Hậu Cung Của Tiểu Thái Giám

Chương 37: Dẫn sói vào nhà



Từ Khiêm định lên kế hoạch một màn "anh hùng cứu mỹ nam".


Sáng sớm, Từ Khiêm mò đến dưới chung cư của Bối An, đang quan sát khi nào Bối An ra khỏi nhà. Trời không phụ người có lòng, Bối An đã xuất hiện nhưng phía sau cậu lại mọc ra một cái đuôi phía sau.


Hiếm người biết được Bối An có một sở thích rất đáng yêu là dậy sớm đi mua đồ ăn sáng ở cửa hàng đối diện chung cư và lần nào cũng mua rất nhiều, cậu ăn tới mức hai má phồng lên như chú sóc nhỏ. Hôm nay cũng không ngoại lệ và lại có thêm hai cái đuôi đi theo sau cậu.


Từ Khiêm đứng phía xa quan sát nhất cử nhất động của hai người, nhìn thế nào cũng thấy có vấn đề, cái kẻ đi theo đuôi Bối An có mang theo một vật rất khả nghi.


Hành động không kịp suy nghĩ, nhanh như cắt Từ Khiêm đã lao ra chắn cho Bối An. Tên kia đã rút dao ra với ý đồ đâm cậu.


"Từ Khâm, anh chảy máu rồi" Bối An hoảng hốt giúp Từ Khiêm bịt miệng vết thương


"Anh không sao đừng lo, tên kia chạy mất rồi" Từ Khiêm tiếc nuối nói


"Đã bị thương thành thế này rồi còn lo tên kia chạy mất, em sẽ gọi xe cấp cứu ngay"


"Đúng đúng, ở đây có người bị thương cần một chiếc xe đến đường xxx"


"Chỉ là vết thương nhỏ thôi, anh lo lắng hắn còn tìm em gây chuyện nữa"


*** Bệnh viện-Phòng 609***


Bác sĩ nói: "Cậu là người nhà của cậu ấy"


Bối An: "Dạ"


Bác sĩ: "Cậu ấy rất may mắn chỉ tổn thương phần mềm, nếu dao đâm sâu một chút là rất nguy hiểm"


Bối An: " Vậy cần chú ý điều gì"


Bác sĩ: "Nhớ chăm sóc kĩ vết thương cho cậu ấy, không được để thấm nước, không ăn đồ cay nóng,  ngày mai có thể xuất viện"


Bối An: "Cảm ơn bác sĩ rất nhiều"


Tề Khiêm cười hề hề  lên tiếng : "Em đã nghe bác sĩ nói chưa, không có nghiêm trọng"


Bối An trầm mặt không đáp. Từ Khiêm thắc mắc hỏi lại "Sao em lại làm vẻ mặt thế kia?"


Bối An: "Tại sao anh lại đỡ dao thay cho em?"


Từ Khiêm "Vì anh thích em, anh không muốn em bị tổn thương"


Bối An đỏ mặt cuối đầu khe khẽ đáp : "Cũng trễ rồi em về trước mai đến thăm anh"


______///______


Sáng hôm sau, Bối An đưa Từ Khiêm về nhà, nhưng cậu không về ngay mà vào bên trong nhà Từ Khiêm quan sát. Tề Khiêm cũng thắc mắc vì hành động lạ này của cậu, Bối An thấy Từ Khiêm nhìn mình thì giải thích "Tối qua e đã suy nghĩ rồi, anh bị thương vì em nên em có nghĩa vụ chăm sóc anh tới khi anh bình phục"


"Vậy là em muốn ở lại nhà anh chăm sóc anh ?"


"Không phải ở lại nhà anh, em muốn anh dọn qua nhà em vì em lạ giường không ngủ được"


Từ Khiêm thầm nghĩ trong lòng lúc trước còn phải nghĩ  trăm phương nghìn kế làm sao vào nhà Bối An. Bây giờ em ấy tự mời mình về nhà, thật phải cảm ơn cái tên đã đâm anh bị thương.


"Anh còn ngẩn ngơ cái gì, mau thu dọn đồ đạc em đưa anh về nhà em rồi còn phải đi quay hình"


Bối An thật ngốc, cậu không biết quyết định lúc này của cậu là một viên gạch góp phần làm cho cậu ngày càng có nhiều chồng trong tương lai.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.