Đến tháng hai, ngày cùng bắt đầu dài hơn. Cả ngày không có việc gì
làm, tôi liền ở trong cung thái hậu để hầu hạ bà chép kinh Phật. Cái
lạnh của mùa đông vẫn chưa dứt, trên cành cây ngoài điện vẫn dày tuyết
đọng, thường thường có thể nghe thấy tiếng nhánh cây gãy rất nhỏ. Cảnh
tuyết lành lạnh xuyên qua giấy cửa sổ, là một loại màu xanh như màu sứ
mỏng manh, hoặc như là ánh trăng rằm, ngược lại ánh sáng trong điện so
với bên ngoài rộng hơn, thoáng hơn rất nhiều.
Chắc vì Huyền Lăng nên thái hậu đối đãi với tôi cũng rất tốt, nhưng bà luôn im lặng không nói
chuyện. Tôi hầu hạ bên người cũng không dám tự tiện nói nhiều lời.
Lưu quang luôn không tiếng động.
Rất nhiều lúc, thái hậu yên lặng quỳ thẳng trong điện niệm tụng kinh
văn, tôi ở phía sau bà mà chép từng chữ từng chữ một, thật ra chẳng thú vị gì cả. Trên lò lửa to đang đốt đàn hương, khói hương toả ra, thản
nhiên quanh quẩn, thần sắc bà bình tĩnh như ở ngoại cảnh, ánh mắt tựa
như bác sơn khinh lũ kia, phiêu miểu nhược vô.
Bà nói: “Người lễ phật hay dùng đàn hương, không thể nói rõ thích hay
không thích.” Bà hơi hơi nheo mắt nhìn tôi: “Hậu cung tần phi rất ít
dùng hương này, sao con lại biết được?”
“Có lúc thần thiếp đốt loại hương này để tịnh tâm, tốt hơn so với An Tức hương.”
Thái hậu mỉm cười: “Không sai. Làm người khó tránh khỏi những chuyện không hề như ý muốn, con biết gạt bỏ đi là tốt rồi.”
Mắt thái hậu không được tốt lắm, văn tự trên kinh phật lại nhỏ, lúc bà
muốn đọc thường phải nhoài người lên. Tôi cứ viết đại chữ địa phương,
quả nhiên là bà ấy thích.
Nhưng mà thái hậu là người trầm tính nên có thích cũng chỉ là thích
một cách thản nhiên. Nhưng ngẫu nhiên, bà ấy lật nhìn chữ tôi viết, thản nhiên cười nói: “Chữ rất đẹp, nhưng còn thiếu vài phần đại khí. Nhưng
cũng tốt rồi, cũng vì tuổi còn ít.” Thái hậu nhẹ nhàng bâng quơ vài
câu, nhưng lại khiến mặt tôi đỏ lên vì quẫn bách. Tôi luôn luôn tự hào
về nét chữ của mình, từng cùng Huyền Lăng hợp thư [cầu hỉ thước tiên]
của Tần Quan. Chàng thì thầm ở bên tai tôi, quả quyết: “Chữ của Huyên
Huyên như xen vũ nữ, lên xuống phù dung; lại như mỹ nữ lên đài, tiên nga lộng ảnh; lại nếu Hồng Liên ánh thủy, bích chiểu động hà.”
Tôi ha ha mà cười: “Sao có thể tốt như vậy được , Hoàng hậu có thể viết bằng hai tay làm Huyên Huyên mặc cảm.”
Chàng thản nhiên xuất thần, nhưng rồi bật cười: “Hoàng hậu viết rất
đẹp, nhưng lại đoan chính quá mức, ngược lại làm mất ý nhị.”
Vì thế cười khanh khách cười nói với thái hậu: “Hoàng hậu viết đẹp lắm, lại có thể hai tay đồng thư.”
Thái hậu chỉ đạm mạc cười, lẳng lặng nhìn điện giác một mình mở ra mai
vàng, trong tay một viên niệp phật châu, nói Lí Tư: “Hoa mai hương đã bị trời lạnh làm cho khô héo. Dù có từ từ luyện chữ viết đi nữa cũng không phải một sớm một chiều mà đạt được. Hoàng hậu mỗi ngày đều luyện chữ
nên công phu không ít.”
Tôi đột nhiên nhớ lại hồi tới cung hoàng hậu thỉnh an, trên án thư của cô ấy chất một chồng giấy Tuyên Thành làm tôi giật mình: “Nhiều như vậy, hoàng hậu viết bao lâu mới viết được?”
Tiễn Thu nói: “Mấy ngày nay nương nương viết không nhiều lắm, đây là mới viết trong vòng ba ngày.”
Tôi thầm giật mình, không hề nói gì. Hoàng hậu cũng không được Huyền
Lăng sủng hạnh, xem ra ngày dài vắng vẻ, cùng lắm phải luyện chữ để giết thời gian.
Thái hậu nói: “Chân Tiệp dư trụ cột là không sai.” Bà ấy nheo hai mắt, tựa như cười mà không cười: “Chỉ sợ được thừa sủng nên đã ít viết chữ.”
Tôi bất giác mặt đỏ tai hồng, thanh âm thấp như văn nột: “Thần thiếp hổ thẹn.”
Nhưng mà thái hậu lại ôn hòa nở nụ cười: “Khi tuổi còn trẻ, làm sao có
thể tĩnh tâm để viết chữ cho thật đẹp được. Hoàng thượng sủng ái ngươi
khó tránh khỏi thích ngươi, viết chữ có sơ sót cũng không tính. Hoàng
Thượng thích hay không thích, nguyên không phải là do chữ viết.”
Thái Hậu nói không sai, nhưng mà sau một phen này, sự kính sợ của tôi
đối thái hậu càng nhiều. Có lần Huyền Lăng đến ngủ lại trong cung của
tôi, tôi nhân cơ hội khéo léo khuyên chàng nên lâm hạnh hoàng hậu nhiều
hơn, chàng lại chỉ cười: “Huyên Huyên của trẫm hào phóng thế.”
Tôi chỉ đáp: “Hoàng hậu là một quốc gia chi mẫu, hoàng thượng cũng không thể lạnh nhạt với cô ấy.”
※※※※※
Thời tiết ngày càng ấm áp, sáng sớm nay đi đi thỉnh an hoàng hậu, phủ tiến cung môn liền nghe thấy tiếng cười không ngừng trong tây điện Noãn các. Tôi mỉm cười đi vào, đi trước lễ, hoàng hậu cười nói: “Các muội
muội hôm nay cứ như hẹn nhau đến vậy, thời điểm đến gần như nhau.”
Tôi thế này mới nhìn thấy hoàng hậu, Hoa phi đang ngồi trên trái của
thái hậu, ghế bên phải là Phùng thục nghi. Lăng Dung thân thể lả lướt,
sắc màu rực rỡ phá lệ sự nhu nhược, đều làm lễ, tôi cười nói: “Hôm nay
thật sự là trùng hợp.” Nói xong nghiêng đầu về phía trước hỏi Lăng Dung
hỏi: “Mấy ngày nay trời lạnh, muội muội đã đỡ hơn chưa?” Lăng Dung đáp:
“Đa tạ tỷ tỷ quan tâm, đã đỡ hơn nhiều rồi…” Chưa nói xong, muội ấy đã
lại liên tiếp ho khan hai tiếng, quay mặt đi lau mũi, ngượng ngùng cười
nói: “Để tỷ tỷ chê cười rồi, chỉ là phong hàn nhưng không ngờ lâu như
vậy cũng không thấy khoẻ lên.” Muội ấy nói chuyện khi giọng mũi pha
trọng, giọng nói đã không còn thanh uyển êm tai như trước.
Vì bị
phong hàn mà Lăng Dung đã hơn nửa tháng chưa được thị tẩm, nhưng thật ra Thuần nhi nhanh mồm nhanh miệng lại đơn thuần đã hấp dẫn Huyền Lăng.
Thuần nhi cười hì hì nói: “Chân tỷ tỷ chỉ lo xem An tỷ tỷ mà không để ý muội, muội cũng là muội muội của tỷ nha.”
Tôi không khỏi cười nói: “Phải. Muội đương nhiên là muội muội của ta,
tất cả mọi người ở đây đều là tỷ muội.” Một câu khiến tất cả mọi người
nở nụ cười.
Thuần nhi kéo ống tay áo cho tôi xem và than: “Mấy ngày
nay muội lại béo lên rồi, tỷ tỷ nhìn xem, xiêm y vừa mới may mà nay đã
chật rồi.”
Tôi nhịn cười, đếm trên đầu ngón tay nói: “Đúng vậy. Đồ
ăn sáng là hai bát cháo, ba cái bánh bao ngọt. Đồ ăn trưa là gà béo vịt
mập, còn chiều lại dùng điểm tâm. Đến bữa tối ta mà không cản muội, chỉ
sợ bát chân giò hun khói đôn giò kia sẽ bị muội ăn hết, thế mà vẫn la
hét kêu đói, lại ăn khuya.” Tôi hết sức nhịn đựng cười đến lên men quai
hàm, nói: “Không phải sợ muội ăn không dậy nổi, chính là cái bụng kia
của muội ngày càng tròn xoe rồi.”
Thuần nhi lúc đầu còn kinh ngạc
nghe, cho đến khi tôi liệt kê từng món ăn của muội ấy ra mới tỉnh ngộ,
đỏ bừng mặt dậm chân nói: “Tỷ tỷ càng ngày càng thích cười muội.” Cúi
đầu ngượng ngùng nhìn cẩm bào màu hồng chức kim tơ bông của mình rồi
nói: “Nhưng mà tỷ tỷ nói đúng, muội không thể ăn như vậy nữa, hoàng
thượng nói xiêm y của muội cứ hai tháng lại may mới một lần, không phải
cao lên mà chính là béo ra. Muội thật hâm mộ dáng người dong dỏng của An tỷ tỷ.”
Hoàng hậu cười: “Béo chút cũng có sao đâu, hoàng thượng
không chê muội là được. Chỉ sợ An tỷ tỷ còn hâm mộ muội ấy chứ.” Nói
xong nhìn Lăng Dung nói: “Thân mình như vậy rõ ràng là ăn không tốt lắm, bình thường uống thuốc nhưng cũng phải chú ý điều dưỡng mới được.”
Đang nói chuyện, tự nhiên thấy Điềm quý nhân nhướng mày, xoay sang một
bên dùng khăn che miệng và nôn khan vài cái. Tất cả mọi người đều sửng
sốt, hoàng hậu vội hỏi: “Làm sao vậy? Đồ ăn sáng không sạch sẽ hay sao
nên cảm thấy thân mình không thoải mái à?”
Điềm quý nhân đứng lên,
không nói chuyện mà mặt lại đỏ lên. Chỉ thấy cung nữ bên Điềm quý nhân
cười hì hì trả lời: “Quý nhân tiểu chủ không phải ăn trúng đồ gì, mà là
có hỉ…”
Lời còn chưa dứt, Điềm quý nhân trách mắng: “Không được nói bậy!”
Tâm của tôi đột nhiên trầm xuống vì ngạc nhiên. Bất ngờ như vậy, quay
đầu nhìn hoàng hậu, hoàng hậu cũng cả kinh, chợt tươi cười rạng rỡ nói:
“Tốt tốt! Đây là đại hỷ sự, nên chúc mừng hoàng thượng mới phải!’
Trong lòng tôi chấn động, nhưng trong giây lát đã bình tĩnh đứng lên,
mặt mang sắc mặt vui mừng nói: “Thần thiếp cũng hướng hoàng hậu nương
nương chúc mừng.” Rồi quay đầu lại mìm cười chúc mừng Điềm quý
nhân:“Chúc mừng Điềm muội muội.”
Lời này của tôi như muốn cho mọi
người bừng tỉnh, cũng không thể không chúc nổi một câu, ai cũng cúi mặt
trầm ngâm mặc dù không khí đáng lẽ nên vui vẻ hơn.
Điềm quý nhân hơi hơi chấn động, biết là bởi vì chuyện Mi Trang lần trước nên xấu hổ gật
gật đầu, nói: “Hai vị thái y trong thái y viện đều đã đến xem qua.” Nói
xong ngừng lại, lạnh lùng cười: “Muội muội không phải dạng người vì
tranh sủng mà không từ thủ đoạn. Có là có, không là không, chuyện hoàng
tự sao có thể làm giả được.” Nói xong xoay mặt nói với tôi: “Tiệp dư tỷ
tỷ thấy có phải không?”
Lòng tôi phiền não, biết là lời lẽ của cô ta châm chọc Mi Trang, chỉ e ngại là cô ta hiện giờ đã có mang, địa vị xưa đâu bằng nay, đành phải nhẫn nại, mỉm cười nói: “Quả nhiên là muội muội có phúc, năm ba bữa mà đã có tin vui rồi.”
Bên cạnh tôi, Thuần nhi
khúc khích cười, bao nhiêu người đang ghen tị Điềm quý nhân mang thai
nghe xong lời này đều tỉnh ngộ… Huyền Lăng đối với Điềm quý nhân cực
lãnh đạm, tuy rằng hồi mới vào cung còn được Huyền Lăng sủng ái, nhưng
Điềm quý nhân ỷ sủng tác quái vô đội, thậm chí còn năm lần bảy lượt
tranh chấp với Lưu lương viện, cho nên chỉ được hơn tháng đã thất sủng,
vị phân cũng vẫn là quý nhân. Sau khi cô thất sủng, số lần Huyền Lăng
triệu hạnh tổng cộng cũng chỉ có năm sáu lần.
Nhưng mà lòng tôi đau
xót, cô cùng lắm được sủng hạnh năm sáu lần mà còn có bầu, trong khi tôi được ân sủng không ít mà đến nay ngày vẫn không một chút động tĩnh,
không thể không nói là phúc bạc mệnh suyễn.
Đến khi ra khỏi điện,
ánh mặt trời trong trẻo nhưng lạnh lùng, lúc ít lúc nhiều chiếu trên mặt đất được phủ dày tuyết, nhưng không thể khiến nó hòa tan, mà ngược lại
khiến tuyết trên mặt đất chậm rãi ngưng kết một lớp băng. Lúc tôi từ
trong điện ấm áp đi ra, gió lạnh tuy đánh khẽ, nhưng vẫn như là bị dao
nhỏ từng cơn cứa lên người. Mặc dù đã mặc áo tử lĩnh thượng tương có một lớp lông mềm nhưng khi gió thổi qua, lớp lông kia lại phất lên trên
mặt, bình thường thì còn cảm thấy mềm nhưng sáng nay lại chỉ cảm thấy
ngứa ngáy khó chịu.
Khi Cận Tịch đỡ lấy bàn tay đang muốn đặt lên kiệu của tôi thì Tào
tiệp dư kiều nhuyễn cười phía sau: “Tỷ tỷ ngu muội, có một chuyện nhất
định phải hỏi muội muội cho rõ.”
Tôi biết rõ rằng cô ta hiện chẳng nói ra lời hay ho gì, nhưng mà chỉ kiên nhẫn nói: “Tỷ tỷ cứ nói.”
Trên người Tào tiệp dư thoảng qua mật hợp hương, cử chỉ lúc nào cũng
lịch sự tao nhã. Cô ta nhẹ nhàng hít thở, chậm chạp nói: “Tỷ tỷ thật sự
là tiếc cho muội muội. Hoàng thượng sủng ái muội muội như vậy, muội muội được nhận nhiều ân huệ nhất mà sao hôm nay còn chưa có động tĩnh gì?”
Giọng nói cô ta êm ái, tiếp tục nói: “Điềm quý nhân có thai, sợ là sau
này hoàng thượng sẽ quan tâm nàng ta nhiều hơn, muội muội có rảnh cũng
nên điều dưỡng sức khoẻ cho tốt.”
Trong lồng ngực tôi chợt cảm thấy
lạnh, còn trong lòng phát hận, đảo mắt thoáng nhìn thì thấy bên người
Tào tiệp dư còn có Hoa phi mang vẻ mặt cười lạnh châm chọc, nhất thời
ngẩn ra. Vốn nghĩ rằng Hoa phi cùng Tào tiệp dư vì chuyện của Ôn Nghi
công chúa mà có hiềm khích, nay thì thấy họ nửa phần hiềm khích cũng
không có, khiến tôi không hiểu thế nào.
Không kịp để ý bọn họ trong
lúc rối rắm đó, sự tự tôn của tôi đã đâm trúng nên lạnh lùng nói: “Hoàng thượng quan tâm Điềm quý nhân vốn là chuyện hợp tình hợp lý. Muội muội
có rảnh thì sẽ điều dưỡng sức khoẻ, tỷ tỷ cũng phải điều dưỡng sức khoẻ
của Ôn Nghi công chúa. Công chúa là thân ngàn vàng, không thể để có bất
trắc gì.” Nói xong lại nhìn Hoa phi, thi lễ cung kính nói: “Lời nói của
Tào tiệp dư vừa rồi có mạo phạm tới nương nương, thần thiếp thay tỷ tỷ
tạ tội với nương nương, xin nương nương đừng trách móc.”
Hoa phi sửng sốt: “Cái gì?”
Tôi mỉm cười, trịnh trọng tâu: “Tào tỷ tỷ vừa mới nói tần thiếp được
hưởng ân huệ nhiều nhất mà lại không có bầu, lời này không phải là mượn
chuyện của muội muội gây tổn hại tới nương nương sao? Trong số các tần
phi thì dù sao nương nương vẫn được hưởng ân huệ nhiều nhất. Thần thiếp
thay tỷ tỷ thỉnh tội với nương nương.”
Tào tiệp dư kinh hoàng vì nhận ra mình nói lỡ, không khỏi hoảng sợ
liếc mắt nhìn Hoa phi, rội lại tự trấn tĩnh mỉm cười. Hoa phi hơi hơi
biến sắc, cũng là nhẫn nại không nói, chỉ ha ha cười lạnh hai tiếng, như vừa tự hỏi rồi lại hỏi tôi: “Bản cung không thể có thai sao?”
Tào
tiệp dư nghe giọng của Hoa phi có vẻ không tốt, tay kéo lấy ống tay áo
của cô ta nhưng Hoa phi đã dùng sức vung tay ra, lớn tiếng nói: “Có thai thì sao, không có thai thì đã sao? Ông trời nếu thương ta thì sẽ ban
cho ta một đứa con trai. Còn nếu không chiếu cố thì cùng lắm là được một đứa con gái, có cũng như không mà thôi.” Nói xong, ánh mắt cô ta sắc
bén đảo qua mặt Tào tiệp dư.
Sắc mặt Tào tiệp dư lúc đỏ lúc trắng, chung quy không còn có thể nói thêm gì nữa.
Tôi lẳng lặng nói: “Nương nương nói rất có lý. Có con hay không, được
sủng ái vẫn là được sủng ái. Cho dù mẹ quý nhờ con, cũng phải xem đứa
nhỏ này có hợp ý hoàng thượng không.” Dứt lời, tôi không muốn cùng bọn
họ nhiều lời, phẩy tay áo bỏ đi.
Ngày tiếp theo, Huyền Lăng vui
sướng hạ chỉ tấn phong Điềm quý nhân Đỗ thị thành ngũ phẩm lương viện,
cử hành buổi tiệc ăn mừng trong cung.
Việc Đỗ lương viện có bầu vẫn chưa mang đến bao nhiêu điềm lành trong cung đình thì đầu mùa xuân, một bệnh dịch nghiêm trọng đã lan tràn ở
trong cung. Lúc ban đầu chỉ có phục tạp dịch thấp hơn cung nữ nội giam
bị nhiễm, bắt đầu là đau đầu, đầu nóng lên, tiếp theo cổ sẽ bị sưng,
cuối cùng là không thể di chuyển. Một người nhiễm bệnh là làn truyền ra
cả cung. Trong cung bắt đầu có khu dịch, khiến ai cũng cảm thấy bất an.