Hậu Cung Của Tiểu Thái Giám

Chương 17: Thân mật



***Tại biệt thự của Tề Hạo***


Tề Hạo gọi quản gia làm cho Bối An một ly trà sâm để ấm người,hắn cầm ly trà mà quản gia đưa mà ngẩn người, Bối An từ khi bước vào nhà Tề Hạo vẫn cứ như trong mơ, thần trí không rõ ràng, hắn nghĩ nếu đây là giấc mơ thì xin đừng bao giờ cho hắn tỉnh lại, hắn muốn bên cạnh hoàng thượng, hầu hạ người suốt đời.


Giọng nam trầm ấm kéo suy nghĩ của hắn về thực tại "tiểu an tử"


Bối An hoàn hồn trả lời "Dạ có nô tài"


"Người không cần tự xưng nô tài, hiện tại ta không còn là hoàng đế, ngươi cũng không phải là thám giám"


"Không, hoàng thượng người mãi là chủ nhân của nô tài" Hắn vừa nói vừa quỳ xuống trước mặt Tề Hạo.


Tề Hạo không vui đỡ hắn đứng dậy nói "Nếu người đã nhận ta làm chủ nhân thì phải nghe lời ta"


"Nô tài tuân chỉ"


"Còn xưng nô tài, từ nay ngươi cứ gọi ta là Hạo, còn ta sẽ gọi ngươi là tiểu An"


Bối An đồng ý gật đầu, Tề Hạo là thần là tín ngưỡng trong lòng hắn từ lúc hắn hiểu chuyển đến khi chết đi rồi sống lại, vì thế Tề Hạo nói gì hắn đương nhiên sẽ không phản đối.


"Đêm cũng khuya rồi, ta sai người đưa tiểu An về phòng nghỉ ngơi, sáng mai sẽ nói chuyện tiếp"


Người hầu dẫn Bối An đến căn phòng ở cuối lầu hai, hắn cứ nghĩ đó là phòng dành cho khách, nhưng mãi đến khi hắn bước vào phòng, hắn phát hiện căn phòng này trang trí cực kỳ xa hoa và tone vàng làm chủ đạo, cứ như long sàn của hoàng đế.


Trong lúc Bối An còn chìm trong suy nghĩ, thì Tề Hạo đã đứng sau lưng hắn với một thân quần áo ở nhà "tiểu An mau đi tắm rồi lên giường ngủ". Bối An ngoan ngoãn nghe lời lại tủ quần áo tùy tiện lấy một bộ màu xanh nhạt rồi đi vào phòng tắm. Tiếng nước chảy tí tách phát ra từ phòng tắm y như tiếng tim đập rộn rào vì thấy người yêu, nó không ngừng chui vào tai Tề Hào, dù hắn giả vờ đọc sách cũng không thể nào chăm chú được. 


Lúc tắm xong Bối An ra ngoài đã không thấy Tề Hạo ở trong phòng, Bối An nghĩ là hắn đã trở về phòng của mình nên yên tâm lên giường ngủ. Nhưng hắn không ngờ tới thật ra người hắn nghĩ đã về phòng thật ra đang đứng hút thuốc ngoài ban công. 


Khi Tề Hạo đi vào trong phòng lại thì Bối An đã ngoan ngoãn ngủ như con mèo, Tề Hạo nhìn Bối An ngủ mà trái tim cảm thấy vô cùng ấm áp, rồi hắn cũng chui vào chăn, nằm bên cạnh Bối An, ôm Bối An vào lòng nâng niu như vật trân quý dễ vỡ, nhìn đôi môi phơn phớt hồng của cậu, hắn không thể kìm lòng, một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước đáp nhẹ lên môi cậu. Hắn hài lòng với nụ hôn này và rồi rất nhanh cũng đi vào giấc ngủ.






Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.