Hậu Cung Của Tiểu Thái Giám

Chương 12: Hối hận



Từ Khâm đêm nay không có phiên trực, hắn vẫn còn đang chăn êm nệm ấm ở nhà mình, thì có tiếng chuông điện thoại "Mẹ nó phải trực suốt mấy đêm không ngủ, ai quấy rầy ông vào lúc này"


Hắn nhập nhèm chộp lấy điện thoại thì đầu bên kia là tiếng hét của Diệp Hoành "Tôi cho cậu 10 phút lặp tức đến bệnh cho tôi"


Từ Khâm giật mình té xuống giường, cũng không dám nghỉ ngơi nhiều nhanh chóng thay quần áo phi thân đến bệnh viện. Hắn vừa lú mặt qua cửa Diệp Hoành đã kéo hắn thẳng vào phòng mà Bối An đang nằm, Bối An nằm trên giường với hơi thở yếu ớt như ngọn đèn treo trước gió, chỉ lo sơ sảy một chút sẽ tắt mất.


Từ Khâm cũng không chần chừ được mấy giây đã nhanh chóng bật mode bác sĩ lên, kiểm tra từ đầu đến chân, và cả chỗ khó nói của Bối An, xong tất cả mọi công đoạn hắn đưa ra kết luận "Cơ thể bị bạo hành nghiêm trọng, hậu huyệt bị xuất huyết, tâm lý có thể sẽ bị ảnh hưởng, nhưng phải chờ cậu ấy tỉnh lại xem mức độ"


Diệp Hoành nhìn khuôn mặt trắng nõn đang an tĩnh ngủ, cảm thấy một giờ trước mình thật đáng hận, một người đang vui tươi bị mình làm ra nông nỗi này. Hắn nắm tay thật chặt, nắm tay hằn lên từng đường gân xanh dữ tợn, cho thấy sự hối hận của hắn đã cao đến mức nào.


"Cậu về trước đi, tôi sẽ chăm sóc em ấy"


Từ Khâm thấy hắn như thế cũng không khuyên ngăn làm chi cho tốn hơi, Diệp Hoành cứng đầu tới mức nào hắn còn không hiểu sao.


Căn phòng giờ chỉ còn lại mình Diệp Hoành và một người đang nằm trên giường truyền nước. Hắn khóc vị thiếu gia cao cao tại thượng, coi trời bằng vung như hắn lại khóc vì gã nam nhân, vì hắn tổn thương cậu, vì cậu không yêu hắn, hắn rất đau, hắn ước mọi thứ có thể quay lại, hắn thề sẽ không bao giờ làm cậu đau nữa. Nhưng người trên giường vẫn ngủ và không thấy được bộ mặt đáng thương của hắn, vị chúa tể cao ngạo đang tự liếm lấy vết thương.


Diệp Hoành chỉ vừa chộp mắt được chừng 30 phút thì đã nghe thấy tiếng hét của Bối An "Tránh ra đừng đến gần tôi, van xin anh"


Nghe thấy Bối An nói vậy , hắn liền hiểu ra đó là trong cơn mê, Bối An nhớ lại chuyện hắn giày vò cậu, hắn cầm chặt tay Bối An an ủi "Bảo bối ngoan không còn chuyện gì nữa, mọi việc đã qua rồi"


Trong mơ không chắc Bối An có nghe được lời nói của Diệp Hoành không, nhưng vô thức hắn đã an tĩnh trở lại, dần dần là những tiếng hít thở đều đều.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.