Hậu Cung Chuyên Sủng

Chương 1: Ám Tình





Thân Giang Kiệt loạng choạng bước vào bên trong hòn giả sơn, tay giơ nắm đấm đập vào thành vách bằng đá gồ ghề.

Sức nóng từ phần hạ bộ lan rộng khắp tứ chi, hắn thầm nguyền rủa kẻ đã cả gan hạ thứ xuân dược kia với đương kim Hoàng đế như hắn.
Hôm nay là đại yến ở hành cung, Thân Giang Kiệt uống không ít rượu, không biết kẻ nào đã ra tay, càng không biết hắn bị hạ thủ từ lúc nào, chỉ biết khi hắn phát hiện dị thường ở cơ thể mình, thì cơn dục hỏa đã bốc lên tận đầu.
Trước mặt quần thần, Thân Giang Kiệt không thể thất thố, càng không thể để lộ sơ suất của bản thân.

Hắn tùy tiện tìm một lí do, rồi rời khỏi yến tiệc.

Thân Giang Kiệt đi một đoạn khá xa, tìm đến hòn giả sơn ở nơi vô cùng vắng vẻ.
“Chết tiệt! Không ngờ có kẻ dưới mắt thiên tử lại dám hạ xuân dược vào rượu!”
Thân Giang Kiệt tức giận nghiến chặt hàm, mò mẫm trong hòn giả sơn, định bụng sẽ tìm chỗ kín đáo mà giải quyết cơn dục hỏa của bản thân.

Đột nhiên, hắn phát hiện một nữ nhân ăn mặc đơn bạc đang ngồi xoay lưng về phía hắn, bộ dạng đang vô cùng tập trung.

Hắn nhìn tấm lưng thon thả cùng mái tóc óng mượt của nàng, cơn thèm khát lại càng thôi thúc hắn làm loại chuyện xấu xa kia.
Thân Giang Kiệt không quản nữ nhân kia là ai, chỉ cảm thấy sự xuất hiện của nàng lúc này chính là nguồn nước mát giải tỏa cơn khát đến khô khốc cổ họng của hắn.

Thân Giang Kiệt ôm chầm lấy nữ nhân trước mắt mình.
- A!
Đột ngột bị túm lấy từ phía sau, nữ nhân kia bất ngờ hét lớn một tiếng, không ngừng giãy dụa.

Thân Giang Kiệt như điên dại cắn vào cổ nàng, ma trảo linh hoạt sờ soạng lên thân thể ngọc ngà non mềm.

- Buông…
- Ngươi câm mồm lại, ngoan ngoãn hầu hạ trẫm!
Vương Chi Lăng bị bị kín miệng, nàng hoảng sợ tìm cách chạy trốn, lại càng khiếp sợ hơn khi nhận ra nam nhân đang một mực giữ lấy nàng là ai.

Hôm nay là yến tiệc, nàng cáo bệnh không đến, rồi lén lút chăm sóc con mèo nhỏ mà hôm qua nàng cứu được từ trong miệng con chó hung dữ của Linh phi.

Không ngờ lúc này, nàng lại gặp phải Hoàng đế đang trong cơn say, không làm chủ được chính mình.
Vương Chi Lăng càng giãy dụa, nàng lại càng kích thích sự khao khát chinh phục và chiếm hữu của Thân Giang Kiệt.

Hắn vốn là Hoàng đế cao cao tại thượng, chưa bao giờ hắn muốn có một nữ nhân nào mà lại không thể có.
Dược tính của loại thuốc kia thực sự rất mạnh, chẳng mấy chốc, trước mắt Thân Giang Kiệt hoàn toàn mờ đi, thần trí bắt đầu không còn thanh tỉnh nữa.
Bóng đêm bao trùm toàn bộ hòn giả sơn, chút ánh sáng yếu ớt của mặt trăng khó khăn len lỏi vào bên trong hang động nhỏ bé kia.
Vương Chi Lăng bị Thân Giang Kiệt đè áp xuống đất, xé bỏ toàn bộ quần áo trên cơ thể, làn da trắng nõn lộ ra dưới ánh trăng mờ ảo.
- Bệ hạ, xin người… đừng…
- Nếu ngươi còn dám động đậy, trẫm sẽ tru di tam tộc ngươi!
Thân Giang Kiệt hôn lên đôi môi đỏ mọng xinh đẹp của Vương Chi Lăng, mùi hương trinh nữ non nớt, ngọt ngào khiến hắn điên loạn, mất hết thần trí.

Hắn buông đôi môi nàng sau một hồi chà đạp chán chê, rồi lại hung hăng vùi mặt vào bầu ngực mềm mại trắng nõn.

Một bàn tay hắn đưa lên, táo tợn chộp lấy bầu ngực còn lại, khiến nàng đau đến rơi nước mắt.
Chiếc yếm nhỏ của Vương Chi Lăng bị Thân Giang Kiệt né nát tự lúc nào, chỉ còn hai sợi dây mỏng manh treo trên cần cổ thiên nga trắng muốt.

Nước mắt nàng không ngừng chảy ra, nàng cố gắng gượng đẩy Thân Giang Kiệt, nhưng sức lực nàng đối với hắn chỉ như châu chấu đá xe.

Hơn nữa, Vương Chi Lăng biết rõ, chống cự hắn đồng nghĩa với việc đẩy toàn bộ Vương gia vào chỗ chết.
- Mỹ nhân, nàng thật thơm, thật ngọt.

Hôm nay trẫm nhất định phải có được nàng!
Thân Giang Kiệt cố lách mình vào giữa hai chân nàng, Vương Chi Lăng sợ hãi, theo bản năng khép chặt đùi, cơ bắp nàng siết lại đến phát đau, hai bàn tay nhỏ bé không đẩy được Thân Giang Kiệt, đành níu lấy tấm yếm đào đã rách nát bươm, che đậy khuôn ngực đang lõa lồ dưới đôi mắt như loài lang sói của hắn.
- Ngươi đừng thách thức sự kiên nhẫn và chịu đựng của trẫm!
Thân Giang Kiệt vừa nói, vừa bóp chặt chiếc cổ nhỏ nhắn của Vương Chi Lăng khiến cổ họng nàng nghẹn lại, kêu không thành tiếng.
Càng lúc sự kiên nhẫn của Thân Giang Kiệt càng bị đánh nát, chịu đựng của hắn đã đến cực hạn, vùng dưới bụng đã căng tức từ ban nãy, không thể nhịn được cảm giác vừa đau đớn vừa khát khao đang thôi thúc hắn.

Người đẹp dưới thân đang không ngừng giãy dụa và chống cự, nhất quyết không thuận theo hắn.

Dù đang trong cơn say đến mất đi thần trí, lại bị loại dược kia khống chế tinh thần, Thân Giang Kiệt cũng không thể không thừa nhận, đây là lần đầu tiên trong đời hắn thấy một nữ nhân thú vị và kiên cường đến thế.
- Ngoan ngoãn hầu hạ trẫm, trẫm sẽ cho nàng vinh hoa phú quý cả đời!
Sự kiên nhẫn cuối cùng của Thân Giang Kiệt bị đánh vỡ khi hắn chạm được tay mình vào nơi tư mật giữa hai chân thon dài của Vương Chi Lăng.

Hắn ngon ngọt dụ dỗ nàng, bàn tay thô bạo chạm vào phần cơ thể yếu ớt nhất của nàng.

Hắn dùng một bàn tay khóa tay nàng lên đỉnh đầu, tay còn lại tách mở hai chân nàng, tranh thủ lách mình vào trong.
Vương Chi Lăng hét lên một tiếng, nước mắt giàn giụa, ướt đẫm hai hàng mi đen nhánh.


Trán nàng đổ một tầng mồ hôi lạnh, cơn đau nhức từ bầu ngực căng tròn, lan đến đôi cánh tay, và bây giờ và đôi chân đang bị hung hăng mở rộng.

Nàng càng hoảng sợ hơn khi chính mình cảm nhận được biến hóa cơ thể của Thân Giang Kiệt.

Có thứ gì đó to lớn, nóng rực và hung tàn đang muốn xé rách cơ thể mỏng manh của nàng.
- Bệ hạ, xin người…
Thân Giang Kiệt hoàn toàn bỏ ngoài tai lời van xin của Vương Chi Lăng, hắn dùng đai lưng của chính mình trói chặt hai tay nàng.

Cuộc săn đuổi từ nãy đến giờ khiến hắn hưng phấn hơn bao giờ hết, nhưng cũng khiến cho sự kiên trì của hắn càng lúc càng vơi cạn.

Hắn bắt lấy cánh môi nàng, day nó, miết nó, rồi lướt xuống cần cổ thon gọn.

Đầu lưỡi ma quái quét qua chiếc cổ cao, rơi xuống hõm vai và xương quai xanh tinh tế.

Bàn tay Thân Giang Kiệt vẫn không ngừng xoa bóp bầu ngực no đủ của Vương Chi Lăng, thoáng chốc, chiếc lưỡi tinh ranh cùng đôi môi khô khốc của hắn đã quyện lấy đầu ngực nhỏ xinh như nụ hoa của nàng.
Thân Giang Kiệt thoải mái cắn mút đầu ngực Vương Chi Lăng, giày vò nó đến sưng lên, đỏ hỏn.

Nàng khóc trong vô vọng, một phần vì bản thân đang bị làm nhục một cách thô bạo, một phần là vì công sức trốn tránh bấy lâu nay trở thành công cốc.
Thân Giang Kiệt điên cuồng cắn lấy hai bầu ngực Vương Chi Lăng, từ đôi gò đầy đặn của nàng mà lướt xuống vùng eo thon nhỏ, mềm mại.

Vương Chi Lăng theo bản năng co rút người lại, cảm thấy nguy hiểm mỗi lúc một gần kề, nàng giãy dụa mãnh liệt, cố gắng trốn khỏi sơn động quái quỉ này và ma trảo của Hoàng đế.

Thân Giang Kiệt như đoán được ý đồ của Vương Chi Lăng, hắn gắt gao giữ lấy eo nàng, cúi thấp người, hít ngửi mùi hương ở nơi kín đáo khiêu gợi kia, rồi không kìm được vùi mặt vào giữa đôi chân dài miên man, liên tục cắn mút.
Vương Chi Lăng khổ sở vặn vẹo chiếc eo nhỏ, cảm giác khó chịu kia bức nàng đến phát điên.

Dưới sự sỉ nhục của Thân Giang Kiệt, nàng càng lúc càng cảm nhận rõ cơn đau nhức ở dưới thân thể mình, nhưng ý nghĩ muốn chạy trốn chưa bao giờ tắt đi trong lòng nàng.

Đôi chân thon dài theo bản năng đạp đá loạn xạ hòng thoát thân.
Cảm thấy mỹ nữ dưới thân càng lúc càng không yên phận, Thân Giang Kiệt mất kiên nhẫn, dùng chất giọng đã khản đặc lại, gằn từng chữ với nàng:
- Ngươi thực sự là bảo vật ngọt ngào của trẫm, sớm muộn đêm nay trẫm cũng sẽ hưởng dụng ngươi, chỉ là… ngươi thực sự không ngoan chút nào!
Vương Chi Lăng hoảng hốt, sợ hãi.

Dù nàng thân là Hoàng hậu cao quý của Thiên Quốc, nhưng Thân Giang Kiệt từ đầu đã căm ghét nàng đến tận xương tủy, luôn tìm đủ mọi cách phế hậu, càng không bao giờ cho nàng cơ hội thị tẩm.

Nếu đêm nay hắn không được thỏa mãn, chỉ sợ cuộc sống sau này của nàng sẽ càng chật vật, mà người nhà nàng cũng sẽ bị liên lụy.

Nghĩ đến đây, Vương Chi Lăng ủy khuất khóc nấc lên, tiếng khóc thê lương, nghẹn ngào của nàng không những không lấy được lòng trắc ẩn của Thân Giang Kiệt, mà còn làm bùng lên ngọn hỏa dục trong người hắn.
- Ngoan, nàng thực thơm, thật mịn màng.
Thân Giang Kiệt nhịn không được, lập tức tuột ra đai lưng của bản thân.

Vật cứng đáng sợ kia cứ trần trụi và thô bạo mà chạm vào giữa hai chân Vương Chi Lăng, tiếp xúc trực tiếp với cánh hoa mềm mại, trinh nguyên của nàng.

Hắn không do dự, cũng không hề có chút thương xót, mạnh mẽ tiến thẳng vào bên trong.
Vương Chi Lăng đau đớn như thân thể mình bị xé làm đôi, nàng hét lên một tiếng, nước mắt và mồ hôi không ngừng chảy xuống hai bên thái dương, cuối cùng cũng khóc thành tiếng.


Thân Giang Kiệt nghe thấy tiếng khóc nỉ non của nàng, hưng phấn trong người lại tăng thêm gấp bội, hắn như bị cơ thể nàng hút lấy từng chút linh hồn, như điên dại mà nhanh chóng cử động thắt lưng.
- Ngoan ngoãn hầu hạ trẫm, trẫm sẽ phong nàng làm phi tần.
Sự mềm mại, non nớt và trinh nguyên của nàng khiến Thân Giang Kiệt lâng lâng như đang đi trong mộng cảnh.

Hắn không ngừng chiếm lấy nàng, hưởng thụ sự ấm áp và chặt chẽ bao quanh phần thân thể nhạy cảm của mình, mặc cho nàng khóc đến lê hoa đái vũ.

Thân Giang Kiệt không ngừng vận động, không ngừng va chạm vào nơi sâu nhất trong cơ thể nàng, động tác mỗi lúc một nhanh, mỗi lúc một thô bạo.
Cho đến khi Vương Chi Lăng đau đớn và mệt mỏi đến không còn chút sức lực nào, Thân Giang Kiệt vẫn hề nương tay.

Hắn nhắm mắt hưởng thụ cảm giác khoan khoái đến cực điểm, còn nàng như bị giày vò, chà đạp cả thể xác lẫn tôn nghiêm.

Trong hòn giả sơn vắng hoe không một tiếng động, chỉ có tiếng da thịt va vào nhau đến chói tai, tiếng nấc nghẹn của nàng và tiếng thở phì phò thoải mái của hắn.
Khi Thân Giang Kiệt phóng thích toàn bộ dục vọng của bản thân vào cơ thể của Vương Chi Lăng, nàng chợt nhận ra như thời cơ trốn chạy cuối cùng cũng đến.

Vương Chi Lăng chờ đợi hắn ra khỏi nơi tư mật của mình, nàng liền cố nhịn đau xoay người, hai chân quờ quạng như muốn thoát.

Nàng cắn chặt môi dưới, cơn đau không ngừng từ bên dưới lan tỏa khắp thân thể.
Thân Giang Kiệt vừa bước ra từ cõi bồng lai, cảm giác thư thái vẫn còn vấn vương đâu đây.

Một lần phóng thích bản thân thế nhưng lại không đủ để hắn thỏa mãn, càng không đủ để hắn lấy lại tỉnh táo.

Trong lúc Vương Chi Lăng xoay người định tẩu thoát, Thân Giang Kiệt chợt nhìn thấy vết bớt hình con bướm phía sau vai nàng.

Màu đỏ tươi nổi bật giữa làn da trắng như bông tuyết, hình ảnh hương diễm, khiêu gợi như bắt lấy ánh mắt đang đen lại vì bị dục vọng khống chế.
Thân Giang Kiệt túm lấy cơ thể đang vô cùng chật vật của Vương Chi Lăng, một lần nữa thô bạo xỏ xuyên qua nàng từ phía sau.

Vương Chi Lăng hét lên, cơ thể một lần nữa bị ép chặt xuống nền đất dơ dáy, nước mắt lại chảy ra, môi dưới bị cắn đến chảy máu.

Tư thế vô cùng nhục nhã này như càng khuếch đại nỗi đau trên thân thể nàng.
Không biết trải qua bao lâu, đôi mắt Thân Giang Kiệt dần mờ đi, lí trí như tiêu tan.

Hắn không thể nhìn rõ xung quanh mình, cũng không còn nghĩ ngợi được chuyện gì nữa.

Trong tâm trí hắn chỉ còn đọng lại hình ảnh đôi cánh bướm màu đỏ tươi nổi bật giữa bờ vai mong manh, trắng muốt.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.