Có lẽ vì mang quá nhiều tâm tư, cũng có thể
là vì khi mang thai đứa bé này, thân thể tôi vốn đã không được khỏe, do đó số
lần nôn ọe lúc sáng sớm ngủ dậy ngày một nhiều hơn, kèm theo đó là cảm giác
lạnh toát truyền ra từ trong bụng.
Mỗi lần tôi hỏi Vệ Lâm về việc này, y đều
nhíu chặt đôi mày, sau đó trịnh trọng nói: “Nương nương bây giờ cần phải chú
tâm tĩnh dưỡng, quyết không được hao tổn tâm tư vì những việc khác nữa.”
Có thể chú tâm tĩnh dưỡng được sao? Tôi lẩm
bẩm tự hỏi mình.
Những việc trong quá khứ đã làm tâm tư tôi
hao tổn hoàn toàn, còn những việc chưa kết thúc thì dù tôi không muốn nghĩ tới
cũng khó mà quên được. Hằng đêm, tôi đều mơ thấy An Ly Dung trong bộ dạng thoi
thóp chút hơn tàn, nhưng miệng thì vẫn khẽ lẩm bẩm: “Hoàng hậu, giết chết Hoàng
hậu.”
Chuyện trong mộng dĩ nhiên khó có cách nào
giải quyết, mà Thái Cát khi tới thăm tôi thì không giấu được vẻ âu lo. “Sau khi
Tĩnh phi có thai, phủ Bái Quốc công liền trở nên kiêu căng vô cùng, Quốc công
phu nhân thường xuyên vào ở trong phủ để chăm sóc cho con gái, dù Vương gia
không quên để ý tới Ẩn phi nhưng địa vị của Ẩn phi đã kém hơn hẳn so với trước
kia rồi.”
Chuyện như thế, Ngọc Ẩn tất nhiên không
chịu nói với tôi, mỗi lần tới gặp tôi, muội ấy vẫn ăn mặc hoa lệ, tươi cười
điềm đạm như trước, không hề để lộ ra chút khác thường nào. Nếu tôi có ý thăm
dò thì muội ấy thường rất nhạy cảm, lập tức cười tủm tỉm, nói: “Tỷ tỷ giờ đang
có thai, phải giữ lòng bình tĩnh mới được, giống như Tĩnh Nhàn vậy. Muội có thể
thông cảm cho tỷ tỷ, tất nhiên cũng có thể thông cảm cho nàng ta.” Sau đó lại
thoáng lộ vẻ trầm ngâm. “Dù sao đứa bé trong bụng nàng ta cũng là của Vương
gia.”
Tôi thầm ngạc nhiên về sự thay đổi này của
Ngọc Ẩn, đồng thời lại càng xót thương muội ấy hơn. “Nếu muội có điều gì ấm ức
thì đừng để trong lòng, cứ nói với trưởng tỷ là được.”
Ngọc Ẩn lập tức nở một nụ cười dịu dàng như
bông hoa cúc ngậm sương hé nở vào tháng Chín. “Vương gia không hề nhất bên
trọng nhất bên khinh, muội kỳ thực đã rất thỏa mãn rồi.”
Thái hậu dù đang trong cơn bệnh nhưng cũng
có nghe nói về việc Ngọc Ẩn vừa an phận vừa ngoan ngoãn, không kìm được cất
tiếng khen: “Bụng dạ rộng rãi lắm, đúng là một đứa bé ngoan.”
Những cơn lạnh toát trong bụng ngày càng
thường xuyên làm tôi ăn ngủ không yên, dù có muốn để ý tới chuyện của Ngọc Ẩn
cũng chẳng còn hơi sức nữa, đành nhờ Thái Cát chuyển lời tới Huyền Thanh là
nhất định phải đối xử với Ngọc Ẩn thật tốt.
Vệ Lâm dạo này một ngày năm, sáu lần tới
Nhu Nghi điện thăm mạch bình an cho tôi, nhưng tôi ngày càng cảm thấy sợ hãi
trước câu nói “chỉ cần an tâm dưỡng thai là được” của y. Khi mà thuốc an thai phải
uống mỗi ngày càng lúc càng đắng chát, tôi có thể cảm nhận rõ ràng một điều,
cái thai này của tôi nhất định có vấn đề gì đó không ổn.
Trong một buổi đêm sương nặng phủ dày trên
đất, tôi rốt cuộc đã không thể không mời Ôn Thực Sơ vốn đang gác lăng cho My
Trang tới. Không tới lúc vạn bất đắc dĩ, tôi quả thực không muốn quấy rầy y như
vậy.
Sau một thời gian dài xa cách, y dường như
đã già nua, tiều tụy hơn lần trước tôi gặp đôi phần. Kỳ thực tính kĩ ra, năm
nay y cũng chỉ ba mươi mấy tuổi mà thôi. Trong khi tôi đang thầm cảm khái về sự
tiều tụy, suy nhược của y, y cũng tỏ ra hết sức kinh ngạc vì sắc mặt của tôi
lúc này.
“Sắc mặt nương nương cớ sao lại nhợt nhạt
thế này?”
“Vậy ư?” Tôi cầm một chiếc gương nhỏ lên
cẩn thận soi mình vào đó, thấy lời y nói quả thực không sai chút nào, khuôn mặt
tôi lúc này đầy vẻ nhợt nhạt, yếu ớt, ngay cả khi bôi lên những thứ son phấn
thượng hạng cũng chẳng thể nào che bớt được. Tôi buồn bã thở dài. “Không đến
lúc vạn bất đắc dĩ, ta quả thực không muốn làm phiền đến huynh thế này.”
Y nói: “Dựa vào quan hệ của chúng ta, muội
khách sáo như thế làm gì?” Y khẽ đặt ngón tay lên cổ tay tôi, mang tới cho tôi
một thứ cảm giác vững vàng và thô ráp. Ngọn nến chừng như cũng bị cái lạnh đầu
thu ngấm vào, ánh lửa lập lòe không ngớt.
Một hồi lâu sau, Ôn Thực Sơ khẽ cất tiếng
thở dài, trong mắt ngợp đầy một nỗi ưu thương và bất lực không cách nào xua tan
đi được. “Ta tin là Vệ Lâm đã cố hết sức rồi. Nhìn mạch tượng của muội bây giờ
mà xét, Vệ Lâm từ lâu đã phát hiện ra cái thai này của muội có phần yếu ớt, do
đó vẫn luôn dùng những thứ thuốc ôn hòa như hoàng kỳ, bạch truật để tẩm bổ cho
muội. Chỉ đáng tiếc...”
“Chỉ đáng tiếc cái gì?” Tôi truy hỏi.
“Muội sau khi có thai thì tâm tư không
ngừng xao động, nỗi u uất tích đầy trong lòng, do đó thai tượng mới không yên
thế này. Xét kĩ hơn nữa, khi muội mang thai thì sự hư tổn do lần sinh đôi năm
xưa vẫn chưa được bù đắp hoàn toàn, về mặt thời gian có thể nói là không thích
hợp, vậy nên trong thời gian qua dù Vệ Lâm đã dốc lòng bổ cứu, cho muội uống rất
nhiều loại thuốc bổ để dưỡng thai nhưng tình hình bây giờ vẫn chẳng khả quan
chút nào. Nói thực lòng, ta và Vệ Lâm đều chẳng thể làm gì hơn, chỉ có thể cố
gắng giữ cái thai này thêm một thời gian nữa thôi.”
Trái tim tôi như đông cứng thành một khối
băng lạnh giá, sau đó nứt toạc ra, không cách nào lành lặn trở lại được. Trong
sự đau đớn tột cùng, tôi vô thức đưa tay ôm lấy bụng mình, cảm nhận từng sự lay
động vô cùng yếu ớt của thai nhi trong bụng, lẳng lặng tuôn rơi những giọt nước
mắt thê lương.
Y nhìn không đành lòng, ôn tồn nói: “Hoàn
Nhi, muội hãy chú ý giữ gìn sức khỏe.”
Tôi cố kìm nén sự run rẩy nơi đầu ngón tay,
khẽ nói: “Huynh hãy nói thực cho ta hay đi, đứa bé này còn có thể giữ được bao
lâu nữa?”
Y trầm ngâm một lát rồi mới cất tiếng trả
lời: “Muội đã mang thai được bốn tháng rồi, dù ta và Vệ Lâm có cố gắng hết sức
thì cũng không thể giữ đứa bé này quá năm tháng, bằng không sau này dù đứa bé
có được sinh ra thì cũng sẽ chết thôi, đã thế còn có khả năng khiến muội mất
mạng nữa.”
“Năm tháng? Vậy tức là mẹ con ta chỉ còn
lại một tháng bên nhau thôi ư?”
“Đúng vậy.” Ôn Thực Sơ lộ vẻ xót xa, ôn tồn
khuyên nhủ: “Hoàn Nhi, muội vẫn còn trẻ, sau này sẽ lại có con nữa, muội đừng
quá thương tâm.”
Ngoài cửa sổ, bóng trúc đầy vẻ nặng nề, một
làn gió đêm bất chợt thổi qua, cây cối khắp vườn đều lay động, phát ra những
tiếng xào xạc nhẹ nhàng. Chuyện đời vốn thường chẳng chiều lòng người như thế,
tôi thương tâm thì có ích gì đây? Hai hàng nước mắt trên bờ má chảy chậm dần
rồi ngưng hẳn, tôi đưa tay lên lau khô những vệt nước mắt đắng chát còn sót
lại, trầm giọng nói: “Việc này huynh đừng nói với bất kỳ ai, ngay cả Ngọc Ẩn và
Ngọc Nhiêu cũng thế. Huynh và Vệ Lâm chỉ cần cố hết sức giữ đứa bé này cho muội
trong thời gian lâu nhất có thể là được rồi.”
Y lẳng lặng gật đầu. “Chỉ cần không làm tổn
hại tới thân thể muội, ta sẽ dốc hết sức mình.”
Tôi gật đầu, nói: “Ta mệt rồi, không thể
tiễn huynh được, huynh nhớ ra về cẩn thận đấy.”
Ôn Thực Sơ nhìn tôi bằng ánh mắt xót thương
rồi đứng dậy rời đi.
Ngày hôm sau, khi Huyền Lăng tới thăm tôi
thì tôi đang uống canh tổ yến nấu hạt ý dĩ mà Cận Tịch hầm trong một thời gian
dài, vị ngọt của bát canh khiến nỗi bức bối trong lòng tôi phần nào giảm bớt.
Huyền Lăng trìu mến đưa tay xoa má tôi, nhẹ nhàng cất tiếng hỏi: “Trẫm dạo này
bận rộn việc triều chính, sao mới hai ngày không gặp mà nàng đã tiều tụy thế
này?”
“Khởi bẩm Hoàng thượng!” Ôn Thực Sơ chậm
rãi bước vào từ ngoài điện, trong tay bưng một bát thuốc vẫn còn nóng hổi, khẽ
mỉm cười, nói. “Hoàng thượng không cần lo lắng, thai nhi trong bụng nương nương
vẫn ổn.”
Tôi kéo tay Huyền Lăng đặt lên cái bụng đã
hơi nhô lên của mình. “Thần thiếp tiều tụy là do con quỷ nghịch ngợm này quậy
phá đấy. Hoàng thượng không biết đó thôi, hôm qua nó đã làm nhộn nên trong bụng
thần thiếp suốt cả đêm, khiến thần thiếp không cách nào ngủ được.”
Huyền Lăng mừng rỡ áp má lên bụng tôi, cười
nói: “Đứa bé này hoạt bát, hiếu động như thế, sau này ắt sẽ là một vị hoàng tử
cường tráng, khỏe mạnh.”
Rồi y lại nói với đứa bé trong bụng tôi
bằng giọng dịu dàng và trìu mến vô hạn: “Con hãy ngoan ngoãn một chút, chỉ sáu
tháng nữa thôi là có thể ra ngoài gặp phụ hoàng và mẫu phi rồi, bây giờ con mà
cứ quấy thế này thì mẫu phi của con sẽ mệt đấy. Chờ con ra đời rồi phụ hoàng
nhất định sẽ ngày ngày chơi với con, vậy có được không nào?”
Thừa lúc y không chú ý, tôi lén ngoảnh đầu
qua một bên, đưa tay lau đi giọt lệ bên khóe mắt. Ôn Thực Sơ thấy vậy bèn nói:
“Hoàng thượng, nương nương tới giờ uống thuốc an thai rồi.”
Huyền Lăng cười, nói: “Có ngươi đến chăm
sóc cho Thục phi thế này trẫm cũng yên tâm hơn nhiều. Vừa rồi nhìn thấy ngươi ở
đây trẫm sợ đến giật nảy mình, cứ tưởng là cái thai này của Thục phi có vấn đề
gì không ổn.”
Ôn Thực Sơ cười, nói: “Chính vì tiểu Hoàng
tử khỏe mạnh quá nên vi thần mới không thể không tới, bằng không nương nương
thực khó có thể ngủ ngon được.”
Huyền Lăng đón lấy bát thuốc đen ngòm từ
trong tay y, xúc từng thìa bón cho tôi uống, còn không quên dặn dò đủ điều. Tôi
khẽ cất lời thỉnh cầu: “Thần thiếp sau khi có thai thì ít khi ra ngoài đi lại,
thái y cũng nói là phải cẩn thận tĩnh dưỡng, thật là bức bối quá chừng.”
Huyền Lăng cười, nói: “Việc này có gì là
khó đâu, nếu trẫm không có thời gian rảnh, nàng có thể mời mấy người Đức phi
tới chơi mà, dù nàng có muốn mời Hoàng hậu thì trẫm cũng có thể bảo nàng ấy tới
đây.”
Tôi mỉm cười đưa mắt liếc y. “Hoàng hậu có
thân phận thế nào chứ, thần thiếp làm sao mà mời được. Hoàng thượng có muốn nói
đùa thì cũng nên vừa phải thôi.”
Huyền Lăng cẩn thận giúp tôi lau đi vệt
thuốc dính bên khóe miệng. “Chỉ cần nàng thích thì không có chuyện gì là không
thể.”
Khi những làn gió thu tháng Mười nổi lên,
cảm giác khó chịu nơi bụng tôi càng lúc càng nặng nề. Để che giấu khí sắc khá
tệ của tôi bây giờ, Cận Tịch mỗi ngày đều phải bỏ ra hai, ba canh giờ để giúp
tôi trang điểm, như vậy mới có thể chứng tỏ rằng bản thân tôi và thai nhi trong
bụng đều khỏe mạnh như lời thái y nói.
Hôm ấy trời trong gió mát, vừa khéo nước
Tây Việt sai người tiến cống một gốc san hô cao tới ba mươi thước, Huyền Lăng
trong cơn mừng rỡ liền đem tới Nhu Nghi điện tặng cho tôi. Tôi nhìn thấy cũng
ngạc nhiên vô cùng. “Trong cung không thiếu gì san hô, nhưng đa phần chỉ cao
chừng năm, sáu thước, cao trên mười thước đã là cực kỳ hiếm có rồi, huống chi
đây còn là một gốc san hô hoàn chỉnh như thế nữa chứ!”
Huyền Lăng tỏ ra rất đắc ý. “Chính bởi vì
hiếm có nên trẫm mới thấy đặt ở Nhu Nghi điện của nàng là thích hợp nhất, vừa
hay tô điểm cho những bố trí sắp đặt của trẫm ở đây, bằng không, dù đặt ở cung
của ai trẫm cũng thấy không ổn.”
Tôi cười tủm tỉm, tựa người vào lồng ngực
y. “Một gốc san hô đẹp thế này, nếu chỉ có mình thần thiếp được ngắm thì đáng
tiếc quá, các phi tần trong cung mà hay tin, chỉ e ai cũng muốn ngắm nghía một
phen.”
Y cúi đầu khẽ hôn lên trán tôi, cười nói:
“Trẫm biết là nàng thích náo nhiệt, chi bằng hãy mời toàn thể phi tần trong
cung tới Nhu Nghi điện cùng ngắm gốc san hô này đi.”
Tôi đưa tay vuốt ve những cành san hô bóng
bẩy, cất tiếng thở dài. “Vốn là một việc tốt như thế mà lại bị Hoàng thượng nói
thành không ra sao cả. Nếu thần thiếp gửi thiệp mời đi, người khác chưa biết
chừng lại cho rằng thần thiếp ỷ được sủng ái mà kiêu ngạo, có ý khoe khoang ân
điển mà Hoàng thượng ban cho mình. Hơn nữa bây giờ Hoàng hậu rất ít ra ngoài,
người khác có mời thì cũng đều thoái thác, mà nếu Hoàng hậu không tới thì quả
thực là không thích hợp.” Tôi xua tay, nói tiếp: “Thôi bỏ đi, hà tất phải vì
hứng thú nhất thời của thần thiếp mà làm phát sinh lắm việc rắc rối như thế
chứ!”
Huyền Lăng sợ tôi tức giận, vội vàng ôm tôi
vào lòng. “Nếu nàng thích thì trẫm mời bọn họ tới là được rồi. Có trẫm ở đây,
Hoàng hậu nhất định sẽ tới, vậy là không còn vấn đề gì không ổn nữa rồi.”
Tôi khẽ mỉm cười, ngay sau đó lại thở dài,
than: “Thần thiếp lại khiến Hoàng thượng phải hao tâm tổn sức rồi.” Tôi quàng
hai tay qua cổ y, những chiếc móng tay sơn màu đỏ tươi nhìn hệt như vô số ngọn
lửa đang rực cháy, dù có nhắm mắt lại cũng vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng.
Ba ngày sau, khi ánh chiều tà buông xuống,
Huyền Lăng bày tiệc lớn ở Nhu Nghi điện mời mọi người cùng tới ngắm san hô. Từ
Hoàng hậu trở xuống, tất thảy các phi tần từng được sủng hạnh trong hai năm qua
đều có mặt, ngay đến Vinh Tần vốn bị Huyền Lăng yêu cầu phải tĩnh tâm suy nghĩ
lỗi lầm cũng vận cung trang rực rỡ tới tham dự bữa tiệc này.
Tôi vốn là chủ nhà, tất nhiên phải ăn mặc
chỉn chu đứng ra tiếp khách, bên ngoài là một chiếc áo lụa màu đỏ tươi thêu
hình hoa hải đường nở rộ, lại kết hợp với một chiếc áo yếm màu trắng thêu hình
“Điệp vũ song cúc”, bên dưới là tà váy màu hồng nhạt có những đường hoa văn
rồng phượng bằng chỉ vàng, nhìn rực rỡ như bước ra từ trong tranh. Đôi hàng
lông mày của tôi hôm nay được vẽ thành hình núi xa, lại càng làm tôn lên đôi
mắt long lanh say đắm lòng người, giữa trán có dán một bông hoa cúc làm bằng
hồng ngọc cực kỳ bắt mắt, khuôn mặt thì trang điểm theo lối Đào hoa trang mười
phần diễm lệ, son phấn bôi đầy, khó có thể nhìn ra bộ dạng yếu ớt hư nhược ẩn
phía sau.
Ngoài sân, những bông hoa cúc mùa thu đã
bắt đầu nở rộ, đủ những sắc màu từ đỏ tươi, trắng hồng, vàng nhạt, vàng cam cho
tới đỏ tía khiến khung cảnh như ngợp đầy sắc xuân, tươi đẹp vô cùng. Bên ngoài
Nhu Nghi điện, những gốc tùng xanh và phong đỏ như đang đan xen tô điểm cho
nhau, trong sự đẹp đẽ lại toát ra mấy phần tráng lệ, thực dễ làm lòng người
chấn động hơn cảnh sắc mùa xuân rất nhiều.
Các phi tần cùng vây quanh gốc san hô không
ngừng bình phẩm, tấm tắc khen thầm, ngay đến Hồ Uẩn Dung xưa nay vốn luôn kiêu
ngạo mà cũng không kìm được cười, nói: “Nhớ khi trước ta theo phụ thân đi xem
gốc san hô do ngư dân Đông Hải tiến cống, thấy nó chỉ cao hơn mười thước thôi
mà đã được rất nhiều người khen lạ và đổ ra đường ngắm nhìn rồi.”
Hoàng hậu cầm chén rượu lên khẽ nhấp một
ngụm, cười nói: “Đó hình như là việc từ hai mươi năm trước thì phải, khi đó phụ
thân của Uẩn Dung còn là sủng thần của tiên đế.”
Hồ Uẩn Dung vốn đang rạng rỡ tươi cười,
nghe thấy thế liền bất giác trầm mặt. Năm xưa dù còn ít tuổi nhưng Hồ Uẩn Dung
chưa chắc đã không biết gì về biến cố của gia đình khi mà phụ thân bị mất chức
quan, dù có thân phận cao quý nhưng cái gọi là sự đời nóng lạnh đó, nàng ta hẳn
đã phải nếm trải đủ. Lúc này nàng ta khẽ cười lạnh một tiếng, hơi hất hàm, nói:
“Một gốc san hô hoàn chỉnh thế này thực là hiếm có, còn quý giá hơn gốc san hô
năm xưa nhiều, huống hồ còn cao tới hơn ba mươi thước nữa, đúng là vật báu trên
đời. Rốt cuộc vẫn là Thục phi được ân sủng nhất, người khác không thể nào sánh
được.”
Nàng ta lạnh lùng đưa mắt liếc nhìn khuôn
mặt Hoàng hậu, sau đó quay trở lại ngồi xuống bên cạnh Huyền Lăng. Rượu được
dùng đêm ấy đa phần đều do Hoàng hậu mang tới, nàng ta được Huyền Lăng mời,
không muốn làm y mất hứng, bèn lấy ra hai vò Thủy Tiên Trần vốn cất kĩ nhiều
năm, màu sắc trong veo không một gợn đục, mùi thơm thì ngọt ngào như hương hoa
thủy tiên, sau khi uống vào vị rượu rất nồng, nếu uống cùng với Mai Tử Nhưỡng
do tôi ủ lại càng dễ say hơn.
Đoan Quý phi vốn sức yếu nên không tiện
uống rượu. Đức phi uống được mấy ngụm rồi hỏi Hoàng hậu về cách chế rượu, lại
coi đó như một chủ đề thú vị mà trò chuyện không ngơi. Vinh Tần vừa được xóa
lệnh cấm túc, bèn bám lấy Huyền Lăng chuốc rượu không ngừng.
Bụng tôi bỗng truyền tới những cơn đau ngắt
quãng, khó có thể chịu đựng thêm được nữa. Cẩn thận để ý, Huyền Lăng lúc này đã
say mèm, Hồ Uẩn Dung và Vinh Tần cũng đã có chút chếnh choáng, một người gục
đầu lên cánh tay y, một người thì tựa vào bờ vai y. Đoan Quý phi sớm đã lấy lý
do thân thể không khỏe để cùng Giang Uyển nghi đang có thai và Trinh Phi vốn
cũng sức yếu đứng dậy ra về, các phi tần khác đa phần đều đã hơi say, một số
người còn tỉnh táo thì chỉ để ý xem ca múa, duy có Lung Nguyệt là mười phần vui
vẻ, cứ tươi cười mà chạy đi chạy lại không ngừng.
Giữa khung cảnh ca múa tưng bừng, tôi để
mặc cho ánh mắt mình trôi dạt đi khắp xung quanh, cuối cùng bắt gặp một đôi mắt
trầm lặng tựa như đầm nước sâu thăm thẳm, bên trong đó dường như ẩn chứa những
mũi tên lạnh lùng và sắc bén tột cùng.
Tôi cố nén cảm giác đau đớn và lạnh giá
không ngớt truyền ra từ trong bụng, làm bộ như đã hơi say, khẽ cất tiếng gọi:
“Cận Tịch...” Cận Tịch lúc này đang cùng các cung nhân khác ở bên ngoài điện
chuẩn bị rượu và đồ ăn cho bữa tiệc, do đó không nghe thấy. Tôi đành khẩn cầu
chủ nhân của đôi mắt kia: “Hoàng hậu...”
“Có lẽ vừa nãy đã ăn nhiều đồ ăn lạnh, bụng
thần thiếp có chút không thoải mái.”
Nàng ta thoáng trầm ngâm rồi lớn tiếng gọi
Cận Tịch lại: “Mau đỡ chủ tử của ngươi vào trong nghỉ ngơi đi.”
Lúc này mọi người đều đã say, Hoàng hậu
không thể không vào trong cùng tôi, kẻo không lại mang tiếng là không làm hết
chức trách của hoàng hậu. Chân tôi lúc này đã mềm nhũn chẳng còn chút sức lực,
Cận Tịch phải khó khăn lắm mới đỡ được tôi vào nội điện, sau đó liền thở hồng
hộc không ngừng, mồ hôi tuôn ra như tắm. Tôi bám một tay vào thành giường, một
tay đỡ bụng, yếu ớt nói: “Cận Tịch, bụng ta khó chịu quá!”
Cận Tịch luống cuống chân tay, mới rót được
một nửa chén trà thì đã lại chạy vội tới giúp tôi xoa bụng. Lúc này mồ hôi lạnh
trên mặt tôi tuôn ra không ngớt làm lớp son phấn trôi đi, để lộ ra sắc mặt
trắng bệch như tờ giấy. Cận Tịch sợ đến giật nảy mình, lo lắng kêu lên: “Nương
nương, nương nương!”
Tôi gắng gượng xua tay, nói: “Mau đi gọi
thái y tới đây.”
Cận Tịch không kịp gọi người khác tới hầu
hạ tôi, hoang mang chạy thẳng ra ngoài. Bụng tôi lúc này đau như bị muôn vàn
mũi tên bắn vào, đồng thời còn lạnh toát như phải ngâm trong làn nước băng lạnh
giá. “Hoàng hậu...” Tôi ra sức bám chặt lấy bàn tay nàng ta không chịu buông.
“Thần thiếp đau quá...”
Hoàng hậu thấy tôi đau đến chết đi sống lại
như vậy thì vội vàng giằng tay ra khỏi tay tôi, lùi về phía sau mấy bước. “Thục
phi cứ nằm xuống trước đi, bản cung đi lấy nước cho ngươi.”
Bàn tay tôi lúc này đầm đìa mồ hôi lạnh
ngắt, bất chợt trượt xuống dưới, trong đầu như có vô số cơn sóng ngợp trời đồng
thời trào dâng nuốt chửng tôi.