà bị Tiểu Hoàng đẩy ngã, xuýt chút nữa ta đã cắm đầu trên bàn, ta bất mãn trừng mắt nhìn hắn.
Nhưng chỉ thấy Tiểu Hoàng chớp mắt không ngừng, cũng không biết là bị gì.
"Ngươi bị tật à?" Ta ghét bỏ nhìn nàng, sau đó quay sang nhìn Tiểu Cúc bên trái đang cúi đầu ăn mãnh liệt.
Tiểu Cúc vốn đang ăn một miếng sườn lớn, đột nhiên ngẩn đầu sau đó trừng lớn hai mắt, miếng sườn trong tay cũng rơi xuống mặt bàn.
Ta nghi hoặc nhìn về hướng Tiểu Cúc đang nhìn.
Bọn ta đến đây đã thuê riêng một phòng, là trên lầu hai.
Thanh lâu này bày trí cũng rất đặt biệt, chỉ từ lầu ba trở lên mới có cửa, mà đại sảnh đến lầu hai chỉ được che lại bỡi dãy lụa trắng.
Vừa rồi cảm thấy đại sảnh náo nhiệt, nên ta đã cho Tiểu Hoàng đem dãy lụa trắng vén lên.
Liếc mắt một cái, là có thể dễ dàng thấy rõ toàn bộ cảnh tượng bên dưới.
Nhìn theo Tiểu Cúc xuống phía dưới, ta lập tức ngây ngẩn cả người.
Nghiêu Viễn mang theo vài thị vệ, sừng sững đứng ở giữa đại sảnh, ngẩng đầu híp mắt nhìn ta.
Hắn giống như một đoá hoa sen mọc giữa đầm lầy, thanh cao không chút vấn tục.
Xem ra vẫn là Nghiêu Viễn hợp với khẩu vị của ta nhất.
Nhưng mà, đây không phải là lúc để nghĩ đến chuyện này!
Ta cùng Nghiêu Viễn bốn mắt nhìn nhau, hắn bỗng nhiên cười với ta, quả thực là khiến cho ta suýt chút nữa đã tè ra quần.
Ta sợ đến mức chui vào bàn trốn.
Nhưng cuối cùng vẫn bị bắt trở về.
Tiểu Hoàng cùng Tiểu Cúc, là cung nhân đáng thương bên cạnh ta, hai người bọn họ bị đánh mỗi người mười đại bản, trừ một tháng bổng lộc.
Ngẫm lại ta thật sự cảm thấy rất có lỗi với các nàng.
Nhưng mà ta cũng không có thời gian để tiếp tục cảm thấy có lỗi.
Tại vì vào giờ phút này, ta cũng đang bị Nghiêu Viễn phạt quỳ một nén nhan.
Phạt quỳ còn chưa tính, Nghiêu Viễn còn cầm một quyển sách, để người mang đến một cái án, muốn bên cạnh giám sát ta.
Đúng thật là tra tấn chết ta rồi.
Bỗng nhiên ta thấy Nghiêu Viễn chậm rãi đi tới, ta sợ đến mức hai chân đều mềm, sau đó liền ngã xuống mặt đất.
Hắn dừng lại trước mặt ta, đưa tay tỏ ý muốn đở ta dậy.
Ta lại cho rằng hắn muốn đánh ta, hai tay ôm chặt lấy đầu.
Hắn cười khẽ, lấy hai tay của ta ra, sau đó vuốt tóc ta, giọng nói ôn nhu "Đồ ngốc."
Ta không dám nhìn hắn, nhưng gương mặt lại đỏ lên.