Hậu Cung Chuyên Sủng

Chương 67: Tư Thông





Hách Đằng dùng hết sức mình hé mở đôi mắt đã nặng đến sắp sụp, vừa nhận ra gương mặt và bóng dáng của nữ nhân kia thì đầu óc bắt đầu mụ mị đi.

Y hoàn toàn gục ở bên giường của Vương Chi Lăng.
Tiếng bước chân dồn dập bên ngoài chính điện truyền đến, khiến Vương Chi Lăng bị gọi tỉnh.

Nàng chậm rãi mở mắt, chỉ thấy xung quanh mình mờ mờ ảo ảo, ánh sáng như không lọt được vào bên trong lớp rèm che phủ.
Đầu óc Vương Chi Lăng như mụ mị, mí mắt nặng trịch, toàn thân vô lực.

Nàng nghe tiếng bước chân kia mỗi lúc một dồn dập, rất quen thuộc, rất thân thương, nàng… rất nhớ.
Vương Chi Lăng mở to mắt, trong lòng kinh hỉ.

Nàng như được tiếp thêm sức mạnh, liền mặc kệ thân mình uể oải, nhổm người ngồi dậy định lao ra ngoài.
Bất chợt, rèm giường bị thô bạo vén lên, đối diện nàng là dáng vẻ anh khí bức người của Thân Giang Kiệt.

Hai măt Vương Chi Lăng lập tức như có ánh sáng lấp lánh, tinh thần cũng phấn chấn hơn, cảm giác mệt nhoài trên cơ thể phút chốc tan biến.

Nàng nhào đến, ôm chặt bờ ngực dày rộng, ấm áp của Thân Giang Kiệt, trên môi còn nở một nụ cười thanh thuần, mãn nguyện:
- Chàng về rồi, cuối cùng thiếp cũng gặp được chàng rồi.
Thân Giang Kiệt sững sờ nhìn hình ảnh ở trước mặt mình.

Trên chiếc giường rộng lớn, Hách Đằng cùng Vương Chi Lăng y phục lộn xộn, đang nằm cùng nhau, chăn màn đều nhàu nhĩ.

Hai mắt hắn mở to, kinh ngạc chớp mắt hóa thành phẫn nộ, căm thù.

Hắn siết chặt trường kiếm trong tay, hận không thể một nhát chém chết nam nhân ở trên giường nàng.

Vương Chi Lăng vẫn không hề ý thức được những chuyện đang xảy ra, hai mắt nhắm nghiền, tựa đầu vào bờ ngực vững chãi của Thân Giang Kiệt, cố hít lấy mùi hương lẫn hơi thở quen thuộc mà nàng vô cùng quyến luyến.
Thân Giang Kiệt cúi đầu, nhìn Vương Chi Lăng đang vô tư ôm lấy mình, chìm đắm trong hạnh phúc.

Hắn lại nhìn đến kẻ đang nằm ở trên giường, y ngủ say như chết, toàn thân bất động.

Thân Giang Kiệt nén lại tức giận, ôm thắt lưng của Vương Chi Lăng, bế nàng xuống giường.
Lúc này, Vương Chi Lăng mới kịp nhìn đến nam nhân y phục lộn xộn, đang nằm ngủ trên chính chiếc giường của nàng.

Vương Chi Lăng hoảng loạn, hét lên một tiếng rồi lập tức quay lại nhìn Thân Giang Kiệt.
- Bệ hạ, không phải thần thiếp…
Vương Chi Lăng quỳ ở dưới đất, níu lấy góc áo của Thân Giang Kiệt.

Nàng nhìn vào đôi mắt tràn ngập lửa hận của hắn, trong lòng bỗng chốc đau đớn xen lẫn hoảng loạn, nhất thời không biết phải nói gì.
- Quân đâu!
Thanh âm của Thân Giang Kiệt vang vọng cả Chiêu Dương cung, đám cấm vệ quân lập tức xuất hiện, cầm theo vũ khí, bao quanh tẩm cung của Vương Chi Lăng.

Vương Chi Lăng nghe tiếng bước chân dồn dập, nhìn lại bản thân mình chỉ có một lớp nội y mỏng manh, nàng liền hoảng sợ với tay lấy tấm chăn mỏng trùm lên thân thể mình.
Thân Giang Kiệt cúi nhìn Vương Chi Lăng, ánh mắt tràn đầy sự thất vọng, đau đớn, ghen tuông và tức giận.

Ánh nhìn lạnh lẽo và tàn nhẫn của hắn như mũi dao, đâm vào tim nàng đau nhói.

Đáng lẽ trong tình huống này, Vương Chi Lăng phải dùng đủ mọi lời lẽ thanh minh cho chính mình.

Thế nhưng, đối mặt với Thân Giang Kiệt, mọi ngôn từ của nàng đều như vô dụng.
Thân Giang Kiệt không còn quan tâm đến dáng vẻ khổ sở của Vương Chi Lăng, hắn dùng áo choàng bọc kín cơ thể nàng, rồi bế thốc nàng lên, đi về phía điện phụ bên cạnh đó.
- Bệ hạ, đừng… chàng nghe thiếp giải thích đã!
Mặc kệ Vương Chi Lăng khóc lóc cầu xin, Thân Giang Kiệt vẫn không nói không rằng, quăng Vương Chi Lăng lên nhuyễn tháp, đè nàng xuống rồi thô bạo xé y phục mỏng manh của nàng, bàn tay to lớn không ngừng nắn bóp từng tấc da trắng mịn, non mềm.

Vương Chi Lăng hoảng sợ, nước mắt thấm đẫm hai bên tóc mai, ký ức đêm đó ở hòn giả sơn kia lại hiện về trong tâm trí nàng.
Vương Chi Lăng như con thú nhỏ bị mắc bẫy, theo bản năng mà ôm lấy bụng mình, liều mạng chống cự.

Thế nhưng sức vóc của nàng quá yếu ớt, làm sao có thể phản kháng được Thân Giang Kiệt? Lúc này hắn đang vô cùng phẫn nộ, dường như cơ thể hắn còn nặng hơn, động tác cũng mạnh mẽ hơn.

Vương Chi Lăng cảm thấy toàn thân mình không còn sức lực, nỗi đau khổ và nhớ thương tích tự từ lúc rời khỏi Quyến Châu cho đến nay như khiến nàng kiệt quệ cả thể xác lẫn tâm hồn.
Thân Giang Kiệt tiếp tục xé bỏ toàn bộ y phục mỏng manh trên người Vương Chi Lăng, rồi vùi mặt vào bờ ngực trắng mềm của nàng, mặc cho nàng ra sức ôm lấy thân thể của chinh mình, nước mắt sớm đã ướt nhẹp đôi hàng mi cong dày, đen nhánh.
- Bệ hạ, xin chàng… đừng…
Nhìn Vương Chi Lăng đau đớn giãy dụa dưới thân mình, Thân Giang Kiệt vừa đau xót lại vừa căm hận.

Khi nhìn thấy Hách Đằng nằm trên chiếc giường mà hắn và nàng đêm đêm ân ái, hắn chỉ muốn ngay lập tức băm vằm Hách Đằng làm trăm mảnh, rồi trừng phạt Vương Chi Lăng.

Nữ nhân của hắn mãi mãi chỉ có thể là của riêng hắn, một chút vấy bẩn cũng không được!
- Sao vậy? Hách Đằng trèo lên giường của nàng thì được, mà hầu hạ trẫm thì nàng không nguyện ý sao?
Vương Chi Lăng thoáng một chút kinh ngạc, nhưng rồi lại chìm trong đau đớn khi Thân Giang Kiệt mở rộng hai chân thon nhỏ của nàng, hung hăng đè xuống.

Đau đớn trên thể xác xen lẫn tâm hồn khiến Vương Chi Lăng như muốn lịm đi, vì Thân Giang Kiệt lúc này đã hoàn toàn không tin tưởng nàng nữa!
Thân Giang Kiệt sớm đã cởi hết y phục mỏng manh trên cơ thể Vương Chi Lăng, để nàng lõa lồ đối diện với chính mình.

Hắn không muốn nhìn thấy bất cứ thứ nhơ nhớp nào trên người nàng, nhưng lại càng không kìm được ham muốn của mình đối với thân thể mà hắn hết mực nâng niu, si mê.
Thân Giang Kiệt không nhịn được, liền tiến nhập vào bên trong hai cánh hoa khô khốc, khiến Vương Chi Lăng đau đớn hét lên.

Hắn siết lấy cánh tay của nàng, đối diện với đôi mắt vốn đẹp như mặt nước hồ thu, nay đã đẫm nước và đầy tuyệt vọng.


Bất chợt, Thân Giang Kiệt cảm thấy thống khổ của cả đời này như dồn lại trong một khoảnh khắc.

Hắn là bậc Đế vương, nhìn Hoàng hậu của mình ở bên cạnh một nam nhân khác, mà ngay cả dũng khí làm tổn thương nàng cũng không có, giết chết nàng hắn lại càng không thể làm được.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Thân Giang Kiệt cứ thô bạo mà rong ruổi trên thân thể Vương Chi Lăng, chỉ thấy trong mắt nàng đầy đau đớn, đau đớn đến rã rời.
Cho đến khi Thân Giang Kiệt phóng thích hết mọi cuồng nộ, bi thương và thất vọng của mình vào thân thể của Vương Chi Lăng, hắn mới từ từ đứng lên, dần buông cơ thể đã đau nhức đến không thể cử động của nàng.
- Ta từng rất nhiều lần nói thích nàng, yêu nàng.

Thì ra từ trước đến nay, chỉ có một mình ta đa tình.
Vương Chi Lăng nhìn làn nước mỏng manh trong mắt Thân Giang Kiệt, rồi nhìn hắn từ từ đứng dậy, quay lưng về phía nàng, định sẽ rời bỏ nàng mà đi.

Nàng  nhất thời cảm thấy hoảng loạn, sợ hãi, bất chấp mà lao đến, ôm lấy Thân Giang Kiệt từ phía sau.
- Bệ hạ, chàng nghe thiếp nói một lời có được không? Thiếp yêu chàng, thật lòng yêu chàng.

Ở hậu cung này lạnh lẽo đến như vậy, ngày nào thiếp cũng chờ đợi, cũng ngóng trông chàng.

Mỗi một lá thư của chàng, thiếp đều đọc đi đọc lại, đọc đến thuộc lòng…
Vương Chi Lăng nói chưa hết lời, thì tiếng nấc nghẹn như chặn ngay cổ họng nàng.

Nghĩ đến một ngày nào đó không còn hơi ấm này ở bên, nàng đã đau đến tê tâm liệt phế.
Cái ôm níu kéo bất ngờ của Vương Chi Lăng khiến cho Thân Giang Kiệt muốn quyến luyến không rời.

Hắn đưa tay lên định gỡ đôi bàn tay nhỏ bé đang quàng trước bụng mình xuống, lại muốn xoay người lại, ôm nàng vào lòng.

Vương Chi Lăng nhận thấy Thân Giang Kiệt vẫn đứng chôn chân tại chỗ, nàng liền tiến thêm một bước, siết tay chặt hơn, như muốn cả thân thể mình đều cùng hắn hòa làm một.

Tiếp xúc cơ thể quá mức gần gũi, đột nhiên, Thân Giang Kiệt cảm thấy Vương Chi Lăng có gì đó rất lạ.
Thân Giang Kiệt mở to hai mắt, không kịp suy nghĩ gì, liền quay người lại nhìn dáng vẻ của Vương Chi Lăng.

Thân mình mỏng manh của nàng vừa gầy gò, vừa xanh xao, khuôn mặt hốc hác, hai mắt cũng có chút sâu, nhưng dường như chỉ có cái bụng hơi nhô lên một chút.

Cái bụng mây mẩy tròn kia khiến vóc dáng nàng không còn vẻ mềm mại, uyển chuyển và tinh tế như trước đây.
Thân Giang Kiệt bắt đầu chìm đắm trong sự hoài nghi, hắn không chút nhẫn nại, liền đặt lên trên bụng Vương Chi Lăng, khiến nàng theo bản năng mà giật thót mình.
Thân Giang Kiệt đột nhiên cảm thấy dưới bàn tay mình như có sự sống kỳ diệu nào đó.

Hắn vuốt ve cái bụng nhỏ tròn của Vương Chi Lăng, ánh mắt trong khoảnh khắc lại tràn ngập hạnh phúc.
- Hài tử của chúng ta… - Thân Giang Kiệt nhỏ giọng nói.
Vương Chi Lăng có chút sửng sốt, nhưng nàng nhận ra, dường như Thân Giang Kiệt đã cảm nhận được hài tử trong bụng nàng.

Vương Chi Lăng tiến lại một bước, nắm lấy bàn tay chai sần đang đặt trên bụng mình, cúi đậu khẽ nói:
- Bốn tháng rồi.

Mấy tháng trước thai tượng không rõ ràng, lại phải hồi kinh, thiếp ngày ngày chỉ nghĩ đến chàng, nên không để ý đến.

Cách đây hơn một tháng thiếp mới biết mình có thai.
Vương Chi Lăng vừa nói, bàn tay nhỏ bé cũng vừa xoa xoa cái bụng hơi nhô lên.

Nhìn cái bụng xinh xinh hơi căng tròn, Thân Giang Kiệt không nhịn được áp tai vào nghe ngóng thử.

Nàng có thai đã bốn tháng, chứng tỏ đứa bé này đã đến với hai ngươi họ khi họ vi hành đến Quyến Châu.


Thời gian đó ngày nào họ cũng ở bên nhau, quấn quít không rời.
Thân Giang Kiệt lúc này mới bình tâm lại mà quan sát dáng vẻ của Vương Chi Lăng.

Nữ nhân mà hắn nâng niu trong lòng bàn tay, dưỡng đến trắng trẻo mềm mại, nay cũng vì hắn mà chịu đủ khổ sở.

Thân Giang Kiệt phút chốc quên mất sự việc ban nãy, nắm lấy bàn tay của Vương Chi Lăng, nhỏ giọng hỏi:
- Nàng… có ốm nghén không?.

Bạn có biết trang truyện -- trùm truyện.o rg --
Vương Chi Lăng mỉm cười, lắc đầu nói:
- Hài tử này rất ngoan, chưa chào đời đã biết hiếu thảo với mẫu thân rồi.
Thân Giang Kiệt nhìn nụ cười thanh thuần, tràn đầy hạnh phúc của Vương Chi Lăng, lông mi dài và rậm vẫn còn ướt đẫm nước mắt.

Hắn nhẹ nhàng vén lọn tóc mai rũ xuống trước ngực, rồi lau đi giọt nước mắt li ti còn đọng lại trên khóe mắt nàng.

Vương Chi Lăng nhìn thấy ánh mắt mềm mại như hồ nước kia, liền nhân cơ hội mà phân trần:
- Bệ hạ, tối hôm qua thần thiếp ngủ rất say, vừa tỉnh dậy thì đã xảy ra chuyện ban nãy.

Thiếp không biết là kẻ nào đã giở trò hủy hoại danh tiết của thiếp, nhưng chắc chắn một điều, thiếp chưa từng phản bội Bệ hạ.
Nhắc đến chuyện kia, ánh mắt Thân Giang Kiệt lại trở nên lạnh lẽo.

Hắn nhìn nữ nhân trước mắt mình, thân mình nàng đầy những vết răng cắn, vết bầm tím mà hắn vừa thô bạo lưu lại.

Sáng nay lúc hắn kéo nàng đến đây, trên người nàng vẫn không có một dấu vết hoan ái nào, vết tích của Hách Đằng lại càng không có.

Thân Giang Kiệt đột nhiên nghĩ ra chuyện gì đó, dù Vương Chi Lăng đang phải hồi kinh chịu tội, chí ít bên cạnh nàng cũng phải có người hầu kẻ hạ.

Vì sao sáng nay đến đây, trên dưới Chiêu Dương cung một vẻ âm u, tịch mịch như chốn không người?
- Cung nhân đâu?
Vương Chi Lăng ngơ ngác nhìn Thân Giang Kiệt một hồi, rồi lại nhìn ra khoảng sân be bé trước cửa điện phụ.

Sực nhớ ra điều gì đó, nàng lớn tiếng gọi:
- Tố Tâm, Tôn ma ma!
Không ai trả lời!
Vương Chi Lăng cảm thấy có chút khó hiểu.

Bình thường Tố Tâm và Tôn ma ma luôn theo sát bên cạnh nàng, vì sao hôm nay lại không đến hầu hạ? Nàng khoác áo choàng của Thân Giang Kiệt, vội vàng đi ra trước sân, nhưng chỉ đi được hai bước thì ngã quỵ dưới đất, đôi chân tê rần.

Thân Giang Kiệt nhanh tay đỡ lấy Vương Chi Lăng, bế nàng trên tay mình, rồi bước ra bên ngoài sân.
Trên dưới Chiêu Dương cung quả nhiên không có một cung nhân nào cả..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.