Hậu Cung Chân Hoàn Truyện

Quyển 6 - Chương 13: Trăng sáng lung linh



Chuyện của Lung Nguyệt mỗi ngày đều khiến tôi lo lắng, thêm vào đó vì duyên cớ Kính Phi nên nó lại càng trở thành một mối tâm sự rất lớn trong lòng tôi. Thân thể tôi khỏe dần, bắt đầu đồng ý đón tiếp các phi tần tới chúc mừng, thế là suốt mười ngày liên tục, Vị Ương cung hôm nào cũng đông vui náo nhiệt tựa như có lễ hội.

Thừa dịp rảnh rỗi, tôi tranh thủ suy nghĩ kĩ một phen, sau đó liền nói với Cận Tịch đang giúp mình trang điểm: “Đợi lát nữa ngươi hãy qua chỗ Kính Phi, nói là mấy hôm trước ta không rảnh, hôm nay thời tiết tốt, ta có lời mời nàng ta tới Nhu Nghi điện gặp gỡ một phen.”

Cận Tịch cầm chiếc lược bí cẩn thận chải đầu giúp tôi, khẽ cười nói: “Nương nương rốt cuộc đã hạ quyết tâm rồi sao?” Thấy tôi chỉ cười không nói, nàng ta lại tiếp: “Nếu Kính Phi nương nương đưa Lung Nguyệt Công chúa tới cùng, chỉ sợ là không tiện nói chuyện.”

Tôi tiện tay mở hộp đồ trang sức trên bàn trang điểm ra, chọn lấy một chiếc bộ dao hình chim loan giương cánh, hờ hững nói: “Mấy ngày nay ta vẫn luôn hờ hững với Kính Phi, nàng ta không thể nào không phát hiện, tất nhiên sẽ hiểu là ta có lời muốn nói riêng với nàng ta.”

Kính Phi tới rất nhanh, khi trà trong chén còn chưa nguội thì bức rèm gấm thêu hoa đã được vén lên, bóng dáng đoan trang hiền thục của nàng ta cứ thế lọt vào tầm mắt tôi.

Tôi nín thở, lặng im nhìn nữ tử ấy chậm rãi đi tới trước mắt mình. Kính Phi xuất thân danh gia vọng tộc, từ nhỏ đã được giáo dục theo khuôn phép, mỗi hành vi cử chỉ đều vô cùng nền nã đoan trang, khiến người ta không thể chê trách chút nào. Lúc này đây nàng ta chậm rãi bước tới, lặng lẽ như mặt nước hồ thu không chút gợn sóng, đó chính là kiểu đi “Liên bộ” của các nữ tử trong cung, dịu dàng tha thướt, mang đầy phong thái thanh tao. Nàng ta đi rất chuẩn, không hề có bước nào sai sót, tựa như một bông sen vươn mình thẳng tắp trên mặt hồ, nở hoa rực rỡ.

Lần đầu gặp, nàng ta vẫn còn là Phùng Thục nghi yên phận giữ mình trong Tử Áo Thành, luôn giữ khoảng cách như gần như xa với người khác. Thế nhưng vì nỗi căm hận với Hoa Phi trước đây, vì nàng ta là một trong Tam phi, càng vì tôi và Lung Nguyệt, nàng ta rốt cuộc vẫn bị rớt xuống vũng bùn thị phi giữa chốn hậu cung này.

Đợi nàng ta đi tới gần rồi tôi mới phát hiện tóc mai của nàng ta có hơi rối, liền biết là được tôi mời, nàng ta liền nôn nóng tới đây ngay. Kính Phi xưa nay vẫn luôn đoan trang tao nhã, về mặt ăn mặc khá giản dị so với các phi tần khác trong cung, thường những bộ xiêm y dù chỉ còn mới chừng sáu bảy phần cũng vẫn mặc trên người, ngay cả đồ trang sức cũng rất đơn giản, huống hồ nàng ta với tôi vốn đã rất thân quen. Thế nhưng hôm nay tới đây nàng ta lại vận cung trang chính thức, ngoài sự trang trọng còn làm tăng thêm khoảng cách giữa hai bên.

Lòng tôi bất giác hơi giá lạnh. Tôi và nàng ta, rốt cuộc đã trở nên xa lạ rồi.

Nhưng ngoài mặt tôi vẫn nở nụ cười tươi. “Chờ mãi mới được dịp hôm nay có thời gian rảnh, tỷ muội chúng ta nhất định phải trò chuyện cho thỏa thích một phen mới được.”

Kính Phi khẽ nở nụ cười. “Thục phi nương nương đã có lời, ta sao dám không nghe.” Dứt lời lại nhìn tôi nói tiếp: “Thục phi nương nương vừa sinh nở xong, còn phải ứng phó với những thứ lễ nghi rắc rối, chỉ hận không thể phân thân, thành ra ta cũng không dám thường xuyên tới quấy rầy.”

Tôi nhìn nàng ta chăm chú. “Tỷ tỷ hôm nay gọi muội là nương nương, có thể thấy chúng ta thật sự đã trở nên xa lạ mất rồi. Muội với tỷ tỷ là người giống nhau, Thục phi chẳng qua là cách xưng hô của đám nô tài, muội làm sao nhận nổi tiếng nương nương đó của tỷ tỷ chứ.”

Kính Phi thoáng có chút không đành lòng, vuốt nhẹ ống tay áo, chậm rãi nói: “Muội muội dù có khách sáo thì bây giờ tôn ty cũng đã bày ra đó rồi.” Nàng ta nói giọng nửa như chúc mừng nửa như cảm khái: “Ngôi vị Tứ phi đã bỏ trống suốt mười mấy năm, rốt cuộc vẫn là muội muội trở thành vị Thục phi đầu tiên của triều Càn Nguyên, có thể thấy Hoàng thượng thật lòng thương muội... Ngài còn phá lệ cho muội giữ lại phong hiệu nữa, đó là đặc quyền chỉ Quý phi mới có đấy.”

Tôi tự tay rót một chén trà hoa nhài đưa tới cho nàng ta, cười tủm tỉm, nói: “Nếu xét về tư cách và đức hạnh, tỷ tỷ lẽ nào không thể trở thành một trong Tứ phi sao? Huống chi...” Hương trà vương vất bay lên, một mùi thơm thoang thoảng tỏa ra khiến lòng người thư thái. “Huống chi chữ Hoàn đó...”

Kính Phi thoáng ngây người trong khoảnh khắc, cặp mắt không ngờ lại để lộ một tia ngưỡng mộ. “Đó là một phong hiệu rất tốt mà.” Bàn tay nàng ta lẳng lặng đặt trên đầu gối, trắng nõn nà tựa như khối ngọc mỡ dê. “Trong mấy năm mà muội muội rời cung, có một lần Hoàng thượng tình cờ kể lại, trong lần gặp mặt đầu tiên với ngài ở Thượng Lâm uyển, muội muội đã nở một nụ cười tươi, rạng rỡ đến nỗi khiến mùa xuân thua sắc...”

Tôi khẽ cười hờ hững, ngón tay lướt nhẹ qua tà váy lụa mượt mà, bình tĩnh nói: “Hoàng thượng quá khen đấy thôi. Hồi trẻ tuổi, ai mà không có một tấm dung nhan khuynh quốc khuynh thành, điên đảo chúng sinh, bằng không sao có thể chiếm được một vị trí trong chốn hậu cung này chứ!”

Lời này vừa ra khỏi miệng, bầu không khí trong điện lập tức trầm hẳn xuống, khiến người ta cảm thấy có chút ngột ngạt.

Chưa lạt má hồng ơn đã dứt, lò hương ngồi đến tận bình minh[21]. Tất thảy mọi người đều biết đó là một cuộc sống thế nào, nhưng có thể làm sao khác được đây? Bởi guồng quay của thời gian không bao giờ dừng lại, dù dung mạo đẹp đẽ đến mấy thì cũng có ngày nhạt phai, ai rồi cũng có lúc phải trơ mắt nhìn ơn vua như dòng nước trôi đi, chỉ còn biết thẫn thờ ngoảnh đầu nhìn quá khứ.

[21] Trích Hồng nhan từ, Bạch Cư Dị. Dịch thơ Ngô Văn Phú. Nguyên văn Hán Việt: Hồng nhan vị lão ân tiên đoạn, tà ỷ huân lung tọa đáo minh - ND.

Nữ nhân trong Tử Áo Thành, bất kể là ai, cuộc đời cũng chỉ có vậy mà thôi.

Vừa đứng ở nơi bắt đầu là liền đoán được đâu là nơi kết thúc.

Trong khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, cả hai chúng tôi đều cảm thấy lúng túng, không hẹn mà cùng ngoảnh đầu tránh đi, mắt nhìn cảnh thu bên ngoài cửa sổ, bất giác có đôi chút mê say.

Vị Ương cung vô cùng ấm áp, vừa vào tháng Chín trong cung liền đặt lò sưởi khắp nơi, đi tới nơi nào cũng không sợ lạnh. Hơn nữa Huyền Lăng còn ra lệnh trong Vị Ương cung bất cứ lúc nào cỏ cây hoa lá cũng phải mơn mởn tươi mới, do đó các loài cây trồng ở đây như anh đào, mai chiếu thủy, đinh hương đều thuộc vào hàng thượng phẩm, ngoài ra y còn đặc biệt sai thợ trồng hoa ở ngự uyển đưa tới Vị Ương cung các loại kỳ hoa dị thảo như mai ngũ sắc, lan chiết hạc, Ngọc điệp sái kim, vậy nên tuy giờ đã là cuối thu đầu đông nhưng trong Vị Ương cung vẫn trăm hoa đua nở, đẹp đẽ vô cùng, thêm vào đó mấy ngày nay thời tiết khá tốt, ánh nắng chan hòa, phong cảnh lại càng thêm phần tươi đẹp. Mà ở đây còn có hai gốc hoa do Nam Chiếu tiến cống, tên gọi Dạ lạc kim tiền, chúng nở ra những bông hoa màu vàng tươi mịn màng như gấm vóc, mỗi ngày từ buổi đêm đến khi trời sáng là những bông hoa lại rơi đầy, nhìn như tiền vàng rải khắp đất, khiến người ta phải tán thán không thôi.

Những người hầu hạ bên cạnh sớm đã bị tôi đuổi ra ngoài, Kính Phi cũng đã kêu Hàm Chu ra bên ngoài điện chờ đợi. Tôi chậm rãi bóc quả quýt đường trong tay, nguyên một tòa Nhu Nghi điện to lớn mà lúc này không ngờ lại tĩnh lặng tột cùng, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng móng tay tôi cắm vào vỏ quýt làm những tia nước bắn ra. Giữa sự tịch mịch ấy, giọng nói của Kính Phi vang lên nghe đầy vẻ mịt mờ và hư ảo, vừa nói nàng ta còn vừa tiện tay cầm chiếc quạt để cạnh giường lên. “Đã là thu muộn rồi, sao Thục phi muội muội còn để quạt bên cạnh thế này? Nhìn chiếc quạt này chế tác tinh xảo, chắc muội muội thường ngày vẫn hay dùng rồi.”

Tôi đưa mắt liếc qua chiếc quạt tròn đó, mặt quạt làm bằng lụa mỏng, bên trên là bức tranh thủy mặc vẽ hình một nàng mỹ nhân đứng tựa vào hàng lan can, chỉ có mấy nét bút đơn giản nhưng người trong tranh lại hết sức sống động. Ngoài ra bên cạnh đó còn có hai hàng chữ khải nhỏ viết theo kiểu Trâm Hoa, chính là mấy lời từ của Lý Dị An: “Cách chi tình ấy giúp nguôi ngoai? Vừa khỏi mi này, đã nặng tim này[22].” Cán của cây quạt đó được làm bằng bạch ngọc, chạm rỗng hình hoa, phía dưới còn có một dải tua màu nâu nhạt, đậu vào ống tay áo trang nhã của Kính Phi, thấp thoáng lộ ra một tia mỏng manh, yếu ớt.

Tôi khẽ nở nụ cười. “Muội để nó bên cạnh nào phải vì nó đẹp, chẳng qua chỉ muốn thường xuyên nhắc nhở bản thân mà thôi... Thu về quạt bị bỏ rơi[23], ngay đến nữ tử tài đức phi phàm như Ban Tiệp dư mà còn rơi vào kết cục cô độc nơi Trường Tín cung, nói chi là tỷ muội chúng ta.”

[22] Trích Nhất Tiễn Mai - Hồng ngẫu hương tàn ngọc điếm thu, tác giả Lý Thanh Chiếu, tức Dị An cư sĩ. Dịch thơ Châu Hải Đường. Nguyên văn Hán Việt: Thử tình vô kế khả tiêu trừ, tài hạ mi đầu, khước thượng tâm đầu - ND.

[23] Đây là một câu thành ngữ lấy ý từ bài Oán ca hành của Ban Tiệp dư, ý nói việc phi tần không còn được vua sủng ái nữa, hay rộng hơn là nói tới một người con gái bị hắt hủi bỏ bê - ND.

Kính Phi bất giác hơi biến sắc, lúng túng cười nói: “Thục phi muội muội mà còn nói như vậy, bảo bọn ta phải làm sao mới tốt đây?”

“Tỷ tỷ với muội nào có giống nhau.” Tôi mỉm cười nhìn nàng ta chăm chú. “Hoàng thượng ban cho muội thân phận và địa vị cao như thế, người ngoài nhìn vào thì chỉ thấy vinh quang rực rỡ, nhưng tỷ tỷ tâm tư tinh tế, hẳn biết rõ rằng muội đã chẳng còn gia tộc làm chỗ dựa sau lưng, chẳng qua chỉ giống như một cánh bèo trôi dạt, làm việc gì cũng phải cẩn trọng vô cùng.”

“Hoàng thượng...”

Tôi cất giọng bình tĩnh và lạnh lẽo: “Trèo cao ắt ngã đau, bây giờ muội càng phong quang, ngày sau mà bị hãm hại thất thế ắt sẽ càng thê thảm, có thể còn rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.” Tôi nhìn chiếc quạt tròn trong tay Kính Phi, chậm rãi nói tiếp: “Khi được yêu thích thì ra vào tay áo vua, lay động sinh gió mát; nhưng một khi không còn vừa mắt nữa, vậy thì liền đem cất vào góc rương, nửa đường ân ái tuyệt[24]... Muội kỳ thực nào có khác gì chiếc quạt tròn này đâu.”

[24] Mấy câu “ra vào tay áo vua, lay động sinh gió mát” và “đem cất vào góc rương, nửa đường ân ái tuyệt” đều là lời trong bàiOán ca hành. Trong bài thơ, Ban Tiệp dư ví mình như chiếc quạt lụa trắng, mùa hạ thì được vua yêu dấu, cất giữ bên mình vì có thể sinh ra gió mát cho vua. Đến mùa thu, tiết trời trở lạnh thì chiếc quạt bị vất vào một xó, chẳng còn ai ngó ngàng - ND.

Kính Phi mỉm cười, nói: “Người ngoài cuộc thì thường tỉnh táo, muội muội hãy nghe ta nói một câu này, trong lòng Hoàng thượng thật sự có muội muội đấy, bằng không mấy năm vừa rồi đã không như vậy.”

“Vậy...” Tôi dứt khoát nói thẳng: “Kính Phi tỷ tỷ xưa nay vẫn luôn thông minh, lại thấu tỏ việc đời, đã biết rõ là Hoàng thượng hiện giờ không quá xem nhẹ muội, tại sao lại còn đối địch với muội như thế?”

Sắc mặt Kính Phi sau nháy mắt đã trở nên trắng bệch, cúi đầu lặng im. Ánh dương dìu dịu từ ngoài phòng chiếu vào, lại càng khiến làn da trên má nàng ta trông mịn màng như đồ sứ, mấy sợi tóc rối buông lơi của nàng ta bị mồ hôi lạnh tuôn ra làm dính sát vào cổ, cả cơ thể gần như bất động.

Thế nhưng tâm trạng của nàng ta lúc này chưa chắc đã được bình lặng như thế.

Một lát sau, nàng ta ngẩng lên, nhìn đăm đăm vào tôi, sắc mặt tái nhợt như đã chết, nhẹ nhàng hỏi: “Muội đã biết cả rồi sao?”

“Muốn người ta không biết, trừ phi mình đừng làm. Tỷ tỷ xưa nay luôn chín chắn, nhưng lần này thực đã thất sách rồi.” Dừng một chút tôi lại tiếp: “Việc giữa Cận Tịch và Lý Trường chính là do tỷ tỷ nói với Hoàng hậu đúng không?” Nàng ta không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn tôi, sắc mặt lộ vẻ bất lực. Tôi chậm rãi nói: “Muội vẫn luôn thầm nghĩ, ngày đó rốt cuộc là ai để lộ tin tức khiến chuyện này bị làm lớn lên như vậy? Lý Trường và Cận Tịch đều là người cẩn thận, làm việc gì cũng luôn chú ý, chỗ sơ hở duy nhất là chuỗi ngọc kiểu Liễu diệp hợp tâm hôm đó Lý Trường đánh rơi bị tỷ tỷ nhìn ra là tay nghề của Cận Tịch. Người có mặt hôm đó ngoài muội ra thì chỉ có My Trang và tỷ, My Trang thì tất nhiên sẽ không để tâm tới mấy việc này, nhưng còn Kính Phi tỷ thì thời gian đó lại thường xuyên ra vào Phượng Nghi cung của Hoàng hậu.”

Giọng nói nàng ta nghe hơi khàn khàn, bàn tay nắm chặt chiếc quạt tròn kia, dường như muốn bóp nát nó ra. Một thoáng sau nàng ta mới khẽ cất tiếng cười thê thảm. “Thục phi thông minh tuyệt đỉnh, đã biết rõ như vậy rồi còn phải hỏi ta làm gì?”

“Tại sao tỷ tỷ không phủ nhận?”

“Hiện giờ Thục phi quyền thế ngang trời, được Hoàng thượng sủng ái rất mực, tai mắt tất nhiên hết sức nhanh nhạy, ta phủ nhận thì có tác dụng gì đây?” Kính Phi khẽ thở dài một tiếng, chợt nở nụ cười. “Muội biết rồi cũng tốt, đỡ cho ta phải đêm ngày lo lắng, ăn ngủ không yên. Ta hại muội như vậy, rốt cuộc vẫn là ta có lỗi với muội.”

Tôi bất giác thầm nảy lòng trắc ẩn, quen biết nhiều năm, Kính Phi dù gì cũng không phải là người xấu. Tôi đứng dậy đặt tay lên vai nàng ta, khẽ nói: “Tỷ tỷ không tranh ân sủng, cũng rất ít khi trở mặt với người ta, năm xưa khi Hoa Phi ngang ngược, hống hách còn có thể nhẫn nhục giữ mình, mọi việc làm ra hôm nay kỳ thực cũng chỉ là vì muốn giữ Lung Nguyệt lại bên mình mà thôi.”

Kính Phi nhìn tôi chăm chú, đột nhiên cúi xuống, cất giọng bi thương: “Nếu không có Lung Nguyệt, quãng đời còn lại của ta sẽ chẳng còn niềm vui thú gì nữa.” Nàng ta lẳng lặng nhìn tôi, cặp mắt ánh lên một vẻ trống trải cùng nỗi niềm cô độc sâu sắc. “Muội từ khi hầu hạ Hoàng thượng liền được ân sủng tột cùng, cho dù thất sủng, Hoàng thượng cũng chưa bao giờ thật sự quên muội. Muội làm sao hiểu được cảm giác phải ngày ngày ẩn mình giữa nơi thâm cung mà gặm nhấm sự cô độc kia. Ban ngày, ta là phi tử được Hoàng thượng trọng đãi, nhưng sự trọng đãi đó chẳng qua là khách sáo mà thôi, hoàn toàn không phải thật lòng thật dạ. Mà vừa đến buổi đêm, muội có biết không? Quân Chiêu điện của ta có một nghìn ba trăm hai mươi sáu viên gạch, trong đó có ba mươi mốt viên đã có những vết nứt nhỏ. Mỗi viên gạch ở đó ta đều đã đếm vô số lần, bằng không, những đêm dài đằng đẵng kia ta làm sao mà chịu đựng được đây?” Giọng nàng ta đầy vẻ yếu đuối và cô độc, tựa như làn gió thu lành lạnh xiết nỗi thê lương, còn toát ra một vẻ mỏi mệt đến tột cùng: “Kỳ thực ngay từ đầu ta đã hiểu rõ, ta chẳng qua chỉ là một con cờ mà Hoàng thượng dùng để kiềm chế Hoa Phi. Hoa Phi nay đã chết rồi, nếu ta không yên phận thủ thường, chỉ e ngay cả một chốn dung thân cũng chẳng có.”

Tôi hết sức ngạc nhiên, không ngờ một người như Kính Phi mà cũng có những nỗi bất lực và đớn đau to lớn như thế. Nàng ta trước giờ chưa từng nói, cũng chưa từng thể hiện ra, mà luôn giấu kĩ mọi cảm xúc vào phía sau nụ cười mỉm đoan trang, nền nã.

Nàng ta ngẩng đầu nhìn tôi. “Năm xưa muội rời cung, giao phó Lung Nguyệt cho ta, ta tất nhiên cảm kích vô cùng. Sau khi ta vào cung, người trong tộc ta chẳng qua chỉ coi ta như con đường tắt để bọn họ leo cao, ta không được như ý nguyện của bọn họ, bọn họ tất nhiên chẳng thèm để ý tới sự sống chết của ta. Ta không có dung nhan tuyệt thế, càng không có con cái để nương tựa, đồng ý nuôi dưỡng Lung Nguyệt, thứ nhất là vì tìm lấy chỗ dựa cho mình, thứ hai là muốn những tháng ngày dài đằng đẵng bớt cô đơn. Nhưng... Lung Nguyệt thật đáng yêu quá chừng, trong lòng ta, nó chẳng khác gì con gái ruột của ta...” Giọng nàng ta dần trở nên trầm thấp: “Ta trước giờ chưa từng nghĩ rằng muội sẽ còn về cung...”

Tôi bất giác thầm ngơ ngẩn trong khoảnh khắc, việc tôi về cung đâu phải chỉ thay đổi cuộc đời của tôi, ngay đến cuộc đời của người khác cũng vô cớ bị tôi quấy nhiễu. Và ngoài ra, tình cảm nàng ta dành cho Lung Nguyệt thật sự đã khiến tôi cảm động. 

Tôi cố gắng định thần, nhẹ nhàng cất tiếng: “Tỷ tỷ vừa rồi nói muội tai mắt nhanh nhạy nên mới biết tỷ tỷ thường xuyên ra vào cung của Hoàng hậu, nhưng kỳ thực đâu phải thế, muội không hề cố tình để ý đến hành tung của tỷ tỷ, chẳng qua là Hoàng hậu muốn bày ra cho muội thấy đó thôi.”

Kính Phi thoáng lộ vẻ ngạc nhiên, ngay sau đó liền cười gượng, nói: “Ta sớm đã biết Hoàng hậu chẳng phải hạng tầm thường, nhưng nàng ta việc gì phải như vậy chứ?”

Tôi khẽ gật đầu, nói: “Có phải hạng tầm thường hay không thì muội không rõ, muội chỉ nói với tỷ tỷ một câu này thôi, nếu Hoàng hậu nương nương thật lòng đối tốt với tỷ tỷ, nàng ta ắt sẽ không để bất cứ ai biết việc tỷ tỷ thường xuyên tới Phượng Nghi cung. Ấy vậy mà tin tức lại truyền tới Nhu Nghi điện hết sức rõ ràng... Tỷ tỷ chỉ cần suy nghĩ kĩ một chút là sẽ hiểu ngay nguồn cơn mọi sự.”

Nàng ta trầm tư suy nghĩ, một lát sau bèn giật mình thốt lên: “Hoàng hậu cố ý để muội biết là muốn chúng ta tự tàn sát lẫn nhau!”

“Tỷ tỷ thông minh lắm!” Tôi khẽ thở dài một tiếng. “Lung Nguyệt đã được tỷ tỷ nuôi nấng mấy năm, Hoàng hậu làm gì mà chẳng rõ tỷ tỷ xem trọng đứa bé này đến mức nào... Còn muội thì là mẹ ruột của Lung Nguyệt, sau khi về cung tất nhiên muốn đón con gái về bên cạnh mình. Chỉ cần nàng ta đứng giữa khiêu khích một chút, muội và tỷ tỷ ắt sẽ trở thành thù địch, đến lúc đó trai cò đánh nhau...”

Kính Phi buồn bã thở dài. “Vậy, nhất định là Hoàng hậu được làm ngư ông đắc lợi rồi...” Trên mặt nàng ta thoáng lộ ra một tia hổ thẹn, khẽ nói: “Ta không hề cố tình hại muội. Ta không muốn muội chết, cũng không muốn muội thất sủng, ta chỉ hy vọng Lung Nguyệt có thể ở bên ta thêm mấy năm. Nhưng ta thấy muội thương nó như thế, nhất định sẽ đòi đem nó trở lại bên mình. Đến khi đó chỉ sợ nó sẽ quên hẳn người mẹ nuôi là ta đây...” Nàng ta cụp đôi mắt xuống. “Ta chẳng qua chỉ muốn lợi dụng chuyện Cận Tịch để khiến Hoàng thượng cảm thấy muội không hợp với việc nuôi nấng Công chúa mà thôi...”

Có lẽ đây là sự ích kỷ trong lòng mỗi con người! Tôi bất giác thầm nghĩ, nếu đổi lại là tôi, chưa chắc đã chịu trao lại chỗ dựa của mình cho người khác, huống chi đó còn là hòn ngọc trên tay, khúc ruột trong lòng. Tôi cố giữ lòng bình tĩnh nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói: “Sau đó thì để Hoàng hậu mở miệng, nói là Công chúa trước khi gả chồng sẽ được giao cho Kính Phi nuôi dưỡng, không cho phép muội qua thăm, đúng vậy không?”

Sự im lặng của nàng ta đã chứng thực phán đoán của tôi, một thoáng sau nàng ta mới chậm rãi cất giọng u buồn: “Sau khi muội về cung liền được sủng ái rất mực, Hoàng hậu thì lại vừa nằm bệnh lâu ngày, tất nhiên phải tìm cách chèn ép muội.” Nàng ta dừng một chút, sau đó liền tiếp tục thở dài. “Ta đã hẹn với Hoàng hậu là chỉ làm một lần thôi, nhưng chỉ bằng lần ấy thì ta đã rơi vào bẫy rồi, về sau bất kể là muội lật đổ ta hay là ta đánh đổ muội, Hoàng hậu đều là người được lợi.”

Tôi khẽ lắc đầu, dịu dàng nói: “Tỷ tỷ chưa chắc đã không suy nghĩ chu toàn, nhưng bởi vì Lung Nguyệt nên mới không thể không mạo hiểm đó thôi.” Sau đó lại thở dài cảm khái: “Tấm lòng từ mẫu đôi lúc có thể khiến tâm trí người ta bị che mờ, chỉ một lòng nghĩ đến đứa con của mình thôi. Cẩn Phi trước đây có lẽ cũng là như vậy, muốn dùng cái chết để đổi lấy tiền đồ của Hoàng trưởng tử, cuối cùng rơi vào cảnh chết oan, lẽ nào tỷ tỷ cũng muốn học theo sự hồ đồ của Cẩn Phi ư?”

Nhắc đến Lung Nguyệt, nàng ta bất giác lộ vẻ quyến luyến, một hồi lâu sau mới cất giọng lạnh lùng: “Ngoài muội ra thì chỉ còn Hoàng hậu, ta không có lựa chọn nào khác.” “Vậy...” Tôi đặt hai tay lên vị trí trái tim, dường như muốn dùng hành động đó để giữ cho lòng mình bình tĩnh. “Xin tỷ tỷ hãy thay muội chăm sóc Lung Nguyệt, cho tới khi nó được gả chồng.”

Tôi nói giọng rất nhẹ nhàng, thế nhưng từng từ đều mang đầy vẻ kiên quyết và chắc nịch. Nàng ta nghe xong thì giật nảy mình, dường như không thể tin vào điều vừa nghe thấy, đôi bờ vai run lên nhè nhẹ, khẽ lẩm bẩm: “Lung Nguyệt là con ruột của muội, muội thật sự nỡ sao?”

Tôi khom người thật sâu, cất giọng thành khẩn: “Tỷ tỷ yên tâm, đây không phải một cuộc giao dịch, mà là sự nhờ cậy thật lòng của muội.” Tôi trịnh trọng nói: “Uẩn Hoan và Hàm Nhi vừa mới chào đời, cho dù có nhũ mẫu và bảo mẫu thì muội cũng cần dốc lòng chăm sóc, thực chẳng có bao nhiêu thời gian rảnh... Tỷ tỷ không phải là không biết, Hàm Nhi là hoàng tử.”

Nàng ta gật đầu, nói: “Ta biết, có vô số người hết sức căm hận vì đứa bé này của muội.”

Tôi cất giọng thổn thức: “Ngoài ra còn có một đạo lý khác, Lung Nguyệt coi tỷ như mẹ ruột, nếu muội cưỡng ép mang nó về nuôi bên cạnh mình, chỉ e duyên phận mẹ con giữa muội và nó sẽ thật sự đứt đoạn.”

Kính Phi khẽ nói: “Tính tình Lung Nguyệt quả thực có mấy phần quật cường.”

Tôi gật đầu, nhẹ nhàng mân mê viên trân châu Nam Hải đính trên tay áo, thấy nó vừa tròn vừa trơn bóng, cơ hồ không thể giữ trong tay được. “Nếu Lung Nguyệt cũng ở bên cạnh muội, muội thực khó lòng chiếu cố chu toàn cho cả ba đứa bé.”

Bàn tay Kính Phi tuôn đầy mồ hôi lạnh giá, tựa như vừa đổ bệnh một phen, duy có lòng bàn tay là vẫn còn hơi ấm áp. Nàng ta nắm chặt lấy bàn tay tôi. “Ta tất nhiên hiểu rõ muội không phải là muốn trao đổi gì với ta... Cảm ơn muội! Hoàn Nhi, thật sự rất cảm ơn muội!”

Tôi nắm lại bàn tay nàng ta, ôn tồn nói: “Ngoại trừ tỷ tỷ, muội thực sự không thể nghĩ ra còn ai khác có thể khiến Lung Nguyệt được sống một cuộc sống vui vẻ.”

Những giọt lệ long lanh đậu trên mí mắt nàng ta, chừng như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào. “Có câu nói này của muội, ta nhất định sẽ dốc trọn trái tim thương yêu Lung Nguyệt.”

Tôi khẽ mỉm cười. “Tỷ tỷ sớm đã dốc trọn trái tim thương yêu Lung Nguyệt rồi, muội dù là người làm mẹ cũng phải tự thẹn không bằng.” Tôi chậm rãi nói tiếp: “Cuộc đời này muội coi như chỉ sống vì con cái mà thôi, tỷ tỷ chịu giúp muội chăm sóc Lung Nguyệt, muội thực lòng cảm kích vô cùng.”

Trong mắt Kính Phi thoáng qua một tia thê lương khó tả. “Có thể tự mình sinh nở rồi làm mẹ, ấy là niềm vui thú lớn nhất trong đời của một nữ tử. Ta không ngại dốc bầu tâm sự với muội, nếu trước đây có thể sinh được một đứa con, dù phải giảm thọ ba mươi năm ta cũng cam tâm bình nguyện.” Dừng một chút, nàng ta buồn bã nói tiếp: “Giờ đây ta đã qua tuổi sinh nở rồi, cũng không còn ôm hy vọng hão huyền đó nữa... Có lẽ ta không có cái phúc phận này.”

Lòng bất giác thầm máy động, tôi chậm rãi bước tới trước bàn trang điểm lấy ra một chiếc túi thêu nhỏ được làm hết sức tinh tế, hoa lệ, vừa nhìn đã biết không phải là thứ mà một phi tần bình thường có thể có. Tôi đưa nó cho Kính Phi, nói: “Tỷ tỷ hãy ngửi thử cái này xem đi!” Sau đó lại ân cần dặn dò: “Nhớ là chỉ được hít một hơi thật nhỏ thôi đấy, ngàn vạn lần chớ nên hít nhiều.”

Nàng ta thấy tôi trịnh trọng như vậy thì không kìm được lộ vẻ nghi hoặc, sau đó liền đưa lên mũi ngửi thử, nói: “Đây là Hoan nghi hương mà trước đây Hoàng thượng thưởng riêng cho Hoa Phi, do Ngự Hương cục đặc biệt chế tạo. Ta đã từng sống trong cung của Hoa Phi một năm, thứ hương liệu này mùi vị đặc biệt, ta ngửi mãi đã thành quen rồi, ắt không nhầm lẫn được đâu.” Rồi nàng ta hơi cau mày lại, tò mò hỏi: “Chẳng lẽ thứ hương liệu này có vấn đề gì sao?”

Tôi cười lạnh, nói: “Hoa Phi đắc sủng bao năm nhưng sau khi sẩy thai lại không còn sinh nở được nữa, Hoa Phi ngu xuẩn thì thôi không nói, nhưng lẽ nào tỷ tỷ cũng cho rằng thân thể nàng ta bị tổn thương sau lần sẩy thai đó?”

Kính Phi giật nảy mình, đột ngột đứng bật dậy, run giọng nói: “Lẽ nào bên trong Hoan nghi hương này có...”

Trong một thoáng lặng im, bầu không khí trong Nhu Nghi điện trở nên hết sức nặng nề, khiến người ta không kìm được thầm bức bối.

Tôi khẽ nói ra hai chữ: “Xạ hương!”

Kính Phi sống nơi cung cấm lâu ngày, tất nhiên biết rõ sự lợi hại của xạ hương. Sắc mặt nàng ta trở nên trắng bệch, thân thể run lên lẩy bẩy. “Ta từng ở cùng với nàng ta một năm, ngày đêm ngửi thứ hương liệu này, lẽ nào...”

Tôi nắm lấy bàn tay nàng ta, cảm thấy những ngón tay nàng ta đều giá lạnh như thể đã ngâm trong hầm băng rất lâu rồi. “Tỷ tự mình đi hỏi đại phu thì khắc rõ.”

Nàng ta bật thốt lên: “Không! Tại sao thái y lại chưa từng nói với ta rằng ta không thể sinh nở là bởi vì xạ hương?”

Tôi bình tĩnh nhìn nàng ta. “Một thái y không chịu nói có lẽ là bởi vì y có lòng riêng, nhưng nếu tất thảy thái y đều không chịu nói, vậy thì tỷ tỷ phải tự mình ngẫm lại rồi, rốt cuộc là ai đứng phía sau bọn họ không cho phép bọn họ nói ra đây?” Tôi hờ hững nói: “Sau khi Hoa Phi chết, mọi thứ trong Mật Tú cung đều bị dọn dẹp sạch sẽ, muội đã phải phí rất nhiều công sức mới tìm được thứ này, tỷ tỷ cứ mang ra ngoài cung nhờ đại phu xem hộ là khắc biết bên trong có xạ hương hay không.”

“Năm xưa Hoa Phi vì muốn tiến cử Lệ Quý tần hầu hạ Hoàng thượng mà từng để nàng ta ở lại trong Mật Tú cung hai, ba tháng. Lệ Quý tần sau này cũng được Hoàng thượng sủng ái, vậy mà lại không sinh nở gì, trong khi đó Tào Cầm Mặc sống ở nơi khác và không đắc sủng lắm thì lại có thai... Chẳng trách! Chẳng trách!” Cặp mắt nàng ta trở nên đỏ ngầu, chừng như muốn nhỏ máu, cổ họng nhấp nhô lên xuống không ngừng, bàn tay thì nắm chặt chiếc túi nhỏ kia, như thể muốn bóp nát nó ra vậy. “Muội nói với ta đi, là ai? Là ai?”

Tôi trước giờ chưa từng thấy Kính Phi trong bộ dạng như vậy, nàng ta lúc nào cũng có vẻ điềm tĩnh, ung dung.

Thế nhưng, không thể sinh nở chính là nỗi đau vĩnh viễn của nàng ta.

“Năm xưa muội bị sẩy thai cũng chính là bởi vì xạ hương. Khi đó muội cho rằng có người động chân động tay vào mấy thứ hương liệu mà muội dùng thường ngày, nhưng bất ngờ lại phát hiện ra bí mật bên trong Hoan nghi hương. Muội vốn có thể không nói việc này với tỷ tỷ, bởi nhiều lúc hồ đồ chưa chắc đã không phải là chuyện tốt! Thế nhưng hôm nay nàng ta lại muốn ép hai tỷ muội chúng ta tự tàn sát lẫn nhau, muội làm sao có thể nhẫn nhịn được nữa. Tỷ tỷ hãy thử nghĩ xem, ngày đó là ai kêu tỷ tỷ đến Mật Tú cung ở cùng với Hoa Phi? Mà muội còn nghe nói, trước khi vào cung, nàng ta đã rất thông thạo dược lý rồi, còn có chung chí hướng với An Quý tần, rất thích điều chế các loại hương liệu.”

Kính Phi sững sờ suốt một hồi lâu, cười lạnh liên tục, một nụ cười chất chứa đầy những nỗi khổ nạn giữa nhân gian. “Là chủ ý của nàng ta đúng không? Hay cho một vị Hoàng hậu hiền lương, thục đức, trước đây ta thật sự đã nhìn nhầm nàng ta rồi!”

Tôi nắm chặt bàn tay nàng ta, trầm giọng nói: “Bây giờ biết hãy còn chưa muộn.”

Nàng ta cố hết sức muốn giữ bình tĩnh, đôi tay đang run lẩy bẩy sờ soạng quờ vào mấy dải tua trân châu trên vạt áo, chợt bàn tay nàng ta giật mạnh, những viên trân châu đứt ra, rơi tung tóe xuống đất. Giữa những âm thanh tán loạn ấy, nàng ta gục đầu vào lòng tôi, bật khóc nức nở, những giọt lệ nóng không ngớt tuôn rơi, chạm vào làn da tôi mang tới cảm giác bỏng rát.

Vào cung mười năm, tôi chưa từng nhìn thấy Kính Phi thất thố khóc vang như vậy, dường như những nỗi bi ai và căm phẫn vô cùng vô tận nơi đáy lòng nàng ta đang bộc phát ra ngoài theo những giọt nước mắt, chất chứa đầy sự tuyệt vọng và thê lương.

Những tiếng khóc như thế, kỳ thực không bao giờ có thể chấm dứt trong Tử Áo Thành.

Tôi không phải chưa từng khóc lóc tuyệt vọng, nhưng chỉ khi trải qua cơn tuyệt vọng rồi, con người ta mới có thể quyết tâm thay đổi bản thân.

Một hồi lâu sau, khi ngẩng đầu lên, nàng ta đã không còn khóc nữa, cặp mắt giống như một mảnh đất cháy đen, hoàn toàn không còn chút dấu vết nào của sự sống. Nàng ta cất giọng khản đặc: “Ngay từ đầu ta đã là một quân cờ rồi... Ta chỉ hỏi muội một câu này thôi, Hoàng thượng có biết không?”

Tôi hơi cúi xuống, rốt cuộc vẫn không đành lòng nói ra chân tướng: “Không, y không biết gì hết cả.”

Trên cằm nàng ta vẫn còn lưu lại những vệt nước mắt mới khô. “Mong là y không biết, bằng không tình cảm mười sáu năm qua đúng thực là một trò cười.”

Lòng tôi bất giác trào dâng những nỗi thương cảm vô biên. “Câu nói này, tỷ cứ nói cho Hoa Phi nghe là được rồi.”

Nàng ta nhìn tôi chăm chú. “Trước đây ta chỉ ngưỡng mộ muội tuổi trẻ mà đắc sủng, về sau thì thương muội gặp phải nhiều biến cố. Mãi đến hôm nay ta mới thật lòng khâm phục muội.”

Tôi ngẩn ra. “Cớ sao tỷ tỷ lại nói vậy?”

Kính Phi hít vào một hơi thật sâu. “Muội sớm đã biết nàng ta đối xử với muội như vậy, thế mà còn có thể nhẫn nhịn đến bây giờ. Nếu đổi lại là ta ở vào tuổi của muội, ta nhất định sẽ không nhịn được.”

Tôi khẽ cười hờ hững. “Làm được như tỷ tỷ đã là rất tốt rồi, muội chẳng qua chỉ học theo Đoan Phi tỷ tỷ mà thôi, huống chi mấy năm lễ Phật ở chùa Cam Lộ, muội ít nhiều cũng có chút tâm đắc.” Tôi nắm lấy bàn tay nàng ta, dịu dàng nói: “Tỷ tỷ ngàn vạn lần chớ nên kích động.”

Những ngón tay của Kính Phi đều lạnh giá, tựa như mấy nhũ băng rủ xuống dưới hiên giữa trời tháng Chạp. Nàng ta cất giọng thê lương: “Chữ nhẫn treo trên đầu một lưỡi dao, ta thật sợ là mình sẽ không nhẫn nhịn được.” Nơi đáy mắt nàng ta ánh lên những tia căm hận sâu sắc. “Sau này gặp nàng ta, chỉ e ta sẽ lao đến tát cho nàng ta một cái thật mạnh thôi.”

Tôi khẽ mỉm cười. “Nếu là năm xưa, tỷ tỷ nhất định sẽ làm như vậy. Nhưng bây giờ, tỷ tỷ hẳn sẽ không ham cái niềm vui nhất thời. Huống chi tỷ tỷ còn phải dốc lòng nuôi nấng Lung Nguyệt, chờ sau này nó được gả cho một vị lang quân như ý nữa mà.”

Nàng ta cắn chặt môi, gượng nở một nụ cười. “Ta đã không còn là Phùng Nhược Chiêu mới mười bảy tuổi, mà dù là Phùng Nhược Chiêu mười bảy tuổi thì cũng biết rằng cần phải nhắm đúng chỗ trước đã rồi mới nên tát, bằng không rất có thể sẽ tát trượt.”

Tôi khẽ mỉm cười. “Trong cung phi tần vô số, năm xưa Hoàng thượng chọn tỷ tỷ để kiềm chế Hoa Phi có lẽ cũng là vì nhìn trúng ưu điểm này của tỷ tỷ.”

Sắc mặt nàng ta bi thương như màn đêm u ám, duy chỉ có những tia căm hận kia là giống như ánh trăng xuyên qua mây mù chiếu xuống, rọi sáng toàn bộ khuôn mặt trắng trẻo nõn nà. Nàng ta nhẹ nhàng đứng dậy, nói: “Ta xin cáo từ, muội muội không cần tiễn đâu.” Dừng một chút rồi lại tiếp: “Ta muốn được yên tĩnh một lát.”

Tôi vẫn ngồi im một chỗ không hề động đậy. “Mời tỷ tỷ.”

Kính Phi xoay người lại, bước từng bước hết sức chậm rãi, vẫn là kiểu đi Liên bộ như lúc tới đây, không hề có chút sai chệch nào. Thế nhưng tôi hiểu rõ, với tâm trạng của nàng ta lúc này, muốn đi đúng từng bước như thế cần phải có một nghị lực lớn lao vô cùng. Bên ngoài Nhu Nghi điện, ánh dương ấm áp phủ khắp đất trời, nhưng nàng ta lại giống như một khối băng lạnh giá, không có dấu hiệu sẽ tan chảy.

Tà váy dài của Kính Phi chậm rãi lê đi trên mặt đất, dường như đã để lại sau lưng nàng ta một vết thương vĩnh viễn không thể nào khép miệng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.