Hậu Cung Hi Phi Truyện

Chương 108: Bí mật



Edit: Ớt Hiểm

Từ lúc A Ý được đưa vào đây, Thủy Tú đã cảm thấy hơi quen quen, nhưng vì trên mặt A Ý toàn là mụn nước và máu, nên nhất thời nàng không nhận ra được là ai, mãi đến lúc lau sạch rồi, nàng mới giật mình.

Nàng và A Ý có quen biết với nhau, chuyện là lần Lăng Nhã bị cấm túc, có hôm nàng đưa y phục đi giặt, ai ngờ quản sự phòng giặt thấy Tịnh Tư cư đang thất thế, liền châm chọc mỉa mai Thủy Tú, cuối cùng còn ném hết toàn bộ y phục xuống đất, nói rằng bọn họ đang bận, tự nàng giặt đi, khiến Thủy Tú tức giận vô cùng, ngay lúc này A Ý cũng đưa y phục của Diệp thị đi giặt, nhìn thấy chướng mắt liền nói giúp nàng mấy câu, lúc này quản sự phòng giặt mới không làm khó làm dễ nàng nữa. Từ đó về sau, mỗi khi nàng và A Ý gặp nhau đều thăm hỏi vài câu.

Kể tới đây, Thủy Tú xót xa nhìn A Ý người đầy thương tích, giọng đầy xúc động: “Tuy nàng ta là người bên Diệp phúc tấn, nhưng tâm địa lương thiện, cũng chính vì vậy mà ở Lưu Vân các nàng không được Diệp yêu thích, chỉ hầu hạ những việc bên ngoài nặng nhọc như bưng trà rót nước. Mà Diệp phúc tấn thì lại đối đãi với hạ nhân không được khoan hồng độ lượng cho lắm, hở một tý là đánh là mắng, lần này không biết đã phạm phải lỗi lầm gì mà bị đánh tới nông nỗi này.”

Chủ tử đối xử với hạ nhân tử tế như Lăng Nhã cũng không nhiều, đa phần, trong mắt chủ tử, sinh mạng của nô bộc hèn hạ như cỏ rác, sống hay chết vốn chẳng quan trọng, chết một người liền có một người khác thay vào, bên cạnh chủ tử bọn họ mãi mãi không thiếu người hầu hạ.

Lăng Nhã lắc đầu, ra hiệu cho Lý Vệ nhanh chóng đi mời đại phu, chỉ sợ chậm trễ sẽ không cứu kịp. Lý Vệ đi thẳng một mạch, nhưng vẫn tận nửa canh giờ sau mới đưa được đại phu đến, kết quả giống hệt như mọi người suy đoán, do bị đánh quá nặng, nên tổn hại đến lục phủ ngũ tạng, may mà cứu chữa kịp thời, nên còn giữ được mạng, nhưng nửa gương mặt bị hủy dung thì không có cách nào chữa được, dù lành rồi cũng sẽ để lại sẹo.

Chuyện này đối với một cô nương mười lăm mười sáu tuổi chưa được gả đi mà nói, so với chết chẳng khác là bao, không biết lúc tỉnh lại, A Ý có chịu nổi sự thật này hay không nữa.

A Ý hôn mê rất nhiều ngày sau mới tỉnh, khi biết mình bị hủy dung, nàng khóc tới thương tâm, nhưng cũng may là không đòi sống đòi chết, khi mọi người biết được nguồn cơn sự việc, ai cũng thổn thức không thôi. Mỗi lần nhắc tới cái tên Lưu Vân các cùng Diệp thị, A Ý đều hoảng sợ, cầu xin Lăng Nhã đừng đưa nàng về đó, nàng muốn ở lại Tịnh Tư cư, tình nguyện làm trâu làm ngựa.

Lăng Nhã biết A Ý sợ sau khi trở về, Diệp thị sẽ không tha cho nàng, nhất là khi biết mạng của nàng là do mình cứu, Diệp thị xem mình như cái gai trong mắt, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho A Ý, thế nên Lăng Nhã bảo A Ý trước mắt cứ tịnh dưỡng cho tốt, mọi việc sau này hẵng nói.

Trong lúc này, tại Lưu Vân các xảy ra một chuyện không hề nhỏ.

Cẩu Nhi, thân tín bên cạnh Dận Chân tới Lưu Vân các tìm A Ý, nói có vài việc muốn hỏi nàng. Diệp thị đổ thừa tay chân A Ý không sạch sẽ, lấy trộm trang sức của nàng, sau khi nàng phát hiện đã đuổi ra khỏi Lưu Vân các, hiện tại nàng ta ở đâu nàng cũng không rõ lắm.

Chuyện này rất nhanh đã bị Diệp thị quên đi, mãi sau này mới nhớ, mà lúc đó, nàng đã trắng tay rồi.

Hết tháng Tư đã là giữa Hạ, trời ngày càng nóng, dù ban đêm cũng có cảm giác không xua đi được hơi nóng trong ngày, nơi nơi đều là tiếng côn trùng kêu khàn cả giọng.

Tại Triều Vân các, Niên thị căng thẳng nhìn một lão nhân đang bắt mạch cho mình, Lục Ý cùng tỳ nữ Nghênh Xuân đứng bên cạnh, qua thời gian khoảng nửa chén trà, vị lão nhân mới thu tay lại, Lục Ý thấy thế liền hỏi: “Sao rồi, Đặng Thái y, chủ tử nhà ta có hỉ phải không?”

Đặng Thái y vuốt vuốt chòm râu bạc của mình, lắc đầu nói: “Thứ cho vi thần nói thẳng, mạch của Niên phúc tấn kk phải là hỉ mạch.”

“Nhưng rõ ràng ta cứ thấy buồn nôn, lúc nào người cũng mệt mỏi, đó chẳng phải là dấu hiệu của thai nghén hay sao, sao lại không có hỉ được chứ, Đặng Thái y, hay tại ông bắt mạch chưa kỹ? Hay là xem lại một lần nữa đi.” Giọng của Niên thị run nhẹ không dễ nhận ra.

Đặng Thái y nhìn cánh tay đưa tới trước mặt mình, lắc lắc đầu: “Vi thần thân là phó viện Thái y viện, điều này vi thần biết rõ. Sở dĩ phúc tấn thấy buồn nôn, là do thời nóng mà ăn nhiều đồ lạnh, tổn hại dạ dày, lát nữa vi thần sẽ kê phương thuốc, phúc tấn uống rồi sẽ không thấy khó chịu nữa.”

Niên thị run rẩy buông ống tay áo xuống, thẫn thờ hỏi: “Đặng Thái y, ta vẫn luôn uống thuốc do ông kê, tại sao... tại sao đến tận bây giờ vẫn chưa có hài tử?”

Đặng Thái y thở dài: “Thuốc vi thần kê tuy hỗ trợ mang thai, nhưng không phải là tuyệt đối, suy cho cùng thì vi thần cũng chỉ là Thái y mà thôi, không phải thần y. Thứ cho vi thần nhiều lời nói một câu: hài tử xưa nay là việc thuận theo tự nhiên, cưỡng cầu không được; phúc tấn càng mong thì lại càng khó có.”

Niên thị gượng cười: “Đa tạ Đặng Thái y, trễ như vầy mà còn phiền ông đến đây, ta thực sự áy náy. Lục Ý, giúp ta tiễn Đặng Thái y.”

Đặng Thái y chắp tay rời đi, ra đến sân viện, ông nghe rõ mồn một tiếng đồ đạc bị quăng vỡ, lão Thái y khẽ lắc đầu nói với Lục Ý đang đi bên cạnh: “Các ngươi rảnh rỗi thì khuyên nhủ Niên phúc tấn, dược chữa thân chứ không chữa tâm, phúc tấn cứ phập phồng gắt gỏng như vậy, chỉ e không những không có được hài tử, mà còn sinh ra bệnh, thật ra phúc tấn còn trẻ, còn có rất nhiều cơ hội.”

“Dạ, nô tỳ biết.” Lục Ý nhét một lọ thuốc hít làm bằng gốm thời Đường vào tay Đặng Thái y: “Dù sao thì ngài cũng đã tới lui nhiều lần, trong lòng chủ tử rất áy náy, lọ thuốc này mong ngài cầm cho.”

Tiễn Đặng Thái y đi rồi, Lục Ý mới quay lại chính đường, lúc này trên đất đã hỗn độn, khắp nơi đều là mảnh vỡ, Niên thị vẫn nổi điên ném đồ không ngừng, Nghênh Xuân đang quỳ trên đất, cung kính thỉnh nàng nguôi giận, nhưng Niên thị vốn nghe không lọt tai, vẫn mượn đồ vật để hả cơn giận trong lòng, cho đến tận khi chính đường của Triều Vân các không còn gì để ném, nàng mới ngừng tay, lảo đảo nhìn cả cái Triều Vân các không còn chỗ đặt chân, ánh mắt bi thương khó tả, nàng lẩm bẩm: “Tại sao? Tại sao ai cũng có hài tử của mình mà ta lại không có? Diệp thị có, Nữu Hỗ Lộc thị cũng có, còn ta thì sao, tới khi nào ta mới có?”

Lục Ý cẩn thận né tránh những mảnh vỡ trên đất, đi đến bên cạnh Niên thị, đỡ lấy nàng, nói: “Chủ tử, Đặng Thái y nói, người còn trẻ, sớm muộn gì cũng sẽ có mà thôi.”

“Sớm muộn? Sớm muộn là khi nào?” Niên thị cười thê lương, cúi đầu nhìn lòng bàn tay của mình, dưới ánh nến lập lòe, không biết từ lúc nào, lòng bàn tay đã bị rách một đường, máu đang chảy không ngừng. Lục Ý hoảng hốt la lên, lật đật dùng khăn tay bịt lại vết rách, bảo Nghênh Xuân đi lấy thuốc cầm máu tới, sau đó mới cẩn thận băng bó lại cho nàng.

“Chủ tử, thật ra người nhập phủ chưa đến hai năm, chưa có hài tử cũng là chuyện bình thường, người không thấy mấy người Qua Nhĩ Giai phúc tấn sao, nhập phủ cũng bốn năm năm rồi, mà vẫn chưa từng hoài thai.” Thấy Niên thị đã bình tĩnh hơn đôi chút, Lục Ý mới dám nhỏ giọng khuyên nhủ: “Lúc nãy Đặng Thái y có dặn nô tỳ, bảo nhất định phải làm cho chủ tử người yên tâm, đừng nhất thời nôn nóng, như vậy mới dễ mang thai.”

“Lão già Đặng Lâm này chỉ là một tên lang băm vô dụng.” Vừa nhắc tới cái tên này, lửa giận trong lòng Niên thị lại bốc lên đầu, nàng tiện tay chụp lấy lọ thuốc Nghênh Xuân vừa đưa tới ném mạnh xuống đất, mặc cho tiếng sứ vỡ vang vọng bên tai: “Uổng công ta tin tưởng lão ta như thế, còn chịu đựng uống thuốc đắng lâu như vậy, mà một chút hiệu quả cũng không có, phó viện Thái y viện gì chứ, ta thấy lão ta chẳng qua cũng chỉ giả thần giả quỷ mà thôi, không hiểu sao lại được thăng tiến ở Thái y viện.”

Trong cơn nóng giận, nàng trách móc Đặng Thái y chẳng ra gì.

Nhưng ngay sau đó, từ trong mắt nàng, hai giọt trong suốt nhỏ xuống, đọng lại trên mu bàn tay đang nắm chặt tà váy, khi nàng ngẩng đầu lên, gương mặt tuyệt mỹ kia đã đầy nước mắt, ánh mắt sợ hãi này chưa từng biểu hiện cho ai thấy: “Bảy năm, chỉ còn lại bảy năm...” Đột nhiện, nàng chụp lấy hai vai của Lục Ý đang ngồi xổm trước mặt mình, vì dùng sức quá mạnh, mũi nhọn của hộ giáp khảm vàng trên tay nàng đâm vào da thịt của Lục Ý, đau đến mức Lục Ý phải nhíu chặt mày, bên tai, giọng Niên thị luống cuống: “Chỉ bảy năm, ta sẽ vĩnh viễn không thể có được hài tử của mình, ta không giống với người khác có thể kiên nhẫn đợi không ngày không tháng như vậy được, Lục Ý, ngươi có hiểu không?”

Lục Ý chịu đựng đau buốt trên vai, gượng cười nói với Niên thị: “Chủ tử, bảy năm, chứ không phải bảy tháng, còn nhiều thời gian mà, người phải tin tưởng nô tỳ, nhất định người sẽ có được hài tử của riêng mình, nhất định sẽ có.”

“Thật không?” Niên thị thẫn thờ nhìn Lục Ý, nước mắt chảy dài trên mặt, kết thành từng giọt trong suốt dưới cằm, những giọt nước mắt đó nàng đã giấu rất kỹ, không bao giờ để cho bất cứ ai thấy mình mềm yếu.

Trong lòng Niên Tố Ngôn nàng cất giữ một bí mật không muốn ai biết, ngay cả Dận Chân cũng vậy. Dòng tộc Niên thị nàng, phàm là nữ nhân, phải sinh hài tử trước năm hai mươi lăm tuổi, một khi qua tuổi này rồi thì sẽ không sinh được nữa, liên tục mấy đời, không có bất kỳ ai thoát khỏi được cái quy luật này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.