Ba ngày sau công
chúa Ôn Nghi đã có kết quả. Chưởng quản kho nguyên liệu ở Ngự thiện
phòng làm bánh là Tiểu Đường ra mặt nhận tội nói bản thân nhất thời lơ
là trộn lẫn hai loại bột làm cho công chúa không khỏe.
Tin tức truyền đến
khi tôi đang cùng Lăng Dung thêu tơ lụa trắng như tuyết trên bức song
diệu thêu bằng đàn hương. Tấm song diện thêu chú trọng nhất sự thành
thạo của mũi kim và người có nhãn lực tỉ mỉ, muốn giấu ngàn vạn đầu sợi
trong bức tranh thêu e rằng không được, thừa mũi kim, thiếu một kim,
nghiêng một mũi kim thì bức tranh sẽ bị biến dạng hoặc biến sắc.
Thêu là một bức
tranh mùa xuân, có trăm loại sắc xanh dần dần muốn say mê hai mắt con
người, đầu hơi say xe. Qua bức mành xuyên thấu xanh nhạt, có màu ngọc
bích rơi xuống đất. Cận Tịch ngoài mành mang theo cung nữ ở loại vải
hoa mà Nội vụ phủ đưa tới, giống như những bướm trắng đang đậu trên bong hoa chớp chớp động, ánh sáng hợp tan, như muốn ngưng tụ buổi sáng mùa
hè.
Tôi cảm thấy mỏi cổ rồi đứng lên, uống một ngụm nước hương nhu nói : “Muội thấy thế nào ?”
Lăng Dung chăm chỉ thêu mặt trời, khóe miệng cười nhạt : “Lúc này Hoa phi nói trùng hợp đấy !”
Lăng Dung buông chỉ
xuống, hé miệng nói : “Dạ. Tuân mệnh tỷ tỷ.” Rồi chậm rãi nói : “Hoàng
Thượng muốn điều tra, Tiểu Đường ra tự thú, có thể có người không muốn
Hoàng thượng tiếp tục điều tra nên cho người thế mạng.” Nhưng cô ấy nghi ngờ : “Nhưng … Hoàng thượng lại xem thường tội Tiểu Đường, đánh chết
rồi.”
Tôi nâng nước hương
nhu trong tay lên, nhìn bóng dáng cung nữ ngoài mành bận rộn, thản nhiên nói : “Đương nhiên muốn đánh chết, nếu tiếp tục điều tra thì cung đình
lại gièm pha, đến tai thái hậu, chỉ sợ hoàng gia trong mắt thần dân lại
mất đi uy nghi.” Tôi nhẹ nhàng nhấm nuốt hương nhu trong miệng, từ từ
nói : “Chúng ta đều rõ ngọn nguồn thì sao hoàng thượng có thể không rõ.
Chỉ là tạm thời không động chạm đến cô ta thôi.”
Thấy Lăng Dung đang
mê mang khó hiểu, liền duỗi ngón tay đâm kim vào phía nam hướng vải,
Lăng Dung lập tức hiểu ý, thấp giọng thở dài : “Hoàng thượng thân là
thiên tử mà lại cũng có nhiều bất đắc dĩ.”
Tôi cuộn tròn chỉ,
chải ít tóc mai, nói từng chữ một : “Thỏ khôn chết, chó săn bị nấu. Ta
chỉ chờ Mộ Dung thị này ăn cháo đá bát thôi.”
Trong khoảnh khắc Lăng Dung im lặng, lấy một quả bồ đào đưa lên miệng, nói :” Lăng Dung cảm thấy tỷ tỷ khổ cực.”
Tôi nói : “Vinh hoa ân sủng là nơi đầu ngọn gió có thể nào không vất vả chứ.”
Lăng Dung vỗ tay một
cái, cười nói :”Nhưng Hoàng thượng đối xử với tỷ rất tốt đã nhiều ngày
rồi.” Cô ấy yên lặng một chút : “Thật ra Hoàng thượng đối với tỷ rất rất tốt mà.”
Câu này lọt vào tai, làm tôi nhớ tới buổi chiều ngày hôm trước khi chơi cùng Huyền Lăng.
Chàng để tôi kề lên
đầu gối cùng ăn chung củ ấu trắng tinh, tóc mai lẫn lộn, hai người nói
chuyện rôm rả, quang cảnh kiều diễm biết bao.
Tôi dán vào lỗ tai mềm của chàng mà nói : “Vì sao tứ lang tin tưởng Huyên Huyên trong sạch ?”
Chàng bóc củ ấu, chắc chưa quen việc này nên hơi vất vả, thịt củ trắng tuyết loang lổ không
được sạch sẽ cho lắm. Chàng nói : “Ta là tứ lang của Huyên Huyên, thân
là phu quân trẫm sao lại không tin nàng cơ chứ?”
Trong lòng cảm thấy
ấm áp lạ thường, giả vờ sẵng giọng : “Chỉ vì lý do này thôi ư? Chẳng
trách các phi tần khác nói tứ lang thiên vị thần thiếp, xem ra là thật.”
Chàng đặt củ ấu
xuống, nói thành thật :” Huyền Huyên không làm chuyện như vậy.” Nói
xong, cầm tay tôi nói : “Vậy nàng thử đào tim trẫm xem, xem thiên vị
nàng hay thiên vị người ngoài?”
Mặt tôi đỏ ửng, xì một hơi nói : “Là nhất quốc chi quân mà nói chuyện không nặng không nhẹ, chả buồn cười chút nào.”
Chàng chỉ cười không nói, bóc vỏ củ ấu hoàn chỉnh rồi đưa lên miệng tôi, nói : “Có ăn không?”
Tôi cau mày miễn
cưỡng nuốt nguyên củ ấu vào miệng :” Chát quá, chàng lột chẳng được sạch sẽ gì cả. Tay tứ lang cầm càn khôn(trời đất), đâu quen làm những việc
này. Một củ ấu nho nhỏ này cứ giao cho Huyên Huyên xử trí là được.” Nói
xong liền bóc vài miếng củ ấu trơn bóng, đặt trong tay chàng. Chàng cười nói :”Thơm ngọt giòn, sảng khoái lạ thường. Nàng cũng khéo tay thật.”
Tôi mỉm cười : “Đây là củ ấu Giang Nam, non giòn thơm ngát. Điều đó hiển nhiên mà.”
Khi nói chuyện, Huyền Lăng lại ăn mấy miếng, từ từ nhắm mắt : “Loại củ ấu này vị thanh mà
không ngấy, giống như tiếng đàn của nàng vậy.”
Tôi xì cười ra riếng : “Lòng tham không đáy, được voi đòi tiên. Cổ nhân nói đích thực không
sai mà. Lột củ ấu cho chàng, chàng lại muốn thiếp đánh đàn nhảy múa.”
Chàng cũng không nhịn được đành mỉm cười : “Múa làm cái gì? Bỗng dưng trẫm đang suy nghĩ một
chút nàng đã không cho rồi. Rồi nói tiếp : “Nàng muốn múa trẫm cũng
không cho phép, nhảy xong toàn thân đầy mồ hôi rất khó chịu.”
Tôi “a” một tiếng nói : “Người khác là thanh cao thoát tục, hiển nhiên lạnh không có mồ hôi,
Hoàng thượng lại chế nhạo thần thiếp là người có mồ hôi như nước.” Cố ý
xoay người đi không thèm để ý đến chàng, mặc kệ chàng lừa dỗ dành, mới
quay lại cười với chàng một cái.
Tôi hồi tưởng lại,
bỗng nhiên cảm thấy lúc này không nên lặng lẽ hồi tưởng, dù sao vẫn
nên nói chút gì mới đúng, bằng không cũng nên khen Lăng Dung một câu
tương tự. Vì thế cũng cười nói : “Hoàng thượng đối với muội muội cũng
tốt.”
Bỗng nhiên Lăng Dung lộ thần khí bi thương, hoảng hốt thì hình thêu trăm loại sắc hoa đến
hoa cả mắt. Tôi nhìn trộm thần khí kì lạ của cô ấy, Huyền Lăng đối xử
với cô ấy cũng rất tốt, thân là sủng phi cô ấy còn không thỏa mãn sao.
Nhưng tâm tư Lăng Dung so với người ngoài có chút mẫn cảm hơn. Sau một
lúc lâu mới thấy cô ấy giãn mặt ra : “Sao tỷ tỷ lại nghĩ muốn bỏ đồ thêu này, uổng phí thời gian làm, phí công phí sức.”
Tôi lẳng lặng tiếng
đến nhìn nghir một chút, vuốt ve hình thêu bóng loáng nói : “Đúng là phí công sức. Nhưng chuyện càng phí công tâm tư càng muốn thử thách tâm trí và sức chịu đựng của một người.”
Lăng Dung nói : “Tỷ tỷ nói chuyện sâu xa lắm. Thêu và tâm trí làm liên quan gì tới nhau đâu? Lăng Dung không hiểu.”
Tôi thay nước trà
cho cô ấy, lại ngồi xuống giơ kim lên thêu, ôn hòa nói : “Có đôi khi,
không hiểu mới phúc khí. Tốt nhất vĩnh viễn cũng không nên hiểu.”
Lăng Dung mỉm cười,
thay đổi đề tài nói : “Tỷ tỷ chợt có ý nghĩ muốn thêu bằng song diện,
cũng không biết phí thời gian bao nhiêu ngày, chỉ sợ mấy ngày nữa hồi
cung lại điều động binh lực.”
Tôi chỉ cúi đầu cố
thêu, cũng không ngẩng đầu lên nói : “Đừng nói là thêu một cái, ta còn
muốn thêu toàn bộ Hoa sen quán( Nghi phù quán ) dọn đi Thái dịch trì, ai dám ở trước mặt ta nói chữ không?”
Lăng Dung cười vỗ tay nói : “Vâng vâng vâng. Chỉ sợ tỷ tỷ còn muốn đem cả nguyệt hồ đi Thái
Dịch Trì, Hoàng thượng cũng chỉ có thể nói là ý kiến hay.”
Tôi nhịn không được cười : “Muội học ở đâu cái thói miệng lưỡi trơn tru thế hả?”
Thêu được một lúc,
trên tay bắt đầu ra mồ hôi, sợ làm bẩn chỉ, vội đứng dậy bỏ nghề. Thấy
Hoán Bích ở bên ngoài đang cẩn thận chọn màu sắc xiêm y và hoa văn, y
phục xanh biếc giống như ánh mặt trời lượn lờ xúc phạm sắc xanh lá sen.
Trên vành tai là chiếc bông tai tôi tặng lúc trước. Trong giây lát nhớ
tới chuyện gì đó, hình như ngày đó ở Thận Đức đường trắc trở kì lạ nhớ
lại một chút bình minh hôm ấy, mà đằng sau ánh sáng lúc rạng động là đen đặc và tàn khốc ra sao, mà lại không dám nhìn lấy tôi một cái. Cuối
cùng không chịu nổi, nếu là sự thật càng gì tôi cho kẻ địch ngủ cùng,
càng giống như lưỡi dao sắc bén cách chuôi chuôi, bấp bênh nguy hiểm.
Hít một hơi thật sâu, gọi to : “Hoán Bích .”
Hoán Bích nghe tiếng đi vào, nói : “Tiểu thư, muốn đổi nước trà và trái cây sao?”
Tôi quan sát hai mắt cô ấy, mỉm cười nói :” Lần trước không phải ngươi đi Ngự thiện phòng
lấy bột sắn làm bánh trôi trân châu sao, đi làm điểm tâm đi.”
Hoán Bích sững sờ nói : “Sao tự dưng tiểu thư lại muốn ăn thứ này? Chuyện lần trước nô tỳ cảm thấy xui xẻo nên vứt hết rồi.”
“ A… trùng hợp vậy.
Ta nhớ hương vị này.” Tôi nói : “Vậy cũng được, làm món gì tùy ý đi.”
Quay đầu đi chỗ khác hỏi Lăng Dung : “Hôm nay Hoàng thượng mới thưởng
bánh ngọt hạt dẻ, tiếp tục ăn một chán chè bát bảo nhé?”
Lăng Dung ngoan ngoãn nghe lời : “Cứ theo quyết định của tỷ đi.”
Cùng Lăng Dung nếm
qua điểm tâm rồi rủ nhau đi tản bộ. Nhìn nhóm người cung nữ thái giám
gói đồ chuẩn bị hồi cung, cảm thấy tinh thần có tốt hơn một chút, tiếp
tục thêu hoa.
**
Bình tĩnh, cứ duy trì bình tĩnh cho đến lúc Tiết trung thu thì hồi cung.
Theo lệ Trung thu đều phải trải qua ở trong tử cấm thành. Ngày hồi cung được định là mùng 5
tháng 8. Khi đó hậu phi có chút khác biệt, xe của Mi Trang tỷ bi canh
giữ chặt chẽ, không dễ dàng xuống xe, xe Thanh loan phỉ thúy của Hoa phi theo sát phượng giá của Hoàng hậu, uy phong chói mắt. Thành phi, Phùng
Thục nghi và Hân quý tần thì chạy song song với tôi và Tào tiệp dư, Lăng Dung theo đuôi sau đó. Hai ngày chạy xe ngựa mới trở về được kinh
thành, tuy là ngồi xe nhưng cũng cảm thấy mệt mỏi, may mà Đường Lê cung
đã chuẩn bị thỏa đáng, rửa mặt qua loa rồi đi ngủ.
Lễ nghi của Tiết
trung thu rườm rà thật, buổi sáng Huyền Lăng ban thưởng yến tiệc triều
thần, buổi chiều lại mở gia yến ở hậu cung, Hoàng hậu xử lý cực kì náo
nhiệt, trưởng hoàng tử Dư Li Dữ Thục Hoa, nhị vị công chúa được phục
vụ, cực kì đáng yêu.
Theo lệ thường, gia
yến được mở tại cửa chính đệ nhất điện Huy quang điện ở hậu cung, các vị chư vương nội ngoại đều ở đây. Hình như tâm trạng Thái hậu vô cùng
tốt, mà lại cũng do vài vị thái phi đến đây. Thái hậu ngoành về phía Nam ngồi lên ngai vàng, chư vị thái phi chia nhau ngồi hai bên. Vũ đài được dựng ở phía nam điện, để xem múa. Đế hậu dẫn phi tần, hoàng tử, công
chúa tiến vào, chầu mưng thái hậu thiên thu vạn tuế.
Chúc mừng xong xuôi,
mỗi người trở về vị trí của mình. Nhạc khúc mừng một lần nữa biểu diễn, dàn nhạc dùng giọng hát rõ to để hát, chúc thọ nâng cốc mừng nhau.
Thái hậu trông thật
vĩ đại, hiển hách, là trưởng tối gia tộc tôn quý nhất, tất nhiên có khí
chất kiêu ngạo và vinh quang. Đây là lần đầu tiên tôi được nhìn Thái hậu thật sự. Tuy nhiên vị trí tôi ngồi và Thái hậu cách nhau khá xa, cũng
không khiến tôi đè nén kính ngưỡng và khao khát Thái hậu như trong lời
đồn. Mọi lời đồn đều vẽ hình ảnh Thái hậu nghiêm túc trong lòng tôi, là
đệ nhất quý phụ trong cung đình, nhưng quả thật khi nhìn thấy bà ấy, cái loại trầm tĩnh nhã nhặn lại khiến tôi có chút kinh ngạc. Bởi vì là gia
yến nên lễ phục Thái hậu đẹp đẽ quý giá , không sang trọng, toàn thân là hoa phục màu xanh nhẹ nhàng khoan khoái, đồ trang sức đơn giản, trên
tóc chỉ có đá ngọc, trên mặt là trang dung trắng trong thuần khiết.
Thái hậu không xinh đẹp lắm, có thể do hay ngồi kinh Phật, có phong thái nhàn nhạt xa cách khiến người gặp khuất phục, Đã là nữ nhân cao quý
nhất vương quốc này, lý ra cuộc sống của bà ấy phải ưu việt hơn người
bình thường mới đúng, nhưng không hiểu vì sao dung nhan bà ấy nhợt nhạt
tiều tụy, chắc là để tâm bái lễ phật quá ấy mà.
Thái hậu thấy hơn 10
vị phi tần ngồi xuống, bộ dáng cực kì vui mừng, nói với Huyền Lăng :
“Hoàng đế muốn ân huệ cùng hưởng, mới có thể nối dòng con cái .” Lại nói với Hoàng hậu : “Thân con là chủ tử hậu cung, tất nhiên phải lo liệu
nhiều hơn Hoàng đế, không được để người có nỗi lo về sau.” Đế hậu lĩnh
mệnh. Thái hậu và đế hậu nói chuyện , tuy hoàng hậu là cháu gái ruột của bà nhưng thái độ lại rất khách khí và xa cách, không hề có chút thân
cận, mà từ trước đến nay Thái hậu không đau tiếc lời đồn về Hoàng hậu.
Bởi có Nhữ Nam vương
viễn chinh tây nam, nên chỉ có vương phi Hạ thị ngồi, Thái hậu cười nói : “Vương gia nhà con không có ở đây, con cần phải giữ gìn sức khỏe thật
tốt, chăm sóc thế tử.” Nói xong, sai người đi lấy đồ ban cho cô ấy. Hạ
thị nghe vậy liền khom người tạ ơn thái hậu quan tâm. Thái hậu lại ôn
hòa nhìn Huyền Phần nói : “Nghe nói Phần nhi cũng không chịu thua kém,
thi thư cưỡi ngựa bắn cung đều giỏi. Người làm mẫu hậu như ai gia đây
thấy cũng yên tâm.” Thuận tiện quay đầu nhìn Thuận Trần thái phi và
Trang hòa thái phi nói : “Các muội dạy con thật giỏi.” Thuận Trần thái
phi xuất thân hèn mọn, Bình dương vương Huyền Phân do Trang Hòa thái phi nuôi nấng, hiện giờ nghe Thái hậu nói như thế, vui mừng đến rơi nước
mắt.
Bởi Thư quý phi tự
mình rơi cung nên Huyền Thanh vẫn do thái hậu nuôi nấng, thấu hắn ta lại càng thân thiết, kéo hắn ngồi xuống bên cạnh, cười nói : “Thanh nhi
khiến ai gia không yên tâm chút nào. Khi nào ngươi có đại hôn thì tốt,
cũng coi như nhiều năm như vậy ai gia đối với mẫu phi của ngươi có câu
trả lời thỏa đáng rồi.”
Huyền Thanh cười :
“Mẫu hậu yên tâm, nhi thần có người thương nhất định sẽ cưới vợ rồi tới
thỉnh an mẫu hậu. Chỉ có điều, người thương nhi thần khó có được.”
Thái hậu mỉm cười
nhìn Huyền Lăng nói : “Hoàng đế cũng nghe đấy. Văn võ cả triều có nữ nhi cho Thanh nhi giao cho con tuyển chọn, không cần tài giỏi, chỉ cần
khá,nhà cửa thấp một chút cũng không sao.”
Huyền Thanh chỉ mỉm cười, Huyền Lăng nói : “Mẫu hậu đừng nóng vội, có lẽ ngày mai hắn lại có người trong lòng cũng nên.”
Thái hậu bất đắc dĩ mỉm cười : “Chỉ hi vọng như thế, tùy vào nó thôi.”
Thái hậu dần mệt
mỏi, tiện về cung trước. Vài vị thái phi dường như cực kì kính phục Thái hậu, thấy sắc mặt Thái hậu mệt mỏi, lập tức cùng Thái hậu ngự giá hồi
cung. Gia yến giao cho Đế hậu chủ trì.
Ghế ngồi của phi tần
được phân cao thấp, tôi cách Huyền Lăng không hề gần, xa xa thấy chàng
song vai cùng Hoàng hậu, long bào Minh hoàng với mũ quan khiến cho chàng có phong thái quân vương.
Tôi nhìn chàng mỉm
cười, hiển nhiên chàng đã nhìn thấy, cũng mỉm cười lại với tôi, ánh mắt
lưu luyến không dời. Trước mặt bao nhiêu người, tôi bất giác đỏ mặt, xấu hổ cúi đầu uống một chung rượu.
Lại ngẩng đầu thì
thấy Huyền Lăng đang nói chuyện với Hoàng hậu, thấy Huyền Lăng thừa dịp
ít người chú ý bèn nâng chén ra hiệu với tôi, cùng chàng hiểu ý cười,
giơ chén rượu lên trước mặt ngẩng đầu uống.
**
Buổi gia yến kết
thúc vất vả, đem trung thu Huyền Lăng sẽ ngủ ở Chiêu Dương điện của
Hoàng hậu, các phi tần hồi cung. Ngồi trên chiếc kiệu, vừa có cảm giác
ngà ngà say, má nóng bừng, cả người mềm nhũn ra. Cánh tay lệch ra một
bên, ngẩng đầu thấy ánh trăng cực đẹp, trăng tròn 15 bao quanh , cao cao treo trên trời đêm đen nghịt, sáng ngời. Ánh trăng như nước, ánh chiếu
xuống ngọc bội Bỉ Mục trên váy, lại càng óng ánh ấm nhuận. Ngọc Bỉ Mục
vốn là đôi cá, đêm trăng tròn như vậy, một mình tôi lẻ loi, cùng bóng
làm bạn, nghe thấy cò trắng vẽ dưới nước Thái Dịch Trì lành lạnh, bất
giác sinh cô lạnh. Ánh trăng sáng trong kia cũng thành cây lục bình trôi dạt dưới Thái Dịch trì trông tối tăm u ám.
Kết thúc tiệc rượu
bèn trở về Oánh tâm đường, Lưu Chu và Hoán Bích hầu hạ tôi thay trang
phục, gỡ trang sức xuống, tẩy rửa sạch sẽ son phấn trên mặt, tôi tự
nhiên kiểm tra mặt, nói : “Mặt đỏ ghê quá, có lẽ đêm nay uống hơi nhiều
rượu rồi.”
Lưu Chu nở nụ cười :
“Tửu bất túy nhân nhân tự úy. Hoàng thượng trong bữa tiệc rất quan tâm
tiểu thư, với lại gần đây An mỹ nhân được sủng ái cũng không thể giảm đi nửa phần.”
Tôi sẵng giọng : “Không nên nói bậy.”
Hoán Bích hơi ngẩn người, mỉm cười như lúc ban đầu : “Thật không?”
Lưu Chu tiếp lời :
“Cô không đi đương nhiên không có thấy, Hoa phi tức giận đến nỗi mắt như muốn chọn thủng rồi.” Nói xong khom lưng bắt đầu cười khanh khách :
“Cũng cần phải chèn ép cô ta mới tốt, để tránh cô ta không hiểu tiểu thư có phân lượng trong lòng Hoàng thượng, ngày ngày hung hãn như thế.”
Tôi trừng mắt nhìn cô ấy, nói : “Nói cái gì thế ? tuy ở trong cung mình nhưng cũng phải cẩn thận chút.”
Lưu Chu lúc này mới im lặng, bộ dạng phục tùng đáp : “vâng.”
Hoán Bích cầm lấy lễ
phục tôi nhẹ nhàng vuốt rồi treo lên, nói : “Hoàng thượng đối xử tiểu
thư nhà chúng ta cho tới bây giờ đều tốt đẹp.”
Nghe vậy, trong lòng có chút ấm ám, xen kẽ hơi lạnh nhàn nhạt.
Mới đổi qua y phục
khác, nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân, tưởng rằng Tiểu Liên Tử
trực đêm ở ngoài, liền nói : “Cũng không còn sớm, đi đóng cửa cung rồi
nghỉ đi.”
Nhưng là giọng nói của Lý Trưởng, cung kính nói : “Quấy rầy tiểu chủ nghỉ ngơi rồi, là nô tài thất lễ.”
Thấy hắn ta, không
khỏi kinh ngạc, trễ như vậy hắn ta còn tới làm cái gì, vội vàng khách
khí nói : “Ta vẫn chưa ngủ mà. Công công trễ như vậy còn có chuyện gì
sao?”
Hắn nói : “Hoàng Thượng bảo nô tài mang một vật đến tặng tiểu chủ, hi vọng đêm nay tiểu chủ gặp mộng đẹp.”
Nói xong mỉm cười đưa cho Cận Tịch giao cho trên tay tôi, là một chiếc hộp gỗ mạ vàng làm cây tử đàn rất tinh xảo. Mở hộp ra thấy có một giấy niêm phong, bên trên
viết một chữ Phong, bên cạnh còn có ngự bút : “Ban thưởng Chân tiệp dư.”
Lý Trưởng cười theo : “Mời tiểu chủ đánh giá, nô tài xin trở về phục mệnh.”
Hơi nghi ngờ, mở ra
vừa thấy, cảm thấy trong lòng đang nhảy dựng lên, hốc mắt nóng bừng,
nhất thời không kiềm chế được, trong hộp rõ ràng là một sợi đồng tâm kết màu bạc, hoa văn uốn lượn, đan xen vào nhau, bện rất chắc chắn, hiển
nhiên là tỉ mỉ. Bên cạnh còn có tấm lụa nho nhỏ viết hai hàng chữ Khải : Yêu trung song khởi đái, mộng vi đồng tâm kết. Đây là hai câu trong
Lương Vũ đế Tiêu diễn, thấy chàng tự tay viết, tôi bất giác mỉm cười,
khoảnh khắc mới nói : “Mời công công tạ ơn Hoàng thượng giúp ta.”
Lý Trưởng chỉ cười : “Vâng. Chúc mừng tiểu chủ.” Nói xong, cùng đám người Cận Tịch lui ra ngoài.
Ánh trăng như muốn say hoa nồng đậm, xuyên thấu qua vải thưa giống như
sương mù trắng sữa ủ tại mặt đất, tôi nắm chặt đồng tâm kết trong tay,
mỉm cười bình yên ngủ.
Sáng sớm soi gương từ từ chải chuốt tóc tai, chỉ thấy người trong gương mặt mày như bức
tranh, trên mặt lộ vẻ tiều tụy, nhưng hai tròng mắt vẫn chói lọi như vì
sao, giống như hai viên Hắc thủy ngân, vật báu lưu chuyển bất định.
Dự tính Huyền Lăng
sẽ đến đây nghỉ ngơi hơi trễ, có lẽ đêm nay sẽ đến chỗ Lăng Dung. Do Mi
Trang xảy ra chuyện, cơ hồ bị bỏ quên. Vốn tưởng Lăng Dung được sủng ái, đám người Hoa phi không dám làm gì tôi, hiện giờ xem ra dựa vào người
không bằng dựa vào mình, là nên có mưu kế thật tốt.
Bẹn từng lọn tóc
trong tay, rơi vào suy nghĩ. Chợt từ trong gương thấy có thân ảnh xiêm y xanh biếc chớp lóe ngoài cửa sổ, suýt nữa tưởng rằng bản thân mình hoa
mắt. Tôi quát : “Người nào ở bên ngoài lén lút thế ?”
Nhưng là Hoán Bích
xoay người đi vào, cười mỉm như thường, nói : “Hoàng Thượng bảo công
công công bên phòng Hoa tặng cho mấy chậu cúc “song phi yến” và “Tiễn Hà tiêu” tới. Nô tỳ đang muốn hỏi tiểu thư có muốn xem hay không, lại sợ
quấy rầy tiểu thư.”
Kỳ thật tôi không hề
thích hoa cúc, cảm thấy mùi nó không tốt, nhưng Mi Trang tỷ lại rất
thích. Mùa thu năm trước lúc tỷ ấy được đắc sủng, lúc đó Huyền Lăng tặng tỷ ấy mấy chậu cây hoa cúc quý giá, đằng trước đằng sau nở rộ giống như ráng mây, lúc đó cung tỷ ấy được đặt tên ‘Tồn Cúc đường’.
Cảm thấy ảm đạm, năm nay cây hoa cúc vẫn nở rộ như cũ, mà Mi Trang tỷ vinh sủng lại tan thành mây khói rồi.
Ngày xưa Tồn Cúc
đường phong quang vô hạn hôm nay đã thành nhà giam tù nhân, Mi Trang tỷ
bị cấm túc, chỉ còn lại danh hiệu Tồn Cúc đường khiến người thương cảm.
Trong lòng tôi khẽ
động, nhìn Hoán Bích một cái, chỉ dường như không có việc gì nói : “Muội đi bảo hộ đặt dưới mái hiên cho cẩn thận, tẹo ta xuống xem.” Nghĩ nghĩ
lại nói : “Hôm qua Hoàng thượng lại thưởng trang sức tốt, muội chọn loại tốt một chút rồi đưa cho An mỹ nhân, Phùng Thục nghi và Hân quý tân đi. Sau đó chuyển lời với Phùng Thục nghi là tối mai ta qua cùng tỷ ấy nói
chuyện.”
Hoán Bích đáp lại vâng, nhẹ nhàng xoay người ra ngoài.
Tôi nhìn bóng dáng cô ấy thướt tha biến mất ở ngoài rèm, đột nhiên tâm tư thông hiểu, nảy ra ý hay, rơi vào trầm ngâm.
Buổi chiều, Huyền
Lăng không có tới cung tôi, liền dẫn Cận Tịch, Phẩm nhi đi Hòa Húc đường hỏi thăm Tào Tiệp dư. Đột nhiên suy nghĩ muốn đi, Tào Tiệp dư cũng
không ngờ. Bởi mấy ngày trước xảy ra chuyện Ôn Nghi công chúa, cô ta có
chút mất tự nhiên.
Tôi thân thiết nắm
tay cô ta, nói : “Muội muội rất nhớ công chúa, cố ý qua đây nhìn xem.
Tào tỷ tỷ không phải không hoan nghênh muội chứ?”
Thấy tôi nói khách
khí, cô ta vội để tôi đi vào, dặn cung nữ dâng hương trà đãi khách, nói : “Làm sao có thể. Ngày đêm t among muội đến nói chuyện mà, chỉ sợ muội
muội vẫn giận ta thôi.”
Tôi với cô ta cùng
ngồi xuống, mỉm cười đón nhận cung nữ dâng trà, từ từ thổi cho tan bọt
biển, nói : “Tào tỷ tỷ nói như vậy khiến muội thật thẹn thùng. Ngày ấy
chỉ là chuyện hiểu lầm thôi. Muội muội lại sợ Tào tỷ tỷ vẫn còn canh
cánh trong lòng, nên cố ý đến đây cùng vui vẻ với tỷ tỷ. Mọi người cùng
nhau phụng dưỡng Hoàng thượng, không nên phân biệt bên nọ bên kia. Sao
có thể vì hiểu lầm nhỏ nhặt mà tổn thương tình cảm đôi bên chứ?”
Tào Tiệp dư liên tục
gật đầu nói : “Chính là lời này.” Nói xong còn kéo tay tôi vỗ về chơi
đùa, khóe mắt có chút lệ : “Mặc dù ta lớn hơn muội vài tuổi, nhưng vẫn
còn hồ đồ, ngày đó nghe lời bọn không ra gì nói, để cho muội muội chịu
uất ức như vậy thật đáng đánh.” Nói xong làm bộ tự đánh chính mình.
Tôi vội vàng đè tay
cô ta lại, nói : “Tỷ tỷ còn như vậy là muốn đuổi muội muội về đấy. Đều
là những cung nữ lắm mồm, bỗng dưng gây chia rẽ tỷ muội chúng ta. Vốn
không liên quan đến tỷ tỷ, chỉ là tỷ tỷ quan tâm công chúa mà thôi, quan tâm quá sẽ bị mờ mắt.”
Tào Tiệp dư cảm thán
nói : “Không nghĩ trong cung này người hiểu ta nhất là muội muội. Ta chỉ có Ôn Nghi là tất cả, tất nhiên là yêu thương nó, thân thể nó lại tam
tai bát nạn, khó có thể không quan tâm. Như vậy mà lại trúng kế người
khác, đổ oan cho muội.”
Tôi mỉm cười nói :
“Chuyện đã qua rồi thì cũng đừng nói lại. Đột nhiên hôm nay muội quá
sang đây thăm tỷ tỷ thật mạo muội, tỷ tỷ đừng trách muội là được.” Nói
xong dặn Phẩm nhi đem đồ lên, chỉ vào nói : “Đây là vàu cái yếm do tự
tay muội thêu tặng Đế Cơ dùng, đường kim mũi chỉ của muội muội không
khéo, chỉ là chút tâm ý,tỷ tỷ đừng ghét bỏ là được.” Lại nói : “Những
thứ này là chất vải hàng dệt kim này do Sở Tân trình lên, tất nhiên tỷ
tỷ không thiếu những thứ này, nhưng cứ cắt tùy vài bộ y phục mặc đi.
Những phấn yên chi này lúc rảnh rỗi Cận Tịch tự tay chế, dùng để thoa
lên mặt cực kì nhẵn mịn, còn tốt hơn đồ do Nội Vụ phủ đưa tới, tỷ tỷ cứ
thử dùng xem.”
Tôi nói đông tay, Tào Tiệp dư khen ngợi, hai người cực kì thân thiết, mà lại giống như chưa
bao giờ có ác cảm vậy. Cô ta nhìn qua một lúc, cầm lấy cái yếm tôi tặng
Công chúa Ôn Nghi yêu thích không buông tay, lật xem, chậc chậc nói :
“Muội muội thật khéo léo, thêu chim Phượng giống như đang bay lên, đóa
hoa này nhìn cái cũng có thể ngửi thấy hương thơm.” Nói xong, để cho nhũ mẫu mặc cái yếm cho Ôn Nghi, tán thưởng không thôi. Giống như tâm tư
không có tia phòng bị với tôi vậy.
Tôi mỉm cười xem toàn bộ trước mắt, ôm Ôn Nghi một lúc, mới lặng lẽ kéo Tào Tiệp nói : “Những thứ này đều tầm thường, muội muội còn có một vật muốn tặng tỷ tỷ, chỉ
là nơi này không được tiện, có thể vào trong nói chuyện hay không?”
Tào Tiệp dư lo nghĩ
đồng ý, cùng tôi tiến vào bên trong. Bên trong cực kì mát mẻ, mành che
mỏng tầng tầng lớp lớp rủ xuống đất. Trên giường có chiếc chăn gấm mỏng
tím, chiếc án kỉ trước giường có đặt bình hoa được cắm mấy nhành hoa
thưa thớt, không hề xa hoa. Từ trong tay áo tôi lấy ra chiếc hộp nạm
vàng nho nhỏ, trịnh trọng nói : “Xin tỷ tỷ nhận lấy vật này.”
Tào Tiệp dư thấy tôi
trịnh trọng như vậy cũng hơi giật mình, nói :” Muội muội làm cái gì
vậy?” Tiện tay ấn tôi ngồi xuống, tiếp nhận hộp, mở ra. Thần sắc của cô
ta khi mở ra khoảnh khắc biến thành kinh dị không thể tin tưởng, nói :
“Vật quý trọng như vậy, ta tuyệt đối không thể nhận. Muội muội nên mang
về đi.”
Tôi kiên quyết nói : “Muội muội vốn có lời xin tỷ tỷ. Tỷ tỷ nói như vậy, chẳng phải cự tuyệt muội muội sao?”
Tào tiệp dư cẩn thận đặt chiếc hộp xuống, nhu hòa nói :” Muội muội có việc gì cứ nói, tỷ tỷ không chối từ đâu.”
Tôi thu hồi nụ cười,
ngầm khóc không ra tiếng : “Hoa phi nương nương cao quý thanh lịch,
trong lòng muội muội khâm phục cực kì, chỉ là không biết sao lại đắc tội với nương nương, rốt cuộc để nương nương hiểu lầm muội, khiến muội muội không thể nào thân cận với nương nương tao nhã.” Dứt lời, nức nở khóc
lên : “Một mình muội muội ở nơi thâm cung đau khổ vạn phần. Bây giờ Thẩm Thường tại bị giam cầm, muội muội càng lẻ loi. Mong rằng tỷ tỷ rủ lòng
thương xót.”
Tào Tiệp dư vẻ mặt
kinh dị, an ủi : “Muội muội sao lại nói thế. Muội muội được Hoàng thượng sủng ái, lại cùng An mỹ nhân tình đồng tỷ muội, sao nói ra lời này.”
Tôi rơi lệ nói :
“Muội muội nào được sủng ái, chỉ là Hoàng thượng thấy mới lạ nên tới đôi ngày, sợ là không được mấy ngày lại muốn để sang một bên, An muội muội
là người không lanh lợi. Mắt thấy Hoàng thượng ngày càng sủng ái cô ấy,
không biết tương lai thân muội muội bị đẩy đến chỗ nào nữa.”
Tào Tiệp dư nghe xong đôi mắt cũng đỏ, giận dữ nói : “Lời nói này của muội muội làm ta thật
đau lòng, chẳng phải tỷ tỷ cũng đang trong tình trạng này sao? Tuy còn
có đứa con, nhưng cũng chỉ là công chúa, không làm được chuyện gì lớn.”
Tôi vội hỏi : “Hoa
phi cực kì tín nhiệm tỷ, mong rằng tỷ tỷ ở trước mặt nương nương nói tốt vài câu, nếu một ngày nào đó có thể được nương nương quan tâm, muội
muội đã cảm kích rồi.” Nói xong, cầm lấy khăn tay lặng lẽ lau nước mắt.
Tào Tiệp dư khuyên
giải an ủi tôi một lúc, nói : “Nguyện vọng của muội muội, nương nương sẽ tự hiểu.Chi là lễ vật này vẫn mang về đi, tỷ tỷ sẽ cố gắng hòa giải ở
trước mặt nương nương.”
Tôi khóc không ra
tiếng : “Nếu như thế muội muội vì nương nương và tỷ tỷ cùng ra sức
khuyển mã( kẻ dưới tự xưng với bề trên).” Liền mở chiếc hộp đặt trước
mặt Tào Tiệp dư : “Chiếc hộp mật hợp hương là hoàng thượng ban tặng,
nghe nói là cống phẩm của Nam Chiếu, tổng cộng chỉ có 1 hộp duy nhất.
Mong tỷ tỷ không chê, nhận lấy đi.”
Tào Tiệp dư vội hỏi : “Vật này quý giá quá. Muội muội như vậy không duyên cớ tặng người chỉ sợ người ngoài biết lại không tốt.”
Tôi mỉm cười : “Nếu
tỷ tỷ chịu giúp tôi thì đã quý giá rồi, sao muội lại tiếc rẻ chiếc hộp
hương liệu chứ. Huống chi đây là Hoàng thượng lén thưởng cho muội, chưa
từng ghi chép.” Ngừng một chút rồi nói : “Hương mật hợp nhẹ nhàng kín
đáo, dính trên quần áo sẽ kéo dài, hương liệu xuất chúng. Muội muộ phúc
bạc, tỷ tỷ xin vui lòng nhận cho.” Tôi lại bổ sung một câu : “Cũng đừng
bảo người ngoài biết mới tốt.”
Trải qua từ chối, Tào Tiệp dư cũng mỉm cười nhận, đặt trên bàn trang điểm. Lại hàn huyên rất lâu, tôi mới đứng dậy cáo từ.
Trở về Oánh tâm
đường, giơ tay áo vừa ngửi, hương mập hợp dính trên người như có như
không, chỉ là hương thơm thoang thoảng, không để ý cũng không dễ gì phát hiện ra, không khỏi mỉm cười nơi khóe miệng.
Tiểu Liên Tử đi vào nói : “Tiểu chủ vừa mới đi, những món đồ mà tiểu chủ vừa tặng lén vứt bỏ rồi ạ.”
Vốn nằm trong dự
kiến, cô ta nào có thật lòng nhận đồ của tôi. Ý tôi không phải thế này,
nhíu mày nói : “Thế hương liệu có ném đi không?”
Tiểu Liên Tử không rõ nói : “Hương liệu gì, không thấy ạ?”
Tôi mỉm cười : “Hết chuyện của ngươi rồi, lui đi.”
Cận Tịch nói : “Sao tiểu chủ khẳng định Tào Tiệp dư sẽ nhận lấy mật hợp hương.”
Nói chuyện với Tào
Tiệp dư rất lâu, khiến miệng đắng lưỡi khô, tôi nhấp từng ngụm trà thanh hoa, uống một hơi hết nửa cốc, móng tay sơn đỏ dài thẫm, nhẹ nhàng cầm
lấy cái nắp trà màu xanh, phát ra tiếng đinh đinh, ánh mắt giống như thờ ơ lướt đi, từ từ mà nói : “Cô ta ở dưới Hoa phi lâu năm cũng không dám
đi quá giới hạn, ta thấy cô ta ăn mặc vận dụng đều giữ bổn phận, ngay
tẩm điện cũng đơn giản như thế, đủ biết cô ta chưa từng dùng qua hương
liệu. Huống chi mật hợp hương là loại hiếm có, ngoài Hoàng hậu không
thích hương liệu ra, nữ tử nào dám cự tuyệt? Cô ta cũng có cảnh giác với ta, nhưng không dám bỏ hương liệu quý này.” Tôi đặt ấm trà xuống :
“Người không từ bỏ được vinh hoa phú quý, mãi mãi chẳng thể nào thành
đại sự được.”
Cận Tịch nói : “Tiểu
chủ định liệu trước, nô tỳ cũng yên tâm rồi.” Nói xong cười : “Nô tỳ đi
theo tiểu chủ gần một năm, phỏng chừng thăm dò lòng người thật sự khiến
nô tỳ khâm phục nhất.”
Tôi thản nhiên nói :
“Nắm chắc thăm dò lòng người, chẳng qua nói đúng là trước khi nói nên
suy xét một chút thôi.” Tôi hơi cười lạnh : “Lòng người? Đó là chỗ đoán
khó nhất, điểm ấy công phu phỏng đoán đúng với ta không quan trọng, đoán chuẩn thì khó khăn.”
Cận Tịch cười : “Tiểu chủ chỉ cần đoán đúng tâm ý Hoàng Thượng là đủ rồi.”
Tôi nhẹ nhàng tôi
viên trân châu khảm kim hộ giáp trên ngón tay nói : “Ở trong hậu cung
này, nếu muốn thăng tiến, phải đoán được tâm tư Hoàng thượng, nhưng nếu
muốn sống, nhất định phải đoán được tâm tư các nữ nhân khác trong hậu
cung.” Nói xong nhìn Cận Tịch : “Chuyện tiếp theo đã sắp xếp bố trí xong chưa?”
Cận Tịch nói : “Dạ. Nô tỳ và Tiểu Doãn Tử, Tiểu Liên Tử đã sắp xếp thỏa đáng, tuyệt không có người khác biết.”
Tôi cười nhạt : “Vậy là tốt rồi, đừng phụ chiếc mật hợp hương của ta, là bảo bối thật đó.”