Hậu Cung Chân Hoàn Truyện

Quyển 6 - Chương 8: Một dạ tình si



Cuộc vui cứ thế diễn ra không ngơi nghỉ, liên tục có người cất tiếng chúc mừng Từ Tiệp dư, rồi kế đến ai nấy đều cảm thấy có chút buồn chán. Bên cạnh Huyền Lăng xuất hiện thêm phi tần, dù là ai cũng chẳng thể vui vẻ được. Huyền Lăng muốn xua bớt không khí buồn tẻ, liền bảo nhạc cơ chọn bài mới để hát. Ngay từ đầu bữa tiệc An Lăng Dung đã hát một bài rồi, lúc này Diễm Quý nhân liền nhẹ nhàng đứng lên nói: “Hôm nay các vị tỷ muội trong cung đều ở đây, chắc đã nghe chán các bài hát của nhạc phường rồi. Thần thiếp tài mọn, chẳng thể so được với An Quý tần, nhưng cũng nguyện lòng mua vui một chút cho mọi người ở đây.”

Huyền Lăng mỉm cười nhìn nàng ta. “Nàng ở bên trẫm cũng đã được một thời gian rồi, thế mà trẫm chưa được nghe nàng hát lần nào, hôm nay thực đúng là một dịp hiếm có.”

Diễm Quý nhân miệng cười lúng liếng, cặp mắt phượng lóng lánh thu ba, giống hệt như băng tuyết vừa tan, đầy một vẻ quyến rũ khó mà dùng lời miêu tả. “Hát hay thì chẳng qua là trợ hứng, còn hát không hay thì coi như là pha trò, thần thiếp xin khoe cái xấu của mình đây.” Nàng ta trước giờ vẫn luôn lạnh lùng, hôm nay bỗng dưng tươi cười rạng rỡ, mọi người tuy không phục việc nàng ta xuất thân hàn vi mà đắc sủng, thế nhưng ai cũng đều hiểu rõ, với nhan sắc của nàng ta mà ngày ngày làm bạn với dã thú thì thực là đáng tiếc.

Nàng ta đứng dậy bước tới nơi trung tâm chính điện, vung nhẹ ống tay áo bắt đầu cất tiếng ca vang: “Đêm nay đêm nào chừ, đưa thuyền theo dòng. Hôm nay hôm nào chừ, được cùng vương tử thuyền chung. Xấu hổ làm sao chừ, người không mắng mỏ. Lòng muộn phiền mà không dứt chừ, được quen vương tử. Núi có cây chừ cây có cành, lòng mến chàng chừ chàng chẳng hay[13].”

[13] Đây là toàn bài Việt nhân ca, một bài ca dao lưu truyền ở nước Sở thời Xuân Thu. Dịch thơ Điệp Luyến Hoa. Nguyên văn Hán Việt: Kim tịch hà tịch hề, khiên chu trung lưu. Kim nhật hà nhật hề, đắc dữ vương tử đồng chu. Mông tu bị hảo hề, bất tí cấu sỉ. Tâm kỷ phiền nhi bất tuyệt hề, đắc tri vương tử. Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi, tâm duyệt quân hề quân bất tri - ND.

Kỳ thực giọng ca của An Lăng Dung vốn đã có thể coi là hạng nhất trong hoàng cung, thêm vào đó những năm nay nàng ta lại chú tâm luyện tập, do đó sớm đã đạt tới mức xuất thần. Có sự tồn tại của An Lăng Dung, trừ phi là Thuần Nguyên Hoàng hậu tái thế, bằng không khó ai hơn được, càng đừng nói tới một người không chuyên về nghề ca hát như Diệp Lan Y. Thế nhưng tỉ mỉ nghe kĩ, giọng ca của An Lăng Dung được ở sự khéo léo, mà mất cũng ở sự khéo léo, vì quá chú trọng đến kỹ xảo và sự mô phỏng nên sớm đã chẳng còn cái vẻ thuần chân năm xưa. Còn Diệp Lan Y chẳng qua chỉ tiện miệng hát vang, thế nhưng lại hơn ở cái sự hồn nhiên ngây thơ cùng với tình ý chân thành. Bài hát này là tiếng lòng của một cô gái người Việt với vương tử, thứ cảm giác vừa trù trừ vừa ưu thương khi mà ý trung nhân đang ở ngay trước mặt nhưng lại chẳng hiểu được tình ý của nàng ta chứa chan trong từng câu hát, khiến lòng người xao động.

Nhất thời mọi người trong Trọng Hoa điện đều trở nên trầm lặng, trong lòng như vang vọng mãi câu hát “lòng mến chàng chừ chàng chẳng hay” mà Diễm Quý nhân đã lặp đi lặp lại mấy lần.

Tự nơi đáy lòng tôi bỗng trào dâng một niềm vui nho nhỏ, ít nhất tôi cũng may mắn hơn so với cô gái người Việt trong bài Việt nhân ca kia rất nhiều. Bất kể ra sao người mà tôi yêu cũng biết được tâm tư của tôi, giống như là tôi biết tâm tư của y vậy. Nghĩ thế, tôi hơi ngẩng lên, liền bắt gặp ánh mắt rực rỡ của Huyền Thanh đang nhìn về phía mình, đáy lòng lại càng thêm ấm áp.

Thế nhưng ngay sau đó tôi đã cảm thấy không ổn, đang định đưa mắt ra hiệu cho y thì thấy Diệp Lan Y đã hát xong, lại vỗ tay “bộp bộp” mấy tiếng, chợt bên ngoài điện vang lên những tiếng chim hót trong trẻo, rồi một đàn vẹt màu sắc sặc sỡ đồng loạt bay vào, một con có bộ lông màu vàng đậu lên tay Huyền Lăng, một con khác lông trắng mỏ đỏ đậu lên vai Huyền Thanh.

Huyền Lăng hưng phấn cười nói: “Thực là thú vị, mấy con chim này được dạy dỗ xong không ngờ cũng trở nên thông minh đến thế.”

Diễm Quý nhân khẽ nở nụ cười, ánh mắt nhìn lướt qua khuôn mặt mọi người xung quanh. Người khác thì không biết thế nào, nhưng khi nàng ta nhìn về phía tôi, tôi bỗng cảm thấy toàn thân đều ấm áp dễ chịu, tựa như được tắm trong làn nắng xuân. Nàng ta xưa nay vẫn luôn lạnh lùng băng giá, lúc này thần sắc đột ngột trở nên dịu dàng như vậy thực khiến người ta phải bất ngờ, rồi nàng ta cất giọng thánh thót như châu rơi đĩa ngọc. “Thần thiếp tài hát tầm thường, chỉ đành dùng thêm tâm tư vào việc khác mà thôi.”

An Lăng Dung mỉm cười, ôn tồn nói: “Đây vốn chính là sở trường của Diễm muội muội mà, còn được Hoàng thượng thích nữa. Bọn ta dù có lòng cũng chẳng được như muội muội.”

Hồ Chiêu nghi khẽ cười một tiếng, cặp bông tai nạm ngọc nhè nhẹ đung đưa. “Ý của An Quý tần là Diễm Quý nhân xuất thân hàn vi, chỉ có thể dùng những thứ kỹ xảo đặc biệt để lấy lòng Hoàng thượng ư?”

Lữ Chiêu dung mau mồm mau miệng, bật cười khúc khích một tiếng rồi buột miệng nói: “An Quý tần chưa chắc đã có ý như vậy đâu, nếu xét về xuất thân hàn vi, chẳng lẽ An Quý tần xuất thân là tiểu thư khuê các? Chẳng qua là cùng một loại người mà thôi. An Quý tần nếu cố tình nói ra những lời này, há chẳng phải là tự mình vả miệng mình hay sao?”

Đôi tròng mắt đen láy của Hồ Chiêu nghi thoáng đảo qua đảo lại một chút, khóe miệng hơi nhếch lên, kéo dài giọng nói: “Đúng thế... Phụ thân của An Quý tần giờ đã là Tri phủ, bản thân nàng ta thì là “người hiểu lễ nghi” theo như lời của biểu ca, có lý nào lại tự mình vả miệng mình được.”

Lời vừa mới dứt, mấy phi tần lớn gan phía dưới liền không kìm được mà khúc khích cười ran. An Lăng Dung tự biết mình lỡ lời, lại e dè thân phận của Hồ Chiêu nghi, khuôn mặt phấn bất giác đỏ bừng lên như máu, hai bờ môi mím chặt không nói năng gì. Kính Phi làm bộ như không nhìn thấy, cầm lấy một quả cam đưa cho Lung Nguyệt chơi. Tôi thì lạnh lùng ngồi nhìn, thỉnh thoảng lại đưa mắt liếc qua phía My Trang một chút.

Hoàng hậu có chút không vừa mắt, bèn khẽ ho một tiếng, cất giọng trách cứ: “Chiêu nghi chớ nên quá đáng quá!”

Hồ Chiêu nghi hơi nhướng mày, cất tiếng cười khanh khách. “Hoàng hậu biểu tỷ đừng tức giận mà, hôm nay mọi người tụ họp tại đây tất nhiên phải kiếm chút trò vui, huống chi chuyện xuất thân đâu phải là muội nói ra trước!” Dứt lời bèn nhìn chằm chằm vào An Lăng Dung.

An Lăng Dung lại càng lúng túng hơn, sắc mặt khi trắng khi đỏ, thân thể run lẩy bẩy không ngừng, những giọt lệ chực trào nơi khóe mắt, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống. Hoàng hậu hờ hững cất tiếng: “An Quý tần xưa nay vẫn luôn dịu dàng thận trọng, chưa chắc đã cố tình nói thế. Uẩn Dung muội muội chớ nên lời gì cũng để hết vào lòng như vậy.”

Hồ Chiêu nghi mặt đẹp rạng ngời, những nét nửa hờn nửa giận lại càng khiến vẻ kiều diễm bội phần tăng thêm, chừng như có thể chảy ra nước được. Rồi nàng ta yêu kiều làm nũng: “Biểu ca nghe xem kìa, ý của Hoàng hậu là có người nói lời vô tâm nhưng lại bị người hữu tâm lợi dụng đấy.”

Huyền Lăng mân mê chén rượu làm bằng ngọc xanh bóng loáng trong tay, Mân côi túy trong chén sóng sánh nhẹ nhàng, trông giống hệt như một loại son thượng hạng. Ánh mắt y có chút rời rạc, như đang lắng nghe mà lại như chẳng hề để ý, bất chợt cười “khì” một tiếng, chậm rãi nói: “Đang yên đang lành có ai mà lại đi nảy ra mấy thứ tâm tư như thế chứ!”, sau đó liền đưa mắt nhìn ả cung nữ đứng sau lưng Lữ Chiêu dung. “Chiêu dung uống rượu say nên nói năng không biết nặng nhẹ, ngươi đỡ chủ nhân của ngươi về cung nghỉ ngơi đi.”

Huyền Lăng chỉ nói một câu nhẹ nhàng liền đùn đẩy hết mọi việc lên người Lữ Chiêu dung vốn tính tình thẳng thắn. Hồ Chiêu nghi hơi ngẩn ra một chút, nhưng rất nhanh sau đó đã bình tĩnh trở lại, khẽ trề môi vẻ như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Lữ Chiêu dung tuy căm phẫn nhưng lúc này chỉ đành nén nhịn, để cho ả cung nữ sau lưng đỡ mình rời đi.

Đoan Phi buồn bã lắc đầu, khẽ nhấp một ngụm rượu quế hoa, tôi không khỏi thầm ngạc nhiên vì nàng ta trước giờ chưa từng đụng đến rượu. An Lăng Dung mặt mũi đỏ bừng, ra vẻ đáng thương nói: “Mọi sự rối ren đều là do thần thiếp mà ra, vừa rồi thần thiếp nói năng thực thiếu suy nghĩ quá.”

Tình cảm của Huyền Lăng với nàng ta đã ngày một nhạt dần, nghe vậy cũng chỉ hờ hững an ủi đôi câu rồi nói: “Nàng trước giờ cứ uống rượu là người lại không khỏe, mau về nghỉ ngơi đi.”

Tôi với An Lăng Dung quen nhau đã lâu, biết tửu lượng của nàng ta rất tốt, chẳng phải như Huyền Lăng nói, nên lời này rõ ràng có ý là không muốn thấy nàng ta ở lại đây thêm nữa. An Lăng Dung hơi tái mặt đi, nhưng rất nhanh sau đó đã quỳ xuống, nói: “Đa tạ Hoàng thượng quan tâm.” Nàng ta tỏ vẻ rất chân thành, cứ như là thật sự cảm kích Huyền Lăng rất mực.

Hồ Chiêu nghi thấy nàng ta đã đứng dậy thì khẽ nở nụ cười, cất giọng ỏn ẻn: “An Quý tần đúng là người chẳng lành, vừa mở miệng đã gây ra rắc rối. Hôm nay là ngày vui, Hoàng thượng vốn không nên kêu cô ta tới mới phải.”

Huyền Lăng hơi cau mày, ngay sau đó lại cười nói: “Hiện giờ trong cung không có ai hát hay bằng nàng ta... Từ nay về sau mỗi khi mở tiệc trẫm sẽ chỉ để nàng ta hát một bài rồi bảo về luôn.”

Hồ Chiêu nghi nói: “Giọng hát dù hay đến mấy thì cũng có lúc nghe phát chán, bây giờ đã có Diễm Quý nhân rồi mà.” Dừng một chút rồi lại tiếp: “Hoàng thượng quên mất Từ Tiệp dư và Thẩm Thục viện rồi sao? Chưa biết chừng thai nhi lại bị xung khắc đấy.”

Huyền Lăng thoáng suy nghĩ một chút, ánh mắt dừng lại nơi bụng My Trang và Yến Nghi, nói: “Vậy được rồi, từ giờ ta sẽ kêu nàng ta ở lại trong Cảnh Xuân điện, không có việc gì thì không cần ra ngoài nữa.”

Hồ Chiêu nghi xuất thân cao quý, chưa từng để An Lăng Dung vào trong mắt, lúc này An Lăng Dung hãy còn chưa ra khỏi điện mà nàng ta cũng chẳng kiêng dè gì, vẫn bình thản nói những lời này ra. An Lăng Dung hơi run lên một chút, nhưng không quay đầu lại, chỉ làm như không nghe thấy, tiếp tục lặng lẽ bước ra khỏi điện. Các phi tần sớm đã bất mãn với việc An Lăng Dung đắc sủng suốt mấy năm trời, hôm nay thấy nàng ta bị làm nhục trước mặt mọi người như vậy thì đa phần đều ngấm ngầm cảm thấy vui sướng.

Diễm Quý nhân vốn là ngọn nguồn của những rắc rối lúc này vẫn ngồi bình thản một bên, vẻ như chẳng nghe thấy gì. Có lẽ tại tôi cả nghĩ, thành ra cứ luôn cảm thấy nàng ta thỉnh thoảng lại nhìn về phía tôi.

Hồ Chiêu nghi thoáng lộ vẻ đắc ý vì vừa làm nhục được An Lăng Dung nên bèn dặn dò ả thị nữ bên cạnh rót thêm rượu nho, chén rượu màu tím ánh lên những tia sáng long lanh lại càng khiến nàng ta thêm phần diễm lệ. My Trang ngồi ngay cạnh nàng ta, như vô tình như hữu ý khẽ cất lời cảm khái: “Nói đi thì cũng phải nói lại, tiếng hát của An Quý tần đừng nói là Hoàng thượng, ngay tới ta thỉnh thoảng nghĩ đến cũng không kìm được mà lòng thầm xốn xang. Niềm vui mới tất nhiên là tốt nhất, nhưng tình cũ cũng không thể bỏ được, huống chi là một người có tiếng hát tựa thiên tiên như An Quý tần.”

Hồ Chiêu nghi nắm chặt hai bàn tay, ngay sau đó đã lại buông lỏng, khẽ “hừ” một tiếng, rồi không nói gì thêm.

Tôi ngoảnh đầu nhìn qua, thấy Từ Tiệp dư lúc này sắc mặt tái xanh, lớp son phấn như nổi hẳn lên trên mặt. Tôi ngấm ngầm cảm thấy không hay, biết nàng ta nhất định là đang phiền lòng vì chuyện Xích Thược vừa rồi, bèn cười, nói với Huyền Lăng: “Nói đến say rượu, thần thiếp nghe nói trong cung của Từ Tiệp dư có một thang thuốc giải rượu rất hay, chi bằng hãy để Từ Tiệp dư sai người đưa đến cung của Lữ Chiêu dung để giúp nàng ta tỉnh rượu.”

Huyền Lăng hờ hững nói: “Tiệp dư từng xem nhiều sách, có thang thuốc gì hay thì mau kêu người mang tới đây đi.”

Từ Tiệp dư lúc này đang ngơ ngẩn, nghe thấy vậy thì vừa hay tìm được cớ để rời đi. “Thang thuốc đó chỉ có thần thiếp biết là ở đâu, người khác e rằng không tìm được, chi bằng hãy để thần thiếp tự mình đi một chuyến.”

Huyền Lăng khẽ gật đầu, ôn tồn nói: “Vậy cũng tốt. Nàng sắp lâm bồn, không tiện ngồi trong bữa tiệc quá lâu, hãy tạm lui xuống trước đi.” Nói rồi liền kêu Kết Ngạnh đỡ nàng ta rời đi.

Lý Trường thấy có hai phi tần đã rời tiệc, bèn không kìm được thấp giọng hỏi: “Hoàng thượng hôm nay còn chưa lật thẻ bài, không biết người định thế nào đây?”

Hoàng hậu cười tươi như hoa, lộ vẻ thấu hiểu lòng người. “Lý Trường ngươi đúng là ngày càng hồ đồ hơn rồi, hôm nay là ngày vui của Vinh Canh y, Hoàng thượng tất nhiên sẽ tới Ủng Thúy các rồi.” Dừng một chút lại nói tiếp: “Chỉ mong Vinh Canh y có thể có phúc như chủ cũ Từ Tiệp dư, sớm ngày mang được thai rồng.”

Từ Tiệp dư vốn đã đi tới cửa điện, nhưng mấy lời này Hoàng hậu nói rất lớn tiếng, bóng lưng của nàng ta bất giác hơi run lên, tựa một phiến lá tung bay trong gió, ngay đến bước chân cũng trở nên hơi loạng choạng.

Tôi thầm cảm thấy buồn bã, lại càng lo lắng cho Từ Tiệp dư hơn. Huyền Lăng chẳng hề để ý, chỉ mỉm cười, nói:

“Hoàng hậu đã phải hao tâm tổn sức rồi.”

Hoàng hậu chăm chú nhìn theo bóng lưng Từ Tiệp dư, khẽ lắc đầu, nói: “Từ Tiệp dư tuy thông minh nhưng suy nghĩ lại hơi hạn hẹp, hôm nay không khỏi có phần thất lễ. Kỳ thực Hoàng thượng đã hết sức sủng ái Từ Tiệp dư rồi, nàng ta lại sắp sinh nở, còn có gì mà không thỏa mãn nữa chứ?”

Huyền Lăng trầm ngâm nói: “Từ Tiệp dư hình như không giống loại người như vậy.”

Hoàng hậu mỉm cười vẻ thấu hiểu. “Đều là tiểu nữ tử mà thôi, Hoàng thượng gần đây thương yêu Từ Tiệp dư quá, làm nàng ta không được hiểu chuyện như trước đây nữa rồi.” Sau đó bèn ngoảnh đầu nhìn qua phía tôi, ôn tồn nói: “Xét ra vẫn là Hoàn Phi bụng dạ rộng rãi, chịu thông cảm cho người khác, có điều lòng tốt như vậy chỉ e sẽ dễ làm nàng ta sinh hư.”

Tôi giật mình bừng tỉnh, cười khiêm nhường nói: “Nương nương lo lắng quá rồi. Thần thiếp kỳ thực không nghĩ gì nhiều cả, chỉ sợ rằng Từ Tiệp dư tức giận làm động đến thai khí, bây giờ còn có việc gì quan trọng hơn dòng dõi hoàng tộc chứ.”

Huyền Lăng dịu dàng đưa mắt nhìn tôi. “Nàng cũng đang mang thai mà còn lo lắng cho người khác nhiều như thế nữa.”

Hoàng hậu nhìn Huyền Lăng chăm chú. “Chỉ là Từ Tiệp dư...” Huyền Lăng tuy không nói gì, thế nhưng khi nhìn về chiếc ghế trống của Từ Tiệp dư, đôi hàng lông mày đã hơi cau lại.

Mãi đến đêm khuya mà bữa tiệc vẫn chưa có vẻ gì là sắp tàn, tôi tranh thủ lúc Huyền Lăng đang hưng phấn không có tâm trạng để ý đến việc gì khác, quay sang thấp giọng nói với Đoan Phi: “Tỷ tỷ vừa rồi sao lại uống rượu thế? Rượu quế hoa tuy ngọt nhưng lại khá nặng, mà nhìn cách uống của tỷ tỷ vừa rồi thì chẳng giống như là uống rượu trợ hứng, rõ ràng là định mượn rượu giải sầu.”

Đoan Phi thoáng để lộ nét sầu nhàn nhạt, khẽ thở dài than: “Tuy mượn rượu giải sầu chẳng có ích gì, thế nhưng nhìn bộ dạng của Lữ Chiêu dung vừa nãy... Là mẹ ruột của vị Công chúa đầu tiên của Hoàng thượng thì sao chứ? Gia thế và sự ân sủng chẳng bằng Hồ Chiêu nghi, thế là liền bị người ta chà đạp tới mức này. Nhìn cảnh người lại nghĩ đến thân, Ôn Nghi Công chúa còn chẳng phải con ruột của ta nữa kìa.”

Tôi hơi hé môi cười khẽ, hạ thấp giọng nói: “Tỷ tỷ có sự tôn quý của tỷ tỷ, ai mà có thể vô duyên vô cớ làm gì tỷ tỷ được. Có điều nói đi cũng phải nói lại, việc ngày hôm nay mọi người đều hiểu, Lữ tỷ tỷ chẳng qua chỉ là một con dê thế tội mà thôi. Thế nhưng nếu không phải Hoàng thượng đích thân mở lời, ai có thể hạ nhục thân mẫu của Thục Hòa Công chúa như thế chứ!”

Đoan Phi chẳng buồn háy mắt, nhưng giọng nói lại lộ rõ vẻ thê lương: “Hoàng thượng của chúng ta... Đây có lẽ là nỗi khổ của tất cả các nữ tử trong chốn hoàng cung này.” Tôi không nói gì, ánh mắt nhìn về phía tấm thân màu trắng hoàn toàn đứng ngoài cuộc vui túy lúy kia, thấy y rực rỡ như vầng trăng sáng.

Rượu thêm mấy tuần, thứ nhất là tôi không chịu đựng nổi, thứ hai là lo lắng cho Từ Tiệp dư, thế là bèn lấy lý do đã mệt xin phép được cáo từ rời đi trước. Tôi lúc này một lòng nghĩ tới Từ Tiệp dư, bèn cho kiệu đi về hướng Ngọc Chiếu cung. Khi kiệu tới trước cửa Ngọc Chiếu cung, vầng trăng tròn vành vạnh treo cao lại càng sáng hơn, những vì sao tựa như vô số mảnh bạc rắc khắp trời, mênh mông vô tận. Một làn gió mát nhẹ nhàng thổi tới, khiến lòng tôi bỗng thư thái hơn nhiều. Tôi vừa bước chân vào trong, chợt thấy Kết Ngạnh đang nôn nóng đi đi lại lại, như một con kiến bò trên chảo nóng. Lòng tôi trầm hẳn xuống, vội vàng cất tiếng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao bộ dạng cứ giống như là mất hồn mất vía thế này?”

Kết Ngạnh nhìn thấy tôi thì giống như là thấy cứu tinh, vội vàng nói: “Nương nương đến thật đúng lúc quá, tiểu thư nhà nô tỳ bị động thai đang không ngừng kêu đau, vậy mà còn cố kìm nén không cho phép nô tỳ đi mời thái y, phải làm sao mới tốt đây?”

Tôi vội hỏi tiếp: “Cớ sao lại như vậy? Đang yên đang lành lại bị động thai là thế nào?”

Kết Ngạnh nôn nóng bật khóc, vừa nức nở vừa giậm chân hậm hực nói: “Đều tại con tiện nhân Xích Thược đó!”

Tôi vội ngăn lại: “Cái gì mà Xích Thược, bây giờ cô ta là Vinh Canh y rồi, chớ gọi nhầm kẻo làm hại đến tiểu chủ của ngươi!” Tôi gọi Hoàng Cầm lại bảo: “Ngươi nói đi!”

Hoàng Cầm mồm miệng mau lẹ, lập tức kể lại ngay: “Hôm nay Hoàng thượng phong Xích Thược làm Canh y, chỗ ở đã được chuẩn bị xong, vừa rồi có người đến thu dọn đồ của Vinh Canh y. Tiểu thư không biết vì tức giận hay vì thế nào, vừa rồi sắc mặt đã không tốt, bây giờ bọn họ ồn ào chạy vào thu dọn đồ đạc, chắc đã quấy nhiễu việc nghỉ ngơi của tiểu thư.”

Tôi cau mày lắc đầu, đưa mắt nhìn vầng trăng sáng trên cao mà thở dài than: “Hoàng thượng thực là nóng vội quá, muốn cho cô ta danh phận thì cũng đâu cần ngay vào lúc này, hoàn toàn có thể đợi tới lúc Từ Tiệp dư sinh nở xong xuôi, làm thế này có thể nói là quá thiếu suy nghĩ.”

Kết Ngạnh không kìm được trề môi nói: “Rõ ràng là Hoàng hậu...”

Hoán Bích thấp giọng an ủi: “Hoàng thượng cũng không phải là người nóng vội như thế, có quá nửa là Vinh Canh y đã xúi bẩy Hoàng hậu. Cô ta có Hoàng hậu chống lưng, lại ỷ rằng tiểu chủ nhà các cô hiền lành, do đó mới càng thêm láo xược.” Kết Ngạnh vốn là tâm phúc của Từ Tiệp dư, lại là a hoàn tùy giá theo Từ Tiệp dư vào cung, tất nhiên hết sức xót thương chủ nhân nhà mình, không kìm được mặt đỏ tía tai hết sức tức giận.

Tôi chợt nảy ra được một ý hay, bèn khẽ nở nụ cười, nhưng ngay sau đó tâm trạng đã bị sự lo lắng bao phủ, nôn nóng thúc giục: “Tiểu thư nhà các ngươi đau đớn đến hồ đồ, chẳng lẽ các ngươi cũng hồ đồ theo rồi sao? Bây giờ còn có việc gì quan trọng hơn tính mạng của Từ Tiệp dư được, còn không mau đi mời Vệ thái y tới đây!” Tôi nghĩ một chút rồi lại tiếp: “Mời cả Ôn thái y tới luôn đi, bản cung vào trong xem tiểu thư nhà các ngươi thế nào rồi.”

Hoán Bích vội kéo tôi lại khuyên nhủ: “Buồng đẻ là chốn máu me chẳng lành, bản thân tiểu thư cũng đang mang thai, sao có thể vào đó được!”

Tôi ngoảnh đầu sang quát khẽ: “Nói bừa! Vẫn còn chưa sinh kia mà, làm sao mà lại máu me chẳng lành được! Từ Tiệp dư chưa tan cơn giận, sinh nở vào lúc này thực là vô cùng nguy hiểm, ta sao có thể không vào xem chứ!” Nói rồi liền đẩy tay Hoán Bích ra, cất bước đi thẳng vào trong nội đường.

Từ Tiệp dư trước giờ vẫn luôn giản dị không thích xa hoa, thành ra trong Không Thúy đường có rất ít những món đồ châu ngọc, ngay cả các loài hoa hợp mùa cũng không có nhiều, khắp nơi đều là bóng cây xanh biếc. Một làn gió đêm thổi tới làm bức rèm sa trong phòng khẽ đung đưa, ánh trăng dìu dịu từ ngoài chiếu vào vì thế mà cũng đung đưa theo. Giữa khung cảnh mông lung mờ ảo, mấy ngọn nến lờ mờ bị ánh trăng chiếu vào nhìn như những khuôn mặt ảm đạm mỏi mệt sau khi tẩy trang. Trong căn phòng u ám, những ánh nến đỏ xiết một vẻ thê lương tột độ, khiến lòng người trào dâng nỗi buồn thương.

Nữ tử yếu ớt đang nằm trong chăn trông có vẻ đau đớn vô cùng, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy. Hai tay nàng ta co quắp đặt trên chiếc chăn mỏng màu xanh lam. Đôi hàng lông mày nàng ta nhíu chặt, cặp mắt khép hờ đầy mỏi mệt và ủ rũ, thỉnh thoảng lại rên lên một tiếng lộ rõ vẻ đau đớn khó lòng kiềm chế được.

Tôi khẽ thở dài một tiếng, đặt bàn tay lên bờ vai yếu ớt của nàng ta, dịu giọng nói: “Việc gì mà phải giày vò bản thân tới mức thế này chứ?”

Bờ vai nàng ta run lên lẩy bẩy, như một con thú nhỏ bị thương. Nàng ta kéo chăn che mặt, tôi không thể nhìn thấy những giọt nước mắt của nàng ta, chỉ thấy vết ẩm ướt trên chiếc chăn mỏng dần lan rộng, tạo thành một mảng xanh sẫm đầy u uất. Tôi khẽ nói: “Thương tâm thì thương tâm, nhưng chẳng lẽ ngay đến tính mạng của mình cũng không cần nữa hay sao?”

Sau một hồi lâu trầm lặng, nàng ta mới nghẹn ngào cất giọng khàn khàn: “Tính mạng... Tính mạng của ta đáng để ngài vương vấn chút nào ư?”

Tôi bất giác sinh lòng trắc ẩn, liền an ủi tiếp: “Nam nhân bình thường còn có mới nới cũ, huống hồ là Hoàng thượng, muội muội lẽ nào còn chưa nhìn thấu điều này ư?”

“Nhìn thấu thế nào đây?” Từ Tiệp dư gượng xoay người lại, nở một nụ cười thê thảm. “Một khi nhìn thấu rồi thì sẽ đau đến xé gan xé ruột, còn nếu giả vờ như không nhìn thấy, Hoàng thượng thậm chí còn chẳng cho ta có cơ hội được mắt nhắm mắt mở.” Trên mặt nàng ta giàn giụa nước mắt, nụ cười miễn cưỡng duy trì đầy vẻ thê lương, ánh mắt thì trống rỗng thẫn thờ, ngoài nỗi bi ai vô hạn ra thì không có gì khác nữa. Tôi trước giờ chưa từng nhìn thấy bộ dạng tuyệt vọng như thế ở nàng ta, trông nàng ta lúc này chẳng khác gì một bông bạch ngọc lan đã úa tàn rơi trên mặt đất, còn bị nước mưa giội xuống làm cho vẻ tàn tạ càng tăng thêm.

Tôi dịu dàng an ủi: “Thân thể muội đang không khỏe, tạm thời đừng nói những lời này làm gì, cứ nên mời thái y tới khám cho thì hơn.”

Đôi mắt nàng ta bỗng mở ra rất to, bên trong tựa như có một ngọn lửa không cam tâm đang cháy bừng bừng. Nàng ta nắm chặt lấy vạt áo của tôi, vừa thở dốc vừa nói: “Chân Hoàn, có mấy lời này ta chưa từng nói, bây giờ... bây giờ...” Nàng ta thoáng trầm ngâm một chút, bỗng khẽ cười thê thảm. “Sau khi tỷ về cung ta vẫn luôn gọi tỷ là “nương nương”, thế nhưng tiếng gọi “Chân Hoàn” này đã vang vọng trong lòng ta vô số lần rồi. Ngay từ khi mới vào cung ta đã nghe nói về tỷ, có rất nhiều người coi tỷ như trò cười, ta vẫn luôn thầm tò mò không biết tỷ rốt cuộc là một nữ tử như thế nào đây. Đến khi được hầu hạ bên cạnh Hoàng thượng, ta lại càng thêm tò mò.” Tiếng thở của nàng ta trở nên dồn dập và hỗn loạn, sắc mặt thì hơi tái đi. “Trong lòng Hoàng thượng không có ta, điều này trước giờ ta vẫn biết. Ta biết là mình không đủ đẹp, không đủ khôn khéo, chỗ đáng kể duy nhất chẳng qua là có chút học thức. Thế nhưng đáng buồn thay, trước ta đã có một con người tài hoa trác tuyệt như tỷ rồi. Trong cung còn có một An Quý tần đắc sủng muôn phần nữa, dù ta có dụng tâm cách mấy thì cũng khó mà được Hoàng thượng thường xuyên quan tâm. Về sau Hoàng thượng có Phó Như Kim, ta vẫn luôn cảm thấy khó hiểu, không biết tại sao một con người nông cạn như cô ta mà lại được sủng ái đến thế. Rồi sau khi Phó Như Kim mất mạng, ta mới loáng thoáng nghe nói là cô ta giống tỷ, mà càng ở bên Hoàng thượng lâu ngày ta lại càng hiểu rõ Hoàng thượng thương nhớ tỷ tới mức nào, dù rằng ngài trước giờ chưa từng nói với bất kỳ ai khác. Mãi đến hôm nhìn thấy tỷ ta mới có thể khẳng định suy nghĩ của mình, Phó Như Kim đúng là rất giống tỷ, còn Hoàng thượng...” Nàng ta nhìn đăm đăm vào mắt tôi, nở một nụ cười thê thảm. “Hoàn Phi tỷ tỷ, tỷ thật may mắn biết bao, đã rời xa hồng trần mà vẫn được Hoàng thượng không nguôi nhung nhớ. Hoàng thượng thỉnh thoảng chịu tới thăm ta chẳng qua là vì muốn nhìn bộ dạng của ta khi ngồi bên cửa sổ xem sách, tỷ có biết không?” Nàng ta chợt khẽ cười một tiếng, vừa diễm lệ lại vừa xiết vẻ thê lương, tựa như một bông mai màu đỏ tươi như máu nở giữa chốn đất trời phủ đầy tuyết trắng. “Hoàng thượng vẫn luôn thích ngắm cảnh ta đọc sách bên cửa sổ với bộ xiêm y màu tím. Mãi đến khi tỷ về rồi ta mới biết, tất cả chỉ là vì cái bóng nghiêng của ta khi đọc sách rất giống với tỷ, mà cũng chỉ có lúc ấy thôi Hoàng thượng mới đối xử dịu dàng với ta.”

Tôi thầm bất nhẫn, nỗi đau khổ khi bị coi như thế thân ấy, sao tôi có thể không hiểu, nhưng có điều khác biệt là chân tướng đã bị vạch ra trước mặt tôi một cách tàn nhẫn, còn Từ Tiệp dư thì vẫn luôn thầm biết nhưng lại nhẫn nhịn. Tôi ngẩn ngơ thầm nghĩ, rốt cuộc phải là một tình yêu sâu sắc đến mức nào mới có thể chịu đựng được thứ tình ý biết rõ là không phải dành cho mình như vậy? Tôi khẽ vuốt ve bờ lưng nàng ta, chợt giật mình phát giác nàng ta gầy guộc quá chừng, những khúc xương đều lồ lộ cả ra, dường như chỉ cần hơi dùng sức một chút là có thể bẻ gãy. Lòng tôi bất giác hơi trầm xuống, nàng ta vốn đã chẳng vui vẻ gì, giờ lại phải chịu đả kích nặng nề vì chuyện Xích Thược, một tâm hồn đa sầu đa cảm như thế làm sao mà chịu đựng nổi đây.

“Chỉ cần muội muốn, cứ việc gọi ta Chân Hoàn là được, mọi thứ vinh hoa địa vị gì đó đều chỉ là hư ảo mà thôi.” Tôi dịu dàng khẽ nói: “Muội đã không vui vẻ như thế, hãy học theo Đoan Phi cũng là một cách hay.”

Từ Tiệp dư thoáng giật mình một chút, đoạn khẽ lắc đầu. Nàng ta lúc này thật yếu ớt biết mấy, khi lắc đầu mấy sợi tóc rối nhè nhẹ đung đưa, nhưng nụ cười bên khóe miệng thì lại dần trở nên ấm áp. “Những tháng ngày ở bên Hoàng thượng, ta chỉ cần được nhìn ngài từ xa là đã đủ rồi, ngài chẳng có bao nhiêu tình ý với ta cũng đâu có gì là quan trọng.” Đôi mắt nàng ta lộ rõ vẻ mê đắm, từ bên trong bừng ra những tia sáng mơ màng. “Ta còn nhớ rõ trong ngày tuyển tú thuở nào, ta đã được nhìn thấy Hoàng thượng lần đầu tiên ở Vân Ý điện. Ngài lúc đó ngồi trên bảo tọa phía xa, thật cao lớn biết mấy, tốt đẹp biết mấy. Ngài khi đó đã rất ôn tồn hỏi tên ta, dù rằng về sau đã hoàn toàn quên bẵng. Nhưng ngay từ khoảnh khắc ngài mở lời với ta, trong lòng ta, trên thế gian này đã không còn nam tử nào khác có thể so được với ngài.”

Tâm tư tôi bất giác thầm máy động, lập tức nhớ tới bóng dáng màu trắng kia, trong lòng tôi, trên thế gian này cũng không có nam tử nào có thể so với y được cả. Nghĩ tới đây, nỗi sầu trong tôi bỗng trào dâng ngập lòng.

Từ Tiệp dư nhìn tôi chăm chú: “Tỷ tỷ cũng ôm tâm tư như thế với Hoàng thượng đúng không? Cho nên mới chịu vượt bao gian khó để trở về chốn hậu cung này. Nếu đổi lại là người khác, đã trở thành phế phi rồi, gia tộc lại tan hoang, sao còn dám trở về vùng đất đáng sợ như hùm beo lang sói này nữa.”

Tâm tư Từ Tiệp dư rốt cuộc vẫn quá đơn giản, nhưng ở trước mặt nàng ta, tôi tất nhiên không tiện phản bác điều gì. Nàng ta nằm bẹp trên giường, gượng cười nói: “Khi gặp tỷ tỷ lần đầu muội tuy vẫn đang bị cấm túc, thế nhưng mới thoáng nhìn qua muội liền biết ngay, tỷ tỷ đáng được Hoàng thượng thích như vậy. Mà tình ý của tỷ tỷ với Hoàng thượng cũng là ném đào trả mận, một dạ chân thành, do đó muội chỉ vui thay cho Hoàng thượng, không hề dám oán hận tỷ tỷ chút nào.”

Tôi hỏi giọng nghi hoặc: “Muội muội đã không oán hận gì ta như thế, tại sao lại khó chịu với Xích Thược?”

Nàng ta buồn bã nói: “Hoàng thượng phải vượt qua rất nhiều khó khăn mới đón được tỷ tỷ về, nên hết lòng trân trọng mới phải, thế nhưng khi tỷ tỷ với muội đều đã mang thai đứa con của y, y lại nhanh chóng tìm niềm vui mới. Trước đây muội cứ ngỡ rằng vì không có tỷ tỷ nên bên cạnh, Hoàng thượng mới có nhiều sủng phi như vậy, nhưng bây giờ tỷ tỷ đã trở về rồi, vậy mà Hoàng thượng vẫn chẳng hề thay đổi, bảo muội làm sao mà không nguội lòng được đây?” Lời còn chưa dứt, nước mắt của nàng ta đã lại cuồn cuộn tuôn ra.

Từ Tiệp dư hít thở không đều, những người hầu bên cạnh thì đều đã bị đuổi ra, tôi thấy nàng ta khí sắc không tốt, tâm trạng lại kích động như vậy, thành ra lo lắng vô cùng. Lúc này nàng ta mặc một chiếc áo ngủ màu hoa ngọc lan, tôi vô ý đặt tay lên giường, chợt cảm thấy có thứ gì đó vừa âm ấm vừa nhơm nhớp, bất giác lòng thầm kinh hãi, vội lật chăn lên xem thử thì thấy chiếc áo ngủ của nàng ta đã bị máu tươi nhuốm đỏ cả vạt dưới rồi. Tôi thất thanh hô lên: “Hoán Bích...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.