Hậu Cung Chuyên Sủng

Chương 55: Kẻ Tiết Lộ 3





Nhận được tin báo từ Đào Tổng quản, cả Thân Giang Kiệt và Vương Chi Lăng đều cảm thấy bàng hoàng.

Vương Chi Lăng liếc nhìn Thân Giang Kiệt, chỉ thấy hắn trầm ngâm nhìn xuống nền nhà, vẻ mặt có chút suy tư.
Vương Chi Lăng chợt nghĩ ra chuyện gì đó, liền hỏi Đào Dung:
- Trước khi Quách Chiêu dung tự vẫn gặp qua những ai, gặp phải chuyện gì?
Đào Dung lau mồ hôi trán, bối rối đáp lời:
- Hồi Hoàng hậu nương nương, lão nô không rõ.

Chuyện quá gấp gáp, lão nô chạy vội về bẩm báo Bệ hạ, nên vẫn chưa điều tra.
- Nhanh chóng điều tra đi! – Thân Giang Kiệt lúc này mới lên tiếng – Quách Chiêu dung là kẻ nhát gan, trẫm không tin nàng ta tự sát.
Vương Chi Lăng nhìn Thân Giang Kiệt một chút rồi lại thở dài, nhỏ giọng nói với hắn:
- Bệ hạ, chính vì là kẻ nhát gan, sợ không dám đối mặt với hiện thực tàn khốc, nên mới chọn cách tiêu cực nhất để giải quyết vấn đề.

Thần thiếp chỉ sợ là có kẻ lợi dụng tâm trạng nàng ta đang bất ổn, xúi giục nàng ta tự sát.
Thân Giang Kiệt ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy lời của Vương Chi Lăng rất có lý, liền vội bổ sung:
- Giả sử suy đoán của nàng là đúng, thì kẻ đó nếu không phải vì quá căm hận Quách Chiêu dung, thì là muốn giết người diệt khẩu.
Vương Chi Lăng gật đầu, hai chuyện này hoàn toàn có khả năng xảy ra.

Nàng nghĩ ngợi một lúc lâu, cố gắng xâu chuỗi các mối quan hệ thường ngày của Quách Chiêu dung cùng những chuyện vừa xảy ra thời gian gần đây.


Người mà Vương Chi Lăng không ngừng nghĩ đến chính là Hiền phi và Linh phi, còn có Mậu Thúy Hà, những nữ nhân thường xuyên qua lại với Quách Chiêu dung.
- Nghĩ ngợi chuyện gì mà chăm chú vậy? – Thân Giang Kiệt khẽ hôn lên má Vương Chi Lăng, dịu dàng hỏi.
Vương Chi Lăng thở dài, lắc đầu chậm rãi đáp lời hắn:
- Cũng không có gì, thiếp đang nghĩ xem thường ngày Quách Chiêu dung qua lại với ai, thời gian vừa qua nàng ta gặp chuyện bất hạnh liên tiếp, ai là kẻ được lợi nhất.
Thân Giang Kiệt xoa đầu Vương Chi Lăng, cảm thấy dáng vẻ đăm chiêu suy nghĩ của nàng thật quá mức đáng yêu, nhưng thời gian nàng lao tâm vì chuyện hậu cung quá nhiều, hắn càng lúc càng xót xa.
- Chuyện điều tra để sớm mai rồi tính, giờ đã khuya rồi, nàng nên đi ngủ thôi.
Vương Chi Lăng gật gật đầu, theo chân Thân Giang Kiệt vào bên trong tẩm phòng, vừa đi vừa cảm khái:
- Thiếp chỉ là thương xót cho số phận của Quách Chiêu dung mà thôi.

Cùng lúc chịu nhiều đả kích như vậy, một nữ nhân bình thường thực sự khó mà chịu đựng nổi.
Thân Giang Kiệt nắm bàn tay nhỏ nhắn của Vương Chi Lăng, cúi nhìn gương mặt trong trẻo, thiện lương đang chất chứa ưu tư của nàng.

Thân Giang Kiệt nén tiếng thở dài, buột miệng nói:
- Nếu sắp tới trẫm xử chết phụ thân cùng mẫu thân của Hiền phi, không biết nàng ta sẽ thế nào.
Vương Chi Lăng có chút sửng sốt mà nhìn Thân Giang Kiệt.

Nàng nghe ra được trong lời nói của hắn không phải là sự thương cảm đối với Hiền phi, mà là đang nghi ngờ nàng ta làm chuyện gì đó mờ ám.

Vương Chi Lăng cất giữ mối hoài nghi trong lòng mình, cũng không muốn đem những chuyện không vui kia vào giấc ngủ, nên đành lặng thinh, lắng nghe từng bước chân của cả hai người khi dần tiến vào tẩm phòng của Thân Giang Kiệt.
Một đêm không mấy ngon giấc cũng chậm rãi trôi đi.
Qua ngày hôm sau, ở buổi tảo triều, Vương Tể tướng mang đến cho Thân Giang Kiệt một tin tốt lành.

Kế hoạch trưng binh mà hắn dày công chuẩn bị, ngày đêm lao tâm khổ tứ cuối cùng cũng có thành quả nhất định.

Vương Tể tướng tập hợp được năm ngàn binh sĩ đã thông qua thăm khám sức khỏe, điều tra lý lịch và khảo luyện, trực tiếp ghi danh vào quân đội dưới trướng Thân Giang Kiệt.
Thân Giang Kiệt nhận được tin tức từ Vương Tể tướng, vui mừng khôn xiết, cảm thấy như nắng hạn gặp mưa, bởi mấy ngày vừa qua hắn trải qua quá nhiều chuyện mất mát buồn chán.

Hắn vui mừng ban thưởng cho Vương Tể tướng cùng hai vị ca ca của Vương Chi Lăng, hiện đã là Đô chỉ huy sứ, sau đó lập tức sai người đúc binh phù.
Vương Chi Lăng cùng với Thôi Thái hậu cũng vừa nhận được tin từ tiền triều.

Trái ngược với tâm trạng hứng khởi, hạnh phúc khó tả của Vương Chi Lăng, Thôi Thái hậu lại cảm thấy hài tử của mình hiện đã đủ lông đủ cánh, sớm không còn là tiểu hoàng tử bé nhỏ luôn nép dưới sự bảo bọc và che chở của bà.

Cũng vì chuyện trưng binh này mà Thôi gia gần như không còn chút ảnh hưởng nào đến Thân Giang Kiệt, điều này càng khiến Thôi Thái hậu phiền não.

Ngay cả sự vụ ở hậu cung Vương Chi Lăng cũng xử lý ngày càng thuần thục, nàng cũng ít tìm đến bà xin chỉ giáo.

Thôi Thái hậu vẫn luôn nặng lòng với chuyện hậu cung, tiền triều, dù Đế Hậu hai người đã dần trưởng thành, bà cũng không nỡ buông tay.
Vương Chi Lăng nhận được tin tức Thân Giang Kiệt lập được đội quân đầu tiên, liền làm một vài món điềm cao, mang đến điện Thái Hòa cho hắn.

Lúc nàng bước đến thư phòng, đập vào mắt chính là dáng vẻ Thân Giang Kiệt đang hưng trí bừng bừng mà phê chuẩn tấu chương.
Thấy bóng dáng yểu điệu của Vương Chi Lăng, Thân Giang Kiệt lập tức buông bút lông trên tay, vươn vai ngáp một cái thật to rồi chạy về phía nàng.


Vương Chi Lăng dâng lên điềm cao, mỉm cười nói:
- Chúc mừng Bệ hạ bước đầu đạt thành tâm nguyện.
- Cảm ơn Chi Lăng của trẫm.
Thân Giang Kiệt nhìn đĩa điềm cao mềm mại, non mềm phủ một lớp đường bột trắng mịn, lại nhìn sang mỹ nhân mi mục như tranh trước mắt mình, đúng là cảnh đẹp ý vui.

Hắn đón lấy đĩa điềm cao, cho vài miếng vào miệng, tâm trạng đã tốt lại còn tốt hơn, không ngừng khen tay nghề sánh ngang ngự trù của Vương Chi Lăng.
Vương Chi Lăng dùng khăn tay lau đi vệt đường bột còn dính bên khóe miệng Thân Giang Kiệt, rồi rót cho hắn một tách trà.

Thân Giang Kiệt tận hưởng sự chăm sóc dịu dàng, hắn vui vẻ đặt Vương Chi Lăng ngồi lên đùi mình rồi ôm siết lấy vòng eo mảnh dẻ của nàng, hào hứng nói:
- Sắp tới trẫm sẽ tuyển chọn võ trạng nguyên, bồi dưỡng các vị ca ca của nàng, tìm kiếm thêm nhân tài cho đội quân của trẫm.

Trẫm dự định kết án sổ sách trưng binh xong thì sẽ tổ chức tiệc khao quân, tiện thể sẽ đi vi hành.

Nàng sẽ đi cùng với trẫm, chỉ một mình nàng thôi.
Vương Chi Lăng ngả đầu vào lòng Thân Giang Kiêt, vô cùng hạnh phúc mà ôm lấy cổ hắn.

Chuyện Hoàng đế vi hành không phải hiếm, nhưng đưa Hoàng hậu theo cùng thì xưa nay chưa từng có.

Vương Chi Lăng chỉ cần nghĩ đến cuộc đời này nàng vẫn còn cơ hội được nhìn ngắm bầu trời rộng lớn bên ngoài hoàng cung, liền cảm thấy rất mãn nguyện.
Chợt nhớ ra chuyện gì đó, Vương Chi Lăng nhỏ giọng thì thầm vào tai Thân Giang Kiệt:
- Bệ hạ lập được quân đội là chuyện quốc gia trọng đại, cũng là đại hỷ sự.

Hình như đã đến lúc Bệ hạ xử lý số tiền tham ô của đám lão thần rồi.
Thân Giang Kiệt có chút ngạc nhiên, rồi lại ha ha cười, nhớ đến kế sách hôm nào Vương Chi Lăng dâng hiến cho hắn, giúp hắn thu hồi số tiền tham ô của đám lão thần vào ngân sách của triều đình.

Hôm đó Vương Chi Lăng có nói, đợi chuyện trưng binh đạt được kết quả, Thân Giang Kiệt chỉ cần ra lệnh cho đám lão thần xung một phần của cải vào quốc khố, xem như là báo đến ân huệ của Thiên Quốc, cũng giúp cho mấy tên hồ ly kia để lại “tiếng thơm”.
Thân Giang Kiệt càng nghĩ càng cảm thấy Hoàng hậu của hắn thông minh hơn người, xử sự khéo léo, hắn véo véo cái mũi nhỏ của nàng, cưng chiều nói:
- Nàng càng ngày càng hư rồi!
Vương Chi Lăng cười khúc khích, nép đầu vào ngực Thân Giang Kiệt, nhỏ giọng nũng nịu:
- Là Bệ hạ chiều hư thiếp!
Trưa hôm đó, Vương Chi Lăng ở lại dùng bữa với Thân Giang Kiệt.

Đến đầu giờ chiều, nàng lại xin phép đến miếu Quan m trong cung niệm kinh cầu siêu cho Quách Chiêu dung.

Việc này vốn là việc tích phước, Vương Chi Lăng thân làm đích thê lại càng phải làm.
Tố Tâm mang theo cây dù lớn, đón Vương Chiêu Lăng rời khỏi Thái Hòa điện.

Nàng trở về Chiêu Dương cung thay một bộ y phục giản dị, đơn sắc, mang theo Tiểu An, Tố Tâm cùng Tôn ma ma đến miếu Quan m.

Tố Tâm nhìn thấy Vương Chi Lăng một lòng quan tâm Quách Chiêu dung, còn muốn cúng dường cầu siêu cho nàng ta, trong lòng vô cùng hậm hực.


Tố Tâm đi phía sau Vương Chi Lăng, nhỏ giọng lầm bầm:
- Quách Chiêu dung lúc còn sống chuyên đâm thọt, thọc gậy bánh xe, đứng về một phe với Hiền phi, Linh phi đối đầu với nương nương.

Giờ người chết cũng đã chết rồi, sao nương nương còn tốt với nàng ta như thế?
Vương Chi Lăng đi trước Tố Tâm mấy bước, nghe được mấy lời nói của nàng ta, liền quay đầu lại, nhỏ giọng giải thích:
- Tố Tâm, ngươi cũng biết nói người chết đã chết rồi, nghĩa tử là nghĩa tận mà.

Quách Chiêu dung tuy rằng chưa từng hiếu kính bổn cung, nhưng cũng đều là phận nữ nhân hầu hạ Bệ hạ, nàng ta lại đáng thương như vậy, bổn cung sao còn có thể so đo với nàng ta?
Tố Tâm cúi đầu, trong ánh mắt vẫn lộ vẻ không phục, vẫn còn ghi hận chuyện Quách gia hãm hại Vương Tể tướng.

Tố Tâm vừa định mở miệng phản bác lời nói của Vương Chi Lăng, thì bỗng nhiên ở trong hòn giả sơn gần chỗ bọn họ đứng lại phát ra tiếng động lạ.
Vương Chi Lăng theo bản năng lùi lại một bước, Tố Tâm cùng Tiểu An lập tức đứng ra phía trước nàng, che chắn chủ tử phía sau.

Tôn ma ma cũng tiến về phía trước, ra hiệu cho Tố Tâm giữ im lặng, rồi dỏng tai lên nghe ngóng thanh âm quái lạ kia.
- Hình như là tiếng khóc của nữ nhân.
Vương Chi Lăng đột nhiên lên tiếng, nàng nhìn chằm chằm vào hòn giả sơn, cảm thấy rất nghi hoặc.

Nơi đây gần miếu Quan m, thường ngày ngoại trừ Thôi Thái hậu cùng với đám cung nhân chuyên quét tước, dọn dẹp thì không mấy ai bước đến.

Vì sao lúc này lại có tiếng khóc của nữ nhân?
Vương Chi Lăng nghĩ ngợi một chút, rồi ra hiệu cho Tố Tâm đứng lui về phía sau, lớn giọng hỏi:
- Là kẻ nào?
Nữ nhân trốn trong hòn giả sơn kia hình như bị kinh hãi, tiếng khóc bỗng im bặt.

Tôn ma ma ra hiệu cho Tiểu An cùng vài thái giám đi vào trong hòn giả sơn kia xem xét tình hình.
Quả nhiên, Tiểu An bắt được một tiểu cung nữ rất quen mặt, không ai khác chính là Thủy Đào hầu hạ bên cạnh Quách Chiêu dung.
Nhìn thấy Vương Chi Lăng mặc y phục giản dị, chuẩn bị bước đến miếu Quan m, Thủy Đào như người sắp chết cố bắt lấy cọng rơm, không ngừng dập đầu van xin:
- Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương, xin hãy làm chủ cho Quách Chiêu dung.

Chủ tử của nô tỳ bị người ta hãm hại chết thảm.

Xin Hoàng hậu nương nương khai ân, làm chủ cho chủ tử của nô tỳ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.