Hậu Cung Chân Huyên Truyện

Quyển 6 - Chương 16: Khước giáo di tác thượng dương hoa



[28] Trích từ bài Cổ ý kỳ 6 của Ngô Vĩ Nghiệp. “Chưởng thượng san hô liên bất đắc” ý rằng một thứ dù quý báu đến mấy nhưng nếu không phải là của mình thì đừng cố níu giữ, câu tiếp theo thì muốn nói thứ quý báu ấy sớm muộn gì cũng sẽ có một chốn về tốt hơn - ND.

Sau khi nghi lễ kết thúc thì trời đã về chiều, tôi và Trinh Quý tần cùng quay về cung của mình thay xiêm y, tiếp tục chuẩn bị cho bữa tiệc đêm.

Bởi vì dự tiệc đêm đa phần là các tông thân cùng nội quyến, do đó trang điểm không cần quá cầu kỳ, chỉ cần ung dung, nền nã là được. Mệt mỏi suốt cả ngày, lúc này Dư Hàm và Linh Tê đều đang rúc đầu vào lòng nhũ mẫu mà cắm cúi bú sữa. Tôi tranh thủ chợp mắt một chút, sau đó liền kêu Hoán Bích giúp trang điểm lại, Cận Tịch thì đứng kế bên kiểm kê quà tặng mà công khanh các phủ đưa tới.

Cận Tịch cười, nói: “Quà tặng lần này tất nhiên đều là thượng hạng cả. Hiện giờ người các phủ ai cũng có lòng bợ đỡ nương nương, lẽ nào lại dám không chọn đồ tốt nhất hay sao? Họ còn sợ nương nương nhìn không vừa mắt ấy chứ.” Tôi nhúng hai tay vào trong chiếc chậu vàng ròng nạm ngà voi đựng nước hoa hồng đã được gạn sạch bã, làn da trắng nõn nà lại càng thêm nổi bật. Hoa Nghi vắt khô một chiếc khăn ấm vừa ngâm nước hoa ngọc lan rồi đắp mặt cho tôi, mùi hương thanh khiết tỏa ra khiến cả thân xác và tâm hồn tôi đều thư thái. Tôi cất giọng nhẹ nhàng: “Cận Tịch ngươi nhãn quang rất chuẩn, cứ chọn những thứ ngươi vừa mắt nói với bản cung là được rồi.”

Cận Tịch chậm rãi nói: “Phủ Tấn Khang Quận chúa đưa tặng một bộ mười hai cây quạt trúc, điều đặc biệt là ở chỗ những thanh trúc trên quạt đều bóng láng, mát rượi, cứ như là ngọc vậy.”

“Hồ Chiêu nghi việc gì cũng không chịu kém người khác, mẫu thân của nàng ta tính tình tất nhiên cũng giống vậy rồi.”

Cận Tịch lại tiếp: “Phủ Bình Dương Vương cho đưa tới một chuỗi ngọc phỉ thúy, mỗi viên phỉ thúy đều tròn xoe, xanh biếc, kích cỡ cũng đều đặn vô cùng, bên trên còn điêu khắc hình chim công, bất kể là tay nghề của thợ chế tác hay là chất lượng ngọc đều thuộc vào hàng thượng phẩm.”

“Cửu Vương gia làm gì có tâm tư mà đi để ý tới những món đồ của nữ nhân, chuỗi ngọc này nhất định là của Trang Hòa Đức thái phi rồi. Thứ đồ tốt như thế chắc là được tiên hoàng ban thưởng cho năm xưa.” Dừng một chút tôi lại tiếp: “Đợi lát nữa hãy mang tràng hạt gỗ trầm khảm ngọc kia của bản cung qua chỗ Đức thái phi, cứ nói là bản cung đa tạ tâm ý của bà ấy.”

Cận Tịch đáp “vâng” một tiếng, nói tiếp: “Còn có một đôi đũa thử độc làm bằng sừng tê mà phủ Bái Quốc công đưa tới cũng không tệ chút nào, tuy rằng đũa bạc cũng thử được độc nhưng không thể nào so với thứ này được.”

Tôi bỏ chiếc khăn đắp mặt xuống, cười lạnh, nói: “Người dùng độc đều là hạng hung ác vô cùng, khó mà đề phòng được, rốt cuộc vẫn là Bái Quốc công có lòng.”

Tôi chợt nghĩ tới một chuyện, bèn hỏi: “Vị Bái Quốc công này mang họ Vưu đúng không?”

Cận Tịch ngoảnh đầu qua, cười đáp: “Dạ đúng vậy, Bái Quốc công chính là người nhà họ Vưu.”

Tôi thoáng lộ vẻ trầm ngâm. “Tiểu thư nhà họ Vưu - Vưu Tĩnh Nhàn vốn là người được chọn cho lục Vương gia, không biết bây giờ đã xuất giá chưa?”

Tiểu Doãn Tử tươi cười bước tới nói: “Việc này thì nô tài biết, vẫn chưa. Vưu tiểu thư một lòng ái mộ lục Vương gia, sống chết không chịu xuất giá, đến bây giờ vẫn còn lỡ dở, đã sắp thành gái lỡ thì rồi.”

Nghe nói vậy, tôi không kìm được liếc qua phía Hoán Bích đang đứng một bên chọn xiêm y, thầm thở dài. Hoán Bích vốn thính tai nên những lời vừa rồi đã nghe thấy cả, sau khi chọn cho tôi một chiếc áo màu đỏ sậm thêu hình chim loan bèn bước tới cười lạnh, nói: “Cho rằng chờ đến khi trở thành gái lỡ thì thì có thể gả cho lục Vương gia sao? Nữ tử ái mộ lục Vương gia trong thiên hạ này nhiều lắm, Vương gia chỉ e còn chưa nhìn rõ mặt mũi cô ta!”

Tiểu Doãn Tử còn chưa biết vì sao Hoán Bích lại giận, bất giác thầm chắt lưỡi. Tôi đưa mắt nhìn qua phía Tiểu Doãn Tử. “Đã nghe ngóng rõ ràng chưa, hôm nay Hoàng hậu dùng loại đồ trang sức nào?”

Tiểu Doãn Tử khom người đáp: “Dạ rồi, toàn là đồ vàng ròng cả. Hoàng hậu vừa mới thay xiêm y xong, đang chuẩn bị ra ngoài.”

Tôi điềm đạm gật đầu. “Vậy thì tốt, bản cung cũng không muốn hôm nay có va chạm với nàng ta.” Tranh thủ lúc Hoán Bích thay xiêm y cho mình, tôi khẽ nói: “Vừa rồi cớ gì mà lại tức giận đến vậy? Những lời đó của muội có phần cay nghiệt quá rồi!”

Hoán Bích ngoảnh đầu qua một bên. “Nô tỳ không vừa mắt cái bộ dạng đó của cô ta, cứ như là sợ người khác không biết cô ta đang đợi lục Vương gia vậy, khiến Vương gia khó xử.”

Tôi khẽ thở dài một tiếng. “Nàng ta cũng đáng thương, đường đường là một vị tiểu thư con nhà công hầu.” Lúc này cũng đã thay áo xong, tôi bèn ngồi tựa người vào chiếc sạp quý phi, đeo hộ giáp làm bằng ngọc bích vào, nói tiếp: “Quà mừng quanh đi quẩn lại cũng chỉ có vậy, những thứ tầm thường thì hãy cất đi để sau này dùng làm đồ ban thưởng là được rồi.”

Phẩm Nhi đang ngồi xổm đeo túi thơm vào bên hông cho tôi, nghe thấy vậy bèn cười, góp vui: “Những thứ khác thì không có gì, nhưng nô tỳ thấy chiếc vòng tay san hô mà Thanh Hà Vương đưa tới cũng rất đẹp đấy.” Nói rồi bèn đi lấy chiếc hộp gấm tới mở ra, chỉ thấy bên trên lớp vải lót trắng ngần là một chiếc vòng tay san hô màu đỏ tươi như máu, mỗi viên san hô đều long lanh, căng tròn, tỏa ra những tia sáng rực rỡ như muốn thiêu đốt con mắt người ta. Vừa nhìn thấy chiếc vòng này trái tim tôi đã đau quặn thắt từng cơn, không kìm được cầm nó lên mà tỉ mỉ mân mê ngắm nghía. Huyền Thanh, Huyền Thanh, chưởng thượng san hô liên bất đắc, khước giáo di tác thượng dương hoa, muội có lý nào mà không hiểu? Có lý nào mà không hiểu chứ?

Trong khi thầm ngẫm nghĩ vậy, tay tôi đã vô thức đeo nó vào cổ tay mình, rồi cất lời hờ hững: “Khởi giá, chúng ta tới Trọng Hoa điện.”

Tôi chậm rãi bước vào Trọng Hoa điện trong sự vây quanh của mọi người, Hoàng hậu lúc này sớm đã ngồi bên cạnh Huyền Lăng, trên người là một bộ đồ màu đỏ tươi thêu hình ngũ phượng bằng chỉ vàng, những thứ đồ trang sức từ trâm thoa, bộ dao cho đến vòng cổ nhất loạt đều được làm bằng vàng ròng, toàn thân đều như có một tầng ánh sáng vàng mờ mờ bao quanh, trông vô cùng uy nghiêm và hoa lệ. Tôi thì mặc một bộ đồ màu hoa hồng, bên trên thêu hình chim loan, những thứ đồ trang sức trên người hoàn toàn làm bằng ngọc Lam Điền, trong vẻ nhẹ nhàng, linh hoạt vẫn không thiếu mất nét điềm đạm, đoan trang. Còn Trinh Quý tần thì vận một bộ cung trang màu hồng đào, bên trên chỉ có mấy đường hoa văn hình đám mây thêu bằng chỉ bạc, lại càng làm tôn lên dáng người yểu điệu, thướt tha. Ngoài ra, các phi tần hay nội quyến đang có mặt không ai được diện đồ màu hồng hay màu đỏ, ngay cả đồ màu vàng cam cũng không được phép.

Kỳ Sơn Vương vốn tính háo sắc, những năm gần đây mỗi dịp cung yến đều không dẫn theo chính phi, bầu bạn bên cạnh luôn là các trắc phi trẻ tuổi, xinh đẹp như hoa, mà y cũng rất lấy làm tự hào về điều đó. Thanh Hà Vương và Bình Dương Vương thì giống nhau, đều chỉ ngồi lặng lẽ uống rượu một mình. Ánh mắt tôi thoáng tiếp xúc với y một chút, lập tức cúi xuống ngay, sau đó liền tươi cười vấn an Huyền Lăng.

Huyền Lăng kéo tay tôi lại, ghé đến bên tai tôi, thấp giọng cười, nói: “Nàng mặc thứ gì cũng đều là người đẹp nhất cả.”

Tôi đưa mắt liếc y, che miệng bật cười. “Hoàng thượng toàn nói những lời ngon ngọt để gạt thần thiếp thôi.”

Lúc này bữa tiệc cũng đã bắt đầu, trong điện rộn ràng ca múa. Thời gian cứ lặng lẽ trôi, bữa tiệc dần đến hồi kết thúc, tôi đã cảm thấy hơi rượu xộc lên, mặt mũi đỏ bừng đầy xuân sắc. Trinh Quý tần bên cạnh thì lại càng thoáng vẻ say, liêu xiêu chừng như sắp ngã. Tôi tựa đầu vào người Huyền Lăng, khẽ nói: “Trinh muội muội đã hơi say rồi, đêm nay Hoàng thượng phải chăm sóc muội ấy cho tốt đấy!”

Huyền Lăng nắm tay tôi trong tay áo, nơi khóe miệng còn thấp thoáng lưu lại mùi thơm của Mân côi túy, cất tiếng cười khẽ. “Trẫm muốn tới Nhu Nghi điện.”

Tôi hơi đẩy y một chút, dịu dàng tỉ tê: “Trinh muội muội sau khi sinh nở vẫn luôn buồn bã không vui, Hoàng thượng hãy ở bên muội ấy nhiều một chút. Thời gian còn dài...” Tôi yêu kiều liếc mắt nhìn y, giọng nói lại càng thêm mềm mại: “Thần thiếp không tranh cái sự nhất thời.”

Huyền Lăng khẽ cười điềm đạm, lại ngoảnh đầu qua khẽ nói với Trinh Quý tần mấy câu. Trinh Quý tần hai má đỏ bừng, nơi khóe miệng thoáng hiện một nụ cười e ấp.

My Trang vì thân thể mỏi mệt, bữa tiệc mới được nửa chừng đã cáo từ về Đường Lê cung nghỉ ngơi, tôi nhất thời không thể yên tâm, liền muốn tới Đường Lê cung thăm nom một chút.

Kiệu mềm đã chờ sẵn bên ngoài, đương khi tôi cất bước đi ra thì chợt một làn gió đêm thổi tới, tôi chỉ cảm thấy hai má nóng bừng, đầu choáng mắt hoa, bước chân cũng trở nên loạng choạng không vững. Chợt từ nơi cánh tay truyền tới cảm giác ấm áp, ngay sau đó một giọng nói trong trẻo, giòn tan vang lên: “Lê hoa bạch lúc mới vào miệng thì ngọt thơm, nhưng sức rượu lại rất mạnh. Bây giờ hơi rượu trong người nương nương chắc đang xộc lên đấy, nương nương cứ nên đi bộ thì hơn, ngồi kiệu chỉ e sẽ càng thêm chóng mặt, đau đầu.” Giọng nói ấy tuy lạnh lùng tựa băng giá nhưng lại mang theo ý cười nồng đậm, lọt vào tai liền mang tới cảm giác hết sức ngọt ngào, khiến người ta như muốn đắm say.

Tôi đang định ngoảnh đầu lại xem là ai, chợt đã nghe Hoán Bích cất giọng hững hờ: “Diễm Quý nhân an hảo.”

Diễm Quý nhân vận một bộ váy áo màu xanh thêu hình hoa mộc lan, trên đầu cài một cây trâm bạc đính ngọc phỉ thúy màu xanh biếc, dáng vẻ trang nhã, điềm đạm. Tôi vốn quen thấy bộ dạng lạnh lùng của nàng ta thường ngày, hôm nay thoạt nhìn lối ăn vận này thì không kìm được hết sức ngạc nhiên. Thế nhưng ngay sau đó, trái tim tôi đã nảy lên một cái, chợt nhớ tới chuyện lúc trước, bèn lẳng lặng đẩy tay nàng ta ra, nói: “Diễm Quý nhân cũng muốn rời bữa tiệc sao?”

Nàng ta tươi cười rạng rỡ để lộ ra hai hàm răng trắng bóng. “Hôm nay là ngày vui của nương nương, thế mà nương nương còn nhường Hoàng thượng cho Trinh Quý tần, tần thiếp sao có thể không biết điều được, chỉ đành sớm quay về ôm Đoàn Nhung mà đi nghỉ ngơi thôi.”

Nghe nàng ta nhắc tới Đoàn Nhung, lòng tôi bất giác càng thêm thấp thỏm, cố trấn định tâm thần, nói: “Đoàn Nhung của Quý nhân đúng là đáng yêu, không biết giờ đã lớn thêm chút nào chưa?”

Diễm Quý nhân cười tủm tỉm, nói: “Nếu nương nương có hứng thú thì chi bằng hãy dời gót tới Lục Nghê cư của tần thiếp ngồi chơi một chút, chẳng biết nương nương có chịu nể mặt không?” Trong khi nói cặp mắt phượng đen láy của nàng ta ánh lên những tia lấp lánh, đầy vẻ quyến rũ khó tả. Dừng một chút nàng ta lại tiếp: “Có điều nương nương đi đâu cũng dẫn theo rất nhiều người, chỉ e sẽ khiến Đoàn Nhung sợ quá mà không dám kêu nữa... Chỗ tuyệt diệu nhất của Đoàn Nhung chính là ở tiếng kêu đấy!”

Tôi thấy nàng ta như vô tình như hữu ý nhắc đến chuyện đêm đó, lại càng không biết rốt cuộc nàng ta có ý đồ gì, bèn cười, nói thẳng: “Đêm nay trời thanh gió mát, trăng lại rất đẹp, nếu không tranh thủ đi du ngoạn một chút thì thực là uổng phí quá, ta làm sao mà từ chối nhã hứng của Quý nhân được.” Sau đó liền ngoảnh đầu dặn dò Tiểu Doãn Tử: “Không được đi theo, bản cung qua chỗ Diễm Quý nhân ngồi chơi một lát, để Hoán Bích đỡ ta là được rồi.”

Tôi xưa nay vẫn luôn nói sao làm vậy, bọn Tiểu Doãn Tử tất nhiên không dám khuyên nhủ gì. Hoán Bích vốn không thích Diễm Quý nhân, chỉ lẳng lặng bước tới đỡ tay tôi, ba người cùng chậm rãi bước về phía trước.

Lục Nghê cư nằm ở nơi hẻo lánh, Huyền Lăng vì muốn để Diễm Quý nhân tránh mặt mọi người trong cung nên mới cố tình chọn chỗ này cho nàng ta. Lúc này hoa sen trên hồ Thái Dịch đều đã lụi tàn, duy có những nhành liễu rủ là vẫn còn phơ phất, chính là một mảng màu xanh cuối cùng còn sót lại ở đây. Sắc liễu càng xanh, lòng người lại càng thêm thương cảm, có thể tưởng tượng ra khung cảnh cây cối trơ trọi sau này thê lương đến mức nào.

Trăng sáng treo cao tỏa xuống những tia dìu dịu, sau khi đi qua cầu Thủy Tiên, chúng tôi liền tới Lô Tuyết tạ, khu vực xung quanh ngợp những hoa lau, dưới ánh trăng bàng bạc nhìn như một mảng tuyết trắng. Nơi này cách Lục Nghê cư đã không còn xa nữa, xung quanh tĩnh lặng không có lấy một bóng người, đôi giày gấm đính trân châu màu đỏ bước đi trên con đường ướt đẫm nước sương, tà váy dài quệt nhẹ vào cỏ cây làm vang lên những tiếng loạt soạt. Một góc hồ Thái Dịch phía trước ánh lên vẻ dịu dàng rất mực dưới ánh trăng, từng gợn sóng đung đưa nhè nhẹ làm lay động cả mảng hoa lau trắng phau như tuyết bên bờ, tôi nhìn mà đáy lòng bất giác dâng lên từng cơn buồn bã.

Chẳng biết bên bờ sông nơi chùa Cam Lộ, những bông hoa lau có còn như xưa nữa không?

Trong khoảnh khắc ký ức tràn về, từ cổ họng đột nhiên truyền tới cảm giác lạnh ngắt, một con dao nhỏ sắc lẹm đã bất ngờ kề sát vào cổ tôi. Khuôn mặt Hoán Bích lúc này lộ rõ vẻ kinh hãi tột cùng, Diễm Quý nhân thì lại cười tươi như hoa. “Nương nương chớ coi thường con dao găm này, nó là đồ tiến cống từ Ba Tư đấy. Trước đây khi tần thiếp huấn luyện thú từng bị một con báo không biết tốt xấu làm bị thương, sau khi khỏe lại việc đầu tiên mà tần thiếp làm chính là lẻn vào Báo uyển, lén cắt đứt cổ họng của con báo đó. Nương nương có muốn thử một chút không? Máu của con báo đó vừa nóng vừa tanh, hết sức nhầy nhụa. Nương nương là một đại mỹ nhân, không biết máu của nương nương sẽ như thế nào nhỉ? Có khi nào lại lạnh băng không có chút nhiệt độ nào không?” Dứt lời lại đưa mắt liếc qua phía Hoán Bích. “Bích cô nương nếu không cẩn thận kêu lên, con dao trong tay ta cũng sẽ không cẩn thận cắt đứt cổ họng của Thục phi nương nương đấy.”

Tiếng kêu của Hoán Bích lập tức nghẹn lại trong cổ họng, tôi thì giận quá mà cười, cố kìm nén để bản thân không động đậy chút nào. “Hà tất phải dọa nạt Hoán Bích làm gì, cô bày ra mưu kế dụ bản cung đến đây, lại chỉ cho phép một mình Hoán Bích đi theo, tất nhiên là đã tính toán chu toàn. Huống chi nơi này lại hẻo lánh như thế, cô căn bản không sợ có ai nghe thấy cả.”

Nàng ta khẽ “ồ” lên một tiếng, cất giọng bình thản: “Nương nương thông minh lắm, vậy chắc nương nương cũng đã nghĩ ra rồi, đi thêm về phía trước mấy trăm bước chân là tới Giao Lô quán, dù tần thiếp có lỡ tay giết chết nương nương và thị nữ của nương nương ở đây thì cũng có thể đùn đẩy mọi trách nhiệm lên người Kỳ Tần vốn kết oán với nương nương đã lâu, còn tần thiếp thì chẳng việc gì cả.” Nàng ta cười khanh khách. “Dù sao Kỳ Tần cũng muốn giết nương nương từ lâu rồi, tần thiếp làm vậy có thể coi như là giúp nàng ta hoàn thành tâm nguyện.”

Con dao găm nơi cổ họng truyền tới cảm giác lạnh băng, nàng ta chỉ cần hơi dùng sức một chút là có thể kết liễu tính mạng tôi. Tôi cố giữ cho mình bĩnh tĩnh, khẽ nở nụ cười. “Chẳng lẽ Diễm Quý nhân thì không kết oán với ta đã lâu sao? Bằng không ngày đó tại sao lại cho Đoàn Nhung dụ nhiều mèo như vậy tới muốn lấy đi tính mạng của ta và thai nhi trong bụng? Ta còn sống được tới bây giờ chẳng qua là nhờ mạng lớn mà thôi!”

“Nương nương đã đoán được rồi sao?” Giọng nàng ta nghe vẫn rất nhẹ nhàng, bình thản: “Lòng nhẫn nại của nương nương đúng là không tầm thường, đã đoán được từ sớm mà còn có thể nhẫn nhịn tần thiếp lâu như thế, xem ra tần thiếp quả là đã đánh giá thấp nương nương rồi.”

Một làn gió đêm thổi tới mang theo đôi chút giá lạnh, tôi hững hờ nhìn thẳng vào mắt nàng ta. “Không phải là cô đánh giá thấp bản cung, mà là việc dù sao cũng đã qua rồi, bản cung nghĩ tới một mảnh tình si kia của cô nên mới không muốn làm khó cô quá. Cô bây giờ đã là sủng phi của Hoàng thượng, nếu vì Thanh Hà Vương mà giết bản cung thì thực là không đáng chút nào.”

Mặt nàng ta bất giác hơi biến sắc, cặp mắt lộ vẻ thâm trầm nhìn chằm chằm vào tôi. “Cô biết cả rồi?”

Tôi quan sát bộ xiêm y xanh biếc trên người nàng ta một chút rồi thản nhiên nhìn lại nàng ta. “Quý nhân cả ngày chỉ diện xiêm y màu xanh, thích hoa hợp hoan còn hơn cả tính mạng của mình, thêm vào đó có người từng nói với bản cung, năm xưa khi cô gặp nạn suýt chết, là y mời thái y đến cứu cô. Vương gia lòng dạ từ bi, đâu có ngờ rằng nữ tử mà mình cứu lại là một người lòng dạ độc ác như rắn rết. Nếu lúc này Vương gia mà ở đây, thực chẳng biết trong lòng sẽ có suy nghĩ thế nào?”

Tôi còn chưa nói xong, Hoán Bích đã biến hẳn sắc mặt, giận dữ quát: “Trên đời độc nhất đúng là lòng dạ đàn bà! Năm xưa Vương gia đã cứu cô như vậy, không ngờ cô lại đi hãm hại tiểu thư!” Sau đó đột nhiên nhổ một bãi nước bọt vào mặt Diễm Quý nhân. “Hạng người độc ác như cô mà cũng xứng thích Vương gia sao?”

Nhổ nước bọt vào mặt là một sự sỉ nhục rất lớn, Hoán Bích trong cơn tức giận không để ý tới hậu quả, sau đó ngay đến bản thân cũng sợ đến ngây ra, sắc mặt trở nên tái nhợt, thảng thốt nhìn tôi. Diễm Quý nhân thản nhiên đưa tay lên lau đi bãi nước bọt trên mặt, cười nhạt, nói: “Vừa rồi khi tiểu thư nhà cô nói ta hại cô ta, cô không hề tức giận chút nào, vậy mà vừa nhắc đến Vương gia, cô liền nôn nóng như thế...” Nàng ta hơi nhướng mày, cất giọng giễu cợt: “Bích cô nương xưa nay cũng chỉ diện xiêm y màu xanh, không biết có phải là vì duyên cớ giống ta không?”

Hoán Bích mặt đỏ tía tai, hết sức xấu hổ, hậm hực nói: “Cô là đồ nữ tử yêu nghiệt chỉ biết ăn nói lung tung!”

“Ta là yêu nghiệt, vậy Thục phi nương nương há chẳng phải là loại yêu nghiệt hàng đầu sao?” Nàng ta ung dung bước lại gần tôi, khóe miệng hơi nhếch lên để lộ một tia dữ dằn. “Đã có duyên phận ở chùa Cam Lộ rồi, nương nương cớ sao còn đứng núi này trông núi nọ, không biết thỏa mãn, giở trò dâm dật để trở lại bên cạnh Hoàng thượng? Quả nhiên trong mắt nương nương, một tấm chân tình của Vương gia chẳng là gì so với vinh hoa phú quý nơi cung đình!” Trong đôi mắt trong veo của nàng ta lộ rõ vẻ khinh miệt và căm hận. “Tần thiếp từ khi quen biết Vương gia chưa từng thấy ngài thật lòng vui vẻ như vậy bao giờ, cũng chưa từng thấy ngài thương tâm như vậy bao giờ. Kể từ lúc nương nương về cung, tần thiếp liền bắt đầu nghi ngờ, mãi cho đến bữa tiệc hôm Trung thu đó...”

“Người nấp sau lùm cây nghe lén hôm đó là cô?”

“Tần thiếp để ý hành tung của Vương gia đã lâu, hôm đó có thể nói là cơ duyên xảo hợp.” Nàng ta đưa mắt liếc tôi, sau đó lại nhìn qua phía Hoán Bích, lộ rõ vẻ khinh thường. “Cô cảm thấy ta không xứng thích Vương gia, chẳng lẽ Thục phi thì xứng sao? Uổng cho cô ta có cái thân xác xinh đẹp như hoa, kỳ thực là hạng người vô tình vô nghĩa, còn chẳng bằng đám mãnh thú trong ngự uyển! Ta giết cô ta chẳng qua là để trên thế gian này bớt đi một kẻ vô tình mà thôi!”

“Cho nên cô mới bày trò trong vĩnh hạng để hại ta?”

Nàng ta mặt không đổi sắc, ngẩng lên thản nhiên nói: “Vương gia hết lòng hết dạ với cô, thế mà cô lại vì ham muốn vinh hoa phú quý mà quyến rũ Hoàng thượng, còn có con với y nữa. Thứ mà cô có thể dựa vào chẳng qua chỉ là cái thai đó mà thôi, ta phải khiến cho cô mất đi nó để rồi phải chịu nỗi khổ ở nơi lãnh cung, sau đó ngày đêm khóc lóc hối hận!”

Hoán Bích kinh hãi kêu lên: “Cô điên rồi, nếu cô mà khiến cái thai đó có bề gì, vậy tức là cô đã giết...” Nói đến đây thì đột ngột ngưng lời, dừng một chút mới lại giận dữ quát: “Khi đó tiểu thư đang mang thai tám tháng, lỡ như mẹ con đều không giữ được, vậy tức là cô đã hại chết ba mạng người! Tiểu thư mà chết, Vương gia...” Hoán Bích nắm chặt hai tay, gằn giọng nói: “Vương gia nhất định sẽ không sống nổi!”

Diễm Quý nhân hơi ngẩn ra một chút, trên mặt thoáng hiện vẻ không đành lòng, rất nhanh sau đó đã giấu hết hoàn toàn cảm xúc. “Cô ta chết đi coi như là gọn ghẽ, đỡ cho Vương gia phải nhớ nhung một kẻ vô tình.” Nơi chân trời mây đã che đi vầng minh nguyệt, bên bờ hồ sóng gợn nhẹ nhàng, từng làn gió thổi tới mang theo đôi làn hương thoang thoảng. “Thanh Hà Vương...” Khi nhắc đến cái tên này, nơi khóe miệng nàng ta bỗng xuất hiện một nét dịu dàng rất mực, ánh mắt cũng bừng lên những tia rạng rỡ khó có thể miêu tả bằng lời. “Ngài tuy là con cháu hoàng tộc nhưng kỳ thực cũng là một người lẻ loi cô độc như ta. Những năm nay, chỉ có ngài đối tốt với ta, chịu xót thương ta. Hồi ở trong ngự uyển mọi người đều đánh mắng ta, chưa từng có ai coi ta là con người... Dù là bây giờ, tất thảy mọi người trong cung đều coi ta như giống yêu nghiệt hại nước, hận không thể giết chết ta cho hả dạ. Chỉ duy có ngài...” Khóe mắt nàng ta thấp thoáng mấy giọt lệ long lanh, nhìn hệt như những viên minh châu ngưng tụ thành từ ánh trăng bàng bạc. “Do đó bất kỳ người nào làm ngài thương tâm, ta tất sẽ giết đi để thỏa lòng căm hận.”

“Núi có cây chừ cây có cành, lòng mến chàng chừ chàng chẳng hay.” Tôi khẽ nói: “Cô giết ta rồi, tất cả những việc cô làm vì y, y đều không hay biết, thậm chí cô còn phải đùn đẩy hết trách nhiệm lên người Kỳ Tần, như thế há chẳng phải là phí công uổng sức hay sao? Sau này y hận cũng được, cảm kích cũng được, tất cả đều là với Kỳ Tần chứ không phải với cô, như thế một phen tâm huyết của cô coi như chẳng đổi lại được gì.” Lòng tôi hơi trầm xuống. “Hơn nữa cô hẳn cũng biết, cô mà giết ta, y sẽ hận cô cả đời!”

Nàng ta hơi nhếch khóe môi, nơi đáy mắt bừng lên một tia hung tợn, tay phải không động đậy chút nào, tay trái chợt dùng sức thật mạnh, đẩy Hoán Bích vốn đứng bên cạnh về phía sau. Hoán Bích cả kinh, không kìm được hô lớn một tiếng, bên tai chợt vang lên tiếng gió thổi vù vù, rồi một bóng đen thình lình nhảy tới, tà áo lất phất tung bay, loáng cái đã đón được Hoán Bích vào lòng.

Diễm Quý nhân cười nhạt, nói: “Vương gia chớ ôm nhầm người nhé!” Sau đó đột ngột vứt con dao trong tay đi, đẩy mạnh tôi về phía người vừa xuất hiện. Bước chân tôi lập tức loạng choạng, sắp sửa ngã đến nơi, nhưng rất nhanh sau đó đã ở trong một vòng tay ấm áp, mùi hoa đỗ nhược quen thuộc ập thẳng vào mặt. Tôi thoáng ngây người đờ đẫn, khi ngẩng đầu lên liền bắt gặp ngay khuôn mặt mà mình vẫn hằng nhung nhớ bao đêm, vĩnh viễn không bao giờ quên được. Y lúc này đã buông Hoán Bích ra, ôm tôi trong lòng, cất giọng dịu dàng: “Nàng không sao chứ?”

Nghe thấy giọng nói ấy của y, tôi cảm thấy như được tắm trong gió xuân ấm áp, vô cùng thư thái. Thế nhưng tôi không dám tham lam hưởng thụ sự ấm áp ấy, lập tức rời khỏi lòng y, khom người nói: “Đa tạ Vương gia.”

Diễm Quý nhân tiện tay bẻ một bông hoa hồng cạnh đó cài lên búi tóc, dáng vẻ tao nhã vô cùng. “Ai ở đây cũng đều là người mắt sáng cả, nương nương hà tất phải làm bộ làm tịch như thế làm gì.” Sau đó liền quay đầu lại, sắc mặt lộ rõ nét bi thương. “Thì ra bất kể nàng ta đối xử với ngài thế nào, ngài cũng đều thật lòng đối tốt với nàng ta.”

Hoán Bích nghẹn ngào kêu lên: “Vương gia, vừa rồi cô ta cầm dao găm muốn giết tiểu thư, ngay cả lần trước tiểu thư sinh non cũng là do cô ta cho mèo đến lao vào bụng tiểu thư!” Hoán Bích mặt mũi tái xanh, cơn sợ hãi vẫn chưa hề tan bớt. “Vương gia, cô ta là một kẻ điên!”

Huyền Thanh đột ngột nhíu chặt đôi mày. “Lan Y!” Giọng nói của y lạnh lùng mà gọn ghẽ, bên trong không xen lẫn một tia tình cảm nào.

“Vương gia chớ nên tức giận!” Giọng nàng ta nghe xiết nỗi thê lương đau đớn, nhưng nụ cười thì lại tươi đẹp, rạng rỡ tựa bông hoa hồng đang cài trên búi tóc hiện giờ, khiến người ta thầm cảm thấy say đắm. “Không tới thời khắc này, ta thực khó mà hoàn toàn tuyệt vọng.” Dừng một chút rồi lại tiếp: “Ta sớm đã đoán được, sau khi ta đuổi hết đám cung nhân bên cạnh Thục phi đi, Vương gia ắt sẽ không yên tâm mà bám theo phía sau.”

Huyền Thanh còn chưa hết giận, kéo tôi ra sau lưng, cất lời trịnh trọng: “Nếu cô mà làm hại nàng ấy, ta nhất định sẽ không để ý tới tình nghĩa ngày xưa.”

Tôi nhìn bóng lưng cao lớn của y, tâm trạng hết sức nặng nề, tình ý mà y dành cho tôi, tôi chỉ có thể trân trọng đặt nơi đáy lòng thôi, không có cách nào khác cả.

Ánh trăng từ trên cao rọi xuống, kéo cái bóng của người ta ra rất dài. Phía đằng xa những ngọn đèn lồng màu đỏ nhìn hệt như những vì sao sáng lung linh, gió thổi cây cối đung đưa nhè nhẹ, vầng trăng dường như sắp rơi xuống tới nơi. Giữa bầu không khí trầm lặng ấy, tất cả chúng tôi đều không nói gì, mọi tâm tư đều được giấu đi rất kĩ. “Nàng ấy không muốn giết ta đâu.” Tôi khẽ cất lời, rồi liền ngoảnh đầu qua nhìn Huyền Thanh. “Nếu nàng ấy thật sự muốn lấy mạng ta, vừa rồi đã không hướng lưỡi dao xuống dưới, đè sống dao vào cổ ta rồi; mà khi ở trong vĩnh hạng, nàng ấy cũng có thể cho nhiều con mèo lao về phía ta chứ không phải chỉ một. Thậm chí nàng ấy còn có thể hạ độc, không cần tự mình ra tay một cách lộ liễu thế này đâu. Nàng ấy ném chuột sợ vỡ bình, mà cái bình đó chính là huynh. Hoặc có lẽ, nàng ấy còn chưa hận ta tới mức muốn lấy mạng ta.”

Hoán Bích cau mày lộ vẻ chán ghét. “Không phải thế đâu!”

Tôi nhìn Diễm Quý nhân, cất giọng ôn tồn: “Bởi vì cô biết, cho dù không có ta, Thanh cũng sẽ không thích cô. Có lẽ...” Tôi hơi trầm ngâm một chút rồi mới tiếp: “Cô muốn ép bản thân phải tuyệt vọng, rồi sau đó mới chịu sống tiếp trong chốn hậu cung này.”

Huyền Thanh lộ vẻ không đành lòng, nhìn nàng ta, khẽ nói: “Hoàng huynh kỳ thực rất sủng ái cô.”

“Rất sủng ái ta sao?” Dưới ánh trăng bàng bạc, sắc mặt nàng ta ánh lên những nét lạnh lùng như băng giá, khiến người ta nhìn vào mà không kìm được phải rùng mình. “Nhưng ta không thích y, sự sủng ái của y đối với ta mà nói chẳng qua chỉ là một sợi dây trói buộc.” Cặp mắt nàng ta chứa chan tình ý, đau đáu nhìn Huyền Thanh. “Vương gia, ngài đối xử với người khác quá tốt. Năm xưa ngài giúp đỡ ta như vậy có lẽ chỉ xuất phát từ lòng thương hại của ngài, nhưng với ta mà nói, đó đã là sự ấm áp mà cả đời này ta chưa từng có được.” Nàng ta hơi đảo mắt một chút, nhìn qua phía Hoán Bích bằng vẻ như cười như không. “Ta hiểu rồi, cả đời này Vương gia sẽ không yêu ai khác ngoài Thục phi. Thật đáng thương!” Sau đó liền khẽ thở dài buồn bã, chẳng rõ tiếng thở dài ấy là vì chính bản thân hay là vì ai khác.

Một làn gió nhẹ thổi tới, những cành cây khẽ đung đưa làm tan nát ánh trăng, dường như có trái tim ai cũng theo đó mà vỡ vụn.

Hoán Bích không kìm được run lên lẩy bẩy, mắt nhìn mặt hồ đến ngẩn ngơ. “Ta chẳng qua chỉ thử cô một chút vậy thôi.” Nàng ta khẽ cười, nghe như tiếng chuông gió tháng Ba trong trẻo, khiến người ta lòng thầm lay động, sinh ra những suy nghĩ vu vơ. “Từ nay về sau, ta sẽ cố hết sức bảo vệ người mà Vương gia muốn bảo vệ, coi như là để báo đáp ân tình năm xưa.”

Nàng ta xoay người rời đi, bầu không khí lại càng thêm tĩnh lặng. Một hồi lâu sau, Huyền Thanh nhìn chiếc vòng san hô trên cổ tay tôi, khẽ nói: “Nàng đeo nó rồi!”

Tôi khẽ “ừm” một tiếng, ánh trăng như sương, chiếu rọi lòng người thanh khiết, lại càng khiến chiếc vòng tay ấy thêm đỏ thắm hơn, tựa một nốt chu sa ở nơi lồng ngực. “Ta chỉ có thể làm được như vậy mà thôi, nếu nhiều hơn nữa là đã vượt qua bổn phận của huynh và ta rồi.” Dừng một chút, tôi cố đè nén tâm trạng lưu luyến chừng như có thể bùng lên bất cứ lúc nào, rồi mới khẽ nói tiếp: “Những lời cần nói trước đó ta đều đã nói hết rồi, cung đình quy củ thâm nghiêm, hai chúng ta thân phận khác biệt, ta xin cáo từ.”

Tôi rảo bước rời đi như bỏ chạy, không dám ngoái đầu nhìn y lấy một lần, những cành hoa bên vệ đường bị quệt vào không ngớt đung đưa nhè nhẹ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.