Gã sứ giả đó đỏ mặt tía tai, vội khom người tự trách. Tôi chỉ cười nhạt,
nói: “Khả hãn bất tất phải trách y làm gì, Đại Chu và Hách Hách bấy lâu
nay chẳng qua chỉ trao đổi buôn bán thông qua Hỗ Thị, thời gian qua thì
lại có chiến tranh, khó tránh khỏi khiến sự hiểu biết về nhau suy giảm.
Nếu chuyến ghé thăm của Khả hãn lần này có thể khiến Hách Hách và Đại
Chu trở thành những nước huynh đệ lân bang, một lòng hòa hảo, như thế
hai bên ắt sẽ hiểu biết về nhau nhiều hơn, mà lê dân trăm họ chắc hẳn
cũng sẽ mừng rỡ vô cùng.”
Tôi thướt tha bước tới, đưa chén rượu
trong tay cho Huyền Lăng đang vui vẻ cười tươi. Y khẽ gật đầu với tôi,
sau đó liền nâng chén rượu về phía Ma Cách. “Lời của Thục phi cũng chính là mong muốn trong lòng trẫm, mời Khả hãn uống cạn chén này để tỏ mừng
cho cuộc gặp gỡ ngày hôm nay.”
Tôi xoay người quay trở về chỗ của
mình, lén lau đi những giọt mồ hôi lạnh túa đầy ra lòng bàn tay, ngoài
miệng thì vẫn giữ nguyên nụ cười đoan trang nền nã.
Ma Cách uống
một hơi cạn sạch chén rượu, sau đó nói bằng tiếng Hán: “Chúc Hoàng đế
Đại Chu vạn phúc vĩnh thọ. Phúc lý tuy chi, thọ khảo miên hồng[14].”
[14] “Phúc lý tuy chi” là một câu thơ trích từ bài Cưu mộc trong Kinh Thi,
có ý phúc lộc yên hưởng. “Thọ khảo miên hồng” ý rằng tuổi thọ dài lâu -
ND.
Tôi thầm kinh hãi, lời chúc của Ma Cách là những câu thơ trong Kinh Thi, đủ thấy kẻ này hiểu sâu về văn hóa của người Hán tới mức nào, e rằng
hắn không chỉ ngưỡng mộ Hán học mà còn có dã tâm cực kỳ ghê gớm. Tôi
không kìm được đưa mắt nhìn qua phía Huyền Lăng, thấy thần sắc y không
đổi, chỉ cười tươi khen ngợi: “Khả hãn hình như rất thích Kinh Thi thì phải. Lục đệ của trẫm là Thanh Hà Vương tinh thông thi từ ca phú,
Khả hãn khi nào rảnh rỗi có thể trao đổi với y một chút xem sao.”
Ma Cách nhíu đôi mày rậm, cười nói với Huyền Thanh: “Đã lâu lắm không gặp cố nhân rồi.”
Huyền Thanh mỉm cười hờ hững. “Khả hãn phong thái vẫn như xưa.”
Ma Cách hơi nhướng mày lên, vỗ tay ba cái rồi gọi: “Người đâu!”
Tức thì có gã người hầu bưng một chiếc hộp gấm đựng một chuỗi gồm chín
chiếc vòng ngọc nối liền vào nhau tới, màu ngọc trong lấp lánh ôn hòa,
lại được đựng trong hộp gấm màu đỏ nên vẻ đẹp lại càng tăng thêm, thực
là một vật có giá trị liên thành, ngay đến các phi tần đã quen nhìn châu ngọc cũng không kìm được phải cất lời tán thán.
Ma Cách cất giọng ôn tồn: “Hách Hách vốn không có ngọc, bản hãn nhiều năm trước từng kiếm được một chuỗi vòng ngọc chín chiếc nối liền, nghe nói vốn là một khối
ngọc do những người thợ đào ngọc ở Tây Vực dùng không biết bao nhiêu
mạng người để đổi lấy, sau đó lại phải trải qua rất nhiều công đoạn điêu khắc, mài giũa mới biến thành như thế này, tinh xảo vô song. Nhưng bản
hãn lại được biết, chuỗi vòng ngọc này có thể gỡ ra, mà từ lâu đã nghe
nói Trung Nguyên có nhiều bậc trí giả, chẳng hay Hoàng đế Đại Chu có thể mời ai đó giúp bản hãn gỡ chuỗi vòng ngọc này ra không?”
Huyền Lăng mỉm cười, nói: “Hay lắm, hãy mang cho các vị đại thần xem qua một lượt, ai mà gỡ được trẫm sẽ ban thưởng thật hậu.”
Lý Trường khom người đón lấy rồi bước ra khỏi điện. Huyền Lăng cho gọi ca
nữ, vũ cơ lên, tức thì trong điện khách chủ đều vui, ăn uống linh đình.
Một hồi lâu sau y mới hỏi: “Không có người nào gỡ được ư?”
Lý Trường cúi đầu thưa: “Các vị đại thần đều nói chuỗi vòng này vốn dĩ liền nhau, không thể gỡ ra được.”
Huyền Lăng nhìn kĩ một lát rồi nói: “Mang qua cho các vị Vương gia xem đi.”
Lý Trường lại mang chuỗi vòng tới trước mặt mấy vị Vương gia. Kỳ Sơn Vương chăm chú quan sát một hồi lâu rồi vỗ đùi đánh “bốp” một cái, xua tay
nói với Lý Trường: “Mau đi đi, bản vương nhìn đến hoa cả mắt rồi, hãy
đem qua cho lục Vương gia xem ấy.”
Huyền Thanh đón lấy xem qua một lát, tròng mắt hơi máy động, rồi cười nói với Huyền Lăng: “Thần đệ chịu thua.”
Huyền Phần cũng cung tay, nói: “Thần đệ xưa nay vốn không thích mấy thứ vàng bạc châu báu, không giỏi ngón nghề này.”
Huyền Lăng thoáng chút trầm ngâm rồi ôn tồn gọi tôi: “Thục phi.” Trong tiếng
gọi ấy của y mang đầy sự kỳ vọng. Tôi bèn đón lấy chuỗi vòng ngọc, chăm
chú quan sát một lát, thấy quả nhiên là không có kẽ hở nào, thế nhưng
cũng không phải là không có cách. Đang lúc trầm ngâm, tôi chợt thấy Hồ
Uẩn Dung với vẻ mặt lạnh tanh, bất giác tự nhủ rằng hôm nay mình đã đắc
tội với nàng ta quá nhiều rồi, hơn nữa nhìn thần sắc của Huyền Thanh vừa rồi thì y chưa chắc đã không biết cách gỡ, y đã không muốn nói nhiều
thì tôi hà tất phải nói nhiều làm gì.
Tôi khẽ thở dài một tiếng, cúi đầu làm bộ hết cách, nói: “Thần thiếp bất tài.”
Huyền Lăng nhanh chóng che giấu sự thất vọng, chậm rãi nói: “Không sao.”
Đại điện tức thì trở nên yên lặng, tất thảy mọi người đều nín thở không nói gì. Ma Cách khẽ cất tiếng cười khinh miệt, gã sứ giả Hách Hách kia bèn
đắc ý nói: “Hóa ra lời đồn Đại Chu có nhiều bậc trí giả chỉ là nhảm nhí
mà thôi, thế mà bấy lâu nay bọn ta lại cứ tin là thật.”
Thấy hắn
làm nhục Đại Chu như vậy, đôi tai tôi bất giác nóng bừng, hiềm vì vừa
nãy đã nói thế rồi nên bây giờ không tiện nói nhiều thêm. Đang lúc tôi
khó xử thì chợt thấy Lung Nguyệt ngay cạnh mình hấp háy cặp mắt tròn
xoe, đôi bàn tay nắm chặt, nhưng khổ nỗi chẳng nghĩ ra cách nào, cứ cắn
môi mà trầm tư không ngớt. Tôi khẽ nắm lấy bàn tay con bé rồi kéo nó vào lòng, làm như vô ý rút một cây trâm ngọc từ trên búi tóc ra đập nhẹ
xuống bàn, sau đó lại nháy mắt ra hiệu với Lung Nguyệt và làm bộ cúi đầu nghiền ngẫm suy tư.
Lung Nguyệt chăm chú nhìn động tác của tôi,
sau khi nghiêng đầu suy nghĩ một chút liền nở nụ cười rạng rỡ, chợt giãy ra khỏi lòng tôi rồi cười khanh khách, nói: “Phụ hoàng, con có cách
rồi.”
Huyền Lăng khẽ cười gượng gạo. “Ngay đến các đại thần trong
triều còn phải chịu thua, một đứa bé như con thì có cách gì được chứ?”
Lung Nguyệt sáng rực hai mắt, cất giọng yêu kiều: “Con vốn ít tuổi vô tri,
cho dù có lỡ làm sai chuyện gì thì cũng không đến nỗi trở thành trò
cười. Phụ hoàng cứ cho con thử một lần đi mà!”
Huyền Lăng suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy cũng được.”
Lung Nguyệt ghé tới bên tai Hoa Nghi nói khẽ mấy câu, Hoa Nghi lập tức chạy
đi mang một chiếc búa tới đưa cho con bé. Lung Nguyệt giơ chiếc búa lên, nhưng rồi lại có chút do dự nhìn qua phía tôi. Tôi chỉ khẽ mỉm cười,
gật gật đầu với Lung Nguyệt tỏ ý khích lệ, thế là con bé không còn do dự gì nữa, cứ thế đập mạnh chiếc búa xuống.
Chuỗi vòng ngọc tức thì vỡ nát thành mấy đoạn. Lung Nguyệt cười vang vui vẻ, nói: “Phụ hoàng, con làm được rồi này.”
Huyền Lăng mỉm cười hài lòng, đưa tay khẽ vuốt ve bờ má Lung Nguyệt. “Oản Oản đúng là hiểu lòng trẫm nhất.”
Con bé cười tươi như hoa, quay sang nhìn Ma Cách, kiêu ngạo nói: “Ngươi
không cần khen ta thông minh, thần dân Đại Chu ai ai cũng biết, chẳng
qua là không thèm nói với ngươi mà thôi. Sau này muốn đánh đố thì đừng
đưa ra câu đố đơn giản thế này nữa.”
Gã sứ giả Hách Hách kia trợn mắt há mồm, lắp bắp nói: “Ngươi... ngươi... Chuỗi vòng ngọc này có giá trị liên thành đấy.”
Lung Nguyệt ngẩng cao đầu, nói: “Thế thì sao chứ? Ngươi chỉ yêu cầu gỡ vòng
ngọc ra, đâu có nói là không được làm tổn hại tới chung.” Dừng một chút, con bé ngạo nghễ nói tiếp: “Huống chi những vật thế này ta từ nhỏ đã
thấy nhiều rồi, ngươi chớ nên vì nó mà đánh mất khí độ của một sứ giả
khiến người ta cảm thấy người Hách Hách nhỏ mọn.”
Ma Cách hơi
ngước mắt lên, lạnh lùng nói: “Mặc kệ ngươi nói thế nào đi nữa thì vật
này cũng là quốc bảo của Hách Hách ta, ngươi đã làm hỏng nó rồi, bây giờ định giải thích thế nào đây?”
Đức phi thấy giọng của Ma Cách có vẻ lạnh lùng thì vội vàng đứng dậy, nói: “Công chúa còn ít tuổi, cũng chỉ vô tâm mà thôi...”
Tôi đưa tay kéo Đức phi lại, khẽ cười, nói: “Chúc mừng Khả hãn, Công chúa làm thế này là đem tới điềm lành cho Hách Hách đấy.”
Y cười khẩy, nói: “Thục phi đúng là rất giỏi cưỡng từ đoạt lý.”
Tôi đưa tay nhặt một mảnh vòng ngọc vỡ lên, ôn tồn nói: “Vừa rồi nghe Khả
hãn nói thì chuỗi vòng ngọc này đã làm mất tính mạng của vô số người,
ngọc lại vốn là vật âm thịnh, mà làm hại mạng người thì còn gây tổn
thương tới âm đức, Khả hãn dùng nó làm quốc bảo thực là hết sức không
lành, còn chứng tỏ rằng Khả hãn không coi trọng mạng người, đâu xứng làm vua một nước. Công chúa đập vỡ vật này tức là đã xua đi âm khí, đem lại điềm lành cho Hách Hách đó.”
Trinh Phi mỉm cười, nói: “Ngọc vỡ
mất rồi, Khả hãn khó tránh khỏi không vui. Thần thiếp vừa nghĩ ra một
cách, ấy là sai thợ khéo trong cung dùng vàng ròng chắp những mảnh vòng
vỡ lại, tạo thành vòng ngọc nạm vàng. Vàng vốn chủ về dương khí, có thể
áp chế âm khí của ngọc, mà vàng ngọc chan hòa lại càng là điềm lành.”
Huyền Lăng gật đầu, nói: “Ý kiến của Trinh Phi quả là không tệ.”
Tôi ngoảnh đầu qua nhìn Ma Cách. “Ngọc vỡ còn có thể chữa lành, hai nước chúng ta cớ gì mà không hóa can qua thành ngọc bạch[15] để lê dân trăm họ được yên vui, chẳng hay ý Khả hãn thế nào?”
[15] Ngọc bạch: ngọc và tơ lụa.
Ma Cách khẽ nhấp một ngụm rượu trong chén, chăm chú nhìn Lung Nguyệt một lát rồi hỏi: “Đây là...”
Huyền Lăng lộ rõ vẻ thương yêu qua ánh mắt. “Đây là Lung Nguyệt Công chúa,
con gái thứ ba của trẫm. Trẻ con vô tri, đã khiến Khả hãn chê cười rồi.” Dứt lời bèn dịu giọng nói với Lung Nguyệt: “Quay về chỗ mẫu phi con
đi.”
Lung Nguyệt vui vẻ đáp “vâng” một tiếng, sau đó quay về đứng
bên cạnh Đức phi. Đức phi hết sức vui mừng, không ngừng đưa tay xoa đầu
con bé.
Ma Cách cung tay hỏi: “Lung Nguyệt Công chúa là con gái của Đức phi nương nương ư?”
Huyền Lăng tiện miệng cười, đáp: “Lung Nguyệt là trưởng nữ của Thục phi, có điều được gửi nuôi ở chỗ Đức phi.”
Ma Cách đưa mắt liếc tôi một cái, cất giọng khen ngợi: “Quả đúng là mẹ nào con nấy, bản hãn rất thích sự thông minh của vị Công chúa này.” Dứt
lời, y liền vẫy tay một cái, một gã tùy tùng lập tức bưng tới một chuỗi
vòng được xâu thành từ những viên lục bảo thạch tròn đều, cực kỳ tinh
tế, bắt mắt. Y cười, nói: “Đây là một chút tâm ý của bản hãn với Lung
Nguyệt Công chúa.”
Lung Nguyệt đứng bên cạnh Đức phi, chẳng thèm
ghé mắt nhìn qua, vẻ rất ung dung bình thản. Huyền Lăng thì mỉm cười gật đầu một cái, tỏ ra hết sức hài lòng, sau đó lại uống với Ma Cách mấy
chén rượu nữa. Ma Cách nói: “Công chúa của Hoàng đế Đại Chu đúng là xuất sắc, con gái của bản hãn chẳng có ai so được.” Huyền Lăng đang định
khiêm tốn mấy câu thì hắn đã đưa mắt liếc qua bên cạnh. “Mấy vị này đều
là con trai của Hoàng đế ư? Chẳng lẽ chỉ có bốn người?”
Trong cung vốn không có nhiều hoàng tử, ngoài hoàng trưởng tử đã trưởng thành ra
thì ba người khác đều hãy còn là trẻ con. Sứ giả Hách Hách che miệng
cười, nói: “Khả hãn bản quốc có mười một vị vương tử, ai nấy đều kiêu
dũng thiện chiến, sau này nếu có cơ hội mong được so tài với các vị
Hoàng tử quý quốc một phen.”
Những lời này của gã rõ ràng có ý
giễu cợt Huyền Lăng không có nhiều con trai, nhưng Huyền Lăng không hề
tỏ ra tức giận, chỉ cười nhạt, nói: “Chờ Hoàng tử của trẫm trưởng thành
thì con của Khả hãn đã qua tuổi tráng niên, tới lúc ấy trẫm có thắng
cũng là bất võ. Khả hãn khách sáo quá rồi.”
Ma Cách cười khà khà, ôm quyền nói: “Hoàng đế không chê bản hãn lấy nhiều thắng ít là được rồi.”
Lời này quả thực là lộ liễu quá mức, Hồ Uẩn Dung không kìm được nghiêm mặt
khẽ quát: “Chỉ có lũ súc vật trong cung mới sinh nhiều như vậy thôi.”
Suy nghĩ một chút lại thấy có phần bất nhã, nàng ta bèn ngoảnh mặt đi
không nói gì thêm.
Tôi nở nụ cười tươi, nói: “Khả hãn nói đùa rồi, lê dân trong thiên hạ đều là con của Hoàng thượng, chỉ mong Khả hãn
không chê bọn ta lấy nhiều thắng ít thôi.”
Ma Cách bất giác hơi
nhếch khóe môi cười khẩy. “Theo như lời của Thục phi thì dùng mười vạn
con sâu cái kiến có thể chặn được một con mãnh thú, Hoàng đế nghĩ sao?”
Huyền Lăng đang định trả lời thì chợt thấy Tiểu Hạ Tử bưng rượu đi lên
phía trước, nhất thời cũng không nói nhiều, để mặc cho hắn thay chén
rượu cũ bằng một chén Cam Chanh Hương sóng sánh màu vàng cam. Huyền Lăng thoáng lộ nét mừng, ngay sau đó liền ung dung nói: “Được rồi, lui xuống đi.” Đôi mắt y rực ánh tinh quang, trở nên sắc bén như mắt chim ưng,
thế nhưng khuôn mặt thì vẫn nguyên vẻ điềm nhiên thư thái. “Mãnh thú có
thế mạnh của mãnh thú, sâu kiến có trí tuệ của sâu kiến, Khả hãn cho
rằng chuyện thắng thua có thể nhìn bề ngoài mà đoán định được ư?”
“Bây giờ sâu kiến hình như đang liên tiếp thua trận thì phải?”
“Chắc Khả hãn đã từng đọc qua binh thư, biết thế nào là lấy lùi làm tiến?”
“Bản hãn cũng muốn suy đoán như vậy, mong là Hoàng đế đừng ăn nói ba hoa.”
“Khả hãn nói đùa rồi, trẫm là thiên tử, nhất ngôn cửu đỉnh.”
“Nghe đồn rồng sinh chín con, con của trời cao chưa hẳn chỉ có một người.”
Huyền Lăng nghe thế liền thoáng lộ nét mừng vui. “Vốn sinh cùng một gốc, sao nỡ đốt thiêu nhau[16]? Đại Chu và Hách Hách vốn là những nước huynh đệ lân bang, lẽ ra nên hòa hiếu để dân chúng được yên vui mới đúng. Nghe nói đại quân Hách Hách
đang bị dịch bệnh bên ngoài Nhạn Minh quan, binh mã ở bên ngoài, thầy
thuốc e là không đủ. Đại Chu mười mấy năm trước cũng từng phát sinh dịch bệnh, phải tốn rất nhiều công sức mới giải quyết dứt điểm được, do đó
hãy còn lưu lại một số đơn thuốc. Khả hãn nếu cần thì trẫm có thể sai
người đi tìm thử xem.”
[16] Trích Thất bộ thi của Tào Thực. Nguyên văn Hán Việt: Bản thị đồng căn sinh, tương tiên hà thái cấp? - ND.
Ma Cách hơi nheo mắt lại. “Vậy ư? Xin đa tạ ý tốt của Hoàng đế, bản hãn tự sai người đi tìm là được rồi.”
Huyền Lăng cười hà hà, nói: “Vậy cũng được. Có điều những vị y sĩ ấy hay vân
du tứ hải, đơn thuốc thì luôn mang theo trên người, trẫm dù có phái
người đi tìm thì cũng phải mất hai, ba tháng mới xong. Mong là Khả hãn
sẽ được thuận lợi trong quá trình tìm kiếm.”
Ma Cách đặt mạnh chén rượu xuống bàn, tôi bất giác thầm kinh hãi, nhưng chỉ lẳng lặng chờ xem y định thế nào. Chợt có một gã tùy tùng đi từ ngoài vào ghé tai Ma Cách khẽ nói mấy câu, sắc mặt hắn càng lúc càng trở nên lạnh lùng, ánh mắt
thì sắc lẹm như một lưỡi đao có thể xuyên thấu trái tim bất kỳ ai. Huyền Lăng làm như không phát hiện, sai người tiếp tục ca múa. Lúc này các vũ cơ đang múa điệu Hồ Toàn vũ mang phong tình Tây Vực, thiếu nữ múa dẫn
đầu trông chẳng khác nào một bông hoa chớm nở đầu cành, non nớt đến độ
có thể nhỏ ra nước, lại kết hợp với điệu múa tuyệt vời kia thực khiến
người ta phải mê say. Nếu không để tâm tới những làn sóng ngầm đang sôi
sục, khung cảnh trước mắt quả thực là tột độ phồn hoa, đượm nét thanh
bình.