Hơi chút nguôi giận, sửa sang y phục và
dung mạo lặng lẽ trở lại bữa tiệc, không tự chủ được đi xem Hoa phi
trước, thấy tỷ ấy vẫn ngồi một mình uống rượu. Lăng Dung vội la lên: “Tỷ tỷ đi đâu đấy? Lâu lâu không thấy tỷ trở lại, Mi tỷ tỷ đã gọi vài
người đi tìm tỷ rồi.”
Tôi ảm đạm cười: “Say rượu nên nằm ở Thiện điện, ai ngờ ngủ quên.”
Lăng Dung khẽ thở một hơi, mới cười nói: “Tỷ tỷ ngủ say quá, làm muội muội lo lắng.”
Đang khi nói chuyện, thấy Huyền Lăng đi đến phía tôi, nói: “Thị nữ của nàng nói nàng đi thay quần áo, sao lại đi lâu như vậy?”
“Thần thiếp say rượu ngủ quên, nửa buổi mới tỉnh dậy.”
“Trẫm cũng có chút men say, gọi người dâng chút dưa và trái cây để giải rượu.”
Cung nữ sớm bưng các loại hoa quả tươi
lên, đĩa trái cây trong suốt như băng thủy tinh, chính giữa bày các loại dưa hồng bạch ngọc, dưa hấu đỏ tươi, đài sen doanh thúy, cây nho ngưng
tử.
Tào Tiệp dư uyển chuyển đi tới, cười yếu ớt nói: “Hôm nay ca múa tuy có long trọng, nhưng động tác quá cứng
nhắc. Vốn là gia yến, những người có mặt ở đây đều thân thích, không
bằng nên tổ chức trò gì để thư giãn một chút?”
Huyền Lăng nói: “Hôm nay nàng là nhân vật chính, có chủ ý gì thì nói nghe thử.”
“Thần thiếp nghĩ các vị tỷ muội trong
cung phụng dưỡng thánh giá cũng đều đã lâu, không bằng viết những sở
trường trên giấy rút thăm, người nào bốc trúng được cái gì thì biểu diễn góp vui cho khách quý, Hoàng Thượng thấy như thế nào?”
Huyền Lăng vuốt cằm nói: “Chủ ý này thật mới lạ. Nàng cứ thế mà làm đi.”
Tào Tiệp dư vội vàng lui xuống chuẩn bị, chỉ trong chốc lát nâng cái bình Thanh hoa tới : “Dung hoa muội muội
có thai không nên mệt nhọc, trò rút thăm này cứ để thần thiếp đảm đương
đi.”
Huyền Lăng nói: “Sao, người nghĩ ra chủ ý này là ngươi, sao không tự mình thử trước đi?”
Tào Tiệp dư nói: “Thần thiếp không có sở trường, chỉ biết xâu chuỗi ngọc để ngắm, thật sự khó biểu diễn. Thần
thiếp đã nghĩ rồi, vô luận các vị tỷ muội biểu diễn cái gì, thần thiếp
đều tặng một chuỗi châu ngọc để biểu hiện tâm ý. Hoàng Thượng người có
chịu không?”
“Thôi thì miễn cưỡng cho qua đi.”
Mi Trang ở một bên nói: “Ngộ nhỡ lấy
phải thẻ thăm trên đó viết không trúng sở trường của một vị tỷ muội nào
đó, vậy giải quyết làm sao cho phải đây?”
Tào Tiệp dư cười nói : “Cho dù không
phải là sở trường, nhưng sơ qua thì chắc cũng hiểu chút ít. Huống hồ
ngày ngày tỷ muội đều gặp nhau, thuận tiện cũng có thể làm theo.”
Buổi tiệc đã mở khá lâu, tiếng đàn sáo
vui vẻ nghe cũng đã phát chán, nghe Tào Tiệp dư nói ra cái chủ ý này,
cảm thấy rất thú vị, nóng lòng muốn thử.
Phi tần trong cung từ trước đến nay vì
tranh sủng cố gắng gấp trăm lần, ganh đua sắc đẹp. Hiện giờ thấy chuyện
này rất mới lạ, lại ở trước mặt Hoàng đế và hoàng thân quốc thích giành
vinh dự, tâm tư đều là muốn ganh đua tài sắc.
Tào Tiệp dư lấy ra được thăm của Hoàng
hậu là dùng cả hai tay mỗi tay viết một chữ “Thọ”. Kỹ năng thư pháp của
Hoàng vốn là tuyệt nhất hậu cung, càng không cần phải nói là song thủ
đồng thư. Hai cái chữ “Thọ” đồng thời được viết ra, mọi người đều là
cùng khen ngợi.
Đoan phi thân thể không khỏe sớm trở về
nghỉ ngơi, Phùng Thục nghi điền vào từ bị khuyết; Điềm quý nhân cùng Tần Phương nghi hợp tấu một khúc “phượng cầu hoàng “; Lưu Lương viện vẽ một bức sử sách “Quan Âm tống tử” ; đều là những anh tài kiệt xuất.
Tào Tiệp dư đơn thuần giơ tay lên, rút
một cái giấy thăm ở lòng bàn tay nói: “Này Chân uyển nghi.” Nói xong bày ra thăm vừa rút, chính mình trước nở nụ cười: “Thỉnh muội muội múa một
khúc ” Kinh Hồng Vũ “.” Quay đầu đối Huyền Lăng cười nói: “Muội muội
diện mạo vốn là ‘Uyển chuyển như rồng bay, mềm mại như hồng hạc’ (4),
thần thiếp lại ngẫu nhiên lấy trúng thăm này, có thể thấy được tài múa
của muội muội là nhất, muội muội không nên từ chối .”
Hai tay nắm lại, ” Kinh Hồng Vũ ” vốn là do phi tử Mai phi của Đường Huyền Tông sáng tác, đã thất truyền từ lâu. Thuần Nguyên hoàng hậu đam mê âm luật vũ đạo, nhiều lần tìm kiếm bản
múa gốc, lại khổ tâm tốn sức thêm vào sửa chữa, tạo nên điệu múa kinh
động thiên hạ, về sau vô luận trong cung hay dân gian đều đã vang bóng
một thời. Chỉ là ” Kinh Hồng Vũ ” này rất khó học thành, yêu cầu dáng
người hình thể rất nghiêm ngặt, mà dù có ba năm bản lĩnh cũng không thể
múa, có bảy tám năm công phu mới có thể có múa được. Múa tốt thì khiến
người người giật mình, múa không tốt như cóc đi guốc, làm trò hề cho
thiên hạ.
Hân quý tần là một người thẳng thắn,
trên mặt sớm lộ vài phần khinh thường: “Chân uyển nghi mới có bao nhiêu
tuổi, có thể nào múa ” Kinh Hồng Vũ “? Có phần gây khó rồi đó.”
Tào Tiệp dư cười nói: “Hân tỷ tỷ quá xem thường uyển nghi muội muội rồi. Muội muội xưa nay thông minh, này ”
Kinh Hồng Vũ ” này nữ tử cũng có thể múa, muội muội làm sao có thể không làm được chứ? Nếu như múa không bằng cố Hoàng hậu thì cũng là lẽ thường tình, đều là tỷ muội, không cần phải cố gắng quá.”
Hân quý tần vốn cho là tôi bị tổn thương vì đối xử bất công, nghe Tào tiệp dư đáp thế, một câu cũng không nói
nên lời, xoay mặt dỗi không nói lí với cô ta nữa.
Hoa phi vốn nãy giờ tự rót tự uống đột
nhiên lên tiếng nói: “Nếu không thể múa thì thôi, hà tất miễn cưỡng? Cố
hoàng hậu từng một điệu múa làm kinh động thiên hạ, nghĩ đến hiện giờ
cũng không có người sánh bằng.” Dứt lời không nói nữa, ngửa đầu uống
chén tiếp theo.
Lời này rõ ràng là kích tướng. Nội tâm
một trận lạnh lẽo, trước sau đều đã nghĩ thấu. Nếu là không múa, khó
tránh khỏi khiến người khác chê cười nói tân sủng của Hoàng đế Chân thị
tầm thường bất tài, chỉ được cái hư danh, làm hoàng thất mất thể diện.
Nếu là múa, múa không tốt tất nhiên khiến người nhạo báng; nếu như múa
tốt thì được mọi người tán thưởng, hôm nay thật rất náo nhiệt.
Ngỗ nhỡ có một ngày không thuận theo ý
của vua, sợ là bị người ta nói thành có dụng tâm xấu, bất kính với cố
Hoàng hậu. Đương kim hoàng hậu là thân muội của cố Hoàng hậu, Hoàng
Thượng cùng cố hoàng hậu kết hôn khi còn thiếu niên, ân ái vô cùng, nếu
là bị người vu tội như vậy, chỉ sợ về sau những ngày ở trong cung sẽ rất khổ sở.
Hoàng hậu nghe thấy có người cứ đề cập
đến cố Hoàng hậu, trên mặt hơi hơi biến sắc, chỉ nhìn Huyền Lăng. Thấy
Huyền Lăng có vẻ đăm chiêu, Hoàng Hậu nói khẽ: ” Kinh Hồng Vũ dễ học
nhưng khó tinh thông, vẫn là không cần làm, đổi cái khác đi vậy.”
Mi Trang cùng Lăng Dung đều nhíu mày. Mi Trang biết tôi cho tới bây giờ say mê thi thư, không hề để tâm với ca
múa, liên tục nháy mắt với tôi muốn tôi từ chối biểu diễn. Nghe hoàng
hậu mở miệng, vội vàng phụ họa nói: “Uyển nghi vừa mới say rượu cũng
không nên múa .”
Huyền Lăng chăm chú nhìn tôi một lát,
chậm rãi nói: “Trong cung rất lâu rồi không diễn 《 Kinh Hồng Vũ 》, trẫm
nghĩ muốn nhìn một lần. Uyển nghi, nàng tùy tiện múa một điệu cũng
được.”
Hoàng đế đã mở miệng, chối từ là việc
không thể nào. Hít sâu một hơi, chậm rãi đi đến chính giữa đại điện.
Người người đều đã chuẩn bị muốn xem trò hề của tôi: Chân thị được Hoàng đế sủng hạnh, mồm miệng đầy thi thư, muốn múa ra tư thái “mềm mại như
hồng hạc”, chỉ sợ là tư thế “Chim sợ cành cong”.
Mi Trang bỗng nhiên đứng dậy, hướng
Hoàng đế cười nói: “Nhạc bình thường quá phàm tục , không bằng do thần
thiếp đánh đàn, An tuyển thị hát vang trợ ứng cho Uyển nghi.”
Biết Mi Trang có tâm giúp tôi, lấy tiếng đàn, tiếng ca phân tán lực chú ý của mọi người. Tôi nhìn Lăng Dung một
cái, Mi Trang luôn tâm tâm niệm niệm muốn Hoàng đế chú ý tới Lăng Dung,
để sau này trợ giúp chúng tôi một tay. Điều này cũng coi là một cơ hội,
chỉ là không biết Lăng Dung có chịu hay không?
Hoàng đế gật đầu nói: “Mau đi lấy cầm ‘Trường tương tư’ của Thư quý phi tới.”
Vội vàng có thái giám phụng chỉ đem cầm
mà ngày đó tôi chạm vào ở Nam Huân điện đến. Ngày xưa Thư quý phi được
Tiên hoàng sủng ái, lại vì thân phận của người mà ngăn trở, hai người
khổ luyến rất lâu mới được đơm hoa kết trái. Ngày Thư quý phi tiến cung, hoàng đế đặc biệt ban thưởng một cây đàn tên “Trường tương tư”, một sáo trúc tên “Trường tương thủ” làm vật đính ước. Tiên hoàng băng hà, sau
đó Thư quý phi thỉnh cầu xin xuất cung tu hành, một đàn một sáo liền giữ ở trong cung.
Mi Trang kiểm tra âm thanh, nhìn tôi gật gật đầu. Lăng Dung hướng Đế hậu cúi người thi lễ, cúi đầu ngồi ở bên
cạnh người Mi Trang, lo lắng nhìn tôi. Tôi hơi gật đầu, Lăng Dung ngân
nga lả hát xướng lên.
Nhạc bắt đầu, múa cũng bắt đầu, người
của tôi cũng bắt đầu nhanh nhẹn. Ngoài tiếng đàn của Mi Trang cùng tiếng ca của Lăng Dung ra , trong cung là một mảnh yên tĩnh, tĩnh đến mức
giống như không có ai. Ống tay áo rộng bay lượn như đám mây ngũ sắc,
vòng ngọc trên đầu dồn dập lay động lanh canh, vòng eo mềm mại như liễu, dần dần ngửa mặt rồi lại cúi xuống, dây áo màu tím dưới tay áo đua nhau nở, tung lên như mưa hoa đầy trời bay tán loạn, cực kỳ giống hạnh hoa
ngày đó bị tôi một cước đá bay lên đầy trời.
Lăng Dung tiếng ca mềm mại, Mi Trang
tiếng đàn ngọc đẹp, tôi chỉ chuyên tâm nhảy múa. Trong lòng thầm nghĩ,
Tào Tiệp dư quá xem thường tôi rồi. Tưởng là tôi xuất thân nhà văn thơ,
không tinh thông vũ đạo. Tôi mặc dù lấy thi thư mồm miệng nên được hoàng đế sủng ái, nhưng tôi hiểu được không cần đem tất cả đồ tốt lập tức bày ra, bất ngỡ tung ra, mới hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Tôi không hề lo lắng cho tài múa của
mình, trước đây ở Giang Nam, di nương thường dạy tôi vũ đạo. Khi mới bảy tám tuổi từng nghe nói Thuần Nguyên Hoàng hậu múa 《 Kinh Hồng Vũ 》làm
điên đảo chúng sinh, già trẻ ai cũng khen ngợi. Tâm tư trẻ nhỏ đầy lòng
háo thắng, cố ý để cho phụ thân thỉnh một vị thầy ở trong cung từng
dạyThuần Nguyên hoàng hậu múa tới truyền thụ, lại nghiên cứu và luyện
tập ” lạc thần phú ” cùng với mai phi ” Kinh Hồng Vũ ” toàn bộ tư liệu
lịch sử có quan hệ, mười năm khổ luyện mới có thành tựu như ngày hôm
nay.
Làm cho tôi khó xử chính là” Kinh Hồng
Vũ “của tôi và bản gốc do Thuần Nguyên Hoàng hậu ngày đó sáng chế, động
tác thân thể đều là mô phỏng giống người, nhưng tôi muốn biến hóa sao
cho thành phong cách của riêng mình, mới không làm cho người tôi tóm
được tôi bất kính với cố Hoàng hậu bất kính. Trong lúc muốn biến hóa
điệu múa mới, thật sự là rất khó giải quyết, khiến người ta phải hao tổn tính toán.
Chợt nghe một luồng tiếng sáo réo rắt
dâng trào lên, lưu lượng uyển chuyển như sóng xanh dập dờn. Một điệu múa xoay tròn đã thấy Thanh Hà vương đứng ở trong đình, cầm tử sáo ở trên
môi thong thả thổi, sắc tím hoa tử la đầy trời nhỏ vụn rơi xuống, tuyết
trắng tay áo như gió giương nhẹ. Vài tiếng nhạc vừa chuyển, làn điệu đã
thoát khỏi điệu ” Kinh Hồng Vũ ” tầm thường , như biển xanh triều sinh,
hoa rụng ngọc hoa, thẳng cao hai cái điệu, cũng càng thêm ngân nga thong thả.
Mi trang nhanh nhạy, điều chỉnh quy luật đã bắt kịp Thanh Hà vương, Lăng Dung cũng đổi khúc xướng.
Trong lòng buông lỏng, đặc biệt phấn
chấn.. Lúc này Thanh Hà vương tùy ý thổi, cũng làm cho tôi thoát khỏi
dáng múa câu nệ ngày thường, vân tay áo bị xé rách ném đi, tận hứng rơi
tự nhiên. Dây áo màu tím như đóa hoa bay lả tả phất qua tóc mai của tôi, rơi lên trên tay áo, lại theo giai điệu tấu nhạc tràn khắp thành hương
thơm biển mây vô biên.
Đang múa cao hứng, tiếng đàn Mi Trang
dần dần kém đi, vài tạp âm loạn lên, một lát sau đã trở nên vô lực. Tôi
vội vàng nhìn lại, Mi Trang cau mày che miệng như là muốn nôn mửa ra.
Trong lúc gấp gáp không kịp nghĩ nhiều, chỉ thấy Thanh Hà vương ném tử
tiêu phía tôi, tiện tay kéo cây cầm “Mãi tương tư” ngồi xuống đất đánh
đàn.
Mi Trang được cung nữ vội vàng nâng đỡ
xuống nghỉ ngơi. Tôi tiếp nhận tử sáo, cảm thấy lập tức có tính toán.
Năm đó Mai phi Giang Thái Tần được Đường Huyền Tông sủng ái, bởi lẽ tinh thông thi văn, thông hiểu âm luật, hơn nữa còn am hiểu ca múa, được
Huyền Tông hết sức yêu thích. Mai phi “Thổi sáo ngọc màu trắng, múa”
Kinh Hồng Vũ “, rực rỡ vô cùng”, được Huyền Tông nói đùa gọi là “Mai
tinh” . Hiện giờ trên tay tôi là một cây tử sáo, lại còn đang múa, đương nhiên sẽ không thể cùng tư thế hai tay không có gì của Thuần Nguyên
Hoàng hậu đánh đồng, cũng càng chưa nói tới đi quá giới hạn bất kính.
Huống chi ” Kinh Hồng Vũ ” vốn là bắt đầu bởi Mai phi, cũng không coi là lạc đề.
Đặt sáo ở trên môi, hai chân xoay tròn
càng lúc càng nhanh, làm cho váy áo như hoa lựu nở rộ sáng rực rỡ, vòng
khuyên tung bay như nước, người ngồi xung quanh thành một vòng trắng,
nhưng là hơi thở không chút loạn. Một khúc du dương tới cùng.
Đang khi xoay tròn bỗng nghe được có
tiếng tiêu đuổi theo tiếng sáo mà lên, cực kỳ quen thuộc, biết là Huyền
Lăng thổi, trong lòng lại càng vui mừng. Một ánh mắt lướt qua, thấy hắn
chuyên chú kín đáo nhìn xa xăm, vẻ mặt giống như ngày đầu gặp. Trong
lòng ấm áp, không muốn lại canh cánh trong lòng chuyện ở Nam Huân điện.
Tiêu sáo hòa vào nhau, tiếng đàn lượn
lờ, tiếng ca mềm mại, dần dần đều trầm xuống, như có như không. Thân thể mềm như liễu trong gió xa xuống thấp, ôm theo cột nhà dư âm lượn lờ.
Đang lúc cánh tay mở ra, lụa mỏng trên lưng sáng lạn hoa mỹ trải ra,
trải thành một đóa lệ hoa đỏ ửng, nở rộ trên nền thạch trắng tuyết. Con
ngươi trong suốt nhìn lên, thấy Huyền Lăng đi về phía tôi, hắn đỡ tôi ở
trong ngực, nhẹ giọng ở bên tai nói: “Nàng có bao nhiêu sự ngạc nhiên mà trẫm không biết?”
Cúi đầu thản nhiên mỉm cười: “Thần thiếp có chút tài mọn, làm Hoàng Thượng chê cười rồi.”
Nghiêng người thấy Tào Tiệp dư sắc mặt
khẽ biến, nháy mắt đã đứng dậy mỉm cười hướng Huyền Lăng nói: “Hoàng
Thượng thấy thần thiếp nói như thế nào? Muội muội quả nhiên thông minh,
có thể múa điệu múa mà người bình thường không thể làm được. Không thua
kém so với cố Hoàng hậu lúc còn sống.”
Lời còn chưa dứt, Hoàng hậu cười như
không cười nhìn Tào Tiệp dư nói: “Sao hôm nay Tào Tiệp dư cứ nhắc tới 《
Kinh Hồng Vũ 》của cố Hoàng hậu? Bản cung nhớ rõ cố Hoàng hậu khi múa
điệu múa này Hoa phi còn chưa có vào cung, càng đừng nói tới Tiệp dư như muội, Tiệp dư sao biết cố hoàng hậu múa như thế nào? Lại lấy điệu múa
của Chân uyển nghi ra so sánh?”
Tào Tiệp dư nghe khẩu khí của Hoàng hậu
không mấy thân thiện, cực kì khác hẳn với ngày trước, ngượng ngùng cười
nói: “Thần thiếp lỗ mãng. Thần thiếp cũng chỉ nghe thấy, thật tiếc là
không thể nhìn thấy tận mắt.”
Huyền Lăng nhìn Tào Tiệp dư, hơi nhíu
nhíu mày, không hề trả lời nàng, chỉ dịu dàng hỏi tôi, “Nhảy lâu như vậy có mệt hay không?”
Tôi nhìn chàng mỉm cười nói: “Thần thiếp không mệt. Thần thiếp chưa từng được xem phong thái tuyệt diệu khi cố
Hoàng hậu múa ” Kinh Hồng Vũ “, thần thiếp không có phúc rồi. Thần thiếp hôm nay múa《 Kinh Hồng Vũ 》 dựa trên điệu múa của Mai phi ngày xưa, ánh sáng nho nhỏ của đom đóm sao có thể nào sánh bằng ánh sáng trăng rằm
của cố Hoàng hậu?”
Huyền lăng cao giọng cười, buông tay hướng Thanh Hà vương nói: “Lục đệ đến trễ rồi, phải phạt ba chén rượu!”
Huyền Thanh nâng chén cũng cười: “Thần
đệ đã một tay thổi khúc nhạc trợ ứng tân tẩu ca múa, hoàng huynh cũng nể mặt tân tẩu tha cho đệ đệ chứ.” Nói xong uống một hơi cạn sạch.
Huyền Lăng nói: ” Tiếng sáo ‘Trường
tương thủ’ nhất định phải phối với tiếng đàn ‘Trường tương tư’ mới được
xưng tụng vô song kì diệu.” Nói xong lần lượt chỉ vào tôi cùng Mi Trang
nói: “Đây là Uyển nghi Chân thị, Dung hoa Trầm thị.” Quay đầu thấy Lăng
Dung, hỏi: “Còn người ca xướng là…”
Lăng Dung thấy Hoàng Đế hỏi mình, vội vàng quỳ xuống nói: “Thần thiếp là An thị.”
Huyền Lăng “A…” Một tiếng kêu nàng đứng
lên, thuận miệng nói: “Thưởng.” Cũng không có nhìn Lăng Dung nữa, nắm
tôi tay đến chỗ ngồi bên cạnh Đế hậu. Lăng Dung chớp mắt một cái thất
thần, lập tức thi lễ yên lặng lui xuống.
Tôi nhẹ nhàng xoay người cười yếu ớt,
đem tử sáo trả lại cho Thanh Hà vương, nói: “Đa tạ Vương gia tương trợ,
nếu không thần thiếp chắc đã làm trò cười trong thiên hạ rồi.”
Hắn cười nhạt một tiếng: “Uyển nghi khách khí.” Nói xong ngồi xuống chỗ của mình.
Tôi thấy hắn tóc mai đến thắt lưng, tóc
mượt như mây, thủy nguyệt Quan Âm (5), đó không phải bộ dáng cợt nhả vô
lại vừa rồi, trong lòng cười thầm thật ra dù phong lưu không kềm chế
được, cũng phải ở trước mặt người khác ra vẻ đàng hoàng. Nhìn bốn vương
trong phòng, Kỳ Sơn vương Huyền Tuân chỉ là hạng người tầm thường; Nhữ
Nam vương Huyền Tế tuyrằng chiến công hiển hách, nhưng bộ dạng của hắn
nhìn qua không phải loại người thân thiện, phụ thân Hoa phi – Mộ Dung
Huýnh lại ở dưới trướng của hắn, ngược lại cần phải lưu tâm chú ý vài
phần; Bình Dương vương Huyền Phần chỉ mới vị thành niên, mẹ đẻ xuất thân hèn mọn, nhưng phong thái cao sang, khiến người không dám khinh thường, trái lại chữ “Huyền” đồng lứa chư vương . Mà Huyền Thanh mặc dù nổi
danh, nhưng cũng ỷ tài phong lưu, chỉ có bề ngoài đẹp đẽ mà thôi.
Huyền Lăng kéo tôi lại bên cạnh người
ngồi xuống, nhìn Huyền Thanh nói: “Lục đệ tinh thông thi từ, hôm nay xem múa có thể có làm ra tác phẩm xuất sắc không?”
Dứt lời tập trung tư tưởng, cầm một cây
bút lông trên tay, từng nét viết lên giấy Tuyên Thành, nét chữ rồng bay
phượng múa. Lát sau đặt bút xuống, Lý Trường tự mình trình lên Huyền
Lăng, Huyền Lăng tiếp nhận , long nhan cực kỳ vui mừng, liên tục nói:
“Tốt !Tốt!” Nói xong sướng thanh ngâm nói: “Nam quốc hữu giai nhân,
khinh doanh lục yêu vũ. Hoa diên cửu thu mộ, phi mệ phất vân vũ. Phiên
như lan điều thúy, uyển như du long cử. Việt diễm bãi tiền khê, ngô cơ
đình bạch điều. Mạn thái bất năng cùng, phồn tư khúc hướng chung. Đê hồi liên phá lãng, lăng loạn tuyết oanh phong. Đọa nhị thì lưu phán, tu cư
dục sóc không. Duy sầu tróc bất trụ, phi khứ trục kinh hồng.” (6) Huyền
Lăng càng ngâm càng hưng trí, ngâm xong, nhìn tôi cười nói: “Lục đệ làm
thơ càng ngày càng tuyệt diệu. Một tay viết ra, tựa như thấy được Huyên
Huyên đang múa ngay trước mắt.”
Hoàng đế nói như thế, mọi người đương
nhiên phụ họa ủng hộ theo. Chỉ có Nhữ Nam vương trong mắt cực kỳ khinh
thường, chén rượu trong tay đặt xuống trên bàn, cực kỳ không cho là
đúng. Nhữ Nam Vương phi vội vàng lôi kéo ống tay áo của hắn ám chỉ hắn
không được làm bậy. Tôi chỉ làm bộ như không thấy, cúi đầu nói: “Hôm nay được nhìn thấy Lục vương tài cao, lại được Vương gia tán dương, Huyên
Huyên thật may mắn.”
Hoàng hậu vuốt cằm mỉm cười: “Hoàng
Thượng mặc dù sở trường không phải là thơ, nhưng luận thơ thì hạng nhất. Hoàng Thượng đã nói thế, tự nhiên là hay.”
Huyền Lăng cười nói: “Huyên Huyên cũng là người có tài nơi hậu cung, sao không thử làm một bài?”
Mỉm cười, vốn định tìm từ thoái thác,
ngẩng đầu thấy Thanh Hà vương khoanh tay cười, từ từ uống một hớp rượu
nhìn tôi nói: “Thần đệ vốn nghe đồn khuê các trong cung nhiều người giỏi thơ, trước có Trác Văn Quân, Ban Tiệp dư, gần có Mai phi, Ngư huyền Ky, thần đệ nguyện nghe Uyển nghi chỉ giáo.”
Nghĩ nghĩ, cầm lấy đôi đũa ngà gõ cốc
thủy tinh ngân nga nói: “Hãn ấp tân trang họa bất thành, ti thôi cấp
tiết vũ y khinh. Lạc hoa nhiễu thụ nghi vô ảnh, hồi tuyết tòng phong ám
hữu tình.” (7) Ngâm xong sóng mắt lưu chuyển liếc mắt nhìn Huyền Lăng
một cái, chợt thản nhiên mỉm cười nói: “Tần thiếp kém cỏi, bài thơ của
kẻ vụng về này sao lọt vào mắt Vương gia được, khiến mọi người chê cười
rồi.”
Huyền Thanh hai tròng mắt sáng lên, ánh
mắt giống như lông chim mềm nhẹ phất qua trên mặt tôi, khóe miệng ẩn
chứa ý cười như có như không, giống như một tia ánh sáng mặt trời vào
đông giá tuyết, “Hay cho câu ‘Hồi tuyết tòng phong ám hữu tình’, Uyển
nghi của hoàng huynh không chỉ có tâm tư nhạy bén, khuê tài lớn lao, mà
đối với hoàng huynh tình ý , hoàng huynh thật sự diễm phúc.” Dứt lời
nâng chén: “Thần đệ kính hoàng huynh cùng Uyển nghi một ly.” Vừa ngửa
đầu uống một hơi cạn sạch.
Huyền Lăng nâng ly rượu của mình uống,
cầm tay của tôi, ôn nhu nói: “Uống rượu chậm thôi, vừa mới múa, uống quá nhanh sẽ bị sặc đấy.”
Tôi kín đáo nhìn Huyền Lăng cười nói: “Đa tạ Hoàng Thượng quan tâm, tửu lượng của thần thiếp rất kém.”
Huyền Lăng tiếp nhận chén rượu trong tay tôi, mỉm cười nói: “Trẫm thay nàng uống vậy.” Huyền Lăng đem chén rượu
của tôi uống hết, nói với Lý Trường : “Đi đem những câu thơ hôm nay Lục
vương cùng Chân Tiệp dư ngâm khắc thành văn bản , cất giữ cẩn thận.”
Lý Trường là hạng người thông minh, lập tức nói: “Chúc mừng Vương gia, chúc mừng Tiệp dư tiểu chủ.”
Hoàng hậu ở một bên cười nói: “Sao còn không mau đi truyền chỉ, tấn phong Chân thị lên tam phẩm Tiệp dư.”
Mọi người đứng dậy chúc rượu tôi : “Chúc mừng Tiệp dư được tấn phong.” Nghiêng đầu nhìn Mi Trang mặt giãn ra
nhìn tôi mỉm cười, tôi liền cười đáp lại.
※※※※※
Chúc xong mọi người lại ngồi xuống uống
rượu, chợt nghe âm thanh nức nở rất nhỏ ở gần bên, nức nở không dứt. Bất giác hơi chút nhíu mi: hôm nay là ngày đáng vui mừng, ai dám mạo phạm
khóc lóc lúc này làm cho bữa tiệc mất hứng.
Quả nhiên Huyền Lăng theo tiếng nhìn
lại, thấy Hoa phi mặt mày ủ ê, con ngươi trong suốt hàm quang, trông yếu đuối vô cùng. Hoa phi luôn luôn khoe khoang thân phận là đệ nhất phi ở
hậu cung, không chịu trước mặt người khác yếu thế chút nào. Hiện giờ
nước mắt rơi không ngừng, như hoa đào gặp mưa, xuân sầu ám sinh, quả
nhiên là vừa thấy đã thương.
Đáy lòng lạnh lùng cười, lại giở trò.
Hoàng hậu sắc mặt không chút hờn giận, “Hoa phi khóc cái gì? Có chuyện buồn hay sao?”
Hoa phi cuống quít đứng dậy quỳ xuống mà nói: “Thần thiếp sợ hãi, nhất thời thất lễ làm quấy nhiễu nhã hứng của
Hoàng thượng và Hoàng hậu. Mong rằng Hoàng Thượng cùng Hoàng hậu thứ
tội.”
Huyền Lăng bình tĩnh nói: “Hoa phi, nàng có uất ức gì cứ nói.”
Hoàng hậu thâm sâu nhìn Huyền Lăng liếc mắt một cái, im lặng không nói.
Hoa phi miễn cưỡng lau lệ nói: “Thần
thiếp cũng không uất ức gì. Chỉ là vừa xem Chân Tiệp dư múa 《 Kinh Hồng
Vũ 》, nhất thời xúc động nhìn cảnh nhớ người.”
Huyền Lăng hứng thú nói: “Ngày xưa Thuần Nguyên hoàng hậu múa 《 Kinh Hồng Vũ 》 là lúc ngươi chưa vào cung, làm
sao mà nhìn cảnh nhớ người được?”
Hoa phi lại lạy nói: “Thần thiếp mấy
ngày trong cung, rảnh rỗi xem bộ sách văn chương về Mai phi thấy có nói
đến《 Lâu Đông Phú 》(8) của nàng , từ đó hiểu được《 Kinh Hồng Vũ 》 xuất
phát từ Mai phi, khi đó rất được sủng ái mà múa thành;《 Lâu Đông Phú 》
nhưng lại viết lúc nàng bị giam cầm nơi lãnh cung. Hôm nay thấy 《 Kinh
Hồng Vũ 》 mà nhớ 《 Lâu Đông Phú 》, thần thiếp là thương cảm Mai phi.”
Huyền Lăng tuy có hứng thú :”Trước nay nàng luôn luôn không thích thi thư, giờ lại có hứng thú xem sách.”
Hoa phi ngóng nhìn huyền lăng nói: “Thần thiếp ngu muội, nghe nói thi thư có thể dưỡng tính. Thần thiếp tự biết
vô đức vô tài, nếu như không tu thân dưỡng tính, thật sự không có mặt
mũi nào mà phụng dưỡng quân vương.”
“Ngươi đã đối với 《 Lâu Đông Phú 》 có tình cảm, có thể đọc một đoạn không?”
Hoa phi đáp một tiếng “Vâng ạ”, rưng rưng từ từ ngâm nga nói: “
Gương ngọc bụi bám,
Hộp phượng hương phai.
Mái tóc mây thưa chải,
Tấm áo thêu biếng cài.
Khổ vắng vẻ nơi huệ các,
Riêng nhớ nhung chốn lan đài.
Tin hoa mai đang rơi rụng,
Nhìn Trường Môn nào thấy ai. “
Đọc đến đoạn “
Ghét sắc đùng đùng,
Lòng ghen hung hung.
Cướp ta niềm ân sủng,
Bỏ ta nơi u cung.
Mong vui xưa khó được,
Những mơ tưởng lung tung.
Nhìn trăng chiều cùng hoa sớm,
Thẹn gió xuân thêm lạnh lùng.”
giọng nói khi đó đã có vài phần nức nở. Thái độ thương tâm như vậy, ai nghe cũng phải thở dài.
Nhữ Nam vương lại kiềm nén không được,
đứng dậy nói: “Chuyện Hoa phi nương nương vốn là chuyện hậu cung của
Hoàng Thượng, thần không nên xen vào. Nhưng hoa phi nương nương phụng
dưỡng Hoàng Thượng đã lâu, chưa từng phạm sai lầm gì lớn. Nếu có chỗ
phụng dưỡng không chu đáo, vậy thỉnh Hoàng Thượng niệm tình Hoa phi
phụng dưỡng nhiều năm, tha thứ cho nương nương.”
Huyền lăng nhịn không được nhìn Hoa phi đang thổn thức: “Thật đã làm khó nàng rồi.”
Trầm ngâm một chút mới nói: “Đứng lên
đi. Nàng hiện giờ ở nơi quá hẻo lánh, dọn đến Thận Đức đường ở đi, cách
trẫm cũng không xa.”
Hoa phi mặt lộ vẻ vui mừng, cảm động rơi lệ, vội vàng dập đầu tạ ơn.
Tôi lấy một mảnh củ sen đặt ở trong
miệng, mặt mỉm cười. Hoa phi lấy lại ân sủng vốn là chuyện đã dự kiến
trước, không nghĩ lại sớm như vậy. Thấy Huyền Lăng ngồi bên cạnh hoàng
hậu sắc mặt hơi trắng bệch, hiện giờ tình thế đã rõ ràng, Hoa phi có Nhữ nam vương làm chỗ dựa, lại có phụ thân cống hiến trong quân, chỉ sợ ít
ngày nữa lại muốn chấp tay đoạt lấy quyền hành cùng nhau giải quyết
chuyện lục cung, khí thế lại thịnh như xưa.
Nếu có ngày hôm đó nhất định về sau sẽ rất chật vật…
※※※※※
Nhớ lại tình cảnh đêm qua đi Nam Huân điện hầu .
Mới tới ngoài điện, Phương Nhược đã ngăn cản tôi : “Mấy vị đại nhân đang ở bên trong, mời tiểu chủ đến Thiên điện chờ một lát.”
Hôm qua vắng lặng, thiên điện lại gần đại điện, gió đêm thổi tới, vài câu linh tinh lọt vào tai:
“Hiện giờ triều đình đang ở Tây Nam dụng binh, phụ thân Hoa phi Mộ Dung Huýnh ở dưới trướng của Nhữ Nam vương,
mong Hoàng Thượng suy nghĩ kĩ.”
…
“Hoa phi dù mắc lỗi nặng, nhưng hôm nay triều đình đang hết sức cần người, đành phải thuận theo thôi.”
…
Đành phải thuận theo? Tôi cười, trận
đánh ở Tây Nam hao tốn quá mức, chẳng biết lúc nào mới có thể chấm dứt?
Một khi đắc thắng trở về đương nhiên phải phong thưởng, chỉ sợ khi đó
Hoa phi càng thêm kiêu ngạo.
Nhưng mà…
Lúc vào trong điện khi đó chúng thần đã
rời đi. Hoàng đế một mình nằm ở nơi đó nhắm mắt dưỡng thần, nghe thấy
tôi tiến vào ánh mắt cũng không mở, chỉ nói: “Trẫm rất nhức đầu, nàng
tới giúp trẫm xoa một chút.”
Theo lời đi tới. Trong điện thực an
tĩnh, hương hoa lài hòa với hương dầu bạc hà tinh chất mát lạnh. Tôi
biết Huyền Lăng đối với chuyện triều chính thường gặp chỗ khó xử, thời
điểm đau đầu tích tụ sẽ dùng dầu bạc hà tinh chất.
Động tác trên tay mềm nhẹ, nhẹ giọng hỏi: “Tứ lang có tâm sự?”
“Hoàng Thượng tâm đặt ở thiên hạ, tự nhiên phiền não chuyện triều chính.”
“Nàng nói không sai. ” Huyền Lăng nói : “Kỳ thật hậu cung cũng là một phần thiên hạ, trẫm cũng cần phải lo lắng.”
Điều chàng muốn nói tôi đã hiểu, có lẽ
chàng cũng không cam tâm tình nguyện phải làm như vậy, chỉ là chàng hy
vọng tôi khuyên chàng vài lời.
Gió mát rượi theo mặt hồ xẹt qua, tiếng ếch kêu từng trận, khẽ thổi bay quần áo.
Tôi nhẹ nhàng nói: “Hoàng hậu một mình
chấp chưởng công việc lớn nhỏ ở hậu cung cũng cực kỳ vất vả, nên có
người cùng chía sẻ với tỷ ấy.”
“Vậy nàng nghĩ như thế nào?”
“Kỳ thật Hoa phi nương nương giải quyết
chuyện lục cung đã nhiều có thể hỗ trợ hoàng hậu một tay. Huống chi…”
Tôi ngừng một chút nói: “Việc ngày xưa do Lệ quý tần sai lầm, không hẳn
có liên quan đến Hoa phi, Hoàng Thượng vì thế mà lạnh nhạt với Hoa phi,
chỉ sợ chọc vào vài người. Hơn nữa Hoàng Thượng chỉ là để ý hoa phi có
chút độc đoán, hiện giờ bị giáo huấn cũng đủ rồi, có lẽ nương nương sẽ
sửa đổi.”
Huyền Lăng yên lặng sau một lúc lâu, đưa tay ôm tôi : “Chuyện Hoa phi chỉ sợ về sau người thiệt thòi là nàng.
Nhưng nàng yên tâm, trẫm sẽ bảo vệ nàng.”
Tôi cũng lặng im, tựa vào trên vai Huyền Lăng :”Vì Hoàng Thượng, thần thiếp không sợ chịu thiệt.”
※※※※※
Chẳng mỗi người đều tham diễn một tuồng
kịch trong đó… Tôi lẳng lặng nhìn hoàng hậu, có lẽ, loại chuyện này còn
đau đầu hơn cả Tôi với Mi Trang tỷ.
Yến tiệc kết thúc, mọi người đều giải tán.
Tôi đến cạnh Tào Tiệp dư, bỗng nhiên
dừng lại ở bên tai nói nhỏ: “Muội muội muốn hỏi Tiệp dư tỷ tỷ một câu,
tờ giấy viết ‘Kinh Hồng Vũ’ là do tỷ tỷ để sẵn trong tay áo phải không?” Nói xong dịu dàng mỉm cười: “Cho nên muội muội hôm nay điệu múa hôm nay là tỷ tỷ cho muội cơ hội, tỷ tỷ thật có tâm.”
Tào Tiệp dư đỡ tay cung nữ ung dung nói: “Chân muội muội nói cái gì? Tỷ tỷ nghe không rõ.”
Tôi nâng mắt nhìn mây xanh lam ngàn dặm
trên bầu trời : “Tỷ tỷ vốn nhanh nhạy, đương nhiên biết không có 《 Kinh
Hồng Vũ 》 làm sao có 《 Lâu Đông Phú 》.” Tôi nói nhẹ như gió bay : “Hoa
phi nương nương không thích đọc sách, sao bỗng nhiên thích xem thi từ ca phú? Chuyện Mai phi viết 《 Lâu Đông Phú 》 không thể khiến cô ấy may mắn được Đường Huyền Tông sủng ái lần thứ 2, nhưng lại làm cho hoa phi
nương nương của chúng ta cảm động được Hoàng Thượng. Nếu hồn Mai phi có
biết, cũng sẽ cảm thông khổ tâm của tỷ tỷ, mỉm cười nơi chín suối.”
Tào Tiệp dư cười nhạt một tiếng: “Muội
muội nói cái gì là thế đấy đi. Tỷ tỷ ngu dốt miệng lưỡi vụng về cũng
không tranh cãi được gì. Muội muội mấy ngày này chắc rãnh rỗi, hay là để ý đến cái thai Thẩm dung hoa đi, đây mới là điều mà Hoàng Thượng quan
tâm.”
—————————————-
Chú thích:
(2) thủy nguyệt Quan Âm: kinh Phật nói
quan âm bồ tát có ba mươi ba cái bất đồng hình tượng pháp thân, họa tác
xem trăng trong nước ảnh trạng xưng thủy nguyệt Quan Âm. Gặp 《 pháp hoa
kinh • phổ môn phẩm 》. Sử dụng sau này lấy dụ nam tử dung nhan thanh
hoa. Nguyên? Vương thực vừa 《 tây sương ký 》 đệ nhất bản đệ nhất chiết:
“Lan xạ hương còn đang, bội hoàn thanh xa dần. Đông phong lay động buông xuống dương tuyến, tơ nhện liên quan trêu chọc hoa đào phiến, bức rèm
che thấp thoáng phù dung mặt..”
(5)《 Lâu Đông Phú 》: đường Huyền Tông
mai phi nguyên nhân tranh thủ tình cảm bại bởi dương quý phi, thất ý ở
tại Huyền Tông, sống một mình thượng dương đông cung hơn mười năm, không thể nào gặp quân một mặt. Mai phi tài tình cao hoa, tác 《 Lâu Đông Phú 》 tự thuật tâm ý cùng tại lãnh cung tịch mịch, đối Huyền Tông tưởng niệm. Đường Huyền Tông đọc hậu rất đỗi cảm động, nhưng trở ngại dương quý phi nguyên cố, chỉ ban thưởng một hộc châu tác thưởng, không còn nữa triệu
kiến.